Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 257: Chỉ thiếu chút nữa
Dịch c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Vẻ mặt Hạ Tường vô cùng căng thẳng, nhưng trên thực tế, tâm tình của hắn lại không giống như biểu hiện bên ngoài. Nhân viên ngoại đường không ngừng được triệu tập, cũng khiến cho lão đại các thế lực trong Nam Thắng trấn thấy được thực lực cường đại của ngoại đường.
Trong lúc này, mọi người đều cảm thấy bất an.
Mà ở trong bầu không khí khẩn trương này, liên minh giữa lão đại các thế lực âm thầm sụp đổ, bọn họ đều lựa chọn khuất phục.
Hạ Tường rất nhanh sẽ đưa ra bảng giá của mình. Hiện tại, chỉ cần có thể bắt được đám người nhiễu sự kia, hắn sẽ thành công hoàn toàn. Nhìn đám tu giả che kín trên bầu trời Nam Thắng trấn, sự lo lắng trong lòng Hạ Tường bay biến hết sạch. Số lượng tu giả ngoại đường đạt tới con số kinh khủng ba nghìn người, Nam Thắng trấn chỉ là một trấn nhỏ, ba nghìn tu giả bay trên không trung giống như một đám mây đen che trời. Theo hắn nghĩ, lực lượng khổng lồ như vậy cũng đủ càn quét cả Tiểu Sơn giới. Nếu như không phải lão tổ tự mình đưa ra sách lược, hắn đã sớm kiến nghị đem toàn bộ Tiểu Sơn giới thu vào trong Minh Tiêu Phái.
Chẳng qua tình trạng hiện giờ cũng không khác biệt là mấy, hắn có phần vô cùng đắc ý. Hắn phái ra số lượng lớn các đội tìm kiếm, truy tìm tung tích đám người kia, chỉ cần có đầu mối, bọn họ hoàn toàn có thể dùng lực lượng chênh lệch tuyệt đối đem đám chết tiệt kia băm thành vạn đoạn. Tin rằng rất nhanh thôi sẽ có tin tức.
Hắn đang nghĩ ngợi, một vị trưởng lão xoạt một tiếng xuất hiện trước mặt, hưng phấn nói: “Đã tìm được đám người đó! Có khoảng ba trăm người, đang ở phía bắc cách nơi này khoảng hai nghìn dặm, người của chúng ta đang canh chừng chúng.”
Hạ Tường mừng rỡ, ngoan độc nói: “Chỉ cần để chúng ta tìm ra, bọn chúng chỉ có con đường chết. Bảo mấy tốp do thám phía trước hết sức chú ý, không được mất dấu. Hiện tại đến phiên chúng ta ra tay rồi!”
“Ha ha, để cho chúng biết thế nào là lực lượng của ngoại đường.” Vị trưởng lão này cũng cười to.
“Tiêu diệt bọn chúng!” Trong lòng Hạ Tường hào tình vạn trượng: “Ta chờ ngươi chiến thắng trở về!” Vị trưởng lão này hẳn là một đồng minh của hắn.
“Ha ha! Chờ tin tức tốt của ta!” Vị trưởng lão cười ngạo nghễ, nói xong liền bay lên không trung.
Tu giả ở khắp trên bầu trời bắt đầu tụ họp nhanh chóng.
Niên Lục lúc này cũng đang khó chịu không kém gì Ngụy Nhiên.
Hắn chân đạp hoa sen, ngự gió mà đi, một thân áo trắng như tuyết hiện giờ cũng phủ đầy bụi, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái sau mười ngày hứng gió cũng hơi có chút xuống tinh thần. Vẻ mặt Khúc Úy bên cạnh hắn cũng rất khó chịu: “Đám người chết tiệt này đúng là đáng ghét! Mỗi ngày đều tới làm phiền, quanh đi quẩn lại vẫn là mấy tên cũ rích, chẳng có gì mới mẻ. Chẳng qua bọn chúng cũng không dễ chịu gì!”
Một câu cuối cùng, lại tràn ngập cảm khái.
