Cấm chế?
Phó Hào nhất thời ngẩn ra, thân mình cũng không dừng lại, tiếp tục đi tới bên người Tầm Bảo thử chậm rãi duỗi tay ra phía trước hướng tới hư không dò xét.
Trên Lam Thương đại lục, rất nhiều địa phương đều có tồn tại cấm chế, chuyện đó cũng không coi là điều gì xa lạ, Phó Hào lúc trước cũng từng nghe La Văn nhắc tới, hơn nữa Lan Địch cũng đã kể rõ ràng cho hắn, toàn bộ Thiên Vương cốc có thể nói là đều tràn ngập cấm chế, nên lúc này Phó Hào cũng không có kinh ngạc mấy, trái lại còn có chút tò mò.
Bởi vì hắn chỉ là nghe nói qua, nhưng còn chưa có chứng kiến cái gọi là cấm chế rốt cuộc là có bộ dáng gì .
Một tay nhẹ nhàng hướng tới phía trước tìm kiếm, Phó Hào đang buồn bực vì không có điều gì lạ thì bỗng nhiên truyền đến một loại cảm giác khác thường, giống như phía trước có một tầng mềm nhũn nào đó ngăn trở tay hắn, khiến hắn không thể đi sâu vào nữa. (:P)
Phó Hào ánh mắt nhất thời sáng ngời, cẩn thận hướng tới phía trước nhìn vài lần, nhưng như cũ không thể phát hiện cái gì tồn tại, loại cấm chế này không ngờ tựa hồ trong suốt. Điều này làm cho lòng hiếu kỳ của Phó Hào càng đậm, lại dùng sức hướng tới phía trước tìm tòi, nhưng cấm chế phảng phất vừa cực kỳ co dãn vừa bền chắc vô cùng khiến hắn vẫn không thể đi vào.
“Phó Hào huynh đệ, thứ cấm chế này rất cổ quái, nếu không tìm được phương pháp chính xác để phá giải thì dụng ngoại lực có lẽ là điều không thể rồi.”
Chứng kiến Phó Hào lúc này đã nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng muốn rút đao ra, Ngưu đầu nhân Ngõa Cách nhất thời toát mồ hôi lạnh, vội vàng khuyên can. Phó Hào nghe vậy ngẩn ra, cũng cười khổ, đành hạ sài đao trên tay xuống. Ngõa Cách nói đúng, cấm chế này dưới tình huống bình thường không thể dụng ngoại lực để phá giải, trừ phi thực lực bản thân đạt tới một loại trình độ thập phần khủng bố.
Mà bây giờ Phó Hào không hề nghi ngờ là hắn còn không phải loại điều kiện này.
Nhíu mày bất đắc dĩ, Phó Hào xoay đầu lại về phía Ngõa Cách hỏi: “Ngươi có cách bài trừ cấm chế sao?”
Ngõa Cách đỏ mặt, vuốt cái đầu rồi cười ngây ngô: “Chuyện này...... Ta chưa từng học qua, làm sao có thể phá giải được!”
Tức giận đảo cặp mắt trắng dã, Phó Hào lại nhìn đến Cáp Mỗ Lôi Đặc thì thấy tên thằn lằn bụng phệ đang liều mạng ôm một miếng thịt cực to ra sức nhồm nhoàm ngoạm cắn, đầu bự không ngừng lắc lư lia lịa, tựa hồ sợ Phó Hào để ý đến hắn mà gọi lại vậy. Mà Tầm Bảo thử càng thêm rõ ràng, không đợi Phó Hào đưa mắt nhìn tới, như dùng hết sức lắc đầu, sau đó nghiêng mình ôm cái bụng nhỏ trắng bạch nằm lăn ra đất trực tiếp giả chết.
Ta kháo!
Chứng kiến bộ dáng ba tên gia hỏa này Phó Hào chợt cảm thấy đầu óc âm ỉ vang vang, chỉ đành không cam lòng mà đi quanh cấm chế ẩn hình này, không ngừng tác động, hi vọng tìm ra được phương pháp phá giải cấm chế này. Bởi tín nhiệm Tầm Bảo thử, Phó Hào hiện tại chắn chắn cấm chế này ở bên trong khẳng định sẽ có bảo tàng nào đó tồn tại, nói cách khác nếu không thì cũng sẽ không lao tâm khổ tứ bố trí ra cái loại cấm chế cổ quái này.
Nếu không gặp bảo tàng thì thôi, Phó Hào cũng sẽ không cảm thấy cái gì bức xúc, có điều lúc này biết rất rõ ràng ngay tại phía trước là bảo tàng, nhưng lại không có biện pháp đi vào xem rốt cuộc đó là cái gì, điều này làm cho Phó Hào nói gì cũng ức chế mà không thể cam tâm.
Rất đáng tiếc, hiểu biết của Phó Hào đối với cấm chế loại này thật sự hữu hạn, thậm chí cấm chế này tên gì cũng chưa từng nghe qua, đừng nói là cái gì nguyên lý để phá giải như thế nào, hắn rõ ràng là dốt đặc cán mai!
