Lực lượng cũng không phải là đấu khí, nhưng là dù ai đi nữa cũng không cách nào phủ nhận rằng lực lượng là một dạng năng lượng có cùng cách thể hiện.
Một Đấu Sĩ hoặc Đấu Thần sử dụng hồn khí thì có thể đánh nát một tảng đá lớn, cũng giống như vậy là dựa vào lực lượng dùng một thanh binh khí cỡ lớn cũng có thể đánh nát tảng đá lớn. Lực sát thương giữa hai người là không có chênh lệch quá lớn.
Bất đồng duy nhất, chẳng qua là kỷ xảo chiến đấu, cũng chính là vũ kỹ!
Điểm này, từ ma thú trên đại lục cũng có thể thấy được đầu mối.
Ma thú mặc dù bản thân có thể sử dụng ma pháp, nhưng phần lớn đều dựa vào thân thể cường đại cùng lực lượng để chiến đấu, điểm này vô luận là ở cấp thấp hoặc là cao cấp ma thú cũng đều như thế.
Nói thí dụ như: một con ma thú cấp ba, nắm giữ ma pháp nhưng uy lực thật ra là cực kỳ có hạn, nhưng lại hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại một Đấu Sĩ cấp ba.
Điểm này, do trên toàn thân thể ma thú đều có lực phòng ngự cùng lực lượng bản thân quá mạnh mẻ là nguyên nhân chủ yếu.
Đấu khí uy lực tất nhiên cường đại, nhưng cũng không phải là vô địch, nhất là Đấu Sĩ cấp thấp sở hữu đấu thì uy lực lại càng có hạn, dựa theo lực lượng Phó Hào hiện tại ít nhất ngàn cân lực lượng mà nói, coi như một gã Đấu Sĩ cấp hai dưới tình huống sử dụng toàn lực đấu khí cũng chưa chắc có thể chống lại hắn!
Nếu có lực lượng năm ngàn cân, Phó Hào tin chắc, trừ phi là tiến vào Đấu Thần, trên căn bản dù là Đấu Sĩ nào cũng chết ngay lập tức với hắn!
Dĩ nhiên, đây cũng không phải là đều tuyệt đối đúng, ở trong quyết đấu, nhân tố quyết định thắng lợi rất nhiều, tỷ như vũ kỹ, tỷ như ý chí chiến đấu!
Hơn nữa Lực Thần Quyết này rốt cuộc có hay không có thể tăng trưởng, Phó Hào chẳng qua là suy đoán mà thôi, chỉ có tìm được công pháp tu luyện của Lực Thần Quyết ở phần sau mới rõ ràng, mà hắn hiện tại căn bản không biết công pháp đó rốt cuộc nằm ở nơi đâu, rốt cuộc còn tồn tại trên thế giới này hay không!
Bất quá bất kể như thế nào, lúc khiếp sợ qua đi, Phó Hào vẫn một trận mừng như điên.
Lực Thần Quyết đột phá đến cảnh giới thứ hai, mang đến không chỉ là lực lượng ngàn cân, mà điều trọng yếu hơn, đó chính là làm cho tỷ lệ bảo vệ tính mạng thoát khỏi đây tăng lên rất nhiều.
Một quyền đánh chết một con biến dị Thổ Hùng, Phó Hào xem chừng thực lực bây giờ của chính mình ít nhất cũng là Đấu Sĩ cấp hai, hơn nữa có lẽ sẽ mạnh hơn một chút.
Hơn nữa Khống Đao Thuật cùng đao pháp có tốc độ kinh người kia, Phó Hào cảm thấy đối mặt ma thú cấp thấp cũng có năng lực tự vệ.
Cảm khái một chút, Lan Địch cái lão gia hỏa này thật cũng không quá mức lừa dối mình, Phó Hào tâm tình sảng khoái vô cùng rút sài đao ra, thuần thục đem da lông Thổ Hùng tróc xuống, xử lý một chút đặt ở trên lửa hơ cho khô, đem tứ chi nướng chín ăn một bữa ngon lành.
Mùi thơm của thịt gấu làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc chỉ từ trước đến nay chưa nếm thử loại thịt này, thiếu chút nữa nuốt luôn cái lưỡi của chính mình, rốt cuộc lần đầu tiên phát hiện mình đi theo người chủ nhân này, tựa hồ vận mệnh cũng không phải là chuyện bi thảm.
Một người một thú hưởng thụ món ăn thôn quê, thời gian đã đến hoàng hôn, Phó Hào ngủ luôn tại đó, đến ngày thứ hai, da gấu căn bản tiêu trừ hết mùi hôi, Phó Hào làm một cái quần mỏng cho mình, rốt cục trong lòng cảm thấy có chút an toàn, lúc trước người đang trần truồng, cảm giác an toàn là kém cõi nhất.