Hắn quay sang, gọi những tu giả bên cạnh: “Tất cả đều chấn chỉnh tinh thần cho ta, ai không nghe lời đừng trách kiếm của lão tử không nhận người quen.”
Bên cạnh hắn, ngoại trừ đám thủ hạ còn có gần hai trăm tu giả xa lạ. Những tu giả này mỗi người đều ủ rũ cúi đầu, không có chút tinh thần. Đây đều là tù binh do bọn họ bắt được khi càn quét hai thế lực trên đường. Công tác càn quét này do tiểu đội của Lôi Bằng, Tông Như và hắn cùng nhau hoàn thành. Niên Lục vận khí kém nhất, rút thăm bị thua, nhiệm vụ nhàm chán nhất là dụ địch cũng dành cho hắn.
Đám tù binh này nhìn qua linh giáp thập phần chỉnh tề, thế nhưng ngoại trừ linh giáp, pháp bảo phi kiếm đều bị đoạt đi. Niên Lục cứ như vậy dẫn theo một đội bao bọc hai trăm tu giả này, trung trùng điệp điệp bay về hướng bắc.
Vì không để cho đối phương không bị mất dấu, bọn họ còn phải duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Buồn bực nhất chính là hiểu rõ chính mình không được phép giao chiến, chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Bi kích lớn nhất của nhân sinh cùng lắm cũng chỉ có thể như thế này thôi, Niên Lục tràn ngập bi phẫn nói: “Chậm một chút, chậm một chút, đừng để bọn chúng mất dấu.”
*
* *
Ở một chân núi cách Nam Thắng trấn khoảng chừng bốn trăm dặm, trong một sơn động cực kỳ bí mật.
“Chúng ta rốt cuộc đang chờ cái gì? Mỗi ngày đều phải thủ ở cái chỗ chim không tới ỉa này, đến lúc nào mới có thể đánh con mẹ nó một trận a!” Lôi Bằng ồm ồm hỏi. (tác giả cho một phát “con mẹ nó” làm mấy cái web toàn ***, ta tìm 3,4 trang mới biết hắn chửi cái gì )
Không ai để ý tới hắn. Tông Như ngồi thiền tại chỗ, Tạ Sơn nhắm mắt dưỡng thần. Còn lại Khúc Úy rất thức thời không nói chen vào, ở đây toàn là lão đại, cũng không tới phiên người như hắn mở miệng.
Ma Phàm có chút bất đắc dĩ ngẩng lên, ai bảo người đưa ra chủ ý chính là hắn chứ, thực sự là phiền phức a, hắn mở miệng chầm chậm nói: “Nhanh thôi.”
Lôi Bằng cười hăng hắc nói: “Tiểu niên niên (ko biết dịch là gì đấy) phỏng chừng lại trúng gió nói mê rồi.” Những người khác truyền lại vài tiếng cười khẽ, ngay cả Tông Như cũng khẽ nhếch khóe miệng.
Từ sau lần chặn giết đám người truy đuổi kia (ta thay một chút cho dễ hiểu) bọn họ nhân lúc hỗn loạn lặng yên hội họp lại ẩn núp tại đây.
Lần ẩn núp này đã được bảy ngày. Vận khí của bọn họ cũng không tệ, lại tìm được một sơn động rất sâu, ngụy trang thêm một chút trở thành địa điểm mai phục lý tưởng. Hơn nữa nơi này cách Nam Thắng trấn rất gần, nằm ngay dưới mắt đối phương, đúng là bóng tối ngay dưới chân đèn. (Nguyên bản nó thế, hình như VN mình cũng có câu gì tương tự mà ta ko nhớ ra)
Tạ Sơn bỗng nhiên mở mắt, những người khác nhất thời cũng lộ ra vẻ cảnh giác, Tạ Sơn nhẹ nhàng nói: “Tới rồi.”
Toàn bộ mọi người lập tức yên lặng, ngay cả một chút pháp quyết chiếu sáng nhàn nhạt trong sơn động cũng bị Tạ Sơn phất tay tắt đi, Sơn động lập tức rơi vào một mảng hắc ám. Một lát sau, mọi người liền cảm giác được từng đạo thần thức, linh lực kỳ dị đảo qua trên người họ.
