Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 259: Lưu Tinh Không Hỏa
Dịch c0f7e3
Nguồn: 4vn.euChương này có đoạn miêu tả trừu tượng quá tại hạ ko biết dịch sao  vì thế chém gió đại khái một tí.
Chương 259: Lưu tinh không hỏa.
(c0f7e3: tại hạ nói thêm một chút về cái tên chương - là tên chiêu thức chứ không phải là mô tả sao chổi hạ cánh. Lúc đầu tại hạ đọc cũng tưởng tác giả mô tả TM nhà ta lao như sao chổi nhưng thực ra không phải.)
Một khỏa cương lôi nhìn giống như lựu đạn trôi nổi trước mặt Tả Mạc.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ thấy một vệt sáng màu bạc, cương lôi đã biến mất không thấy.
Không có thanh thế kinh thiên động địa, cũng không có uy thế khiếp người gì, nhanh, nhanh đến mức Viên Giang không kịp có phản ứng. Đến khi hắn ngoảnh lại, trên bầu trời đã chẳng còn gì, tịnh không còn lại một chút gì. Không có vụ nổ tan xương nát thịt, không có nhiệt độ thiêu đốt thành tro bụi, trên bầu trời gió nhẹ, mây trôi, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Giết chết rồi sao?” Viên Giang có chút mờ mịt không xác định được.
“Hẳn là vậy.” Tả Mạc đồng dạng trả lời. Tốc độ hình thành cương lôi của Phù Chiến Điêu Lâu quá nhanh, hơn hẳn so với dự đoán của hắn. Gần như hắn vừa mới tập trung, cương lôi đã bay mất.
Hai người nhìn lại, quả thực không tìm ra con chim ưng lúc nãy đâu, lúc này mới khẳng định thực sự đã bắn chết.
“Xem ra cần phải cho bọn họ luyện tập thêm.” Tả Mạc nói thầm.
Viên Giang không có đánh giá gì, tuy rằng lão bản nói đó là cương lôi, nhưng hắn chưa kịp cảm nhận một chút khí tức cường đại nào của cương lôi. Có thể chỉ là một chút cương lôi yếu ớt chăng? Hắn nghĩ có thể, đáng tiếc vừa rồi chỉ là một con chim, nếu là linh thú nào lợi hại hơn mới có thể kiểm nghiệm được uy lực. Nhưng lúc này xem ra, Phù Chiến Điêu Lâu của lão bản cũng có ưu thế, đó chính là nhanh.
Một lần tấn công như vậy, chỉ trong vòng nháy mắt.
“Lão bản, chỗ này có thể chứa bao nhiêu người đồng thời sử dụng cương lôi?” Hắn quyết định xem lại vấn đề từ góc độ chuyên nghiệp.
“Mười người, cần phải là tu giả ngoài Ngưng Mạch kỳ. Bình quân một khỏa cương lôi tiêu hao năm tinh linh lực.” Tả Mạc nói: “Hiện tại chỉ có thể làm đến mức này, nếu có thể làm cho một khỏa cương lôi chỉ tiêu hao một tinh linh lực thì cũng không tệ.”
“Năm tinh linh lực?” Viên Giang nhảy dựng lên. Phù trận này tiêu hao linh lực nhiều như vậy?
Bọn họ vừa nói cũng không phải là tiêu hao tinh thạch, mà là tiêu hao linh lực của tu giả. Thôi động phù trận, sử dụng cương lôi đều cần tu giả tiêu hao linh lực.
Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, Phù Chiến Điêu Lâu của lão bản đúng là thất bại. Lúc trước hắn còn nghĩ Phù Chiến Điêu Lâu ít nhất còn có chút ưu thế tốc độ, hiện tại xem ra thật sự đúng là đồ bỏ.
Tu giả Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên có khoảng mười đến ba mươi tinh linh lực, nhị trọng thiên có từ ba mươi tới chín mươi tinh linh lực. Một khỏa cương lôi tiêu hao năm tinh linh lực, có nghĩa là một tu giả Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên chỉ có thể phát ra sáu khỏa cương lôi. Mà tu giả Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên nhiều lắm cũng chỉ có thể phát ra mười tám khỏa cương lôi.
