Phịch.
Một tiếng trầm đục vang lên, thân hình nữ thợ săn cùng với mặt đất thân mật tiếp xúc với nhau, đau nhức vô cùng làm cho nữ thợ săn này phát ra một tiếng hô đau đớn, nhưng đồng thời rốt cục cũng tỉnh lại.
“A! Ngươi … Ngươi muốn làm gì?”
Nữ thợ săn vừa mới mở mắt, cũng không có như trong tưởng tượng của Phó Hào là bày ra bộ mặt thật cảm động đến rơi nước mắt, sau khi được cứu ra từ ma chưởng không chút vui mừng, ngược lại phát ra một tiếng thét chói tai, trên mặt tràn ngập thần sắc hoảng sợ, thân hình nhỏ nhắn không ngừng hướng phía sau cằn lại, ánh mắt nhìn Phó Hào giống như nhìn chằm chằm một con quái vật khủng bố nào đó.
Thấy nữ thợ săn có bộ dáng thế này, Phó Hào nhất thời một trận cười tiếu.
Một năm qua, Phó Hào mặc dầu không có biến hóa gì nhiều, nhưng là lại trở nên tráng kiện hơn, trên cơ thể trần trụi chi chít đầy đất bùn, ngang hông còn quấn thêm một tấm da gấu, đích xác có vài phần hung hãn cùng ý vị.
Nhưng trong lòng Phó Hào rất rõ ràng, diện mạo của chính mình không có biến hóa gì, vẫn như trước thật thà và mang theo vẻ đôn hậu, dụng lời nói của đại tiểu thư Y Tát Bối Nhĩ, diện mạo của hắn đối với con người lẫn loài vật điều vô hại, cho nên hắn thật sự không rõ ràng lắm vị nữ thợ săn này vì sao khi nhìn thấy mình lại sợ hãi như thế.
Hơn nữa, bởi vì khoảng cách quá gần, nữ thợ săn diện mạo đã hoàn toàn bị Phó Hào nhìn thấy rất rõ ràng, làm hắn nhất thời cảm giác dở khóc dở cười, nói: “Đại tỷ, ngươi không lầm chứ, ngươi lớn tuổi như vậy, ta có thể đối với ngươi làm gì cơ chứ?” (Thèng ni giả nai-DG)
Nữ thợ săn là một nữ tử không nghi ngờ, tuổi cũng không lớn, thoáng nhìn bộ dáng khoảng 17, 18 tuổi gì đó, nhưng là diện mạo lại làm cho người ta không dám khen tặng, lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh xắn, lại là trên mặt làn da thô ráp, hơn nữa không chỉ như thế, một nửa lộ ra màu xanh, một nửa kia thì màu xám, giống như được hai loại bùn đất đắp mà thành.
Hơn nữa, hai hàng lông mi cụp xuống, làm cho cô gái thợ săn này chẳng những chưa nói đến chút xinh đẹp, ngược lại vẻ mặt xấu xí có chút dọa người.
Phó Hào mặc dù là gã nhà quê không hơn không kém, nhưng mỹ nữ cũng đôi lúc nhìn qua vài người như: Song Nhi và đại tiểu thư cũng được xem là không kém mỹ nữ, mà cái vị cột hắn trên thập tự giá thiêu cháy - thánh nữ thiên sứ của Thần Điện lại là tuyệt thế xinh đẹp.
Mà vị ở trước mắt này, tư sắc so với vị tam thẩm của hắn còn không bằng, lúc nhìn thấy sẽ không bị dọa tới mức xoay người bỏ chạy như thế này. Phó Hào thật sự không nghĩ ra nữ thợ săn này vì sao còn có thể sợ hãi hắn đối với nàng làm cái gì.
“Ngươi … Ngươi nói cái gì? Ngươi là … là nói ta rất xấu phải không?” Nguyên bản nữ thợ săn còn rất sợ hãi nhưng mà sau khi nghe được câu này của Phó Hào, nỗi sợ hãi tựa hồ lập tức biến mất không ít, trên mặt thay vào đó là một chút phẫn nộ, tâm thần lại kêu rống to lên một tiếng.
Sặc! Đối mặt với sự chất vấn của nữ thợ săn, Phó Hào nhất thời một trận nghẹn họng, trong lúc này không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể vuốt vuốt đại não chính mình, hắc hắc cười ngây ngô.
Hắn tuy rằng, bởi vì thuở nhỏ sinh hoạt ở trong núi, nên tính cách có chút chất phác, nhưng không có nghĩa chỉ số thông minh cực thấp, cùng với con cọp cái đại tiểu thư tiếp xúc nhiều năm, Phó Hào sớm đã bị giáo huấn bằng máu rồi, giáp mặt với một nữ nhân mà nói có bộ dạng xấu xí, hậu quả sẽ đáng sợ đến cỡ nào!
Nhưng hắn lại quên một điều, loại trầm mặc không nói này, lại đại biểu cho một loại cam chịu.