Trong lòng mọi người âm thầm sợ hãi! Lần này Nam Thắng trấn huy động số tu giả ít nhất cũng tới hơn hai nghìn người. Bởi vậy có thể thấy được, để tiêu diệt họ ngoại đường đã đem hết cả tiền vốn ra.
Không ai dám động đậy, tất cả dấu hiệu của sự sống trên người họ đều biến mất, hô hấp, nhịp tim tất cả đều đình chỉ, ngay cả nhiệt độ thân thể cũng giảm xuống, cả người giống như một tảng nham thạch. Loại pháp quyết tránh khỏi dò xét này do Ma Phàm dạy bọn họ, đối với tiềm hành ẩn nấp hắn rất am hiểu.
Ngụy trang bên ngoài sơn động cũng không dùng bất cứ pháp quyết phù trận gì để tránh sự chú ý của địch nhân. Cách ngụy trang tốt nhất là dùng phù trận, nhưng đối với cao thủ mà nói, nếu không phải là cao thủ phù trận bố trí ngụy trang, ngược lại càng dễ thấy được. Bọn họ chỉ dùng nham thạch, cây cỏ ngụy trang, tận lực giảm thiểu vết tích. Còn cố ý bắt các loại thú vật nhỏ nuôi thả trong sơn động. Vùng này có vô số sơn động, Ma Phàm cho rằng đối phương khẳng định sẽ không kiểm tra từng sơn động.
Một làn sóng tra xét đi qua, cũng xấp xỉ một thời thần, ngay cả Tạ Sơn có tu vi cao nhất cũng không tránh khỏi trong lòng khiếp sợ đối với lực lượng của ngoại đường. Từ linh lực, thần thức đảo qua trên người hắn suy ra phải có hơn mười tên tu giả Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên. Hắn dám khẳng định, toàn bộ tu giả Ngưng Mạch kỳ ở Tiểu Sơn giới đã có bảy thành bị ngoại đường thu nạp.
Một gã ngưng mạch tam trọng thiên cũng không đáng sợ, nhưng nếu là mười tên, đó là một cỗ lực lượng cực lớn. Nếu hắn là người chỉ huy, tuyệt đối sẽ an bài mười người này cùng một chỗ. Một đám tu giả cường đại như vậy, nếu tập trung lại sử dụng uy lực liền cực kỳ đáng sợ, không gì phá nổi. Tại sao lại an bài những tu giả lĩnh ngộ kiếm ý như bọn họ lại cùng một chỗ? Trước đây hắn không hiểu, nhưng theo tiểu nương một đoạn thời gian, tự mình cảm thụ qua, hắn liền minh bạch chỗ tốt trong đó.
Chẳng qua, hiện tại hắn càng bội phục tính cẩn thận của Ma Phàm. Dưới sự kiên trì của Ma Phàm, bọn họ đào sâu thêm vào sơn động, mặt trên còn dùng nguyên một khối nham thạch chặn lại, khối nham thạch rộng hơn mười trượng này lúc đó còn khiến bọn họ mệt gần chết. Toàn bộ sơn động bị chia cắt thành hai tầng, những động vật nhỏ kia sống ở tầng trên. Lúc đó còn có người lầu bầu than Ma Phàm chuyện bé xé ra to, hiện giờ xem ra những thứ này lại cứu bọn họ một mạng!
Không nghĩ tới, trong lòng Ma Phàm lúc này cũng đầy sợ hãi, chỉ cần bọn họ có chút sai lầm, lúc này đã có thể biến thành cá trong chậu, mọi người đều trốn không thoát.
Mãi đến khi toàn bộ dò xét qua đi, bọn họ vẫn như cũ không dám có một cử động nhỏ, tất cả mọi người đều bị trận thế vừa rồi dọa cho kinh hãi. Suốt năm canh giờ, bọn họ mới từ trạng thái chết giả khôi phục lại.
“Ặc ặc, trận thế kinh khủng như vậy ít nhất không ít hơn hai ngàn người!” Lôi Bằng líu lưỡi, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Đúng ba nghìn.” Tông Như bỗng nhiên mở miệng: “Còn có mười tên đạt tới tam trọng thiên.”
Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, Tạ Sơn có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tông Như, kinh dị trước sự nhạy cảm của tên này.
“Đúng là quá coi trọng chúng ta rồi!”
“Ha ha, vừa rồi bị dọa một trận, tới giờ cả người lão tử vẫn còn nhũn cả ra.”
…
Mọi người ồn ào thảo luận, nghĩ lại có chút kinh sợ, nhưng lại càng thêm hưng phấn. Ngoại đường đem ra nhiều người như vậy, rõ ràng coi trọng bọn họ. Tại Tiểu Sơn giới, có thể tạo ra tình cảnh như vậy, ngoại trừ bọn họ cũng không có ai. Những người này đều là một đám không sợ chết, những phần tử chiến đấu cuồng nhiệt như Lôi Bằng chiếm phần đông, càng gặp tình cảnh như vậy lại càng phấn chấn.
Ma Phàm không điên cuồng bằng đám người này, miễn cưỡng bình ổn nhịp tim, xoa xoa mồ hôi lạnh, trở thành phần tử hạch tâm lâu như vậy, nhưng tình huống mạo hiểm thế này chính là lần đầu tiên hắn gặp.
“Chúng ta lúc nào thì động thủ?” Lôi Bằng hưng phấn xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng nhìn Ma Phàm.
Ma Phàm cố gắng kìm nén xúc động muốn cho thằng này một kiếm chết tươi, trợn mắt lên quát: “Ngươi sợ chết không đủ nhanh hả? Bọn chúng còn chưa đi xa, nếu quay trở lại cả đám chúng ta một người cũng đừng hòng thoát.”
Lôi Bằng hiểu ra câu hỏi của mình cũng hơi ngu ngu, nhìn lại xung quang thấy ánh mắt mọi người nhìn mình như thằng khùng vội vã cười cười: “Ngươi xem, bị bọn chúng dọa một trận, mọi người đều choáng hết rồi.”
“Năm ngày.” Đầu óc Ma Phàm khôi phục một lần nữa khôi phục bình tĩnh: “Chúng ta chỉ cần đợi qua năm ngày, bọn họ dù quay lại, cũng không kịp.”
“Chúng ta thừa dịp năm ngày này, hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó có gặp phải đám người này phát uy cũng không lúng túng như lúc nãy.” Tạ Sơn ở bên cạnh cười nói.
Thanh âm ồn ào trong sơn động lắng xuống, tất cả mọi người kìm nén hưng phấn trong lòng, đả tọa nhập định. Bọn họ tựa như một đám thợ săn lão luyện, đang tiến hành chuẩn bị cho mẻ lưới cuối cùng.
Tương Duy nhậ lấy ngọc giản thủ hạ đưa tới. Hắn phái ra thủ hạ am hiểu tiềm hành ẩn nấp nhất, từ xa theo dõi đoàn người Ngụy Nhiên, rốt cuộc cũng thành công biết được hang ổ của đám người này.
*
* *
Hắn đảo qua ngọc giản, thân thể cứng đờ.
Hình ảnh lưu lại trong ngọc giản, trên đỉnh núi sừng sững một tòa thành giống như một mặt trời màu xanh ánh kim. Ánh mặt trời giống như kiếm sắc xuyên qua mây, chiếu xuống tòa thành này. Tòa thành nhỏ tỏa hào quang kim sắc nhàn nhạt, giống như ánh mặt trời khiến người ta thấy ấm áp.
Trái tim Tương Duy phảng phất như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt, trong nháy mắt dừng đập.
Không biết bao lâu sau, hắn mới từ từ hoàn hồn. Tòa thành này trống không, trơ trọi, không có mấy tên tu giả. Máu khắp người hắn đột bốc mạnh lên đầu, nhìn qua nhìn lại tòa thành yếu nhược này! Một chi đội ngũ áp giải tù binh trở về, sau khi đưa tù binh vào trong doanh trại, lập tức rời đi.
Hắn không cách nào kìm chế nổi sự tham lam, khát vọng đang tràn khắp trừng lỗ chân trên cơ thể!.\
|