Tốc độ của Phù Chiến Điêu Lâu rất nhanh, trái lại trở thành nhược điểm trí mạng. Sáu khỏa cương lôi, phát ra chỉ trong nháy mắt. tu giả tiêu hao hết linh lực, Phù Chiến Điêu Lâu cũng chỉ còn là một tòa tháp canh thường.
“Lão bản, cái này tiêu hao quá kinh khủng.” Viên Giang quyết định dùng kiến thức chuyên ngành kiến nghị: “Nếu linh lực tiêu hao lớn như vậy, hoàn toàn có thể dùng một ít phù trận có uy lực mạnh hơn.”
“Đây đã là phù trận công kích mạnh nhất ta làm được.” Tả Mạc than thở.
“Như vậy người của chúng ta sẽ không theo kịp. Sau khi bọn họ tiêu hao hết linh lực chúng ta sẽ mất hết sức chiến đấu.” Viên Giang nỗ lực thuyết phục Tả Mạc. Hắn nghĩ thầm, thiên tài quả nhiên cũng không phải là vạn năng a.
“Ngô, đó là một vấn đề.” Tả Mạc trầm ngâm, bỗng nhiên trước mặt sáng ngời, vỗ tay nói: “Cáp, việc này có cách rồi. Chúng ta nhiều người như vậy, không phải có hơn bảy trăm người sao? Mọi người thay phiên nhau, mỗi lần mười người.”
Càng nói Tả Mạc càng hưng phấn, lẩm bẩm: “Đến lúc đó để cho bọn họ hảo hảo luyện tập, mười người một tổ, thay phiên lẫn nhau. Chúng ta có Hắc Luyện Bồ Đoàn, linh lực hồi phục cũng nhanh. Trong thời gian ngắn cứ từng đội từng đội thay thế nhau, như vậy có thể công kích liên tục. Không sai, chúng ta sẽ dùng chiến thuật biển người. Một người không giết được hắn, chúng ta dùng mấy nghìn người cũng giết!”
Một câu cuối cùng, Tả Mạc nói xong thì nghiến răng nghiến lợi.
Viên Giang nghe thấy nghẹn họng nhìn trân trối. Không ngờ lại có thể làm như vậy!
Hắn tập trung nghĩ lại một chút, xem ra phương pháp này của lão bản có thể dùng được. Tuy rằng như vậy không quang minh chính đại cho lắm, chẳng qua thời gian này ai mà không phải là lưu manh? Hắn sợ hãi có thừa, trong lòng âm thầm cảnh giác, nghìn vạn lần không được đắc tội với lão bản!
Thiên tài có phải toàn là loại lưu manh hay không, Viên Giang không biết. Thế nhưng nếu đã là thiên tài lưu manh, nhất định là đại lưu manh, đây chính là cảm giác cũng là tâm đắc mới nhất của hắn.
Một đạo ánh sáng bạc lóa mắt xẹt qua bầu trời, thân hình mờ ảo của Tương Hào đột nhiên khựng lại. Khí tức của đạo ngân quang này, khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi từ trong bản năng.
Đó là vị đạo của lôi điện…
Hắn chưa kịp trở lại chỗ cũ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Trên trời, tên đồng bọn biến ảo thành chim ưng biến mất không thấy.
Quỷ ảnh run rẩy một trận, trong lòng hắn thực sự kinh hãi không tả được! Chết tiệt! Đối phương làm sao phát hiện? Càng làm cho hắn sợ hãi chính là tên tu giả biến thành chim ưng kia tựa như bị biến mất vào hư không, không lưu lại một chút gì.
Không có khả năng!
Tên kia dù sao cũng là tu giả Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên! Tuy rằng biến thành chim ưng, khiến cho hắn không thể sử dụng rất nhiều pháp quyết, nhưng vẫn là Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên! Có pháp quyết gì có thể làm biến mất một gã tu giả Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên như vậy, mà lại không để lại bất kỳ vết tích gì? Tất cả các loại pháp quyết hắn biết đều không thể làm được như vậy.
