Cảm thụ được từ Khí Hồn truyền đến hơi thở đầy bạo liệt, đao ý hình sài đao lay động liên tục khiến cho Phó Hào trong đầu cũng truyền đến từng cơn đau đớn.
Đây rõ ràng là do phẩm cấp Khống Đao Thuật của mình quá thấp đã mang đến hậu quả như vậy, Khống Đao Thuật của hắn chẳng qua mới Tứ phẩm so với Khí Hồn của Lục cấp ma thú rõ ràng kém hơn tới hai phẩm cấp, chênh lệch quả không nhỏ!
Phó Hào miễn cưỡng khống chế đao ý ổn định lại, chậm rãi hướng về phía Khí Hồn phát ra ý thức của mình. Quyết định sẽ cho thanh binh khí này ăn quả lừa một phen, Phó Hào không để đao ý tiến hành phát tán ra loại ý thức bá đạo ép người khuất nhục mà ngược lại phóng xuất ra thiện ý tràn trề.
Cảm nhận được hảo ý của đao ý truyền đến, Khí Hồn nhất thời ngẩn ra một chút, nhưng không để Phó Hào kịp vui sướng, đã thấy nó phát ra một tiếng gầm giận dữ, hơn thế, thân hình lập tức biến ảo thành luồng hư ảnh cấp tốc đánh tới đao ý của Phó Hào. Hiển nhiên Khí Hồn này thuộc loại cực độ thô bạo không thích chơi đùa quấy rầy gì nó cả, một khi khó chịu liền nhào tới đánh liều mạng a!
Chứng kiến loại bộ dáng này Phó Hào chỉ có thể bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài, theo đó đao ý từ hồn khí trong nháy mắt đã thu trở về.
Dựa vào phẩm cấp đao ý hắn hiện tại mà cùng với Khí Hồn đánh bừa rõ ràng không phải là lựa chọn tốt gì, tuy Khống Đao Thuật có khả năng khống chế vượt cấp nhưng Phó Hào hiện tại chắc chắn không nghĩ sẽ làm như vậy. Cái hắn cần bây giờ là, phải nghiệm chứng xem phán đoán của mình lúc trước về việc có thể dùng biện pháp bất chiến tự nhiên thành để khuất phục Khí Hồn hay không!
Bởi vì sợ đám người La Văn sốt ruột Phó Hào đành tạm thời thu hồi năng lượng Lực Thần quyết, đem Lục cấp hồn khí thu vào rồi quay về nơi doanh trướng. Cùng với La Văn và Cáp Mỗ Lôi Đặc nói qua loa phù phiếm vài câu Phó Hào lại chui vào bên trong lều trại tiếp tục nghiên cứu Khí Hồn. Phó Hào đối với thất bại không có gì e ngại, chỉ cần tiếp tục cố gắng không ngừng cho tốt là được, nếu đã phát hiện Khí Hồn có tính cách phân loại bất đồng như vậy thì ý tưởng của Phó Hào sẽ thành hiện thực chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi......
Cứ như vậy, cách thời gian Thiên Vương cốc khai mở hơn một tháng, Phó Hào mỗi ngày ngoại trừ luyện đao như bình thường thì tất cả thời gian đều dành để câu thông với Khí Hồn. Đáng tiếc, không biết là do Khí Hồn của Lục cấp hồn khí này quá mức bưu hãn hay tại Phó Hào vận khí thật sự đen đũi, mặc hắn dùng hết đủ loại biện pháp, cuối cùng vẫn không thể đem Khí Hồn này khuất phục.
Thậm chí khiến cho Phó Hào không thể không nổi điên lên mà đánh bừa với Khí Hồn vài lần nhưng cũng không có xuất hiện cơ hội khống chế. Cuối cùng rơi vào bế tắc, Phó Hào đành tạm thời bỏ qua nghiên cứu Khí Hồn, thu thập đơn giản vài vật dụng rồi sau đó cùng Cáp Mỗ Lôi Đặc rời khỏi doanh trại này.
Lúc bây giờ cách thời gian Thiên Vương cốc khai mở chỉ còn có một tuần, Phó Hào quyết định đi chung quanh Thiên Vương cốc nhìn xem địa hình và tất cả mọi thứ vân vân, tuy không có gì quan trọng nhưng ít nhất có thể quan sát những người tiến vào Thiên Vương cốc có thực lực ra sao và chủ yếu là nhìn xem người nào dẫn theo ma sủng, ma sủng cấp bậc dạng gì.
Như vậy sẽ giúp cho Phó Hào ít nhiều có sự chuẩn bị.
Hơn mười ngày trước, La Văn đã mang theo thủ hạ cáo biệt Phó Hào nhưng không nói đi về phía nào. Đối với điều này Phó Hào thật cũng không có hỏi tới, từ khi biết La Văn muốn tới Thiên Vương cốc Phó Hào chỉ biết về phương diện này khẳng định lão che giấu sự tình gì đó, nên lúc La Văn rời đi hắn cũng tỏ vẻ bình thường.
