Chương 271: Chờ thời cơ
Dịch: c0f7e3
Tả Mạc ở trong đội ngũ cũng không có gì bắt mắt, một tu giả Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên ở Tiểu Sơn giới chẳng qua chỉ vừa vặn có điều kiện sinh tồn. Không ai thèm nhìn tới hắn, mọi người đều giữ im lặng, nhưng các đệ tử Minh Tiêu phái xung quanh thì tùy ý cười nói.
“Thời gian này không có ai tu luyện pháp quyết ngũ hành! Nghe nói tên Lộ Huy kia đến bây giờ còn không có tin tức gì, cũng không biết là chạy đi đâu. Trong thời gian ngắn muốn tìm được tu giả tu luyện đủ ngũ hành, làm sao mà tìm được?”
“Tên Lộ Huy này gần đây đầu óc hồ đồ. Cũng may Tề ca có biện pháp, chúng ta chỉ cần tìm một đám về, cuối cùng cũng sẽ gộp đủ ngũ hành!”
"Ha ha..."
Tả Mạc nghe mấy tên này nói chuyện phiếm không coi ai ra gì, bên cạnh bỗng có người gọi nhỏ: “Huynh đệ, không biết xưng hô thế nào?”
“Ta?” Tả Mạc nghi hoặc chỉ vào mình.
“Ha ha, ta vừa thấy tiểu huynh đệ khí vũ bất phàm, liền nổi lòng muốn kết giao, mạo muội mạo muội!” Người nói là một nam tử trung niên, vẻ mặt khôn khéo. Bên cạnh hắn còn bảy tám người, nhìn qua là một nhóm.
Tả Mạc tùy tiện đưa ra một tên giả: “Ta là Vương Hồng, không biết ngài xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Liễu Quý.” Nam tử trung niên chắp tay, hỏi thăm: “Không biết Vương huynh đệ ở nơi nào?”
Tả Mạc thuận miệng nói: “Lang thang thôi.” Sau đó liền hỏi lại: “Bọn họ là huynh đệ của ngài?”
“Vương huynh đệ thật tinh mắt!” Liễu Quý cười nói, hai bên vừa mới nói chuyện với nhau, hắn đã biết tìm hiểu được gì từ trong miện Tả Mạc, cũng không thèm hỏi lại. Mấy người bên cạnh sắc mặt nghiêm túc, không có tâm tình cười nói.
Không riêng gì bọn họ, sắc mặt mọi người xung quanh đều có vẻ lo lắng.
Tả Mạc bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Các vị hình như rất nghe lời?” Hắn có chút không hiểu nổi, đối phương chẳng qua chỉ là ba gã đệ tử Minh Tiêu phái, xung quanh lại có hơn hai mươi tu giả.
Liễu Quý trong lòng thất kinh, vừa rồi tên này ra vẻ sợ sệt tiến vào đội ngũ, không ngờ bây giờ lại hỏi một câu không giống với người nhát gan như vậy. Hắn bất động thanh sắc nói: “Không có cách nào khác, chúng ta còn có thể làm sao được, bọn họ chính là Minh Tiêu phái.”
Tả Mạc cười cười, không nói gì thêm.
Một lát sau Liễu Quý càng nghĩ càng thấy Tả Mạc có ẩn ý gì đó. Nhìn sang Tả Mạc im lặng không nói, hắn có chút nhịn không được, hạ giọng nói: “Vương huynh đệ có biện pháp gì sao?”
Tả Mạc liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ta thì có thể biện pháp gì chứ?”
Liễu Quý càng cảm thấy người thanh niên này có ẩn ý sâu xa, lúc trước nhìn như nhát gan, hiện giờ lại tỏ vẻ có bản lĩnh, giống như không hề lo lắng chút nào. Liễu Quý đã thấy đủ các loại người, hắn tin vào ánh mắt của mình, người này toàn thân toát lên khí phách, tuyệt đối không giống người thường.
