Dòng đời vốn vẫn vô tình
Lối ai, ai rẽ, đường mình, mình đi
Kể ngày xưa nữa mà chi
Góc tim chỗ đó kéo bì dày cui
Nếu còn vẫn cãi anh tui
Tình yêu chấp chới chưa vùi hầm băng
Dẫu biết rằng chẳng dùng dằng
Trách ai bỗng chốc không bằng người dưng
Tình đời vốn thế mà kưng
Thôi đành gặm nhấm “nỗi mừng” cô đơn
Mai lại có người để hờn???
|