Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 268: Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Chương 268: Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn.
Dịch: c0f7e3
(Dịch: tên chương rất ghê gớm đúng không nhưng cũng chỉ là một pháp bảo thường thôi )
Minh Tiêu phái là một môn phái kiếm tu, nhưng cũng có các chi nhánh khác. Liễu Đông Hoa là một trong số những mạch truyền thừa đó, chủ tu pháp quyết thổ hành, chỉ là ở trong Minh Tiêu phái hiện giờ ngày càng đi xuống. Nhưng Liễu Đông Hoa có thể đứng vững đó là nhờ một kiện chí bảo: Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn.
Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn là pháp bảo do một vị tu giả Kim Đan kỳ trong nhất mạch truyền xuống tới nay. Minh Tiêu phái thừa thãi Tiêu Thổ, Tiêu Thổ tuy rằng không hiếm có bằng Tiêu Trần Sa nhưng cũng là một loại tài liệu thổ hành hiếm có. Trong số những tài liệu thổ hành, nó thuộc loại tam phẩm đỉnh giai.
Vị tiền bối này dùng hơn chín nghìn cân Tiêu Thổ, bế quan mười năm, rốt cuộc cũng luyện thành Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn. Ngày pháp bảo hình thành, toàn bộ Minh Tiêu phái trần nhập thổ khí nồng đậm, nhất mạch truyền thừa này bởi vậy mà thanh danh lên cao. Lúc đó một mạch truyền thừa này cũng không thể nào tượng tượng lại đi xuống như hôm nay, vị tiền bối kia xứng danh là cao thủ đứng thứ hai Minh Tiêu phái, vị trí hết sức quan trọng. Nhưng rốt cuộc một mạch này không có pháp quyết chống đỡ, dần dần đi xuống, càng ngày càng gian nan. Đến thời Liễu Đông Hoa này, chỉ còn lại bốn người.
Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn này cũng truyền tới tay Liễu Đông Hoa, trải qua một đời lại một đời các tiền bối không ngừng tế luyện, kéo dài hơn bón trăm năm, Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn không ngờ sinh ra một tia linh tính, nhảy vọt lên thành pháp bảo lục phẩm. (Dịch: một cảm giác rất yo mót , lần đầu tm nhà ta đối mặt với “lục phẩm”, trước đây cùng lắm là ngũ phẩm)
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân các đại môn phái vì sao lớn mạnh như vậy. Cho dù Minh Tiêu phái cũng không tính là môn phái lâu đời lắm, nhưng căn cơ cũng thâm hậu, môn phái bình thường còn xa mới bằng được.
Lúc này trong tay Liễu Đông Hoa chính là Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, hắn thần ắc trang trọng, linh lực toàn thân như thủy triều tràn vào trong Tiêu Thổ Bàn.
Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn toàn bộ màu nâu vàng, nhìn không hề bắt mắt, mặt trên đầy hoa văn vàng óng vô cùng tinh tế, tạo thành những vòng tròn hoa văn đồng tâm. Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn chia thành chín phần, ở giữa có một bàn tay màu vàng óng.
Trong tay Liễu Đông Hoa, Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn rực lên hào quang màu nâu, như phun một đoàn ánh sáng. Oanh! Quang mang phút chốc bạo liệt ra.
Tả Mạc chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, ánh sao khắp bầu trời đều bị che khuất, xung quanh đầy rẫy thổ khí màu nâu vàng, như một đám sương khói bao phủ hắn bên trong.
Hắn lập tức cảm thụ được một cỗ áp lực vô hình ép tới, sắc mặt không khỏi khẽ biến, những điểm nâu vàng cực nhỏ xung quanh này thực tế cực kỳ trầm trọng. Tả Mạc phảng phất cảm giác như ở trong đáy biển, áp lực nặng nề không gì lọt qua khiến cho hắn không thở nổi.
“Đây là pháp bảo gì?” Tả Mạc trong lòng thất kinh.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu, vừa lúc thấy nữ tu. Nữ tu vẫn đứng yên trong đám bụi màu vàng, trong mắt long lanh ánh sáng tím khiến Tả
Mạc cảm thấy lông tóc dựng ngược.
