Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 269: Tha mụ đích đáo để thị thùy
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Đệ định nghỉ rồi nhưng mà thấy ruồi huynh hăng hái quá, lây sang cả đệ. Hix, xấu hổ quá đệ nhận bộ này mà tinh thần trách nhiệm ko bằng ruồi huynh.
Sory độc giả, cò thật là vô trách nhiệm! :0 (139):
Chương 269: Con mẹ nó rốt cuộc là ai?
Dịch: c0f7e3
Tả Mạc phảng phất như dã thú lâm vào đường cùng.
Thổ vụ xung quanh vẫn tiếp tục ép tới với áp lực nghìn cân, lưu chuyển quanh hắn, thân hình hắn đã bắt đầu không tự chủ mà lưu động phiêu diêu bất định theo thổ vụ.
Nữ tu dừng lại một chút, khuôn mặt đầy máu ngẩng lên, nhìn thoáng qua khoảng cách đến chỗ Tả Mạc, lại tiếp tục đi về phía hắn. Đôi chân trần hoàn mỹ không có tỳ vết giẫm lên ngọn lửa màu tím yêu dị, từng chút từng chút xuyên qua thổ vụ nặng nề, chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Liễu Đông Hoa trắng bệch như tờ giấy.
Hắn thật không ngờ hai người này lại ngoan cường đến vậy! Lần đầu tiên vận dụng đệ nhị chuyển của Tiêu Thổ Bàn, hắn đã đánh giá thấp tốc độ tiêu hao linh lực. Lúc này hắn lâm vào tình huống cưỡi hổ khó xuống, có thể thấy linh lực sắp khô kiệt mà hai người kia vẫn còn đang gắng gượng chống đỡ.
Con mẹ nó, từ đâu ra hai kẻ kinh khủng như vậy?
Ngay từ đầu hắn đã cho rằng nữ tu có phần bí hiểm, không nghĩ tới tên nam tử da đen kia cũng mạnh mẽ hơn xa so với tưởng tượng. Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện chịu đựng đệ nhị chuyển của Tiêu Thổ Bàn lâu như vậy, trong đám sư huynh đệ của hắn không ai làm được! Ngay cả Hoàng Trác Quang cũng tuyệt đối không làm được!
Rốt cuộc hai người này là dạng quái vật gì? Trong lòng hắn dâng lên sự khủng hoảng không hiểu nổi.
Hắn mạnh mẽ tự trấn định lại, biết lúc này ngoài việc kiên trì thì không còn cách nào khác. Nam tử ngăm đen kia nhìn qua không có sức
chiến đấu gì, nữ tu kia tuy khuôn mặt đầy máu nhưng cũng chưa bị thương nặng. Một khi hắn thu hồi Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, với năng lực của hai vị sư đệ, tuyệt đối sẽ không chống lại được nữ tu!
Ngọn lửa màu tím kia nhìn vô cùng yêu dị, nhưng theo Liễu Đông Hoa suy đoán thì tiêu hao cũng không thấp.
Song phương lúc này đang giằng co, xem ai có thể trụ lại cuối cùng.
Linh lực cạn kiệt khiến Liễu Đông Hoa cảm thấy suy yếu đến mức chưa từng có, mặt hắn trắng bệch như giấy. Nhưng hắn biết hiện giờ là lúc phải liều mạng, trong mắt hiện lên một tia ác độc, trên tay lấy ra một viên linh đan, không do dự nhét vào miệng.
Linh lực đột nhiên dâng lên mãnh liệt trong cơ thể, sắc mặt hắn từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng.
Hai vị sư đệ sắc mặt kịch biến, nuốt viên linh đan kia xong tu vi của sư huynh ít nhất cũng phải hao tổn đi mất ba năm, sư huynh đang muốn liều mạng!
Hai người đồng thời nín thở, bọn họ vốn tưởng rằng mọi chuyện đã vô cùng chắc chắn, không ngờ lại biến thành cục diện liều mạng như vậy. Nhưng bọn hắn cũng biết, kết quả của việc liều mạng này trực tiếp quyết định sinh tử của mình.
“Sư huynh, chúng ta tới đây!”
Vị sư đệ định đi Thiên Thủy giới sau khi trận chiến kết thúc đột nhiên mở miệng lên giọng hô lớn, sư đệ còn lại quay sang, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
“Sư đệ, chúng ta đem linh lực truyền sang cho sư huynh!”
