Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 270: Đại thu hoạch
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Chương 270: Thu hoạch lớn!
Dịch: c0f7e3
Tả Mạc từ từ tỉnh lại, thấy nữ tu đả tọa cách đó không xa. Trên mặt nữ tu đọng lại một tầng máu khô, giống như một cái mặt nạ xấu xí. Tả Mạc chú ý tới khí tức của nàng, có chút ngoài ý muốn, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ nàng bị thương? Khi bị thương, lực khống chế khí tức giảm xuống.
Chẳng qua, lực chú ý của hắn rất nhanh trở lại trên chính mình, đau đớn kịch liệt không xuất hiện như trong tưởng tượng, khắp người một trận sảng khoái, giống như vừa có một giấc ngủ trưa cực kỳ thoải mái, lực lượng toàn thân cực kỳ dồi dào.
Hắn lập tức cảm giác được sự khác biệt, lực lượng trong cơ thể mạnh mẽ tới mức khiến hắn cảm thấy xa lạ. Tựa như thân thể của mình lại đột phá lần nữa, hắn vội vã chìm vào trong thức hải tìm Bồ yêu.
Trong thức hải trống không, chỉ còn lại Bồ yêu và một bia.
“Di, tại sao lại biến thành bộ dáng này?” Tả Mạc có chút hiếu kỳ nhìn mọi thứ xung quanh.
Bồ yêu nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng như muốn nuốt chửng hắn vào bụng.
Tả Mạc nhìn qua xung quanh một chút, vừa thấy ánh mắt của Bồ yêu liền bị dọa giật mình: “Ngươi muốn làm gì? Ta không có cướp tinh thạch của ngươi!”
Bồ yêu hừ một tiếng, không nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn cực kỳ không tốt nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.
Tả Mạc nhớ tới yêu hỏa màu đỏ thẫm, lại nhìn lại mộ bia trơ trụi ở một bên, có chút chột dạ nói: “Cái kia … yêu hỏa cùng với khí đen, ta không phải là không muốn trả lại cho ngươi… chỉ là không khống chế được… ngươi cũng biết …”
Tả Mạc càng nói lại càng cảm thấy không ổn, ngữ điệu đột nhiên biến đổi, trừng mắt ra vẻ lão đại: “Không đúng! Ta còn phải tìm các ngươi tính sổ! Các ngươi có ý gì? A! Các người tưởng thân thể ta là nơi gom rác sao, các người muốn nhét thứ gì vào thì nhét sao?”
Bồ yêu suýt chút nữa thì phun ra máu, ngay cả mộ bia luôn không có động tĩnh gì cũng sáng lên một trận.
“Ngươi ngươi…” Hai mắt Bồ yêu như muốn phun ra lửa, qua một lúc mới nói một câu: “Ngươi đã chiếm tiện nghi lại còn dám khoe mẽ!”
Tả Mạc không hề có chút đuối lý nào, nhíu mày tiếp tục nói: “Tiện nghi? Ta được lợi gì chứ? Thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng mất đi, trước đây một mình ngươi làm loạn ta cũng nhịn! Bây giờ ngược lại còn tệ hơn, hai tên cùng nhau gây chuyện! Đừng tưởng rằng ta không biết các người giở trò, nói cho ngươi biết an phận một chút cho ta! Một tên cổ hủ không biết thời thế, một tảng đá cả ngày không đánh ra được cái rắm gì, lại còn muốn chiếm tiện nghi trên người ta? Hắc, các người quên chuyện này đi!”
Tả Mạc giống như không coi ai ra gì, chỉ vào mộ bia cùng Bồ yêu, dương dương tự đắc mắng chửi một hồi.
Bồ yêu vẻ mặt kinh ngạc, một lát sau mới phản ứng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Mắng xong, tâm tình Tả Mạc vô cùng sảng khoái, hừ một tiếng xoay người rời đi. Chờ hắn rời khỏi thức hải, mới đột nhiên nhớ đến chuyện mình đi tìm Bồ yêu để làm gì, nhất thời âm thầm kêu khổ không thôi, vừa nãy mắng chửi thống khoái một hồi, quên luôn cả việc chính, thôi xong rồi!
Lúc này mà tìm Bồ yêu, chẳng khác nào tự tát vào miệng mình. Tuy nói đại trượng phu co được dãn được, nhưng nhớ lại ánh mắt muốn đốt cháy người ta của Bồ yêu, Tả Mạc quyết định hoãn lại một thời gian.
Trong thức hải, Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng. (Dịch: anh ấy đổi màu còn nhanh tắc kè ) Bên cạnh hắn, quang ảnh trên bia mộ di động, lúc đầu vốn có hình người mơ hồ, hiện giờ toàn bộ biến thành một đám đường cong lộn xộn.
“Không có Thiên Yêu nào lại bị nhục nhã như vậy! Chưa từng có!” Tiếng rít gào của Bồ yêu vang vang bên trong thức hải.
Những đường nét lộn xộn trên mộ bia cũng sáng lên, vô số hắc vân thoát ra, trong sát na, mây đen cuồn cuộn, sát khí bốc lên.
