Tối hôm ấy Phương Quân Hạo nguyền rủa, thề rằng sẽ không bao giờ muốn gặp lại Phong Bình nữa, kết quả là tối hôm sau không thể không gọi điện để cầu cứu cô. Điều đó chẳng khác nào tự tát vào mặt mình cả. Phong Bình vô cùng ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của anh ta: “Có phải là chú Phương muốn cầm đao chém cậu không? Quân Hạo đáng thương, tôi sẽ lập tức đến cứu cậu, cậu hãy cố gắng gượng, Quân Hạo…”
Phương Quân Hạo thản nhiên nói ra ý định của mình: “Làm bạn gái của mình nhé!”
Phong Bình than thở: “Quân Hạo, cậu biết tôi…”
“Bốn trăm đô một giờ thôi mà”, Phương Quân Hạo ngắt lời, tỏ vẻ hào phóng, xua tay và nói tiếp: “No vấn đề, không thiếu một xu”.
Phong Bình tiếp tục thở dài: “Quân Hạo ơi Quân Hạo, sau khi nghe những lời giáo huấn rất đỗi đúng đắn của cậu, tôi cũng thấy việc này là không thỏa đáng. Cậu nghĩ mà xem, với thân phận của tôi thì làm sao có thể trả tiền như vậy được chứ?”
Phương Quân Hạo nghe thấy vậy cũng gật đầu lia lịa, không ngừng phụ họa theo: “Ừ ừ, cậu nghĩ được như vậy là tốt, vậy lát nữa mình đi đón…” Anh ta vẫn chưa nói hết câu, nào ngờ Phong Bình quay ngoắt 180 độ, cất cao giọng nói: “Quá rẻ”.
“Cái gì? Rẻ?” Anh có cảm giác não của mình không phản ứng kịp.
“Đúng vậy, cái giá ấy quá rẻ, hoàn toàn không xứng đáng với thân phận của tôi, vì vậy tôi quyết định trên cơ sở giữ nguyên giá cũ, chỉ thay đổi một chữ, điều chỉnh thành bốn triệu đô, bắt đầu thực hiện từ ngày hôm nay”.
Phương Quân Hạo không nói gì.
“Quân Hạo, vậy tý nữa cậu có đến đón mình không? Quân Hạo… a lô a lô…”
Phương Quân Hạo tức đến nỗi dập máy luôn.
Vốn dĩ chuyện này đã được sắp xếp rất ổn thỏa, buổi vũ hội từ thiện tối nay anh ta cùng em gái Phương Di đến dự, nhưng không ngờ em gái không những đã tự chuẩn bị váy dạ hội mà còn chuẩn bị cả bạn trai, mang theo một anh chàng đẹp trai về nước. Đến tận sáu giờ tối, cái thằng đẹp trai tên là Richard ấy đến đón em gái mình thì Phương Quân Hạo mới biết mình bị em gái bỏ rơi một cách vô tình. Đến giờ này rồi, bảo anh đi tìm ai đi cùng cơ chứ?
Nếu không đi thì chắc chắn ông già sẽ nổi điên lên, ngay cả ông ta còn phải tham dự.
Không hiểu sao mấy năm gần đây ông già bỗng hứng thú với những cuộc từ thiện, chẳng biết có phải là cao thượng thật không hay là giả bộ cao thượng, thật là giả tạo.
Phương Quân Hạo tìm danh bạ điện thoại suốt một hồi mà không tìm thấy người nào thích hợp, anh cuống đến toát mồ hôi. Anh hận cái thằng cha Richard đến thấu xương, sau đó lại trách em gái không chịu thông báo trước.
Không còn cách nào khác, đành phải gọi điện lại cho Phong Bình.
Lần này anh ta chưa kịp mở miệng thì Phong Bình đã nói trước: “Xin lỗi Quân Hạo, tôi không giúp được cậu rồi. Tôi đã nhận lời với người khác. A, chuông cửa reo rồi, chúc cậu may mắn”.
Phương Quân Hạo ức chế dập máy.
Anh du học nước ngoài từ khi còn nhỏ, sau khi trưởng thành liền ở châu Âu lo kinh doanh khách sạn, vì vậy bạn bè chủ yếu là ở bên ấy. Tuy trong nước cũng có bạn nhưng những người thực sự thân quen thì chẳng được mấy người. Chỉ có điều, dù gì thì anh cũng là Phương Quân Hạo, chuyện này không gây khó dễ cho anh được. Chỉ có điều sợ ông già không vui mà thôi, nhưng anh cũng bị tình thế bắt buộc nên mới phải làm thế.
