Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 263: Quyết tâm của Tả Mạc
Dịch: c0f7e3
Biên: hjx chả có ai biên cho ta.
Nguồn: 4vn.eu
Chương 263: Quyết tâm của Tả Mạc.
Dịch c0f7e3
Nghe Bồ yêu nói, Tả Mạc tinh thần chấn động, giả vờ vô tình liếc qua nữ tu một cái, rồi lặng yên tiến vào trong thức hải.
“Biện pháp gì?” Tả Mạc trực tiếp hỏi, nhưng vừa nhìn về phía Bồ yêu, hắn chợt sửng sốt. Bồ yêu không ngồi trên mộ bia như bình thường mà ngồi phía trước mộ bia.
Hai tên gia hỏa này không phải là bình thường không hợp nhau sao? Trong lòng Tả Mạc chợt lóe lên một chút nghi hoặc, nhưng lực chú ý của hắn lập tức bị lời nói của Bồ yêu hấp dẫn.
“Ta biết ngươi lo lắng cái gì.” Đôi môi mỏng của Bồ yêu nhếch lên tạo thành một bộ dáng tươi cười.
Tả Mạc hơi có chút thất thần, trong đầu bỗng hiện ra một vấn đề không liên quan: Vì sao bên cạnh mình toàn là những kẻ điên điên như vậy? Ngay cả tiểu tử Công Tôn Sai hiện giờ cũng có xu thế trở thành không bình thường. Ngay cả nữ tu đáng sợ từ đâu chui ra, lại càng là tà khí bức người.
Bồ yêu giống như đã tính toán sẵn, biểu tình rất chắc chắn: “Tinh thạch lãng phí cho đám tu nô đó đúng là lãng phí mà.”
Tả Mạc nghe thấy liền trợn mắt: “Có biện pháp thì nói luôn đi, lắm lời vô ích.” (Dịch:Hự, nghe đến tinh thạch là anh ấy tỉnh cả người )
“Hắc hắc.” Bồ yêu cũng không muốn chọc tức hắn nữa, nheo mắt nói: “Ngươi vì sao không nghĩ đến chuyện cho bọn chúng tu ma?”
“Tu ma?” Tả Mạc nhất thời sửng sốt.
“Không sai, tu ma.” Bồ yêu thản nhiên cười: “Linh khí ở Tiểu Sơn giới đã mất, nhưng đối với ma không có nửa điểm ảnh hưởng. Đám tu nô bất quá chỉ mới bước vào luyện khí kì, tu vi thô thiển, chuyển sang tu ma cũng không khó. Huống hồ tu ma không cần linh khí, không tốn tinh thạch của nhà ngươi.”
Tả Mạc bị đề nghị của Bồ yêu hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: “Tu ma như thế nào?”
“Dùng ma công.” Bồ yên thản nhiên nói.
Tả Mạc nghe vậy, giận tím mặt đứng bật dậy chỉ vào mặt Bồ yêu chửi ầm lên: “Hắc, ngươi có ma công! Lần trước ngươi nói với ta thế nào? Nói ngươi không có ma công gì, bảo ta đi luyện Thiên Ba Quyền quyết! Hiện giờ lại nói có ma công, rõ ràng là đùa giỡn ta!”
Bồ yêu cười cười.
Chuyện tu ma, rất nhanh được quyết định. Bồ yêu đưa ra một bộ ma công tên là “Khổ Vệ”.
Lúc đầu bộ Khổ Vệ này gọi là Khổ Uyên, do một kẻ thể chất trời sinh yếu đuối, thiên phú tệ hại không thể tu luyện ma công “Thị Tâm” của bản tộc, hết sức suy nghĩ tự nghĩ ra, cuối cùng tu thành ma tướng. Sau đó bộ ma công này rơi vào tay một vị vương, hắn đem Khổ Uyên sửa đổi lại, ban cho thủ hạ của mình tu luyện, bộ ma công này từ đó cũng đổi tên là Khổ Vệ.
Bồ yêu vô cùng đắc ý giới thiệu.
“Điểm đặc sắc của bộ ma công này là thích hợp với những kẻ có thiên phú không tốt. Ngô, đám tu nô này của ngươi cũng rất thích hợp. Ha ha, bộ ma công này đối với bất kỳ kẻ nào trong ma giới đều là loại hàng cao cấp, có thể bán lấy giá tốt, đám tu nô kia đúng là không làm mà được hưởng.”