Tên sư đệ này cắn răng một cái, gật đầu: “Không sai, nếu phải liều mạng thì cùng nhau liều mạng!”
Liễu Đông Hoa trong lòng mừng rỡ, hai tay vội vã bắt thành pháp quyết, chỉ thấy hào quang lóe lên, hai người xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn lúc này đã không còn dư lực mở miệng, mặt khác hai gã sư đệ thấy vậy cũng không nhiều lời vô ích, đặt tay lên lưng hắn.
Ba người tu luyện chung một loại pháp quyết, tính chất linh lực cũng tương đồng.
Linh lực từ cánh tay hai người không ngừng cuồn cuồn chảy vào trong cơ thể Liễu Đông Hoa, Liễu Đông Hoa chỉ cảm thấy chưa bao giờ linh lực trong cơ thể tràn trề như vậy, lòng tin lại tăng lên, Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn trong tay ánh sáng tăng mạnh.
Tả Mạc giống như dã thú lâm vào tuyệt cảnh, theo bản năng rống lên giận dữ. Thân thể hắn cũng đột nhiên dâng lên làn khí đen nhè nhẹ, thổ vụ màu nâu vẫn trầm trọng như trước, nhưng những đạo khí đen nhỏ như sợi tóc này lại có thể phá nát tất cả thổ vụ mà không có chút rung động nào.
Chúng không hề bị ảnh hưởng xung quanh, uốn lượn uyển chuyển quanh người Tả Mạc, nhưng rất nhanh lại tiến vào trong cơ thể Tả Mạc, tiêu thất không thấy.
Vừa rồi trong cơ thể Tả Mạc vô cùng hỗn loạn.
Nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai loại màu sắc đỏ và đen!
Hỏa diễm màu đỏ thẫm giống như vũ công đang uốn lượn thân hình, từng đám vụ khí màu đen vẫn không nhúc nhích, hai thứ phân biệt rõ ràng, tựa như hai quái thú thôn phệ hết tất cả những lực lượng nhỏ bé chúng gặp phải.
Ngắn ngủi trong vòng nửa khắc, tất cả lực lượng hỗn loạn trong cơ thể Tả Mạc đều bị quét sạch.
Trong thức hải, Bồ yêu ngồi xếp bằng ngay ngắn, khuôn mặt trắng bệch yêu dị lúc này lại càng trắng hơn. Làn khí đen vẫn lượn lờ quanh bia mộ bên cạnh hắn lúc này đã tiêu thất không thấy.
Khí đen cùng với yêu hỏa như hai mãnh thú chiếm giữ cơ thể Tả Mạc, giằng co qua lại.
Thân thể Tả Mạc an tĩnh lại, ý thức cũng dần dần trở về. Tuy rằng thân thể vẫn không thể động đậy, nhưng cũng không cảm thấy áp lực kinh khủng bên ngoài là không thể chịu đựng nổi nữa. Vừa mới nhặt lại được mạng nhỏ của mình, Tả Mạc còn chưa kịp thở ra một hơi, rất nhanh hắn đã phát hiện hai cỗ lực lượng đen đỏ giằng co trong cơ thể mình, suýt chút nữa thì tắc thở.
Hắn hiểu được có nguy hiểm.
Hỏa diễm màu đỏ thẫm chắc hẳn là lực lượng của Bồ yêu. Lúc trước trong thức hải có một biển lửa mênh mông như một thế giới khác, sau này không biết là lực lượng của Bồ yêu bị hao tổn hay có chuyện gì mà biển lửa biến mất.
Hắn cũng nhận ra khí đen chính là khí đen luôn luôn bao quanh mộ bia không tiêu tán. So sánh với kẻ tự xưng Thiên Yêu như Bồ yêu, lai lịch của mộ bia càng thêm thần bí, Bồ yêu tựa hồ cũng không định nói ra.
Một yêu một bia này quan hệ có chút vi diệu. Vừa là đối địch, lại có chút quen thuộc, luôn luôn làm hắn khó có thể hiểu rõ.
Hai cỗ lực lượng hung ác mạnh mẽ, dần dần không che giấu chút nào, Tả Mạc vừa sống sót sau tai nạn lại lâm vào cục diện kinh sợ hết hồn.
