Thực lực Ngõa Cách vốn chênh lệch không nhỏ so với Lôi điểu, hơn nữa vì để giết Tuyết lang thật nhanh chóng, cánh tay trái hắn đã bị thương nghiêm trọng. Tuy thể chất của thú nhân thập phần kinh người, vết thương này cũng không trí mạng, nhưng vẫn làm chiến lực của hắn giảm đi rất nhiều.
Ở tình huống đó, làm sao Ngõa Cách có thể kháng cự lại những đòn công kích đầy hung mãnh của Lôi điểu được?
Tuy tên Thú nhân này trời sinh ngang tàng lì lợm vô đối, ý chí chiến đấu vẫn cao ngất không sờn, nhưng vết thương trên người hắn lại ngày càng dày đặc. Dưới những đòn công kích của Lôi điểu, nguy hiểm đã cận kề trước mắt Ngõa Cách.
Thấy tình hình như vậy, lại thêm An Kì trước mặt căn bản không đem sinh tử để vào mắt, Phó Hào dù lòng hận siêu cấp mỹ nữ có tâm địa rắn rết này muốn chết, lúc này cũng không thể không bội phục sự can đảm của cô nàng.
Đúng vậy, Phó Hào quả thật có thể dễ dàng giết chết An Kì, nhưng cũng đúng như ả nói, hắn cùng Ngõa Cách cũng không thể toàn mạng thoát khỏi con Lôi điểu đang nổi cơn thịnh nộ kia.
Nếu chủ nhân chết, cuồng tính của ma sủng này sẽ chẳng mấy chốc mà đại phát, Lôi điểu không những sẽ càng thêm hung tàn, mà chiến lực cũng sẽ tăng ở quy mô lớn, còn hơi thở là nó còn quyết báo thù cho chủ nhân!
Từ tình huống này, có thể đoán biết được kết cục của hắn và Ngõa Cách.
Nghĩ đến đây, Phó Hào cũng đồng thời cảm thấy rối như tơ vò, lo lắng trong lòng ngày càng tăng, bởi rất rõ ràng là Ngõa Cách không chống đỡ được lâu nữa.
Tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong đầu Phó Hào đã bắt đầu cân nhắc rất nhanh. Ánh mắt quét đến dáng người nóng bỏng của An Kì, một nụ cười ngây ngô đột nhiên nở ra trên mặt hắn. Sau một hồi đánh giá thiệt hơn cẩn thận, hắn bỗng trầm giọng nói: “Chết đích thực chẳng là cái quái gì cả, nhưng trên đời này, có những thứ còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều”
Khuôn mặt kia thoạt nhìn vẫn đầy chất phác, cũng chẳng mang vẻ dâm tục gì, nhưng ánh mắt hắn lại xoáy vào những bộ vị, những nơi nhạy cảm nhất trên thân thể của An Kì. Mà nàng ta vốn dĩ rất thông minh, làm sao lại không biết Phó Hào đang có ý định gì cho được?
Tuy thân là Thần Điện thánh nữ, bản tính cũng cao ngạo vô cùng, nhưng bất luận thế nào, về bản chất, nàng vẫn là thiếu nữ chưa nếm sự đời. Dù định lực của An Kì rất kinh người, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ đó, mặt nàng rốt cuộc cũng phải biến sắc.
Không đợi nàng cất lời, Phó Hào liếc nhìn nàng lần nữa, rồi ung dung nói: “Tuy Lôi điểu của ngươi thực lực rất mạnh, nhưng ta nghĩ, dựa vào khả năng của mình, ta vẫn có thể cầm cự với nó thêm một lúc nữa”
Dừng giây lát, hắn lại bĩu môi, chẳng thèm liếc dáng người tuyệt mĩ của Thiên sứ một cái, nói tiếp: “À, đúng rồi. Ngươi yên tâm, ta chẳng có mảy may hứng thú nào với ngươi cả, nhưng ta nghĩ vị huynh đệ Thú nhân kia của ta chắc sẽ rất khoái hưởng thụ cái thân xác của ngươi đó! Thú nhân bộ tộc có vẻ trời sinh đã thích mỹ nữ nhân loại, ngươi hẳn sẽ làm hắn vừa lòng.”
“Mà khoảng thời gian ta cầm cự với Lôi điểu, có lẽ đủ để hắn làm nhiều chuyện với ngươi rồi!” Nói tới đây, nét cười cợt trên khuôn mặt ngây ngô của Phó Hào càng đậm, ngôn ngữ lại càng trở nên ác độc: “Ừm, ngươi cũng có thể chọn cách chết trước khi tình huống đó phát sinh, nhưng nghe nói thú nhân cũng chẳng bỏ qua thi thể nhân loại mỹ nữ đâu. Đến lúc đó, coi như chúng ta bị Lôi điểu giết chết đi, nhưng cũng có thể còn những người khác đi qua đây, chứng kiến cái thân thể trần truồng của ngươi, ừm… thánh nữ vĩ đại của Thần Điện mà chết như vậy, tin chắc toàn bộ đại lục đều chấn động oanh liệt a!”
