Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 264: Hình thức ban đầu
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Vô cùng xin lỗi các độc giả, hai tuần nay cò fê không post bài. Thời gian này bận ngập đầu, tiền net không đóng bưu điện cắt mấy hôm nay, đâm ra cò fê cũng lười không ra ngoài quán. Nhưng mọi người yên tâm, bộ này mình sẽ theo đến cùng, sẽ cố gắng đuổi kịp tác giả khi có điều kiện.
Chương 264: Hình thức ban đầu.
Dịch: c0f7e3
Thừa dịp lão tổ đang bế quan, Hạ Tường đem chuyện Nam Thắng trấn giấu diếm luôn. Những trưởng lão khác cũng biết, chuyện này gây náo động quá lớn, nếu như lộ ra tất cả mọi người không tránh khỏi mất mạng. Tổn thất lớn nhất chính là năm chiếc thuyền vận nô, về phần hơn một nghìn tu nô kia, giá trị lại không đáng là bao.
Bồi thường năm chiếc thuyền vận nô, bọn họ có thể chấp nhận được.
Khiến bọn họ cảm thấy muốn thổ huyết chính là có mấy tên lão đại các thế lực mất mạng. Hiệp nghị đạt được lúc trước cũng trở thành giấy lông. Những thế lực này chắc chắn sẽ có một đoạn thời gian hỗn loạn, trải qua một quá trình trọng tổ, tuyển ta lão đại mới. Điều này cũng có nghĩa là tiến độ công việc của bọn họ lại bị kéo dài thêm.
Đám người chết tiệt!
“Nếu như bắt được bọn chúng, nhất định phải đem băm vằm thành vạn đoạn!”
Hạ Tường nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến các thế lực hỗn loạn lúc này, hắn vô cùng nhức đầu. Hắn chợt phát hiện, bắt đầu từ lúc ngồi lên chức đại trưởng lão ngoại đường chuyện xấu cứ vây quanh mình không dứt, không có chuyện gì thuận lợi.
Hiện giờ lại phải suy nghĩ xem có nên tham gia tranh đấu bên trong các thế lực này hay không. Thời gian còn lại của hắn cũng không nhiều, nếu trước khi lão tổ xuất quan còn không hoàn thành mọi chuyện, hắn sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
*
* *
Mỗi tòa Phù Chiến Điêu Lâu đều hiện lên ánh sáng màu bạc nhu hòa, trong đêm tối hết sức xinh đẹp.
Tầng trên cùng của Phù Chiến Điêu Lâu lại có bảy khối Lôi Âm Hạch Đào bồng bềnh. Chúng như đang trôi nổi trong nước, chìm nổi bất định, luôn bay quanh Phù Chiến Điêu Lâu, vô cùng linh hoạt. Mái nhà, bốn bức tường, trên sàn nhà không ngừng thả ra từng điểm ánh sáng bạc, những điểm ánh sáng này giống như một làn sương mỏng, không ngừng bị Lôi Âm Hạch Đào hấp thu.
Tả Mạc cẩn thận kiểm tra những tòa Phù Chiến Điêu Lâu dùng bồi dưỡng Lôi Âm Hạch Đào. Phù trận khắc trên Phù Chiến Điêu Lâu chính là Dương Sát Cương Lôi, những vụ khí màu bạc nhìn như vô hại này ẩn chứa vô số cương lôi cực nhỏ, Lôi Âm Hạch Đào trải qua ôn dưỡng, uy lực càng mạnh hơn dự đoán.
Công việc xây thành mới hoàn thành hơn nửa, một nửa còn lại mới là khó khăn nhất.
Trong tòa tháp canh nằm ở trung tâm Kim Ô thành, Tả Mạc bắt đầu đào móc điên cuồng, trực tiếp dùng Kim Ô hỏa đốt sạch bùn đất. Thân thể hắn lúc này đã tiến nhập giai đoạn thành thục thứ hai. Lần thành thục này động tĩnh yếu hơn nhiều so với lần trước.
Lần đề thăng thứ hai không rõ ràng như lần đầu, nhưng hắn có thể cảm nhận được tiến bộ của thân thể.