Khiến cho Tả Mạc cảm thấy may mắn chính là song phương cũng không phát sinh va chạm gì. Yêu hỏa phút chốc đã hóa thành một đạo hỏa tuyến cực nhỏ, không hề có dấu hiệu trước tiến vào mi tâm của Tả Mạc. Mà khí đên cũng cấp tốc trầm xuống, Tả Mạc có thể thấy rõ nó đang tiến vào đầu khớp xương của mình.
Hai tên này muốn làm cái gì? Tả Mạc có chút phẫn nộ.
Nhưng không đợi hắn kịp giận dữ, áp lực phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng đồng thời đè ép tới!
Chết tiệt!
Tả Mạc bỗng nhiên thở phào một hơi, áp lực vẫn khó có thể chống đỡ như trước, nhưng cũng không đem lại cảm giác thống khổ không chịu nổi nữa.
Tựa hồ như có thế chống chịu lại…
Tả Mạc rất nhanh hiểu rõ đây không phải là ảo giác, thân thể mình không lẽ lại phát sinh biến hóa? Vấn đề này vừa hiện lên trong lòng hắn, không đợi hắn kiểm tra, ánh mắt chợt lướt qua một thân ảnh bao phủ giữa ngọn lửa màu tím.
Toàn bộ tư duy của Tả Mạc trong nháy mắt ngưng lại!
Ánh mắt toát ra vẻ ngạc nhiên.
Nữ tu cách hắn không xa, cả người bao phủ trong ánh lửa, di chuyển từng chút về phía hắn. Tả Mạc kinh sợ nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi của nàng. Trên mặt nữ tu toàn là máu, nhìn không rõ hình dạng, chỉ có cặp mắt lộ ra vẻ ảm đạm.
Nhìn nữ tu giống như con rối, vô cùng chậm chạp tiến về phía mình, Tả Mạc không hiểu vì sao chợt có cảm giác muốn bảo nàng dừng lại.
Nàng rốt cuộc là ai?
Vì sao?
Tả Mạc ngơ ngác nhìn nữ tu, lần đầu tiên ánh sáng màu tím trong mắt hắn không có nửa điểm âm trầm đáng sợ. Tuy rằng không rõ vì sao, mặc dù còn nhiều nghi hoặc nhưng Tả Mạc đột nhiên minh bạch nàng không có ác ý.
Tuy gương mặt nàng tràn đầy máu tươi, chậm chạp tiến về phía hắn, nhưng cũng không hề có chút ác ý!
Nàng nhất định có liên hệ với mình… hay là trước đây có quen biết?
Không biết, hắn cái gì cũng không biết, nhưng lúc này trong đáy lòng hắn thoáng xúc động.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt đầy máu của nữ tu, nhìn từng giọt máu rơi từ trên cằm của nàng vào trong thổ vụ, sau đó bị tan thành huyết vụ, tan vào trong đó. Nhìn nàng, lửa giận trong lòng hắn không hiểu vì sao chợt bốc lên!
Là do pháp bảo này!
Khó có thể dùng lời nói hết sự phẫn uất tràn ngập trong lòng Tả Mạc, hai mắt hắn lập tức hóa thành đỏ rực, mơ hồ có thể thấy hai ngọn lửa bừng lên.
Thân thể hắn không thể động đậy, áp lực mạnh mẽ như thủy triều khiến người ta tuyệt vọng!
Tả Mạc bắt đầu thôi động linh lực, linh lực dũng mãnh tiến vào song chưởng, vận chuyển từng chu thiên với tốc độ kinh người.
Một chu thiên… hai chu thiên.
Mười chu thiên… mười một chu thiên…
Mười tám chu thiên… mười chín chu thiên…
Linh lực điên cuồng vận chuyển, không hề có nửa điểm ý thức dừng lại, lửa giận giống như dòng nước lũ, trong lòng Tả Mạc đột nhiên sinh ra dục vọng muốn hủy diệt tất cả!
Thổ vụ lưu chuyển chậm rãi, uy lực khiến kẻ khác phải kính nể lúc này ở trong mắt hắn lại vô cùng đáng ghét, đến mức khiến cho hắn cảm thấy muốn hủy diệt! Từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên hắn có xung động muốn hủy diệt một thứ như vậy!
Hai mươi chu thiên!
Hai mươi mốt chu thiên!