Cũng như Lâm đại thúc cùng với đám người Lan Địch lúc đó đều nói giống nhau, rằng trước khi Phó Hào rời khỏi Thiên Vương Cốc, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp được hắn.
Từ lúc ăn trái cây kì bí rồi phát sinh biến dị đến nay Cáp Mỗ Lôi Đặc vẫn không thấy gì khác lạ, có điều đối với việc bỗng nhiên mọc cái sừng dài, trừ mấy ngày hôm trước vẫn còn tự hào, thì tên gia hỏa này đã bắt đầu có cảm giác khó chịu luôn cằn nhằn rằng cái sừng làm cho bộ dạng đẹp đẽ của mình thiệt hết sức khó coi. Đến nỗi Phó Hào hết cách, không chịu được hắn huyên thuyên mãi như thế mà phải dùng da thú làm một cái mũ quả dưa cho hắn mang ở trên đầu tạm thời che đi cái sừng, điều này rốt cục khiến cho Cáp Mỗ Lôi Đặc bớt lầm bầm mà không quan tâm đến nó nữa.
Và vì lần trước áo lót da gấu bị thiêu hủy nên Phó Hào lúc này nhân tiện làm luôn cho Cáp Mỗ Lôi Đặc một kiện khác
Mặc áo mới, ưỡn ra cái bụng to phệ kim quang sáng lòe lòe, hơn thế trên đầu còn đội lệch chiếc mũ quả dưa quái dị, tên thằn lằn bụng phệ thoạt nhìn có vẻ buồn cười vô cùng. Vừa mới tới phụ cận Thiên Vương cốc đã hấp dẫn vô số ánh mắt phải đảo qua.
Nhưng may mắn thay, không có việc gì xảy ra, đám người đi Thiên vương cốc dù sao cũng không như tên nhà quê Phó Hào nhìn qua bộ dáng là biết mới ra khỏi núi, lại thêm Thiên Vương cốc sắp khai mở nên ai cũng chẳng có tâm tư mà đi tìm hiểu hắn, tò mò nhìn vài lần rồi lúc sau cũng không thèm để ý đến nữa. Điều này làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc nhất thời cảm thấy cụt hứng vô cùng, xấu hổ mà cúi gằm đầu xuống, cũng không dám khoe khoang hí hửng gì nữa, ủ dột đi lẽo đẽo theo phía sau Phó Hào.
Tuy biết rõ nơi này hẳn là không có người nhận ra mình nhưng dù sao từ Lan Địch hắn đã biết được cừu nhân của mình có thể nói đã trải rộng ở toàn bộ các thế lực đỉnh cấp trên đại lục, Phó Hào nhiều ít có chút chột dạ, không dám gây chú ý thêm nữa mà tìm một chỗ khuất người bắt đầu hạ trại. Rồi trong thời gian đó, Phó Hào cũng không có tiếp tục tu luyện, mà mỗi ngày đều bắt Cáp Mỗ Lôi Đặc ở trong lều trại còn mình thì làm bộ lơ đãng đi lại chung quanh, âm thầm quan sát mọi thứ.
Tuy rằng vị trí chính xác của Thiên Vương cốc trên đại lục đại đa số mọi người đều không biết rõ, nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, huống hồ những chuyện như vầy. Lúc đầu tiên có lẽ như thế thật nhưng sau khi có người bắt đầu công khai đưa ra chuyện đấu giá vị trí cụ thể của Thiên Vương cốc, khiến số lượng người mạo hiểm tới đây bỗng chốc mà bắt đầu tăng nhiều lên.
Đến thời điểm bây giờ toàn bộ Thiên Vương cốc đã phủ đầy màu sắc của các lều trại, người người tấp nập chen lấn, có khi không dưới vạn người.
Điều này cũng không trách được, Đấu Thần bảo tàng, trên đại lục đối với từng tu luyện giả mà nói, là điều hấp dẫn không thể ngăn cản hơn nữa Thiên Vương cốc còn tồn tại những cấm chế vô cùng độc đáo, cấp bậc đấu sĩ cũng sẽ có cơ hội, không ngại ngàn dặm bôn ba chạy tới nơi này hy vọng có thể thử thời vận.
Phó Hào trong lòng thật ra cũng rất rõ rang, mặc dù có tồn tại cấm chế kia nhưng đồng dạng cũng có ma sủng. Đám đấu sĩ cùng lắm chỉ sở hữu được những ma sủng cấp ba cấp bốn là cùng, tiến vào Thiên Vương Cốc rốt cuộc cũng sẽ kết thúc bi thảm mà thôi. Cả vạn người đến cuối cùng còn có thể sống mà trở ra nhất định chắc chỉ còn lại vài người!
Chỉ là, Phó Hào tuy không tính là người xấu nhưng tuyệt đối cũng không phải là loại nhân từ thánh nhân gì, mặc dù có chút cảm khái nhưng quyết sẽ không ngu ngốc mà khuyên những người này rời đi.
Dục vọng là nguyên nhân, động lực thúc đẩy thế giới phát triển nhưng đồng dạng cũng là đại đầu sỏ gây nên mọi chuyện, điểm này Phó Hào hắn cũng giống như họ thì còn có tư cách gì đi khuyên người khác?