Chẳng lẽ là một tu giả cực kỳ lợi hại?
Hắn vắt óc nghĩ lại những tu giả thành danh mà hắn biết, nhưng cũng không tìm được người nào tương tự. Người này tuổi còn quá trẻ!
“Vương huynh đệ nhìn qua tuổi còn rất trẻ.” Liễu Quý không nhịn được lại nói tiếp: “Thoạt nhìn huynh đệ chỉ khoảng hai mươi tuổi, không ngờ đã là Ngưng Mạch kỳ, thiên phú thật là xuất sắc.” Tả Mạc chỉ cười cười, không nói gì.
Chẳng qua không nghĩ tới, mấy câu nói của Liễu Quý lại khiến cho đồng bọn của hắn chú ý. Thông thường mà nói, dưới hai mươi tuổi mà đột phá Ngưng Mạch kỳ, đại đa số đều là đệ tử các môn phái.
Đa số đàn ông đều không quá để ý tới bề ngoài, giá của Trụ Nhan đan cũng không rẻ, rất ít người chịu bỏ tinh thạch vì thứ này. Chính vì vậy đại đa số nữ tu khó có thể phân biệt tuổi tác, nhưng nhìn qua nam tu lại có thể đoán được. Khuông mặt của Tả Mạc vừa nhìn đã biết là còn rất trẻ. Chẳng qua trên mặt hắn toát lên vẻ lơ đãng, dường như có vẻ thành thục vượt xa tuổi của hắn.
“Tại hạ Trịnh Trung, là sư huynh của bọn họ.” Tu giả dẫn đầu tự động giới thiệu, hắn vừa nói nhất thời kinh động mấy vị sư huynh đệ, bọn họ đều ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn sư huynh, ngay cả Liễu Quý cũng tỏ vẻ giật mình. Trong ấn tượng của bọn họ, sư huynh luôn luôn kiệm lời, lần này không ngờ lại chủ động mở miệng, họ không khỏi đồng thời đưa mắt nhìn lên người Tả Mạc.
“Xin chào Trịnh huynh.” Tả Mạc chắp tay, hắn không dám khinh thường đối phương. Thần thức của hắn nhạy cảm phi thường, ánh mắt Trịnh Tring tuy rằng cụp xuống, nhưng cũng là một cao thủ Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên!
Tu giả Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên ở Tiểu Sơn giới cũng thuộc hạng cao thủ đứng đầu! Cao thủ như vậy tuy rằng chưa chắc đã muốn trở mặt với Minh Tiêu phái, nhưng cũng không phải vài tên đệ tử Minh Tiêu phái có thể sai bảo mới đúng. Chẳng lẽ bọn họ cũng có ý đồ gì?
Tả Mạc không khỏi âm thầm cảnh giác, hắn không hy vọng kế hoạch của mình có nhiều yếu tố không xác định. Bí cảnh, thiên tài địa bảo cũng không khiến hắn coi trọng, lúc này hắn chỉ lo lắng cho an toàn của chim ngốc. Con chim kia đầu óc thì không có, lại khoa trương ngạo mạn, bay ra ngoài không chịu khổ mới là lạ.
“Tiểu huynh đệ thân thủ bất phàm, bội phục bội phục!” Trịnh Trung nghiêm nghị nói.
Mấy người còn lại nhất thời ngơ ngác, nhìn Tả Mạc như sinh vật lạ.
Tả Mạc bị nhìn như vậy có phần mất tự nhiên, vội vàng nói: “Ha ha, Trịnh huynh nói đùa rồi, tại hạ chẳng qua chỉ là mới là Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên, còn phải nhờ các vị chiếu cố!”