Bất quá trang phục này của Phó Hào lại làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc tò mò không dứt, hai con ngươi thoạt có chút ngu ngốc mang theo hâm mộ, cuối cùng van xin Phó Hào làm cho hắn một cái.
Cái yêu cầu này làm cho Phó Hào dở khóc dở cười, hắn sống suốt mười lăm năm, còn chưa từng thấy có con dã thú hoặc là ma thú nào mặc quần áo.
Bất quá không chịu nổi lời cầu xin đáng thương của Cáp Mỗ Lôi Đặc, Phó Hào chỉ có thể cắn răng làm thêm một cái.
Chẳng qua làm cho Phó Hào buồn bực muốn hộc máu chính là, Cáp Mỗ Lôi Đặc hình thể thật sự là vô cùng quái dị, cái bụng to lớn, căn bản không dùng được bất kỳ quần áo nào. Phó Hào coi như là làm ra được một cái quần mỏng, nhưng Cáp Mỗ Lôi Đặc căn bản cũng không mặc được.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Phó Hào chỉ có thể làm một áo may-ô đơn giản, đưa cho Cáp Mỗ Lôi Đặc mặc vào người.
Nhưng, cái đầu quá lớn, chân trước lại ngắn nhỏ, hơn nữa hai cái cánh nho nhỏ cùng cái bụng lại quá bự phối hợp với chiếc áo may-ô, làm cho lúc này Cáp Mỗ Lôi Đặc thoạt nhìn hoạt kê đến mức đáng thương, thiếu chút nữa làm cho Phó Hào cười muốn ngất đi.
Bất quá thấy vẻ mặt Cáp Mỗ Lôi Đặc dương dương đắc ý, giống như chiếm được một loại bảo bối tốt, Phó Hào thật sự không đành lòng đi đả kích hắn, cố nén cười tiếp tục hướng Đông Bắc của khu rừng này đi tới.
Khu rừng rậm rạp này mặc dù Phó Hào mặc dù chưa từng tới, nhưng thuở nhỏ hắn ở trong núi mà lớn lên, đối với sinh tồn trong rừng rậm cũng không coi vào đâu, chỉ là làm cho hắn bất đắc dĩ, căn bản không cách nào phán đoán ra cánh rừng rậm này rốt cuộc rộng bao nhiêu, mất bao lâu mới có thể đi ra ngoài.
Duy nhất có thể làm chính là một đường đi về hướng Đông Bắc, bởi vì dựa theo Cáp Mỗ Lôi Đặc miêu tả thì ở Đông Bắc khu rừng là cửa ra vào, còn những địa phương khác tất cả đều là núi non.
Mặc dù thực lực tăng trưởng, nhưng Phó Hào vẫn như cũ không dám có bất kỳ khinh thường, cẩn thận quan sát mỗi một dấu vết của ma thú để lại, đặc biệt tìm kiếm những ma thú trung giai hoặc là cao cấp ma thú hành tẩu trong lãnh thổ của nó.
Cái phương pháp này cũng không phải là mạo hiểm gì, ngược lại là kinh nghiệm của đám thợ săn ở trong thôn nói cho Phó Hào biết đây chính là phương pháp an toàn nhất lúc hành tẩu trong rừng rậm.
Mặc dù trung giai cùng cao cấp ma thú hết sức cường đại, gặp trúng sẽ hữu tử vô sinh, nhưng cũng chính bởi vì thực lực cường đại của nó, đồng thời cũng hình thành nên mỗi một con điều có lãnh thổ riêng của mình, mà trên lãnh địa của nó không cho phép bất cứ một ma thú nào tiến vào.
Cứ như vậy, số lượng ma thú giảm đi rất nhiều, mặc dù loại ma thú này thực lực kinh khủng, nhưng chỉ cần cẩn thận, vẫn là có thể tránh gặp phải, nói chung so với việc việc gặp từng đàn ma thú cấp thấp thì tính an toàn lớn hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, đây cũng là do Phó Hào không còn phương pháp nào khác, nếu như thực lực của hắn chân chính có thể không sợ ma thú cấp thấp, như vậy tự nhiên sẽ không chọn loại lộ tuyến cực độ nguy hiểm như vậy để đi vào.
Dọc theo đường đi, Phó Hào luôn cẩn cẩn thận thận, dựa vào kinh nghiệm trong núi rừng, nhiều lần hữu kinh vô hiểm, mặc dù cũng có mấy lần không cách nào tránh khỏi gặp được cường đại ma thú, nhưng là dưới vận khí may mắn đào thoát được, nhưng cũng làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc sợ đến nỗi không dám ngủ, sức ăn lại giảm xuống rõ rệt, thân thể cũng gầy đi chút ít. Nào là sử tử thần điểu thất cấp ma thú Sư Thứu, thân cao hơn mười thước, hai cánh mở ra ước chừng rộng đến hai mươi thước. Bát cấp Song Túc Phi Long thân dài gần mười trượng là hậu duệ Long tộc, cửu cấp Bỉ Mông cự thú thân cao 30, 40 mét, phảng phất như một tòa núi nhỏ, hai trảo sắc bén vô cùng …..