Tả Mạc nhìn qua một lượt bộ Khổ Vệ thì giật mình. Bộ ma công này, nếu không phải là người kiên nhẫn căn bản không có cách nào luyện được, không nói tới cảnh giới cao thâm. Ma công lấy sự khổ cực để rèn luyện, tâm tính cần phải kiên trì, kẻ sáng tạo ra bộ ma công này đúng là một tên biến thái!
Tả Mạc lúc đầu còn nghĩ xem mình có thể tu luyện hay không, sau khi xem xong, Tả Mạc quyết định bỏ qua. Thứ này không phải người bình thường có thể tu luyện.
Bồ yêu rất rõ ràng lo lắng của Tả Mạc.
“Người bình thường không thích hợp tu luyện, nhưng những tu nô này số phận nhiều bất hạnh, từng trải qua cực khổ, trái lại rất thích hợp. Quay lai vấn đề chính, dù sao hiện giờ ngươi cũng không muốn bọn họ tiêu hao tinh thạch.”
Tả Mạc nghĩ cũng thấy đúng, dù sao hắn cũng không trông cậy vào đám tu nô này có thể làm được việc gì.
Đám tu nô được biên chế lại vào một doanh, đặt tên là vệ doanh. Tả Mạc kiểm tra hơn nghìn người này một chút. Hắn truyền xuống chương thứ nhất của Khổ Vệ, lại cho vài tên tu giả giám sát, sau đó lại trở lại công việc dựng thành.
*
* *
Qua vài ngày, Công Tôn Sai mang theo tám trăm tù binh trở về. Tả Mạc cũng triệt để thở phào nhẹ nhõm, hai ngươi nói chuyện vài câu rồi lại người nào việc đó. Tả Mạc cần dựng thành, Công Tôn Sai cần hợp nhất đám tù binh, một lần nữa sửa đổi đội hình, cũng cần phải từ từ tổng kết kinh nghiệm.
Kim Ô thành đã có hình thức ban đầu, khiến cho mỗi người, bao gồm cả đám tù nhân đều cảm thấy hưng phấn, chờ mong.
Liên tục được xây dựng, trong Kim Ô thành đã có ba mươi sáu tòa Phù Chiến Điêu Lâu, bố trí dày đặc, tựa như những thanh lợi kiếm chỉ thẳng lên trời. Từ xa nhìn lại những Phù Chiến Điêu Lâu đứng thẳng cao nhô lên trên tường thành, trong lòng mọi người đều tràn ngập cảm giác an toàn.
Ba mươi sáu tào Phù Chiến Điêu Lâu xây xong, cũng có nghĩa là những tu giả trong doanh trại có thể tiến vào.
Vệ Thành Bân đi theo Cát Vĩ vào trong Kim Ô thành, thần sắc tràn ngập hưng phấn. Vừa bước vào trong thành, một cỗ cảm giác ấm áp bao vây lấy hắn, tựa như tắm mình trong ánh mặt trời, mọi người xung quanh đều sợ hãi than thở không ngớt.
“Đây là phù trận gì? Quả là thần kỳ!”
“Thoải mái, quá thoải mái! Sau này đánh chết ta cũng không quay về sơn động!”
“Đáng giá, lúc này có chết cũng đáng!”
…
Nghe mọi người nghị luận ồn ào bên tai, Vệ Thành Bân đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa chảy nước mắt. Hắn vôi cúi đầu, che giấu vẻ mặt. Khi hắn ngẩng lên, thấy khóe mắt đại sư phó Cát Vĩ ngân ngấn nước mắt.
Đối với những người này mà nói, Kim Ô thành trước mắt là mộng tưởng lớn nhất trong lòng bọn họ!
Một tòa Phù Chiến Điêu Lâu đầy phù trận phức tạp xuất hiện trước mặt, khiến cho bọn họ sợ hãi than thở. Tâm tình mọi người nhất thời yên ổn lại, tòa Phù Chiến Điêu Lâu khổng lồ trước mặt này phảng phất đang công khai biểu hiện lực lượng, đem đến cho bọn họ cảm giác cực kỳ an toàn.
“Được rồi, tốc độ nhanh lên một chút!” Đại sư phó Cát Vĩ lớn giọng đánh thức mọi người: “Chúng ta cần đi trước tìm chỗ mà xây chỗ ở!