Trịnh Trung cũng không phản bác, mỉm cười, ánh mắt lại rủ xuống. Tả Mạc nhìn Trịnh Trung cười có chút sợ hãi trong lòng, quyết định tránh xa đám người này một chút, miễn gặp phải phiền phức. Hắn dám khẳng định, đám người này có chủ ý với bí cảnh. Những thứ trong bí cảnh hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ hy vọng họ không phá chuyện của mình là được.
“Sư huynh, ta thấy người này cũng không có gì khác thường!” Một vị sư đệ thông qua bí ngữ hỏi Trịnh Trung. Mấy người bọn họ, có một loại bí ngữ liên hệ, người khác không thể phát hiện ra.
Liễu Quý liếc mắt một cái, nói: “Ta nghĩ lai lịch người này cũng không đơn giản. Các người xem, hắn không có vẻ gì là khẩn trương.”
Trịnh Trung bỗng nhiên nói: “Trên người hắn có sát khí, ít nhất cũng phải giết bốn năm người rồi.”
Mọi người nhất thời kinh sợ.
“Không … không thể nào!” Một người lắp bắp nói: “Tu vi của hắn không phải chỉ là ngưng mạch nhất trọng thiên sao? Như thế nào có thể liên tục giết bốn năm người?”
Mấy người khác cũng tỏ vẻ khó tin. Một tu giả ngưng mạch nhất trọng thiên, ở Tiểu Sơn giới liên tục giết bốn người, chuyện này đúng là khó tưởng tượng. Thực lực nhất trọng thiên ở Tiểu Sơn giới là loại yếu nhất, như vậy thực lực bất kỳ ai cũng không yếu hơn hắn. Một người liên tục giết chết bốn năm tu giả mạnh hơn mình, đúng là rất khó tin.
“Chẳng lẽ trên người hắn có pháp bảo mạnh mẽ nào?” Một gã sư huynh hỏi.
“Không nên gây chuyện thị phi.” Trịnh Trung nghiêm túc nói: “Thực lực người này không đơn gian, mọi người phải cẩn thận một chút.”
Tả Mạc thấy đám người này thỉnh thoảng lại nhìn hắn, trong lòng âm thầm kêu khổ, lẽ nào mình bị đám người này theo dõi? Đây rõ ràng không phải là chuyện tốt lành gì!
Cả đoàn người có khoảng hai mươi người, Tả Mạc hoài nghi có phải đệ tử Minh Tiêu phái chặn hết tất cả tu giả gặp trên đường hay không. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người nói khẽ, nhưng mấy tên đệ tử Minh Tiêu phái cũng không quản.
Mọi người bay khoảng một canh giờ lại gặp thêm hai gã đệ tử Minh Tiêu phái. Một gã đệ tử đi tới nói: “Các ngươi làm việc quá chậm! Hoàng sư huynh vẫn còn đang chờ các ngươi, còn cái tên Lộ Huy kia cũng không biết là đi đằng nào, không chịu làm chính sự, hừ, lần này cũng đừng hòng được chia cho thứ gì tốt!
Một tên trong mấy đệ tử áp giải đoàn người nói: “Đây là chuyện tốt, nói không chừng chúng ta lại được thêm một hai kiện đồ!” Mấy người khác cùng cười.
“Xem ra các ngươi thu hoạch không tệ, Hoàng sư huynh chờ đến mức sốt ruột rồi.”
Tả Mạc trong lòng trầm xuống, mấy tên đệ tử Minh Tiêu phái này cũng quá phô trương, coi Tiểu Sơn giới như là hậu hoa viên nhà chúng.
Đoàn người bay đến một sơn cốc nhỏ, sơn cốc được canh phòng nghiêm ngặt, mỗi đệ tử Minh Tiêu phái đều cầm trong tay phi kiếm, pháp bảo, bộ dáng giống như gặp đại địch. Ở đây đã tụ tập hơn ba mươi người.
Hoàng Trác Quang ngạo nghễ đứng trên một đỉnh núi, quan sát tu giả bên dưới trầm giọng hỏi: “Đã tìm đủ pháp quyết ngũ hành chưa?”