Hỏa diễm trong mắt Tả Mạc rung động kịch liệt, lộ ra vẻ điên cuồng.
… hai mươi ba chu thiên…
Trên da dẻ hai tay hắn, từng đường gân máu giao nhau chằng chịt.
Hai mươi bốn chu thiên!
Ba ba ba!
Đôi tay nhìn như ngọc lưu ly phun ra từng chùm huyết vụ!
Hỏa diễm trong mắt Tả Mạc lồng lộn, giống như có một biển lửa sâu thẳm bên trong.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo thành một đám, mỗi một khối gân xanh đều vặn vẹo, mỗi khối cơ nhục đều đang run rẩy, mỗi một khớp xương đều răng răng rung lên!
"Lên!"
Tả Mạc nghiến răng gào lên, hắn dùng hết khí lực toàn thân liều mạng di chuyển hai tay!
Dát dát dát!
Hắn nghe thấy tiếng đầu khớp xương vang lên, hai mắt đỏ thẫm, giống như rơi vào điên cuồng.
“Lên!”
Song chưởng mang theo một trận run rẩy cùng từng chùm huyết vụ dần dần đưa lên.
Sâu trong biển lửa trong mắt Tả Mạc, ánh lửa tăng vọt, tràn ngập từng ngóc ngách trong mắt hắn! Hắn giống như dã thú tức giận, điên cuồng rít gào: “Con mẹ nó, lên cho ta! A a a a !”
Hai tay hướng về phía trước giơ nhanh lên, giống như không chịu trói buộc của thổ vụ!
Hai tay hắn trong suốt như ngọc, mặt trên dày đặc từng đường tơ máu giao nhau, hai tay hơi cong lại.
Tả Mạc hít sâu một hơi, ánh lửa đỏ rực trong mắt bừng lên, cố gắng dùng một tia lực lượng cuối cùng, hắn phảng phất giống như một ma thần hung ác từ viễn cổ, song quyền ầm ầm đánh ra.
“Chết đi!” (Dịch: adi dà phật, tục quá tục quá! nguyên bản là "chết con mẹ nó đi" nhưng ta lược bớt tí, đang cáu rồi còn quan tâm mẹ nó làm chi, chết đi !)
Hai nắm tay tựa như điêu khắc từ ngọc lưu ly phóng ra! Trên mỗi nắm tay như ẩn hiện khuôn mặt nghiêm nghị mang theo phong cách cổ xưa.
Sắc mặt Liễu Đông Hoa đại biến. (Dịch: ta cũng không biết là biến thành dạng gì, nhưng mà sắc mặt của các nhân vật cứ thi nhau “đại biến” quả thực là rất sinh động còn hơn cả thất thập nhị biến của lão Tôn.)
Hai đầu quyền mang hung hăng tiến vào trong thổ vụ, đi thẳng ra ngoài ba trượng rồi mãnh liệt nổ tung!
“Thiên!”
Phảng phất như có người gào lên trầm trầm, thanh âm như mạnh mẽ như trống lớn, như sấm rền khiến kẻ khác run rẩy trong lòng!
Thổ vụ đang lưu động chậm rãi, đột nhiên cuồn cuộn bay lên. Ba người Liễu Đông Hoa đồng thời kêu lên đau đớn, miệng mũi trào máu, sắc mặt trắng bệch! Ba người giống như bị sét đánh, cứng người như khúc gỗ.
Lưu Ly Thiên Ba hai mươi bốn chu thiên!
Thổ vụ khắp trời biến mất, vô số cỗ lực lượng đáng sợ ở khắp xung quanh cũng biến mất.
Ánh sao lần nữa chiếu xuống trên người Tả Mạc, ba người cách đó không xa giống như cắm đầu rơi xuống.
Mất đi trói buộc, nữ tu cất bước xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.
Lực lượng toàn thân Tả Mạc cạn kiệt không còn, ánh mắt trống rỗng, lảo đảo muốn rơi xuống. Nữ tu giơ tay đỡ lấy hắn.
Khuôn mặt tràn đầy máu tươi nhìn không rõ, trước mặt Tả Mạc ngày càng tối lại, hắn cố gắng mở mắt, thì thào trong miệng, thanh âm nhỏ như tiếng ve.
“Ngươi con mẹ nó rốt cuộc là ai…”
|