Nếu không đêm nay lại phải trở về sơn động, các ngươi muốn trở về sao?”
Đương nhiên không ai nguyện ý trở về, đoàn người vội vã bắt tay vào kiến tạo phòng ốc.
Tu giả tu luyện pháp quyết thổ hệ thường thường đều am hiểu kiến tạo phòng ốc, tu giả luyện khí cũng không phải chỉ biết luyện khí, có không ít người cũng biết pháp quyết thổ hệ.
“Các người cố gắng lên! Tranh thủ hoàn thành trước khi trời tối, buổi tối chúng ta vui vẻ một chút.” Đại sư phó Cát Vĩ tràn ngập kích thích chỉ tay xuống mặt đất. (Dịch: hjx cái trang hyor5 lẫn trang 16kbook đều bị lỗi chỗ này, không hiểu bọn tung của nghĩ thế nào mà “kích thích” bị chuyển thành ***, cứ tưởng tác giả lại văng tục )
*
* *
Bởi vì lúc trước Tả Mạc đã quy hoạch đại khái các khu vực sinh hoạt, tu giả trong doanh trại tự nhiên là quan trọng nhất. Nhưng đối với Công Tôn Sai mà nói, đầu tiên hắn phải tiến hành biên chế lại đám tu giả tăng lên. Chuyện của Vệ doanh hắn không nhúng tay vào, sư huynh muốn làm gì với Vệ doanh hắn cũng không biết. Thủ hạ quá người cũng khiến cho hắn đau đầu.
Hắn cũng không định phá hỏng biên chế làm sáu bộ như trước, những tu giả trong đó đã phối hợp ăn ý, nếu lại cho thêm người vào sức chiến đấu sẽ giảm đi một thành.
Chẳng qua Công Tôn Sai đã không phải là loại ngốc nghếch không có kinh nghiệm, thành thạo xử lí đám người mới.
Sáu bộ cũ là chủ lực, quy về Chu Tước doanh. Chu Tước doanh được thành lập trước tiên chứ không phải Huyền Vũ doanh, có thể thấy được chỗ đứng của Kim Ô thành trong lòng mọi người. (Dịch: Chỗ này tại hạ cũng không hiểu ý của tác giả lắm. Chu Tước là thần thú ở phía đông, thuộc tính hỏa tất nhiên là gần gũi với Kim Ô thành, nhưng còn Huyền Vũ tại sao lại đứng trước Chu Tước thì tại hạ thực sự không hiểu, ai biết xin chỉ giáo.)
Ma Phàm và Tạ Sơn dẫn đầu đám tu giả lĩnh ngộ Ý, lập thành một đội Thiên Phong. Ngoài ra chỉ có một ngoại lệ, đó là Tông Như thống lĩnh đội Thuẫn Vệ. Nhiệm vụ chủ yếu của đội Thuẫn Vệ là bảo hộ an toàn, truyền đạt mệnh lệnh của Công Tôn Sai. (Dịch: Từ chương này tại hạ mạn phép đổi khúc => đội, đọc lên dễ hiểu hơn. Các chương trước tại hạ cũng sẽ cố gắng biên lại để thống nhất)
Còn lại gần hai nghìn tù nhân, bị phân chia thành hai doanh đông, tây. Theo tính toán của Công Tôn Sai, Đông doanh, Tây doanh tương đương với đội dự bị, cung cấp những tu giả ưu tú cho Chu Tước doanh.
Trong Chu Tước doanh được Công Tôn Sai chia thành mười hai bộ, gồm một nghìn bốn trăm sáu mươi tư người, thêm vào bộ phận hậu cần và hỗ trợ toàn bộ gần một nghìn năm trăm người. Hiện tại mới chỉ có sáu bộ, mới hoàn thành được một nửa.
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, bọn hộ ở trong Kim Ô thành, yêu cầu đối với sở trường tấn công của Chu Tước doanh không lớn. Nhiệm vụ gấp gáp nhất hiện giờ đó là huấn luyện tu giả ở hai doanh Đông, Tây sử dụng Phù Chiến Điêu Lâu.
Công tác sắp xếp lại được tiến hành đâu ra đó.
Về phần Vệ doanh, cứ mặc kệ sư huynh làm gì thì làm vậy. Công Tôn Sai hoàn thành công tác chỉnh đốn xong, cũng lập tức tiến vào trong Kim Ô thành.