Tả Mạc không hề biết, hai tên ở trong thức hải vừa bị hắn dồn ép lại hợp tác với nhau.
Ánh mắt của hắn lần nữa nhìn lên người nữ tu, bộ dáng máu me đầy mặt của nữ tu ở trong mắt Tả Mạc cũng không có nửa điểm âm trầm đáng sợ.
Nghĩ đi nghĩ lại về lai lịch của nữ tu, hắn cũng không thể tìm được manh mối gì, chuyện duy nhất hắn có thể nghĩ đến là khoảng thời gian mình đã hoàn toàn quên mất. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán không có cơ sở, căn cứ gì.
Ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn về cặp chân trần hoàn mỹ khiến người hít thở không thông kia. Mỗi một lần thấy đôi chân ấy, hắn đều không khỏi phát sinh tán thưởng từ tận đáy lòng, hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy nữ tu để chân trần, như đôi chân của Tiểu Quả cũng rất đẹp, mượt mà khả ái.
Nhưng đôi chân của nữ tu này, hắn chỉ có thể tán thưởng, thực sự là quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức không có một tỳ vết nào. Nhất là một đôi chân hoàn mỹ như vậy lại xuất hiện trên một nữ tu xấu xí như ăn mày, càng làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc.
Đôi chân có đẹp như thế nào, cũng không bằng chuyện thu thập pháp bảo.
Ánh mắt Tả Mạc rất nhanh rời đi, nhìn về phía bốn thi thể rải rác kia, hắn nữ tu hưng phấn lên. Cướp đoạt chính là một chuyện rất tuyệt vời, mà cướp đoạt trên người tử địch lại càng tuyệt diệu.
Mục tiêu đầu tiên của hắn là cái khay bằng đất có uy lực vô cùng lớn kia, nó thực sự là quá lợi hại, tự mình thử nghiệm qua uy lực của Tiêu Thổ Bàn, Tả Mạc thực sự không nghĩ ra có kiện pháp bảo nào có thể so sánh được. Đương nhiên, hắn cũng nhớ kỹ câu nói của Bồ yêu: “Ít nhất là ngũ phẩm, có thể là lục phẩm!”
Đây là thời buổi gì chứ!
Hắn vừa cảm khái vừa vui vẻ nhặt Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn lên. Thần thức vừa tiến vào tìm hiểu, thiếu chút nữa bị thổ vụ nồng đậm bên trong cuộn nát, hắn vội rút thần thức trở về.
Ha ha! Quả nhiên là lục phẩm!
Ặc ặc ạc! Phát tài rồi! Phát tài to rồi! Tả Mạc không kìm được vui vẻ hoa chân múa tay, mừng rỡ như điên.
Hắn cũng không phải là người chưa từng trải, hiện giờ hắn cũng có một chút của cải, tứ phẩm pháp bảo trên người cũng có vài món. Nhìn lại trong đám tu giả Ngưng Mạch kỳ, hắn tuyệt đối có thể coi là giàu có, thế nhưng toàn bộ pháp bảo, tài liệu trên người hắn gộp lại cũng không so sánh được với Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn này.
Nếu hắn đem đi bán, ái chà chà, tinh thạch thu được cũng đủ nhấn chìm cả người hắn.
Pháp bảo cấp bậc này, đối với bất kỳ một môn phái nào ở Tiểu Sơn giới cũng đều tuyệt đối có thể làm bảo vật trấn phái. Một thứ lợi hại như vậy, hiện giờ rơi vào tay hắn, làm sao không khiến cho Tả Mạc mừng đến phát điên?
Một lát sau, hắn mới dần bình tĩnh lại. Ngẫm nghĩ lại hắn không khỏi cảm thấy mình may mắn. Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn này uy lực vô cùng lớn, nhưng căn bản không phải là pháp bảo dùng cho tu giả Ngưng Mạch kỳ, nó đòi hỏi tiêu hoa linh lực quá nhiều!
Với tu vi Ngưng Mạch kỳ nhị trọng thiên của Liễu Đông Hoa cũng thôi động rất khó khăn, nếu lấy tu vi Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên của Tả Mạc căn bản không thể thôi động. Pháp bảo này rơi vào tay hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào sử dụng.
Đem bán hay giữ lại?
Tả Mạc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn giữ lại, pháp bảo cấp bậc này bán đi thì dễ, nếu muốn mua về lại không dễ chút nào.
Hắn chưa từng sử dụng pháp bảo lục phẩm, nhưng cũng biết pháp bảo ngũ phẩm và lục phẩm có khoảng cách rất lớn. Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn này lúc mới luyện chế chỉ là ngũ phẩm, trải qua hơn bốn trăm năm, nhiều thế hệ không ngừng kiên trì tế luyện, lúc này mới sinh ra một tia linh tính, trở thành pháp bảo lục phẩm.
Cẩn thận đem Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn đưa vào trong giới chủ, hắn lại tiếp tục công cuộc vơ vét. Chẳng qua có chiến lợi phẩm như Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, những thứ khác hiển nhiên không thể làm cho Tả Mạc sáng mắt lên được nữa.