Gần như cùng lúc, mấy tên do thám đang cùng nhau tiến lên bị dọa khựng lại.
Bị phát hiện sao?
Trong lòng mỗi người đều kinh hoảng. Đối với do thám mà nói, nếu như địch nhân có phòng bị mà còn tiến lại quá gần, cơ hội sống trở về ít tới mức thương cảm. Hơn nữa địch nhân hẳn là có một loại pháp bảo, cũng có thể là pháp quyết uy lực vô cùng lớn.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Tương Hào. Trong lòng Tương Hào bắt đầu có ý định rút lui, hắn bình thường nhìn thô lỗ, nhưng một khi hóa thành quỷ thân, cũng âm hiểm xảo trá. Lúc này còn dò xét tiếp, chỉ sợ mạng nhỏ khó mà bảo toàn, đạo ánh sáng bạc quỷ dị đó tuyệt đối là khắc tinh của hắn!
Trong lúc Tương Hào tiến thoái lưỡng nan, Tương Duy ở cách đó không xa cũng bị cương lôi kinh động. Biểu tình trên mặt Tương Duy biến đổi, lực lượng bên trong của tòa thành nhỏ kia tựa hồ cũng khong yếu ớt như tưởng tượng của hắn. Hắn và Tương Hào đều cho rằng đối phương đã phát hiện bọn họ.
Hiểu rõ lần này đánh lén thất bại, lúc này còn tiếp tục dò xét cũng không có ý nghĩa gì. Hắn vội vã gọi đệ đệ về, hắn chỉ có một tên đệ đệ này, dĩ nhiên là có chút yêu thương.
“Đao Tử, dẫn theo một trăm người, dò xét phía bên trên đối phương.” Suy nghĩ một chút, hắn quyết định trước tiên xem thử. Nếu như phát hiện chuyện gì không ổn, bọn họ cũng có thể quay lại. Trừ phi không còn cách nào, bằng không tuyệt đối không liều mạng, đây là bí quyết khiến hắn có thể còn sống tới bây giờ.
“Vâng!” Đao Tử thân hình thô lùn, vẻ mặt dữ tợn, con mắt hình tam giác. Hắn là thủ hạ đắc lực của Tương Duy, tính tình trời sinh hiếu sát, đã ra tay chưa từng để lại người sống. Hắn ngoan độc với địch nhân, cũng ngoan độc với chính mình, hung hãn không biết sợ là gì.
Đao Tử nhanh chóng lấy một trăm người, đánh về phía thành nhỏ trên đỉnh Thiên Phong.
Nếu đã bị phát hiện, không cần phải làm mấy chuyện linh tinh như ẩn nấp làm gì.
Tả Mạc đang suy nghĩ vấn đề Phù Chiến Điêu Lâu, cũng không ý thức được nguy hiểm đang tới gần. Hắn đột nhiên nắm bắt được một chút ý tưởng, ngẩng đầu lên bất ngờ nhìn thấy ánh sáng màu tím trong mắt nữ tu.
Không chờ hắn có phản ứng gì nữ tu đã bay lên không.
Tả Mạc vội vã đứng dậy, cũng bay theo.
Khi hắn thấy một trăm tên địch nhân hùng hổ đánh tới, trong đầu “ông” lên một tiếng
giống như bị đập một chùy.
Địch tập!
Không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, nữ tu đã đưa hai tay lên, tựa như hai cánh chim lớn đánh về phía địch nhân. Sắc mặt Tả Mạc đại biến.
Nguy hiểm!
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tựa như ánh chớp vụt qua, chờ hắn phản ứng lại nữ tu đã cách xa hơn năm trăm trượng!
Đao Tử nhào tới nữ tu, lạnh lùng cười: “Là nữ sao! Con mẹ nó, đừng có thằng nào tranh với ông mày!” Mấy tên kia cũng cười hắc hắc không ngừng.