Chiêu Lưu Ly Thiên Ba từ mười tám chu thiên tăng lên mười chín chu thiên. Uy lực có tăng lên nhưng về bản chất thì không biến đổi.
Khiến cho Tả Mạc cảm thấy hứng thú chính là ma văn trên người.
Thời kỳ thành thục thứ hai này ma thể Ngọc Thiết Đầu bắt đầu xuất hiện ma văn nhàn nhạt. Ma văn xuất hiện trước ngực hắn cực kỳ mờ nhạt, nếu không phải Tả Mạc quan sát cơ thể cẩn thận thì đã bỏ qua biến hóa này.
Da hắn hiện giờ đen bóng, những ma văn này lại màu đen, hơn nữa màu sắc rất nhạt, khó có thể phát hiện.
Tả Mạc cẩn thận nghiên cứu một chút, phát hiện ma văn cũng không hoàn chỉnh , có rất nhiều chỗ quá mức ảm đạm, khó có thể phân biệt rõ ràng, như vậy có lẽ phải đợi tới khi hoàn toàn thành thục mới có thể hiện ra.
Hắn nhớ kỹ trong lòng, tiếp tục xây thành.
Ngắn ngủi trong vòng vài ngày, Kim Ô thành đã rực rỡ hẳn lên.
Đường phố sạch sẽ dị thường, phòng ốc mới tinh san sát hai bên. Những phòng ốc này kiến trúc khác nhau, có đình viện ngói xanh ngói đỏ, cũng có tiểu lâu rực rỡ màu sắc. Tu giả Kim Ô thành đến từ nhiều nơi khác nhau. Nhưng thực ra phòng ốc bình thường đều trống không, căn bản không có người, chuyện này cũng xuất phát do cân nhắc đến vấn đề an toàn.
Cây quả hai bên đường xanh tươi mơn mởn, kết quả nặng trĩu, tản ra hương vị mê người. Khắp mọi chỗ phòng ốc, tường rào, gốc cây, tất cả đều có hoa cỏ, cảnh đẹp ý vui. Những hoa cỏ này toàn bộ do những tu giả linh thực trồng. Không ít chim chóc bị hấp dẫn đến, cả khu phố chỗ nào cũng tràn đầy sinh cơ.
Niên Lục dẫn một đám người đi cấp tốc cả ngày lẫn đêm, đến khi trở về nhìn thấy cảnh đẹp mà há mồm trợn mắt, không biết nói gì.
*
* *
Bao Dịch thi lễ với tiểu tháp lơ lửng trước mắt, vẻ mặt có chút cảnh giác: “Tháp gia, ngài lại đói bụng sao?”
Tiểu tháp béo tròn cố gắng bày ra tư thể ngạo nghễ, nhưng lại chỉ khiến cho người ta thấy buồn cười. Phía sau nó, chim ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ cái bụng béo ú, con mắt híp lại, rất có phong độ nhìn người qua nửa con mắt. Tiểu Hắc nằm trên đỉnh đầu chim ngốc, hai cái râu trên đầu không ngừng khua khoắng, thỉnh thoảng lại quay nhìn sang hai bên.
Bao Dịch cũng không dám cười, ba tên tiểu tổ tông trước mặt này hắn cũng không dám đắc tội.
Hắn thực sự không hiểu nổi, từ đầu năm nay ngay cả tọa kỵ, pháp bảo, sâu đều thành tinh rồi sao? Ba tên này gộp thành một đội, cứ một đoạn thời gian lại chạy tới càn quét một lần. Kỳ quái nhất chính là tiểu tháp kia, cái gì cũng nuốt được. Pháp bảo, tài liệu linh tinh gì cũng ăn hết.
Nhưng hết lần này tới lần khác lão bản đều dung túng, ngay cả một ít pháp bảo không dùng được cũng đem cấp cho tiểu tháp.
Đối với thần giữ của như Bao Dịch mà nói, đây chính là cắt thịt trong lòng hắn. Dù cho hắn biết những pháp bảo kia cũng không có giá trị bao nhiêu, thế nhưng cho dù nhỏ bằng con muỗi cũng là thịt, thấy chúng bị tiểu tháp nuốt mất, sau đó một chút tinh thạch cũng không chảy ra, trong lòng hắn nhỏ máu.