Trong đám bụi, Khốn Thiên Tác phảng phất như bị giữ lại trong không trung, không hề nhúc nhích.
Bỗng dưng thổ vụ bắt đầu chậm rãi lưu động, Tả Mạc cảm thấy áp lực càng tăng lên.
Ca ca ca!
Đầu khớp xương trên người truyền đến từng đợt thanh âm nhỏ, thân thể Tả Mạc rung động không thể dừng lại. Áp lực vô hình kinh người từ bốn phương tám hướng ép tới, Tả Mạc cảm giác như rơi vào trong một cối xay thịt.
“Bồ, đây là cái gì?” Tả Mạc kêu thảm.
“Là một kiện pháp bảo thổ hành, ngươi phải cẩn thận.” Thanh âm Bồ yêu vang lên trong đầu, hiếm khi lộ ra vẻ ngưng trọng như vậy:
“Pháp bảo này chí ít cũng ngoài ngũ phẩm, có thể là lục phẩm.”
Lục phẩm!
Tả Mạc thiếu chút nữa thổ huyết, từ lúc nào tu giả Ngưng Mạch kỳ đều mang theo pháp bảo lục phẩm ra ngoài? Còn khiến cho mình gặp phải hết lần này đến lần khác?
Dát dát dát!
Thổ vụ chậm rãi lưu chuyển, lực lượng không thể chống cự đè ép Tả Mạc đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn ép thành một khối. Tả
Mạc mở mắt trừng trừng nhìn thân thể chính mình đang lấy tốc độ cực kỳ thong thả di chuyển theo thổ vụ.
Hắn không thể động đậy nổi, cả mặt cũng bị biến dạng, lúc nào cũng có thể bị nứt ra từng mảnh.
Ba người Minh Tiêu phái ở trong thổ vụ không bị ảnh hưởng chút nào, thổ vụ tiến đến gần bọn họ tựa hồ gặp phải một bức tường vô hình, không cách nào tiến lên.
“Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn của sư huynh thực lợi hại! Theo ta trong bản môn ngoại trừ Minh Tiêu kiếm của lão tổ thì phải kể đến Cửu
Chuyển Tiêu Thổ Bàn này!”
“Đúng vậy! Chờ sư huynh tu luyện tới tầng thứ năm Thổ Minh quyết, cho dù là Hoàng Trác Quang cũng không phải đối thủ của sư huynh.”
Hai người nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Tả Mạc, vui vẻ ra mặt.
“Người này thảm rồi. Sư huynh vốn để ý sư muội, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, cho dù hắn biến thành thịt nát khẳng định cũng không yên.
“Sư muội cũng đã mất, ai…” Tên còn lại có chút cô đơn: “Chờ xong chuyện này, ta dự định quay về Thiên Thủy giới.”
“A! Ngươi nghĩ như thế nào lại đến Thiên Thủy giới?”
“Cửa vào hiện giờ tràn đầy chướng khí, không có khe hở.” Hắn tự cười tự giễu nói: “Mặt khác, không phải là đệ tử hạch tâm, môn phái cũng không cho đi.”
Tả Mạc còn lại cũng lặng im, hắn bỗng chú ý tới nữ tu, thất kinh: “Nữ nhân kia có chút cổ quái!”
“Hả?”
Cả người nữ tu bao phủ một tầng tử mang nhàn nhạt, nàng tựa như đứng lại giữa không trong, bất kể thổ vụ lưu động thế nào nàng vẫn không nhúc nhích.
Hai người đều khiếp sợ kêu lên, trợn mắt há mồm. Nhìn những thổ vụ này nhỏ bé như vậy, nhưng dùng chín nghìn cân Tiêu Thổ luyện hóa thành, bất kể vật sống gì ở trong thổ vụ đều không thể chống lại. Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn là pháp bảo lục phẩm, thường do tu giả
Kim Đan kỳ sử dụng, vốn không xuất hiện trên tay một gã tu giả Ngưng Mạch kỳ.