*
* *
Đêm xuống, Kim Ô thành phi thường náo nhiệt, đèn lồng hai bên đường chiếu sáng khắp thành, ánh lửa huy hoàng. Từ xa nhìn lại, tựa như một tòa thành lơ lửng giữa không trung.
Ngày hôm nay đối với những người bên trong thành là một ngày lễ! Rất nhiều người đều kìm lòng không được vui mừng mà bật khóc, bọn họ rốt cuộc cũng có một chỗ đặt chân tránh mưa tránh gió, rốt cuộc có một chỗ có thể an tâm nằm ngủ.
Tai họa lan tràn khắp Tiểu Sơn giới, chỉ riêng Kim Ô thành là độc nhất vô nhị!
Công Tôn Sai yên lặng nhìn đám thủ hạ vui mừng, những kẻ bình thường hung hãn không sợ chết lúc này lại giống như một đám trẻ con ôm nhau mà khóc lóc, trong lòng hắn có một mùi vị không nói nên lời. Hắn biết nhiều hơn bọn họ, biết rằng tòa thành này chỉ là để chuẩn bị cho trận đại chiến với lão tổ Minh Tiêu phái.
Tòa thành này, ngay từ lúc thành lập, số phận của nó đã được định trước.
Hắn khẽ nhếch môi, lặng yên rời khỏi doanh trại đang cuồng hoan, tìm kiếm sư huynh. Tìm thấy sư huynh đang ngồi trong một tòa Phù Chiến Điêu Lâu, hắn có chút giật mình, trong khi mọi người đang vui vẻ ăn mừng, sư huynh lại đứng một mình trong Phù Chiến Điêu Lâu.
Thấy Công Tôn Sai đến, Tả Mạc ngẩng đầu lên: “Ta đang thử nghiệm, có thể dùng Phù Chiến Điêu Lâu để bồi dưỡng Lôi Âm Hạch Đào hay không.”
Công Tôn Sai xốc lại tinh thần: “Sư huynh tìm được manh mối gì chưa?”
“Uhm, có thể là làm được, còn phải thử một chút.” Tả Mạc thấy Công Tôn Sai rầu rĩ không vui, hỏi: “Thế nào? Sư đệ gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Hắn đối với hai vị sư đệ đều hiểu rõ, Thành sư đệ là người chỉ biết có đam mê, Công Tôn sư đệ bình thường sát phạt sắc bén, nhưng thực tế tâm tư cũng không khác lắm so với Thành sư đệ, đều là có chút đơn thuần, không hiểu thế sự.
“Chỉ là thấy bọn họ vui vẻ như vậy, kết quả cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Tòa thành này chung quy cuối cùng cũng bị hỏa.” Công Tôn Sai buồn bực nói.
Tả Mạc im lặng, đi tới bên bờ tường, nhìn về phía xa, một lát sau cười nói: “Không nghĩ tới người sát phạt như sư đệ cũng có lúc đa sầu đa cảm.” Hắn thoáng dừng lại một chút, quay lại, biểu tình nghiêm chỉnh nói: “Tiểu Sơn giới chính là một nhà tù, trong nhà tù làm sao có chỗ yên bình? Chúng ta chính là vì sinh tồn, bởi vì chúng ta biết nếu không thoát khỏi nhà tù này sẽ chết. Tựa như con ếch trong nồi, sớm muộn cũng bị nấu chín.”
“Trong số bọn họ, có người biết, có người không, có người dù hiểu rõ nhưng cũng không muốn nghĩ đến. Vì sao? Bọn họ chỉ biết rằng sống được ngày nào thì hay ngày đó.” Tả Mạc trầm giọng nói: “Nhưng ta không nghĩ như vậy. Ta thà tình nguyện vứt bỏ chút hơi tàn này mà nắm lấy cơ hội thoát ra ngoài.”
“Kim Ô thành vốn không phải là chỗ yên vui! Chúng ta nếu thành công, cho dù không có tòa thành này bọn họ cũng có thể tìm được một nơi khác!” Tả Mạc nói như đinh đóng cột.
Công Tôn Sai ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú đầy phiền não, đôi mắt thường ngày tràn đầy sát khí khiến cho người ta nhìn không rõ lúc này lại trong suốt không có một tia tạp chất.
Hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Last edited by c0f7e3; 15-03-2011 at 03:48 PM.
|