Dù vậy Phó Hào có chút kỳ quái khi thấy đám người này tụ tập tại Thiên Vương cốc tựa hồ đã có sự ăn ý nào đó, tuy biết rằng tiến vào Thiên Vương cốc là trở thành địch nhân không chết không thôi, nhưng lúc này tuy ở chung vẫn không vì giảm bớt đối thủ cạnh tranh mà ra tay đại khai sát giới. Tình huống này làm Phó Hào lòng ngổn ngang trăm mối nhưng rốt cục lại khiến hắn yên lòng.
Bởi vì một khi ở đây bắt đầu xuất hiện tranh đấu thì với thực lực Phó Hào bây giờ, trăm phần đưa cổ mà chịu chết, dù sao, hắn bây giờ so với những cường giả chân chính trên đại lục vẫn còn thua kém nhiều lắm.
Đã thế, ngoại trừ nhân loại, tụ tập ở trước thiên vương cốc cũng có không ít chủng tộc trí tuệ khác nói thí dụ như cư dân bản địa là Thú nhân, còn có thêm Ải nhân và Tinh Linh Tộc v.v, khiến Phó Hào trông thấy mà như được mở mang thêm trí óc.
Chỉ là khiến hắn lại có phần muộn phiền, Thiên Vương cốc giờ đây đang thuộc địa giới của Thú nhân Đế quốc, như vậy, với cá tính tàn bạo như thú nhân bộ tộc thì thế nào lại dễ dàng hiền lành để nhiều nhân loại cùng mình cướp đoạt bảo tàng? Chỉ cần bọn họ trực tiếp phái ra đại quân, đem Thiên Vương cốc bảo vệ chặt chẽ thì dù là Phong hào Đấu Thần có mạnh mẽ mấy cũng chưa chắc có thể dễ dàng tiến nhập.
Đương nhiên, Phó Hào không biết là, từ khi có tin Thiên Vương cốc xuất hiện bảo tàng, nhân loại cùng với kẻ thống trị cao nhất của Thú nhân tộc, Thú hoàng, đã có ước định Thú nhân không được dùng quân đội can thiệp vào chuyện nhân loại cùng với các chủng tộc khác tiến vào Thiên Vương cốc.
Nói cách khác nếu dùng quân đội thì tất cả chủng tộc sẽ liên hợp Đấu Thần lại theo sự suất lĩnh của Thần Điện và Tứ đại gia tộc, không tiếc hậu quả đồ sát toàn bộ Thú nhân tộc! Loại kết cục này dù cho Thú Hoàng tự nhận là Thú nhân tộc có chiến lực cực mạnh, cũng không dám gánh vác, nên mới tạo thành cục diện hiện giờ.
Phó Hào thời gian gần đây dù đã cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn như trước, tin tức có được ít ỏi đến đáng thương.
Những gia tộc giàu có thực lực mạnh mẽ đem tới nhân thủ không ít, lều trại diện tích cũng thật lớn, hơn nữa bên ngoài còn có lớp lớp thủ vệ, những điều ẩn náu bên trong ra sao, căn bản Phó Hào không thể điều tra được. Mà những thứ có thể hoàn toàn nắm giữ được thực lực lại là đám mạo hiểm giả thông thường, cao cấp nhất bất quá cũng chỉ là Ngũ cấp Đấu sĩ thì mang theo được ma sủng có cấp bậc mạnh được bao nhiêu?
Người của Thần Điện, thì giống như những gì Phó Hào suy đoán, bởi vì địa vị tôn sùng nên vị trí ở gần cửa khẩu Thiên Vương cốc nhất. Phó Hào cũng không dám mạo hiểm đi quan sát, chỉ là trong lòng không ngừng cân nhắc, nếu Ma nữ An Kì cũng tới nơi này thì tốt rồi, biết đâu trong Thiên Vương cốc mình lại có cơ hội thu hồi chút lợi tức chứ.
Đương nhiên, Phó Hào cũng biết đây bất quá chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi, trước đừng nói đến An Kì thân phận cao quý vị tất gặp phải loại chuyện gì nguy hiểm, tính sơ sơ dựa vào thực lực thâm sâu khó dò của Thần Điện đã không biết sẽ phái ra bao nhiêu cao giai ma sủng cơ chứ.
Còn với Tam đại gia tộc bởi vì Phó Hào không có quen biết, tự nhiên sẽ không thể nhìn ra nên cuối cùng cũng đành từ bỏ.
Rốt cục, ngày Phó Hào mười sáu tuổi đã tới.
Từ Thiên vương cốc xuất hiện từng đợt quang hoa không ngừng nhấp nhoáng đẹp mắt vô cùng, trước cốc liền vang lên những âm thanh hò reo ầm ĩ như sập trời nứt đất, theo đó từng dòng người cuồn cuộn bắt đầu liều mạng chạy tới tới Thiên Vương cốc.
Thiên Vương cốc vô cùng thần bí trong truyền thuyết, nơi có Đấu Thần bảo tàng tồn tại rốt cuộc cũng đã mở ra ......