Nhìn thấy bộ dáng Phó Hào ngốc nghếch, nữ thợ săn lúc ban đầu tựa hồ còn sợ hãi cùng tức giận đã hoàn toàn tiêu tán đi đâu không thấy, thay vào đó là vô cùng phẫn nộ, thân thể gầy yếu lập tức từ trên mặt đất đứng bật dậy, nắm chặt cái bàn tay nhỏ nhắn, nhìn về Phó Hào trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, Phó Hào tin chắc lúc này mình tuyệt đối tan xương nát thịt. Ngay khi hắn có chút không yên, vị nữ thợ săn này có thể hay không tiến lên cùng mình liều mạng, chợt nhìn thấy nữ thợ săn đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết , sau đó thân hình lảo đảo té ngã trên mặt đất.
Tiếng kêu sợ hãi này có điểm đột nhiên làm cho Phó Hào nhất thời hoảng sợ, còn tưởng rằng vị nữ thợ săn này muốn tiến lên đánh nhau một trận. Thân hình chớp nhoáng hướng phía sau lùi lại hơn mấy thước.
Thấy Phó Hào sợ hãi chính mình như thế, nhìn thấy bản thân mình té ngã chẳng những không đến trợ giúp một tay, ngược lại giống như đối mặt với con mãnh thú và như cuồng triều lui về phía sau thật xa. Nữ thợ săn nhất thời cảm thấy một trận vô tận ủy khuất dâng lên, hơn nữa trên chân truyền đến một trận đau nhức, làm cho nàng trong nháy mắt ngồi bệch xuống đất, lớn tiếng khóc rống lên.
Lại nghĩ tới bản thân mình bị lời nguyền rủa vô cùng ác độc mà biến thành bộ dáng dọa người như thế, ngay cả gã dã nhân miền núi này cũng sợ hãi dung mạo chính mình, nàng bỗng nhiên cảm giác mình không nên sống trên cõi đời này nữa, sống mà bị mọi người trên cái thế giới cười nhạo.
Còn không biết hai gã thủ hạ trung thành của mình có bị gã dã nhân này xử lý tàn nhẫn không, chính mình lại bị đưa đến nơi này, ngày sau nhất định là có cuộc sống bi thảm đây. Hiện tại, nhìn gã dã nhân thật chướng mắt, chẳng qua trong lúc nhất thời lại bị chính dung mạo của mình làm cho sợ hãi, ở bên trong rừng rậm nữ nhân vốn ít đi một cách đáng thương, mà gã dã nhân này thoạt nhìn lại đang thời kỳ trưởng thành, rất có thể bộc phát thú tính đây …
Nghĩ đến đây, nữ thợ săn cảm thấy thương tâm, càng khóc rống hơn.
Thấy nữ thợ săn không có tiến lên giương nanh vuốt như trong tưởng tượng, ngược lại ngồi bệch dưới đất khóc rống lên, Phó Hào nhất thời có chút u mê, trong lòng lại mơ hồ cảm giác không hợp lý chút nào.
Nữ thợ săn này mặc dù cùng với thợ săn chân chính không giống nhau, mà diện mạo coi như là xâu xí nhưng tính tình cơ bản lại không giống với thợ săn cứng cỏi, ngược lại thập phần nhu nhược càng chủ yếu hơn chính là lúc này tỉ mỉ quan sát một phen, Phó Hào vô cùng kinh ngạc phát hiện, cô gái này tuy rằng bộ mặt thật khó coi, nhưng trên người làn da lại thập phần trắng nõn mịm màn.
Hơn nữa hai tay lại trắng nõn mềm mại, trên bề mặt không tồn tại một vết chai nào, nó nhẵn nhụi bóng loang như bạch ngọc, căn bản không phải giống như người thợ săn chuyên sống trong rừng núi cực khổ mà có được, mà ngược lại là bộ dáng tiểu thư cao quý.
Rốt cuộc sao lại thế này? Phó Hào một trận mê mang, nhìn cô gái thợ săn càng khóc càng lớn, cơ bản không có dấu hiệu dừng lại, trong lòng hắn cũng bắt đầu có chút hoảng hốt dâng lên.
Nơi này, mặc dù ở trong phán đoán của Phó Hào đã là mảnh đất ở sát biên rừng rậm, nhưng cũng không đại biểu là an toàn, vẫn như cũ tồn tại rất nhiều ma thú đáng sợ, mà vị nữ thợ săn này lại làm ra động tĩnh lớn như thế, rất có thể sẽ đưa ma thú tới nơi đây.
Thở một hơi dài buồn bực, Phó Hào trên mặt mang theo chút tươi cười ngu ngốc, nhanh chạy đến bên người nữ thợ săn, ngồi chổm hổm xuống khuyên nhủ, nói: “Đại tỷ ngươi làm ơn đừng khóc nữa có được không, vừa rồi là ta nói không đúng? Ngươi cũng không xấu mà, ngược lại xinh đẹp đến mê người đó!”