Nữ nhân này không ngờ có thể chống lại Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn!
Liễu Đông Hoa cũng chú ý tới nữ tu, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc. Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn hắn rất ít khi dùng, lo lắng bị người khác nhìn thấy, nảy sinh lòng tham, về phần uy lực tự nhiên là cực lớn, nhưng cần phải có tu vi hơn xa hắn, thôi động vô cùng phức tạp. Nhưng sau vài lần sử dụng, cho dù chưa đến mức dễ như trở bàn tay nhưng cũng không còn khó khăn như trước.
Hoa văn vòng ngoài cùng của Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn hào quang lưu chuyển không ngớt, đây là đệ nhất chuyển trong cửu chuyển của Tiêu Thổ Bàn.
Lại thêm một lúc, nữ tu vẫn thản nhiên bất động, ngay cả nam nử da đen kia, tuy rằng nhìn qua chật vật nhưng vẫn vất vả chống đỡ được.
Trong lòng Liễu Đông Hoa có một tia dự cảm không ổn, nhưng hắn không tin hai người lại có thể chống lại lực lượng của đệ nhị chuyển.
Trong thời gian ngắn, linh lực trong cơ thể hắn đã hao hết một phần ba. Hắn biết phải lập tức phát động đệ nhị chuyển, nếu không cho dù muốn phát động cũng không còn linh lực.
Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, hoa văn của đệ nhị chuyển phút chốc sáng lên.
Thổ vụ đột nhiên dày đặc thêm, vừa rồi chỉ là thổ vụ mờ nhạt, lúc này lập tức nồng đậm hơn, màu sắc cũng chuyển thành đậm hơn.
Hai gã sư đệ đều cả kinh, sắc mặt ngưng trọng, cả hai đều biết sư huynh vừa phát động đệ nhị chuyển!
Thổ vụ vô cùng dày đặc, giơ tay không thấy năm ngón, khí tức thổ hành bốn phía nồng nặc giống như ngưng thực, Tả Mạc chỉ cảm thấy áp lực tăng lên lần nữa.
"A!"
Hắn nhịn không được kêu lên một tiếng, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết. Một ngụm máu vừa rơi vào trong thổ vụ liền bị tan ra thành từng chùm huyết vụ vô cùng nhỏ, lẫn lộn trong thổ vụ.
Giữa thổ vụ mênh mông có thêm một vệt màu hồng khiến cho người ta sợ hãi.
Lực lượng kinh người chậm rãi lưu chuyển, thân thể giống như bị đặt giữa hai tòa núi lớn, áp lực kinh khủng không thể tránh né khiến người ta tuyệt vọng.
Phụ trọng kinh người khiến cho toàn thân hắn mỗi một tia huyết mạch, mỗi khối cơ thịt, đầu khớp xương đều lung lay muốn hỏng.
Tử vong, chưa từng gần gũi như vậy, giống như đang đứng sát trước mặt hắn, dán mặt nhìn chăm chú vào hắn!
Trong đầu Tả Mạc trống rỗng. Đau đớn, tuyệt vọng tràn ngập từng góc thân thể, tất cả lãnh tĩnh, phương pháp gì đó đều biến mất, chỉ duy nhất còn lại bản năng cầu sinh của Tả Mạc!
"A a a a!"
Tả Mạc điên cuồng gào lên, tất cả pháp quyết, chiến thuật trong nháy mắt này không còn một chút gì!
Linh lực, thần thức điên cuồng vận chuyển, mỗi một khối lực lượng trong cưo thể đều vô ý thức đạt đến đỉnh điểm.
Thổ vụ như cảm giác được sự phản kháng của Tả Mạc, thổ vụ xung quanh đều hướng Tả Mạc vọt tới, tốc độ vận chuyển tăng nhanh, áp lực lại mạnh thêm.