Trong lúc nguy hiểm khẩn cấp, đầu óc Tả Mạc lại trống rỗng, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì cũng đã bay lên giữa không trung.
Tất cả mọi thứ trước mắt trở nên vô cùng chậm chạp. Hắn có thể thấy rõ nụ cười dữ tợn trên mặt một trăm tên này, có thể thấy rõ kiếm quang của cọn chúng sáng lên từng chút một, có thể thấy rõ sức gió làm cho hai ống tay áo của nàng bay phần phật.
Tất cả mọi thứ trước mắt tựa như dần dần mờ nhạt.
Trước mặt tựa như có một yêu thú khát máu khổng lồ, bầu trời trong xanh cũng trở nên rời rạc, ma quái. Chỉ còn một thân bố y của nàng đang gian rộng đôi tay tràn đầy kiên quyết, đôi chân trần hoàn mỹ giống như một món đồ sứ tinh mỹ.
Tả Mạc kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, chậm rãi diễn ra, chậm đến mức Tả Mạc có thể thấy được rất rõ ràng.
Không hiểu vì sao, trong đầu Tả Mạc giống như có một sợi dây đàn bị đánh động, phút chốc hai mắt hắn đỏ ngầu, chiến ý và sự điên cuồng tựa như dung nham hỗn loạn, tựa như nước lũ tràn bờ, trong nháy mắt lan ra toàn thân, thiêu đốt khiến cho toàn thân hắn đau nhức.
“Sát!” Một tiếng rít gào trầm thấp tựa như mãnh thú viễn cổ, trầm trầm lan ra xa.
Vận chuyển linh lực toàn thân tới cực điểm, nửa người để trần của Tả Mạc đột nhiên sáng bừng lên, làn da trong sáng như hắc ngọc, thậm chỉ có thể thấy một làn hắc khí mờ mờ không ngừng lưu động bên dưới.
Hắn bay lên trên, trong chớp mắt đã lên cao hơn trăm trượng, đột nhiên thân hình gập lại, hai chân đạp vào trong không trung.
Ba!
Trong khoảng không không có vật gì, nhưng hai chân hắn giống như đạp lên một vật vô hình, kình khí lan ra bốn phía!
Thân hình Tả Mạc gập lại, từ trên cao dùng toàn lực lao xuống đám người kia.
Không khí lưu động kịch liệt, nổ vang bên tai hắn, tốc độ đột nhiên vượt qua cực hạn bình thường. Tiếng không khí rít gào triệt để cắt đứt liên hệ của Tả Mạc với bên ngoài, mỗi một tấc da thịt trên người hắn đều run rẩy, không biết do sợ hãi hay hưng phấn.
Tư tư tư!
Không khí lưu động xung quanh người hắn đột nhiên hiện lên màu đỏ. Lửa! Là lửa! Tinh thần Tả Mạc tỉnh táo lại, thần thức như một cánh tay vô hình kích thích những ngọn lửa nhỏ này. Trong chớp mắt, hỏa quang tăng vọt, không khí hỗn loạn xung quanh giống như củi khô, ầm ầm cháy lên, không ngớt lưu động toàn thân Tả Mạc.
Ánh lửa chói mắt, tiếng nổ đinh tai trong không khí, lập tức khiến bọn người Đao Tử chú ý tới.
Sắc mặt Đao Tử đột nhiên đại biến: “Mau tản ra! Sắc mặt mọi người bỗng nhiên thay đổi. Không khí quang người bọn hộ tựa như bị đông cứng lại, thân thể giống như bị một cỗ lực hút vô hình vững vàng giữ lại.
“Lưu tinh không hỏa! Mẹ nó…” (Lại thế rồi thým Tưởng lại chửi con mẹ nó, đưa lên web chuyển hết thành dấu ** hại ta mất công tìm nửa ngày )
Cùng với âm thanh nổ vang, kéo theo một cái đuôi lửa thật lớn, Tả Mạc giống như ma thần lấy khí thế nghìn cân lao xuống.
|