Ặc! Diện mạo này đích thật cực kỳ chết người, Phó Hào nhanh nhạy ở trong lòng thầm rủa một câu, cảm giác vừa rồi nói không đúng với lương tâm a.
Nghe thấy Phó Hào nói câu này cực kỳ không giống như lời an ủi, nữ thợ săn ngược lại khóc càng lúc càng lớn hơn.
Tuy rằng, nàng hiện tại rất chán ghét người nào nói nàng xấu xí, nhưng là trong tâm nàng rất rõ ràng, từ sau khi trúng phải lời nguyền rủa tà ác, hiện tại bị bức thành bộ dáng này, thật sự cùng với người nói xinh đẹp không có nửa điểm can hệ.
Thấy chính mình khuyên giải không có hiệu quả, Phó Hào nhất thời cảm thấy một trận nhức đầu, trong lúc này lại không biết nói cái gì nữa, chỉ có thể ngây ngốc ngồi xuống, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần ma thú đừng chạy tới nơi này.
Đúng lúc này, Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng khó khăn lắm mới chạy tới nơi đây, không đợi thở ra một hơi, ánh mắt lập tức dừng ở trên người nữ thợ săn, ánh mắt lộ ra một tia thần sắc tò mò, quơ quơ cái bụng phệ chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, đánh giá cao thấp trái phải miệng thì thào hỏi: “Chủ chân vĩ đại, này … này cũng là nhân loại sao?”
Đối với Cáp Mỗ Lôi Đặc đáng thương mà nói. Mặc dù đã sống qua mấy trăm năm tại Hắc sắc đầm lầy, nhưng từ trước đó cho tới bây giờ nhìn thấy nhân loại tổng cộng có bốn người, Phó Hào cùng hai người thoáng nhìn hình như là mạo hiểm giả, mà người còn lại là nữ thợ săn này có cấu tạo hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc cảm thấy tò mò, thật sự trong lúc này không nghĩ ra đó là nhân loại, vì cái gì có sai biệt lớn như thế.
Nhân loại này chẳng những gầy yếu đến dọa người, trước ngực so với người khác lại nhô lên hai luồng cao ngất, điều này làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc vô luận như thế nào cũng không hiểu được cái này là cái gì.
Cảm thụ được bên người xuất hiện thêm một con bị thịt kim quang lòe lòe không ngừng lóng lánh, nữ thợ săn nhất thời trong lòng cả kinh, mạnh mẽ dừng tiếng khóc, ngẩng đầu lên nhưng khi thấy bộ dáng của Cáp Mỗ Lôi Đặc, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc cùng hiếu kỳ, tiếp theo đó xì một tiếng cười duyên.
Cáp Mỗ Lôi Đặc do có bộ dáng quá mức buồn cười, con thằn lằn bụng phệ này nguyên bản có bộ dáng rất cá tính a, cái đầu thì cực đại thoạt nhìn có chút ngu si, hơn nữa lúc này trong mắt lại đang mê mang cùng khó hiểu, vẻ ngây người làm tăng thêm vài phần, trên người mặc một chiếc may-ô bằng da gấu chẳng ăn đúng thời trang gì, lại được trang bị một cái bụng cực đại làm cho ngươi ta không cười không được.
Nữ thợ săn này bỗng nhiên bật cười, nhưng thật ra làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc sốc, phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân hình mập mạp hướng phía sau lui dần.
Đáng tiếc thân thể kia quá mức cồng kềnh, sự giật mình không hề có trọng tâm, lập tức té lăn quay trên mặt đất, cái miệng to tướng hướng bùn đất gặm gặm, cái mông chổng lên rất cao, rất vụng về…
Thấy Cáp Mỗ Lôi Đặc tạo thành bộ dáng như thế, nữ thợ săn cười cười vui vẻ đứng lên, trong lúc nhất thời không giống với trước kia có vẻ mặt khóc lóc như chết đi sống vậy.
Nhìn thấy nữ thợ săn thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, Phó Hào cảm thán một phen, nữ nhân trên thế giới này cơ bản đều là giống nhau q, bất quá trong lòng rốt cục cũng thả lỏng xuống.
Chỉ cần nữ thợ săn không khóc nữa, ít nhất cũng phải lo lắng ma thú chạy tới nơi đây.
Bởi vì Cáp Mỗ Lôi Đặc biểu diễn quá mức buồn cười, làm cho nam nữ xa lạ này nguyên bản không khí có chút thù hận, trong nháy mắt phai nhạt đi một chút.
Tựa hồ cảm giác được gã dã nhân này cũng không đáng sợ như trong suy nghĩ, nữ thợ săn rốt cục chậm rãi mở miệng, cùng Phó Hào hàn huyên mấy câu, kết quả làm cho Phó Hào khi nghĩ đến hành động anh hùng cứu mỹ nhân thiếu chút nữa tìm đến cây đại thụ đâm đầu mà chết!