Tả Mạc đã hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ còn lại bản năng chống lại cuối cùng. Hết lần này tới lần khác cơ thể bị thổ vụ cầm cố, không thể động đậy. Chỉ thấy trên người hắn quang mang lưu chuyển, một hồi là kiếm ý, một hồi là hỏa diễm, một hồi lại là quyền mang, một hồi lại là cương lôi …
Màu sắc trên thân thể hắn không ngừng biến ảo, một hồi từ thuần một màu vàng óng như kim chúc, một hồi lại giống như ngọc đen, càng thêm trong suốt, một hồi có hắc khí nhè nhẹ lưu chuyển.
Trong cơ thể Tả Mạc, Ngũ Hành Lưu Ly Châu (Ngọc lưu ly ngũ hành) cũng nhận thấy được nguy hiểm, tự phát lưu động không ngớt, từng đạo ngũ hành chi lực tán nhập khắp toàn thân Tả Mạc.
"A a a a a!"
Tả Mạc bị ép đến cùng cực, mặt mũi dữ tợn, giống như dã thú giãy dụa lần cuối cùng trong lồng giam, cuồng bạo dữ dằn!
Thân thể Tả Mạc trở thành một chiến trường hỗn loạn, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy, toàn bộ các pháp quyết đều không thể phát ra, đủ các loại lực lượng len lỏi trong thân thể cộng với lực lượng kinh khủng từ bên ngoài loạn thành một đoàn.
"Chết tiệt!" Bồ yêu sắc mặt đại biến.
Toàn bộ thức hải không ngừng rung động, mơ hồ có dấu hiệu tan vỡ.
Những sợi Khốn Thiên Tác ở giữa vụ khí cũng không chịu nổi, đồng thời bị ép thành mạt phấn.
Nữ tu cũng chú ý tới dị dạng của Tả Mạc, phạm vi bao phủ của tử mang nhất thời tăng lên, cả người phảng phất như nằm trong một đoàn lửa màu tím. Lửa tím yêu dị không bị thổ vụ ảnh hưởng chút nào, chập chờn phun ra nuốt vào!
Cặp chân ngọc tinh xảo không tỳ vết đưa lên với tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Mặt nạ không chịu nổi áp lực cường đại như vậy, “ba” một tiếng hóa thành tro bụi, lộ ra bộ mặt xương xẩu đầy mụn ghẻ. Nữ tu vẫn mặt không biểu tình như cũ. “Ba ba ba” mụn ghẻ trên mặt cũng không chịu nổi áp lực, liên tiếp bạo liệt ra.
Một đoàn huyết hoa từ trên mặt bắn ra.
Trong chớp mắt, khuôn mặt nàng không còn chỗ nào hoàn chỉnh, khắp mặt đều là máu. Nàng không để ý đến, mặc cho máu huyệt chậm rãi chảy xuống, từ cằm nhỏ xuống, lại bị vụ khí cuộn thành một đám huyết vụ. Lửa tím bùng lên, con ngươi nguyên bản long lanh màu
tím, lúc này lại ảm đạm xuống.
Nàng mặt không biểu tình, mỗi động tác đều cần dùng toàn lực, chỉ có thể hoạt động từng chút một.
Giữa hai người lúc đó chỉ cách xa một trượng, nếu là thường ngày chỉ cần một bước là tới.
Trong thổ vụ màu nâu, một thân ảnh bao phủ lửa tím lấy tốc độ chậm chạp như ốc sên từ từ tiến gần đến một thân ảnh khác.
Dịch xong chương này mình cảm giác cứ như là truyện của Đường gia tam thiếu vậy. Máu me văng lung tung, chịu đựng thống khổ mà mặt không đổi sắc, hai thân ảnh dần dần nhích lại, hjx… một loạt hình ảnh theo mốt của lão Tam, không ngờ thým Tưởng cũng có lúc mô tả ác liệt thế!
Ngày hôm nay cò nghỉ ở đây… mai sẽ tiếp tục!
Last edited by c0f7e3; 25-03-2011 at 05:33 PM.
Lý do: Cám ơn tete dịch giúp một đoạn!
|