Trên đường đi nhìn thấy đám ma thù này, làm cho kiến thức Phó Hào vốn nông cạn đối với loại ma thú khủng bố này tăng lên rất nhiều, đồng thời cũng càng thêm hiểu được, thực lực bản thân ở trên thế giới này nhỏ bé bực nào, số lượng ma thú có thể dễ dàng mang đi tánh mạng hắn không biết sẽ có bao nhiêu.
Nhưng điều này cũng không làm lòng tin Phó Hào bị hao tổn, ngược lại càng kích thích ý chí không khuất phục của hắn, mặc dù dọc đường đi, tu luyện của hắn cũng không có một khắc dừng lại, Khống Đao Thuật cũng đang không ngừng tăng trưởng, mặc dù tương đối chậm chạp.
Nhưng thật ra, đao pháp tăng lên tương đối rõ ràng, tựa hồ bởi vì Lực Thần Quyết tiến vào cảnh giới thứ hai, làm cho Phó Hào đối với lực lượng khống chế rất tâm đắc, mặc dù bởi vì công pháp không trọn vẹn chính là nguyên nhân Lực Thần Quyết không cách nào tiến thêm một bước tăng trưởng, nhưng đối với đao pháp chỗ tốt cũng tính là không nhỏ.
Tại bên trong rừng rậm suốt một tháng, đao pháp Phó Hào từ lúc ban đầu rời đi Hắc sắc đầm lầy là một cái hô hấp huyi ra mười đao, nhưng hiện tại đã tăng lên tới mười bảy mười tám đao gì đó, lập tức có thể tấn lên nhị phẩm cảnh giới.
Một tháng qua, Phó Hào cũng dần dần phát hiện, hắn tựa hồ đã gần đi ra khỏi cánh rừng rậm này, bởi vì hiện ở chỗ này, đã không cách nào thấy những thứ ma thú cao cấp cường đại, thậm chí trung cấp cũng rất ít xuất hiện, phần lớn đều là cấp thấp.
Tình hình như thế, chỉ có ở ven biên rừng rậm mới xuất hiện.
Cảm nhận được sự biến hóa này, Phó Hào mừng rỡ, cũng không gấp gáp lên đường nữa, thừa dịp sắc trời có chút tối lại, vội vàng bắt mấy con gà tuyết và thỏ, chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Một tháng khẩn trương cao độ, làm cho tâm thần Phó Hào đồng thời tôi luyện, nhưng cũng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, rốt cục đã tới nơi hơi an toàn, tự nhiên cũng phải buông lỏng xuống.
Nướng chín con gà tuyết và thỏ chảy mỡ vàng óng ánh, một người một thú lập tức bắt đầu ăn, nhưng vừa mới ăn vài miếng, Phó Hào bỗng nhiên biến sắc.
Ở hướng Đông Bắc, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm.
Thanh âm này mặc dù yếu ớt, nhưng Phó Hào thính lực lại không kém, vẫn nghe được hết sức rõ ràng, khoảng cách hẳn là ước chừng hơn ba bốn trăm thước, càng thêm chủ yếu, đây cũng không phải là thanh âm dã thú, mà là của nhân loại!
Vẻ mừng rỡ như điên từ trên mặt Phó Hào thoáng hiện, ăn vội năm ba ngụm đem con gà tuyết nuốt vào bụng, tiếp theo thân thể nhích động, nhanh chóng chạy tới nơi đó.
Ở phía sau hắn, Cáp Mỗ Lôi Đặc vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn một đống thức ăn đang còn trên lửa, con ngươi bỗng nhiên chuyển, chộp lấy con gà tuyết rồi chạy theo Phó Hào.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Phó Hào tim đập cũng bắt đầu không khống chế được nhảy dựng lên.
Nếu có thể ở chỗ này gặp được loài người, như vậy thật sự chứng minh sắp ra khỏi cánh rừng này, hơn nữa càng thêm chủ yếu chính là, chỉ cần là loài người, có thể tiến hành câu thông, ít nhất có thể hỏi thăm được đường ra rừng rậm!
Vừa nghĩ tới có thể rời khỏi nơi nguy hiểm và nhàm chán này, Phó Hào còn có thể không mừng sao?
Vài trăm thước cũng không tính là xa, không bao lâu Phó Hào đã tới, nhưng khi thấy rõ một đoàn hỏa quang (ánh lửa), Phó Hào cũng thoáng sửng sờ ....