Chỉ một lát sau, Tả Mạc đã lắc lắc đầu. Bốn người này tựa hồ ở trong Minh Tiêu phái cũng không có bối cảnh tốt, trên người trừ Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn ra không ngờ không còn gì đáng nói, còn không bằng tên ngốc lần trước.
Xem ra hai bên cũng không phải cùng một nhóm người, hơn nữa hiển nhiên là tên ngu ngốc kia còn khá khẩm hơn nhiều.
Nữ tu hồi lâu vẫn chưa đứng dậy, Tả Mạc sinh ra vài phần dự cảm không tốt. Hắn đi tới bên cạnh nữ tu, đưa tay đặt lên vai, kiểm tra thân thể nàng.
Lần kiểm tra này nhất thời khiến hắn giật mình.
Trong cơ thể nữ tu vẫn tồn tại lực lượng màu tím quỷ dị, nhưng ảm đạm gần như không thể phát hiện. Thân thể nàng mất đi sự ràng buộc của tử mang, mơ hồ có dấu hiệu tan rã.
Tả Mạc thầm kêu không ổn, không chút do dự đặt nữ tu lên lưng, bay lên, đồng thời triển khai thần thức. Phi hành một chút, hắn đã tìm được một sơn động. Hắn vội vã đem nữ tu vào trong. Đây là một sơn động bình thường, khá rộng rãi, bên trong chỉ có một dám dơi.
Hai người vừa bay vào, kinh động đàn dơi này, khiến chúng phần phật bay ra như một đám mây đen.
Tả Mạc ra tay dọn dẹp sạch sẽ một khoảng, cẩn thận đặt nữ tu xuống, suy nghĩ một chút lại đặt bên dưới nữ tu một chiếc Hắc Luyện Bồ Đoàn.
Cách này quả nhiên có hiệu quả, linh lực nhẹ nhàng tiến vào thân thể nữ tu, chuyển hóa thành tử mang, qua một lúc tử mang trong cơ thể nữ tu đã tăng lên một chút. Tả Mạc cảm thấy cũng phải mất một thời gian.
Suy một chút, hắn lại bố trí một Bổ Nguyên trận xung quanh nữ tu. Như vậy có thể cung cấp linh lực liên tục cho nữ tu. Tả Mạc phát hiện tử mang trong cơ thể nữ tu cùng với ma văn trên người mình có rất nhiều chỗ tương tự, không hề cố kỵ tạp chất trong linh lực.
Điều này khiến cho hắn yên tâm tiếp tục.
Thêm một lúc nữa, tình trạng của nữ tu đã khá ổn định. Tả Mạc quyết định rời khỏi, hắn muốn đi tìm chim ngốc, thời gian càng lâu khả năng tìm được chim ngốc càng thấp.
Hắn để lại cho nữ tu một ngọc giản, nói rõ mình đi về phía nào. Để phòng ngừa người kahcs quấy rối, ở trước cửa động hắn bày kín một vòng phù trận. Ảo trận cùng sát trận liên hoàn tương tác, không chỉ khó có thể phát hiện, hơn nữa nếu kích động trận này sẽ dẫn phát sát chiêu liên tiếp.
Tả Mạc thực sự đem hết vốn liếng, bày ra sát trận uy lực cực mạnh, dưới sát chiêu này ngoại trừ tu ngoại Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên đỉnh phong, tu giả Ngưng Mạch kỳ phổ thông tuyệt không thể tránh khỏi. Cho dù là tu giả Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, nếu không có dị bảo phòng thân, hoặc công pháp thiên về phòng ngự, nếu kích thích phù trận cũng nhất định phải trọng thương.
Tuy trong lòng có chút không nỡ, nhưng Tả Mạc cũng cắn răng dùng một ít tài liệu quý.
Bố trí xong phù trận, lại kiểm tra lại một lần, lo lắng nhìn vào trong sơn động một chút, Tả Mạc mới bay đi theo hướng tên đệ tử kia nói.
Bay hơn nửa ngày, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn tu giả.
“Ngươi!” tu giả dẫn đầu chỉ vào Tả Mạc, không khách khí nói: “Lại đây!”
Nhìn thấy trang phục người này tương tự đệ tử Minh Tiêu phái, trong lòng Tả Mạc khẽ động, liền nghe lời tiến lên, ra vẻ nhát gan hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ta… ta còn có việc!”
“Theo sau.” Tên đệ tử Minh Tiêu phái kia chỉ vào đội ngũ phía sau, không nhịn được nói: “Thế nào? Không muốn hỗ trợ Minh Tiêu phái bọn ta sao?”
Vài tên đệ tử khác bên cạnh cũng nhìn Tả Mạc với vẻ mặt không tốt.
Tả Mạc trong lòng mừng thầm, trên mặt lại ra vẻ sợ sệt, yên lặng tiến vào đội ngũ.
Lời tác giả: Các người điên, ta cũng điên theo, canh hai viết tiếp! :00 (32):
Dịch: tg điên, ta cũng điên lên, 4h dịch tiếp :00 (32):
|