Sau một hồi tự an ủi mình, anh mở một trang web, lướt qua các tấm ảnh, sau đó gọi điện cho công ty môi giới, nói mình đang cần gấp một người mẫu, bảo người đó nhanh chóng đến, tiền môi giới không vấn đề gì, có thể trả trước, điều kiện là cô người mẫu đó phải đến khách sạn Thời Quang trước bảy rưỡi.
Đối phương nhận lời ngày: “Không biết anh đã chọn được số nào rồi?”
Phương Quân Hạo nháy chuột, lúc ấy trong trang web hiện ra bức ảnh có số 007. Anh nhìn thấy cũng được, xinh đẹp nên nói: “007”.
Vậy là vấn đề bạn gái đã giải quyết xong, lại có thêm một mối nhân duyên mới, chuyện này sau này chúng ta sẽ nói kỹ càng hơn. Lại nói về cô người mẫu số 007, sau khi đến khách sạn Thời Quang, lập tức được đưa vào phòng trang điểm, một lúc sau có người căn cứ vào dáng người của cô ta, lấy ra một bộ quần áo hàng hiệu, giày cao gót, trang sức, túi xách, sau đó lên chiếc xe Porsche sành điệu của cậu chủ Phương, phóng thẳng đến bữa tiệc từ thiện.
Một loạt những chuyện như sấm rền gió cuốn khiến “007” choáng váng, không biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ biết anh chàng đẹp trai trước mắt mình tên là Phương Quân Hạo, những cái khác hoàn toàn không biết. Chỉ có điều căn cứ vào tốc độ lái xe của anh ta, cô đoán có lẽ anh là một tay đua xe nổi tiếng.
Phương Quân Hạo đỗ xe xong xuôi, nhìn đồng hồ, may mà chỉ đến chậm có vài phút. Màn đua xe vừa rồi của anh khiến “007” sợ tái cả mặt. Anh không kìm được bật cười, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?” Nhưng không chờ câu trả lời mà lập tức xuống xe mở cửa cho “007”, rồi đưa cô ta vào phòng lớn.
“007” vừa vào đến phòng hai mắt đã sáng lên. Wa! Toàn là người nổi tiếng.
Thực ra, buổi tối hôm nay là buổi tối của những người giàu có, những ngôi sao. Trong trường hợp này, dù là Phương Quân Hạo cũng có cha che chắn ở trên, nhưng anh ta đến muộn cũng không gây chú ý đặc biệt.
Phương Quân Hạo vừa bước vào liền nhìn lướt một lượt toàn bộ hội trường. Khi nhìn thấy Phong Bình trong bộ váy dạ hồi màu nâu, trang điểm như già đi mười tuổi và người bạn trai đứng cạnh cô ta thì anh suýt ộc máu.
Người đó chính là bố anh ta – Phương Bá Thao.
Không nhầm đấy chứ? Ông già quen biết bao minh tinh nổi tiếng, lại còn cướp bạn gái của anh, thật là chẳng ra làm sao cả. Anh không kìm được chửi rủa bằng một câu tiếng Ý, may mà cô bạn “007” đi bên cạnh đang sung sướng ngắm nhìn Hạ Dao, hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Phương Quân Hạo dõi theo ánh mắt của cô, người mà anh chú ý đến trước tiên không phải là Hạ Dao mà là Đường Ca Nam. Nhìn ánh mắt của anh ta kìa, dù là đứng ở khoảng cách hơn chục mét thì vẫn đọc được sự khinh bỉ và chế nhạo đến cực độ trong đó, điều này khiến Phương Quân Hạo càng căm hận Phong Bình và ông già mình.
Theo thường lệ là chủ tịch đọc lời khai mạc, toàn là những lời lẽ khách sáo, bay bướm, nói trắng ra là đòi tiền. Khó khăn lắm mới nghe xong lời khai mạc dài dằng dặc, Phương Quân Hạo đến chỗ Phong Bình, khen ngợi rằng: “Người đúng là thiên tài”.
“Cám ơn”. Phong Bình không chút đỏ mặt mà ngược lại còn mỉm cười đón nhận lời chế nhạo của anh ta, sau đó quay sang khen ngợi bạn gái của anh ta: “Cô gái này rất xinh đẹp, không biết phải xưng hô thế nào?”