Phá sản! Quá là phá sản!
Vô tình, trong cảm nhận của Bao Dịch, tiểu tháp đã trở thành đại địch!
Đương nhiên hắn cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài. Tiểu tháp rõ ràng được lão bản cực kỳ sủng ái. Trước khi đi theo lão bản, hắn nhiều ít cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng hiện tại hắn mới rõ ràng. Không phải là nói quá, nhưng một người có thể kiến tạo một tòa thành cường hãn như vậy, hắn chưa từng gặp qua, ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua. Hắn hiện giờ rất mình bạch, vì cái gì mà cao thủ như Tạ Sơn cũng nguyện ý đi theo lão bản.
Nhìn sức chiến cường đại của thủ hạ dưới tay lão bản mà xem, ách, tài thần tại thượng ơi, Bao Dịch cả đời này chưa từng nghĩ đến có đội ngũ nào hung hãn như vậy!
Hắn không tin Tiểu Sơn giới có chuyện gì có thể uy hiếp bọn họ. Trừ khi lão tổ Minh Tiêu phái tự mình tới đây. Điểm này hắn cực kỳ bội phục lão bản, đối với tinh thạch cung cấp cho thủ hạ lão bản vô cùng rộng rãi. Một đội ngũ bảy trăm người, một ngày đêm tiêu tốn ba nghìn năm trăm khối tinh thạch tam phẩm, tương đương bảy khối tinh thạch tứ phẩm.
Một ngày dùng bảy khối tinh thạch tứ phẩm! Trời ơi! Lúc đầu hắn bị dọa đến gần ngất xỉu. Cho dù ở Tiểu Sơn giới hiện giờ tinh thạch không có giá nhưng số lượng này cũng không phải là nhỏ.
Hắn cảm thấy áp lực trầm trọng, pháp bảo thu được lại không có cách nào bán ra. Hiện tại xây thành rồi phải khiến lão bản nghĩ đến chuyện làm ăn buôn bán, bằng không nếu cứ tiếp tục dùng vốn ban đầu không thể trụ được.
Trong lúc hắn miên man suy nghĩ đã thấy tiểu tháp trước mắt lay động, hắn vừa phục hồi tinh thần, lại phát hiện phía sau ba tên này còn một loạt khôi lỗi.
Khôi lỗi?
Bao Dịch là một thương nhân lâu năm, pháp bảo qua tay đủ loại, tất nhiên gặp qua khôi lỗi. Nói thực ra, từ góc độ của hắn mà xem, những khôi lỗi thanh đồng này luyện chế cực kỳ thô thiển.
Khôi lỗi thanh đồng chẳng qua chỉ cao cấp hơn khôi lỗi bằng tre trúc một chút, nhưng vẫn là loại hàng tương đối thông thường. Hắn bĩu môi, khôi lỗi như vậy cho dù là trong tay hắn cũng không bán được giá tốt.
Có thể thấy được mục đích của người thiết kế những khôi lỗi này. Những khô lỗi này hẳn là chỉ dùng để khai khoáng, bên dưới là bánh xa, bên trên là khớp nối bằng thanh đồng, điều này làm cho chúng thích hợp với nền đất gập ghềnh. Nửa người trên là khôi lỗi truyền thống, cũng không phải chỉ có hai tay mà có bốn tay.
Một loạt khôi lỗi xếp hàng chỉnh tề, từng khôi lỗi đều khiêng trên mình bao tải.
Bao Dịch thu hồi vài phần khinh thường, đám khôi lỗi này tuy rằng xấu xí, nhưng tải trọng của chúng rất lớn, là khôi lỗi không tồi.
Chỉ thấy những khôi lỗi này nối đuôi nhau đi vào, buông bao tải xuống. Rất nhanh, trước mặt Bao Dịch đã chồng lên một tòa núi nhỏ.
“Cái kia … tháp gia, đây là cái gì?” Bao Dịch cẩn thận hỏi.