Ước chừng quanh quẩn gần nửa giờ, Phó Hào đầu óc bắt đầu có chút mê muội đi nhưng vẫn không thể tìm ra phương pháp phá giải như thế nào, điều này làm cho hắn dần cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha?
Phó Hào trầm ngâm, trong lòng tuy không nỡ, nhưng cũng biết rõ dựa vào tình thế trước mắt bỏ qua đúng là lựa chọn tốt nhất.
Thôi thôi! Coi như mình không tìm thấy chỗ này bao giờ!
Phó Hào tự an ủi chính mình, đang muốn kêu Ngõa Cách và Cáp Mỗ Lôi Đặc rời đi, bỗng nhiên từ cách đó không xa vang lên những tiếng bước chân trầm trọng mà mau lẹ tiến tới làm sắc mặt hắn nhất thời biến đổi. Không đợi Phó Hào kịp phản ứng tránh đi, một đám người đã xuất hiện ở trước mắt hắn hơn mười thước.
Lại là bọn người Thần Điện!
Nhìn một đám trường bào màu trắng quen thuộc Phó Hào thầm giật mình, nhưng khi nhìn kỹ rõ ràng đám người kia hắn thậm chí muốn cười khổ cũng cười không được. Bọn người Thần Điện này tuy nhân số không đông lắm, chỉ có năm người nhưng trong đó lại tồn tại hai ma thú nhìn có chút quái dị!
Một con ma thú giống chim diện mạo như diều hâu toàn thân lông màu lam, đứng trên mặt đất thôi không ngờ cũng đã cao chừng năm sáu thước bộ dáng thập phần hung ác. Mà một con khác lại là ma thú giống như sói, lông trắng tuyết dài hai thước có hơn, chiều cao ước chừng năm sáu thước toàn thân tản mát ra từng đợt khí tức đầy bạo lệ.
Phó Hào bởi vì lúc trước rời khỏi Hắc sắc Đầm lầy từng lăn lộn tại phía bắc của Ma Thú sơn mạch một thời gian ngắn, đối với ma thú, kiến thức tự nhiên rất tiến bộ. Mà hai ma thú này rõ ràng là một con Thất cấp Lôi Điểu cùng với một con Lục cấp Tuyết lang!
Lôi Điểu và Tuyết lang, tuy rằng thực tế cấp bậc cũng không cao, nhưng bởi vì trên Lam Thương đại lục bản thân giai vị của ma thú đã vượt xa nhân loại cùng cấp bậc, nên hai loại ma thú này cũng coi như là cao giai ma sủng .
Nhất là Lôi Điểu, chẳng những có được Lôi Điện ma pháp uy lực mạnh mẽ, lại có khả năng bay lượn với tốc độ cực nhanh, người bình thường muốn bắt loại ma thú này trở thành ma sủng khó khăn là hết sức lớn, không nghĩ tới tại đây trong Thiên Vương cốc này lại gặp được một con.
Hơn nữa, chủ yếu cũng không phải riêng hai ma thú mang đến cho Phó Hào sự kinh hãi, mà để cho sắc mặt hắn cuồng biến chính là cái người ngồi ở trên lưng Lôi Điểu
Một nữ nhân, xiêm y trắng như tuyết, diện mạo thanh thuần thánh khiết vô ngần, nghiêng nước nghiêng thành tuyệt thế mỹ nữ!
Chính là Thần Điện thánh nữ -- An Kì, lúc trước tại Ma Vương trấn, từng đem Phó Hào trói vào trên Thập tự giá để chấp hành hình phạt hoả thiêu!
Lúc này cũng cách lần đầu tiên gặp Thánh nữ An Kì tại Ma Vương trấn đã hai năm, mà tuyệt đối không ngờ chỉ sau hai năm hai người lại một lần nữa giáp mặt trong Thiên Vương cốc gặp nhau.
Tuy rằng trước khi tiến vào Thiên Vương cốc Phó Hào từng suy đoán, có thể hay không gặp cô ta trong này, nhưng lúc ấy lại nghĩ tới thân phận của An Kì mà cho rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra. Ai dè hiện tại điều ngỡ như không thể lại trở thành sự thật.
Hai năm không gặp, cô nàng bây giờ bộ dạng càng ngày càng có vẻ đắc ý , tuy bởi ngồi ở trên Lôi Điểu nên không thể nhìn ra được dáng người nàng phát triển như thế nào, nhưng cái loại khí chất thánh khiết trên người lại càng ngày càng nồng đậm, giống như một thiên sứ giáng hạ ở tại phàm gian, làm cho người ta nhìn thôi cũng có sợ làm ô uế tới nàng, thậm chí trào dâng cảm giác muốn cúng bái.
Nếu không phải Phó Hào sớm hiểu sâu sắc được, cô gái này tuy rằng tưởng chừng là thiên sứ nhưng thực chất so với ác ma còn đáng sợ hơn vài phần, nếu như hắn không biết, nói không chừng cũng giống như đám người kia đã cuồng nhiệt sùng bái mà quỳ gối tại đây dưới váy của nàng rồi!