Hoàng Trác Quang mắt nhỏ mày dài, mũi cao thẳng, cằm nhọn, trên người khoác linh giáp màu vàng, choàng bên ngoài áo khoác ngắn tay màu đỏ thẫm, hai ống tay áo màu đồng đỏ buộc chặt lại, đeo bao tay màu xanh đậm, dưới chân là một đôi giày mắt hổ, thần võ phi phàm. Hắn chính là người kiệt xuất nhất trong đám đệ tử đời thứ hai của Minh Tiêu phái, cũng là người mạnh nhất. Bản thân hắn là đệ tử đắc ý của Minh Tiêu lão tổ, không thể nghi ngờ chính là người đứng đầu đám đệ tử.
“Còn thiếu người am hiểu pháp quyết thủy hành.” Một vị sư muội bên cạnh yêu kiều đáp, nàng mặc một thân cung trang màu vàng nhạt, ánh mắt quyến rũ. Nàng có chút khó hiểu hỏi: “Sư huynh, vì sao chúng ta không gọi ngoại đường giúp đỡ? Như vậy chẳng phải tiện hơn rất nhiều sao?”
“Ngoại đường?” Hoàng Trác Quang hừ lạnh: “Đám phế vật đó, ngay cả Nam Thắng trấn còn không thủ được còn trông cậy bọn chúng giúp đỡ cái gì?”
“A!” Sư muội thất kinh: “Ngoại đường xảy ra chuyện sao? Có ai lại dám đối địch với Minh Tiêu phái chúng ta?”
“Hừ! Không cần biết là ai!” Hoàng Trác Quang nheo mắt, ngữ khí âm lãnh: “Giết hay lắm! Chờ chuyện này xong, chúng ta trực tiếp đến ngoại đường. Sư phụ giao ngoại đường cho Hạ Tường, không ngờ hắn lại không ra gì! Sư phụ đang bế quan, ta là đệ tử tự nhiên phải chia sẻ một phần.”
Ánh mắt sư muội nhìn Hoàng Trác Quang mơ màng, càng cảm thấy hắn vô cùng có khí phách.
“Trong các ngươi, có ai biết pháp quyết thủy hệ?” Có người hô lớn về phía đám người Tả Mạc.
Không có ai đáp lại.
Tên đệ tử Minh Tiêu phái này cười nhạt, tiếp tục nói: “Ai biết pháp quyết thủy hệ bước ra, làm cho ta một việc, thù lao chính là thanh phi kiếm tứ phẩm này!”
Hắn vung phi kiếm trong tay lên.
Phi kiếm này thập phần kỳ lạ, giống như là răng nanh quái thú, toàn thân màu trắng, cũng không biết do tài liệu gì luyện thành. Ở cách ba trượng vẫn có thể cảm thấy phi kiếm truyền đến từng luồng sát ý. Một hung khí tốt!
Trong lòng Tả Mạc thất kinh, phi kiếm này phẩm chất tuyệt đối không thấp, chỉ riêng sát ý tinh thuần lạnh thấu xương như vậy cũng đủ để vô số kiếm tu điên cuồng.
Quả nhiên, đám người lập tức có động tĩnh.
“Ta!”
“Ta!”
“Ta …ta, ta!”
…
Một lúc đã có bảy tám người giơ tay lên.
Tả Mạc cũng giơ tay lên, xem xem đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì. Hắn chú ý thấy Trịnh Trung cũng giơ tay. Hắn bất động thanh sắc nhìn qua xung quanh, trong đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại những tin tức Lộ Huy khai ra, tìm cách đối phó với đệ tử Minh Tiêu phái.
Ánh mắt hắn rất nhanh liền rơi vào một ngọn núi nhỏ, trên đó đứng sững một thân ảnh.
Tinh anh của Minh Tiêu phái – Hoàng Trác Quang.