Nghe những lời nói thủng thẳng của Phó Hào, đầu tiên sắc mặt An Kì đỏ lên vì phẫn nộ, sau đó lại trắng bệch đến cực điểm, thậm chí thân hình mềm mại kia cũng không kiềm chế được run rẩy.
Vì nàng bỗng phát hiện, những gì Phó Hào nói, hậu quả không chỉ cực kỳ đáng sợ, mà còn rất có thể trở thành sự thật.
Nghĩ đến chết rồi còn đem lại mối nhục vô hạn cho cả bản thân lẫn Thần Điện, dù An Kì có tôi luyện ý chí vô cùng cứng cỏi đi chăng nữa, thì hiện tại tâm thần nàng cũng hoàn toàn đại loạn.
Đối với loại chuyện thừa nước đục thả câu như vậy, Phó Hào căn bản thuộc loại không thầy cũng giỏi. Thấy bộ dáng của An Kì, hắn biết ngay rốt cuộc cô nàng này đã bị mình túm được nhược điểm, tuy trong lòng mừng như điên nhưng mặt vẫn chẳng mảy may biến sắc, nói tiếp: “Được rồi, cái gì cần nói thì ta đã nói, cho ngươi thời gian ba giây, kêu Lôi điểu dừng lại. Ta có thể đáp ứng thả ngươi rời khỏi nơi này an toàn, nếu không thì…, Hừ!”
Phó Hào không thèm nói tiếp, sài đao trong tay liền đột ngột vung lên, một mảnh xiêm y của An Kì rớt xuống trong nháy mắt, lộ ra cánh tay trong ngọc trắng ngà!
Lắm lúc, hành động có sức uy hiếp vượt xa ngôn ngữ!
Cảm giác lành lạnh nơi cánh tay, An Kì nhất thời vừa thẹn vừa giận, nàng cắn chặt môi dưới, ánh mắt chất chứa oán độc vô hạn hung hăng trợn trừng nhìn Phó Hào, cuối cùng hướng về phía Lôi điểu phát ra một tràng tiếng huýt quái dị.
Sau khi nghe được thanh âm này, tuy vẫn đang trong cơn thịnh nộ, khao khát xé tên Ngưu đầu nhân to xác này thành từng mảnh vụn, nhưng Lôi điểu cũng không dám trái ý chủ nhân, chỉ có thể phát ra một tiếng rít chói tai đầy vẻ không cam lòng, chậm rãi quay về.
Lôi điểu đã lui bước, rốt cục Ngõa Cách cũng có thể thở hắt ra, thân mình xụi nghiêng, thiếu chút nữa là té lăn xuống đất. Với cường độ chiến đấu như vậy, dù thể chất hắn kinh người cỡ nào, cũng đã bắt đầu chạm tới cực hạn. Nhưng Ngõa Cách biết rõ, còn lâu mới đến lúc thực sự thoát khỏi nguy hiểm, nên hắn chỉ có thể cắn răng, xách búa, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phó Hào.
Dù đã dự liệu được An Kì sẽ chọn cách khuất phục, dù lúc này chứng kiến Ngõa Cách còn sống, Phó Hào vẫn cảm thấy đó như thể là ảo giác, lòng thầm hô may mắn đến không ngờ! Tuy vẫn hận An Kì đến nghiến răng, nhưng Phó Hào cũng hiểu, hôm nay không phải là thời cơ tốt nhất để tính nợ cũ. Dù sao, đến cả một con Thất cấp Lôi điểu, hắn cũng đánh không lại kia mà!
Nhẹ thở dài, Phó Hào rốt cục cũng thu hồi sài đao, cùng Ngõa Cách lui về phía sau mấy bước, lại vác nụ cười ngốc ban nãy lên mặt, nói: “Thánh nữ quả nhiên là thánh nữ, quyết đoán vượt xa người thường! Được rồi, mọi người đều giữ lời, ngươi có thể đi!”
Oán hận trừng Phó Hào một cái, mắt nàng lần nữa ánh lên vẻ cay độc, nhưng lại khôi phục ngay vẻ lạnh nhạt trong tích tắc. Nhẹ nhàng nhảy lên Lôi điểu, An Kì hướng về phía Phó Hào nhẹ giọng nói: “Ngươi tên là gì?”
Thấy An Kì không giận tím mặt như trong tưởng tượng, hay lật lọng trở mặt, trái lại hỏi một câu trên trời như vậy, Phó Hào không khỏi sửng sốt, cười hắc hắc: “Tên thì khỏi cần đi, chúng ta đâu quen biết gì. Hơn nữa, rất tiếc phải cho ngươi biết, ta đã có ý trung nhân rồi. Tuy ngươi trông cũng gọi là tàm tạm, lại không nghĩ mặt dày xấu hổ bu bám lấy ta, nhưng cũng đừng mơ tưởng ta có thể cho ngươi cơ hội yêu ta chứ! Lên đường mạnh giỏi nhé!”