Nhìn tuyệt mỹ dung nhan của An Kỳ, lại nhớ lúc trước thiếu chút nữa bị cô nàng này thiêu cháy đến nỗi bị ép nhảy xuống huyền nhai, cảnh tượng nháy mắt hiện lên ở tại trong đầu Phó Hào rõ ràng giống như ngày hôm qua .
Lửa giận không thể ức chế ngùn ngụt trào dâng trong lòng Phó Hào, ánh mắt như đao, hung hăng nhìn chằm chằm vào An Kì, giống như một Độc Lang bị thương ở trong núi rừng mà thấy được địch thủ thiên sinh vậy.
Cảm nhận được song nhãn Phó Hào tràn ngập sát khí An Kì hơi sững sờ, đưa mắt nhìn trên người Phó Hào cẩn thận đánh giá một phen, lúc sau hoa dung liền thất sắc, hiển nhiên đã nhận ra Phó Hào.
Thực tế hai năm nay Phó Hào biến hóa cũng không nhiều, chỉ thân mình là thêm tráng kiện mà thôi, lúc trước Phó Hào bất quá chỉ tồn tại giống như là con kiến trong mắt người ta, đường đường Thần Điện thánh nữ làm sao lại có thể nhớ tới một nhân vật bé nhỏ không đáng kể như vậy chứ.
Đây là vì cách ăn mặc của Phó Hào thật sự quá mức đặc thù, nhìn vẫn là một gã nhà quê như trước không hơn không kém, khiến An Kì phải ngây người một lúc cuối cùng mới nhớ ra được.
Chỉ là, tuy rõ ràng nhận ra Phó Hào, nhưng trên mặt An Kì không có biến hóa nhiều lắm, chẳng qua nao nao một lúc, lại khôi phục lại lạnh nhạt như thường.
Mặc dù có chút kinh ngạc tại sao tên nhà quê này vì cái gì không chết, nhưng lúc này Phó Hào trong mắt của nàng và con kiến cũng giống nhau như trước, không có khác biệt nhiều lắm
Là Thần Điện Thánh nữ, An Kì không có dư tâm tư đi nghĩ xem vì sao một tiểu nhân vật như vậy vẫn còn sống, cùng lắm thì đem đi giết một lần nữa là được chứ gì.
“Các ngươi là ai? Cho các ngươi năm phút thời gian, rời khỏi nơi này lập tức, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả!”
Ngay tại thời điểm Phó Hào và An Kì va chạm sát khí tận trời, một gã trung niên của Thần Điện bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn, trong giọng nói mang theo vô tận ngạo nghễ cùng với miệt thị!
Trung niên nhân trong lòng rất rõ ràng, trường bào màu trắng trên Lam Thương đại lục chỉ có Thần Điện mới có tư cách mặc, đồng thời tự nhiên cũng dấu hiệu của Thần Điện chỉ cần là tu luyện giả thì đều phải nhận biết điều đó.
Còn đối với đối phương nếu đã biết mình là người của Thần Điện thì trung niên nhân tự nhiên cho rằng mình nói ra những lời này là đương nhiên. Thần Điện trong mắt rất nhiều người nguyên bản chính là tồn tại được tôn sùng độc nhất vô nhị trên cái thế giới này
Chỉ đáng tiếc, bọn họ hôm nay đã gặp phải một trong số rất ít người chẳng thèm nể nang gì Thần Điện mà ngược lại còn có rất nhiều cừu hận với Thần Điện.
“Ta là con mẹ ngươi đó Thần Điện!”
Nghe được trung niên nhân nói ra những lời này cũng không đợi Phó Hào kịp lo lắng để ý thực lực của hai bên chênh lệch thế nào, Ngõa Cách đứng bên cạnh đã thở phì phò, ánh mắt màu đỏ ngầu lại, nhịn không được phát ra một tiếng mắng to rồi xách ngang cái rìu cự đại kinh người, hướng tới người trung niên nhân kia bổ xuống.
Thú nhân tộc nguyên bản tính tình rất cực đoan và táo bạo, Ngõa Cách có thể chịu đựng đến bây giờ đã là rất tốt rồi, giờ lại nghe được câu nói của tên trung niên kia, gã cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, trong nháy mắt liền ra tay đánh người.
Trong tự điển của Thú nhân cho tới bây giờ cũng không có cái từ ngữ lâm trận thối lui, chẳng cần biết đối phương bên kia thực lực mạnh mẽ thế nào thì Ngõa Cách vẫn không hề do dự mảy may, thậm chí còn có kịp quay đầu hướng về phía Phó Hào rống to: “Huynh đệ, ngươi chạy trước đi, để ta cùng với lũ người kia tính nợ cũ a!”
Nếu như Ngõa Cách không nói những lời này, Phó Hào thật sự có lẽ cân nhắc thực lực không đủ mà tạm thời tránh lui. Nhưng lại nghe được gã hào sảng như vậy, Phó Hào trong nội tâm máu huyết cũng lập tức bị kích phát, ánh mắt đột nhiên biến đổi, một cỗ đao phong lăng lệ phong duệ cực kỳ phóng lên cao, từng bước một chậm rãi hướng đến bọn người Thần Điện đi tới......