Tiểu tháp lắc lư thân hình béo múp, làm một động tác xoay người.
Bao Dịch nuốt nước bọt, lau mồ hôi trán, có chút chột dạ hỏi: “Chỗ này để cho ta xem qua sao?” Mỗi lần đối mặt với tiểu tháp, hắn đều cảm thấy đầu to như cái đấu, hắn rất hối hận, vì sao lúc nhỏ mình không chịu học giải câu đố chứ?
Tiểu tháp liên tục gật gù.
Bao Dịch thở phào nhẹ nhõm, đoán cũng không sai, hắn vội vã tới mở bao tải.
Ánh mắt hắn như dại ra, cả phòng tràn ngập hào quang của tinh thạch phản chiếu ra.
Tiểu tháp đứng trước mặt chim ngốc, ra vẻ nhận công, chim ngốc dùng cánh cọ cọ lên mình tiểu tháp, tiểu tháp nhất thời vui vẻ, vội vàng bay lên phía trước dẫn đường. Tên nhãi đã ăn trộm thành tinh, tới đây vài lần đã sớm quen thuộc. Chim ngốc đem theo Tiểu Hắc, ra vẻ không coi ai ra gì, từ từ đi qua bên cạnh người Bao Dịch còn đang ngây ngốc.
*
* *
Thúc Long hiện giờ là người phụ trách cao nhất trong Vệ doanh. Hắn là một tu nô cũ, khác hẳn so với những người mới tới, hắn đã từng qua tay năm chủ nhân, trong đám tu nô cũng rất có uy tín.
Đảo qua doanh trại một chút, thấy mỗi người đều đang liều mạng tu luyện, hắn không khỏi lộ ra vẻ thỏa mãn. Chỉ có tu nô trải qua nhiều đời chủ nhân mới cảm nhận được sâu sắc đãi ngộ hiện giờ như là ở trong tiên cảnh.
Có thể lọt vào mắt của chủ nhân, thống lĩnh Vệ doanh, hắn không chỉ kích động mà còn sợ hãi. Kích động vì được chủ nhân chiếu cố, nhưng lại sợ hãi mình làm hỏng việc.
Hắn không nghĩ tới lão bản lại để cho bọn hắn lao động gì mà lại đi luyện. Tu luyện đương nhiên là chuyện tốt, tuy hắn không hiểu được nhiều lắm, nhưng hắn biết rõ tác dụng của việc tu luyện. Nhưng hắn không khỏi lo lắng, chủ nhân tuy rằng cử chỉ nhân hậu, nhưng ở trong mắt người khác chính là phá nhà. Nào có ai lại cho tu nô tu luyện?
Chuyện hoang đường như vậy, hắn chưa từng nhe nói qua.
Nhưng nếu chủ nhân đã phân phó xuống, hắn cũng chỉ có tận lực hỗ trợ. Có lúc hắn cũng không khỏi tưởng tượng nếu Vệ doanh có thể xuất ra mấy cao thủ, cống hiến một chút sức lực, hắn cho dù có phải chết cũng coi như có giá trị.
Chủ nhân thu nhận bọn họ, còn để cho bọn họ tu luyện, tất cả Vệ doanh từ trên xuống dưới đều không ngờ được. Thúc Long lo lắng nhất chính là những tu nô mới, trong mắt những tu nô mới chỉ có cừu hận, coi toàn bộ tu giả đều là địch nhân.
Hắn cũng từng như vậy.
“Thúc Long, để cho bọn họ bắt đầu, ta cần kiểm tra tiến độ của bọn họ.” Hạng liên (vòng cổ) trên cổ hắn truyền đến một đạo tín hiệu, hắn âm thầm run lên. Tu chân thật là thần kỳ, hạng liên này hẳn cũng là một pháp bảo.
“Vâng!” hắn thấp giọng đáp, vội vã đi đánh trống.
Trong thức hải, Bồ yêu vô cùng hứng thú thưởng thức hạng liên, Tả Mạc luyện chế thứ gì cũng đều có tác dụng không tồi.
Tự mình luyện ra một đội ngũ tu ma giả là chuyện thú vị đến mức nào!
|