Phốc!
Nghe những lời này, thân hình An Kì đột nhiên loạng choạng, thiếu chút nữa té nhào từ trên lưng Lôi điểu xuống. Nàng vừa thẹn vừa giận hung hăng căm phẫn quắc mắt nhìn Phó Hào một cái, sau đó vỗ vỗ cái cổ xù xì của Lôi điểu, thúc nó bay vụt về phương xa.
Nàng không muốn tiếp tục nán lại nơi này một khắc nào nữa, bởi nàng chợt hoài nghi, nếu mình còn dây dưa mấy câu với cái tên vừa ngu dốt, thiếu hiểu biết lại hạ lưu đê tiện kia, sợ rằng chính nàng sẽ bị tức đến chết tươi mất!
Nhưng dù không hỏi được tên hắn, An Kì cũng không tiếc nuối gì nhiều, ngược lại nàng không ngừng hừ lạnh trong lòng: “Kinh Cức gia tộc phải không, được lắm, dám đối kháng với Thần Điện! Phải bẩm báo chuyện này cho Giáo hoàng mới được, đến lúc đó, xem tiểu tử ngươi chạy trốn đằng trời!”
Dĩ nhiên lúc này Phó Hào không biết, chính cái không gian giới chỉ mà Ngải Tư Ny Nam mang tặng cho mình, đã gây ra một hiểu lầm rất đáng sợ giữa Thần Điện và Cáp Lí Tư Bảo gia tộc!
Thấy bóng dáng An Kì và Lôi điểu cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Phó Hào và Ngõa Cách mới đồng thời lảo đảo buông người ngồi bệt xuống đất, nhăn mặt cười khổ.
Tuy thời gian trận chiến vừa rồi không kéo dài, nhưng cường độ lại cực lớn, dù thể chất hai người đều rất đáng nể, một khi thả lỏng ra, cũng hoàn toàn cảm thấy mệt mỏi.
“A! Chủ nhân vĩ đại, ngài quả nhiên anh dũng vô địch, không hổ là chủ nhân vĩ đại của Cáp Mỗ Lôi Đặc này! Con gia hỏa kia to lớn như vậy, không ngờ cũng bị người đánh chạy té khói!” Thấy trận chiến kết thúc, Cáp Mỗ Lôi Đặc nguyên bản sợ tới mức chết khiếp mụ mị đứng ở bên kia, lúc này cũng hồi phục tinh thần, vừa chạy lại bên cạnh Phó Hào, đã lập tức vỗ mông ngựa.
Tên này tuy chỉ số thông minh hữu hạn, nhưng qua khoảng thời gian này cũng hiểu không ít chuyện, biết chủ nhân nhất định sẽ cực kỳ bất mãn với cái loại nhát gan lâm trận bỏ chạy như hắn, cho nên vội lẹ làng bợ đỡ nịnh hót một phen, tránh cho cuộc sống hạnh phúc của mình ngày sau phải chấm dứt.
Chỉ tiếc là, chiêu nịnh hót của Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng chẳng đem lại hiệu quả như mong đợi.
Nếu Cáp Mỗ Lôi Đặc không mở miệng, vì đang mệt mỏi nên có lẽ trong chốc lát Phó Hào còn chưa thể nghĩ đến hắn, nhưng vì hắn không biết chọn thời điểm lộ diện, đã nhắc cho Phó Hào nhớ đến, vừa rồi cái tên chết tiệt này chẳng có nghĩa khí như thế nào, thấy mình suýt bị con Lôi điểu khủng bố kia xé xác cũng không thèm nhúc nhích!
Lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, đối với con thằn lằn bụng bự tham ăn, nhát gan, vô lương này, Phó Hào ngay đến mắng cũng lười, mạnh mẽ đứng phắt dậy, đạp thẳng một cước vào cái mông béo của Cáp Mỗ Lôi Đặc.
Vì phẫn nộ nên một cước này Phó Hào cũng không hề lưu lực, hơn nữa hắn cũng rõ, sau khi mình trải qua biến đổi từ cấm chế kia, lực đạo trên người cũng đã đạt ngàn cân, nhưng cũng chưa chắc gây được thương tổn gì được cho cái tên gia hỏa Cáp Mỗ Lôi Đặc có khả năng chịu đòn kinh người này.
Ai dè, do không lường được chủ nhân bỗng nhiên nổi khùng, thêm vào đó lực Phó Hào thực sự đủ mạnh, nên Cáp Mỗ Lôi Đặc dù có thể trọng kinh người, lúc này cũng không tài nào đứng vững nổi. Hắn há miệng gào to, té sấp về phía trước, đúng ngay chỗ có cấm chế kia.
Đang đợi tên kia bị cấm chế hất văng trở về rồi té lăn quay ra, bất chợt Phó Hào lại thấy một hiện tượng vô cùng quái dị, khiến hắn trong nháy mắt, hóa đá tại chỗ.
Bởi vì, đầu của Cáp Mỗ Lôi Đặc, đột nhiên không thấy đâu nữa…