Lúc ấy Phương Quân Hạo mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên cô ấy, may mà “007” tự giới thiệu về mình.
“Tôi tên là Khưu Thiên”.
“Tôi là Phong Bình, bạn của…” Cô vốn định nói là bạn của Phương Quân Hạo nhưng lời đến miệng rồi bỗng nhiên lại thay đổi: “bố Quân Hạo”.
Thế chẳng phải là cố tình để người khác hiểu lầm sao?
Phương Quân Hạo ức chế, biết mình không phải là đối thủ của cô ta, quay sang nhìn Khưu Thiên, thấy cô ta có vẻ ngượng ngùng, liền vòng tay qua eo cô ta rồi lạnh lùng nói với Phong Bình: “Xin lỗi đi trước”.
Phong Bình cố nhịn cười, may mà không bị nội thương. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Ca Nam, không biết anh ta đứng sau cô từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Cô Phong, tôi thật khâm phục cô, cô đúng là một người thủ đoạn”.
Phong Bình cười thầm trong bụng, cố tỏ ra thẹn thùng: “Chẳng có cách nào cả, việc làm ăn khá thuận lợi”.
Đường Ca Nam nghe vậy, dường như muốn bóp vỡ ly rượu đang tròng chành trên tay: “Phương Bá Thao biết tối qua cô hẹn hò với con trai ông ta không?”
Phong Bình nhẹ lắc ly rượu champagne trên tay, trả lời một cách mập mờ: “Chắc là không biết”.
Đường Ca Nam tỏ vẻ ngắm nghía cô một hồi (thực ra là đã ngắm nghía rất lâu rồi), rồi chế nhạo: “Phong cách trang điểm của cô thật nhà nghề”.
“Thật sao?” Câu nói ấy khiến Phong Bình ngây người.
“U ám nặng nề, chẳng phải rất hợp với Phương Bá Thao sao?” Đường Ca Nam nhếch mép.
Phong Bình bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng, thẳng hàng, dưới ánh đèn. Cô ngó nghiêng tìm bóng dáng của Hạ Dao, sau đó bước lên trước một bước, ghé sát vào người Đường Ca Nam, cười rồi hạ thấp giọng: “Anh Nam, không phải là anh yêu tôi rồi đấy chứ?”
Đường Ca Nam ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
Phong Bình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nếu không thì… việc gì anh phải nói với giọng điệu chua chát như thế? Tôi qua lại với người đàn ông nào thì có liên quan gì đến anh, chẳng phải sao?”
Đường Ca Nam câm như hến.
Phong Bình cố tình thở dài một tiếng rồi nói: “Haizzz, thực ra con người anh cũng rất tốt, chỉ có điều… cái kẹp áo lần trước anh tặng tôi, viên kim cương trên đó… hơi nhỏ”.
Mặt Đường Ca Nam tím đen như Bao Công.
Nhưng Phong Bình vẫn chưa nói hết câu: “Đúng thế, tôi cũng biết anh rất giàu có, nhưng giàu có thì có tác dụng gì cơ chứ? Anh không nỡ tiêu tiền vì phụ nữ…”
Đường Ca Nam không kiềm chế được bản thân, nắm chặt tay cô ta.
“Suỵt!” Một làn hơi khẽ tỏa ra, mang theo hương thơm nhè nhẹ: “Đừng kích động thế anh Nam, đây không phải là quán rượu đâu đấy”.
Đường Ca Nam nắm chặt tay cô ta hơn, ánh mắt sáng một cách bí hiểm.
Phong Bình bị anh ta nắm chặt tay, thấy ánh mắt dần tiến lại gần của Hạ Dao, cô mỉm cười cất cao giọng: “Rất vui được làm quen với anh, anh Đường. Oh, cô Hạ, tôi là fan của cô, tối nay cô thật lộng lẫy”.
Đường Ca Nam không khách khí lật mặt cô: “Cô thật giả tạo”.
Lần này người thấy khó xử là Phong Bình.
Cô không ngờ Đường Ca Nam lại trẻ con như vậy, may mà Hạ Dao rất nhã nhặn, tuy ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn giữ được nụ cười cuốn hút: “Cảm ơn. Ca Nam, chúng ta đi sang bên kia chào một câu”.
Đường Ca Nam từ từ buông tay cô ra: “Hẹn gặp lại, cô Phong”.
Phong Bình nhìn đôi mắt sâu của anh, bỗng nhiên cô thấy dường như chọc giận anh ta không phải là một việc làm sáng suốt.