Trên bầu trời mây đen biến ảo, dưới mặt đất bóng ma to lớn thét gào. Trong xa xăm, tất cả cao thủ tiềm tu tại Đao vực bỗng sinh ra một cảm giác kỳ lạ, giống như ngược theo dòng thời gian trở về thời đại Hồng Hoang cổ xưa và thê lương…
Cách Hình Thiên trăm trượng, Ám Cát Cổ Đức bay nhanh sát mặt đất, mái tóc dài sau đầu như rắn bay lượn, trong con ngươi đen kịt lóe lên một vệt sáng âm độc, lĩnh vực mới “Vạn Cổ Thanh Thiên” từ lòng bàn tay phát ra, đây là lĩnh vực hắn tình cờ ngộ được sau khi được Chủ Thần ở vực sâu hắc ám lựa chọn.
Một vòng ánh sáng hình cung sâu tối hóa thành một đoàn ánh sáng đen kịt. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ kia, ẩn ước có thể thấy được một phiến lục địa hình vuông, một ngọn cây màu xanh bên trong phá đất chui lên, cành lá tản ra, thân cây thẳng tắp, phần ngọn chạm đến đỉnh của lĩnh vực. Có thể nhìn thấy rõ ràng những đoạn rễ cây bên dưới, từng đoạn đâm vào trong tầng đất, chìm vào lĩnh vực.
Không ai biết “Vạn Cổ Thanh Thiên” này có năng lực gì, từ khi ngộ ra đến nay đây vẫn là lần đầu tiên Ám Cát Cổ Đức thi triển với người khác.
- Kẻ kia là ma tộc, giết chết hắn!
Những tiếng thét giận dữ vang lên từ phía sau, tiếng xé gió truyền vào trong tai, loáng thoáng có thể nghe được tiếng công kích hùng hậu xẹt qua hư không chém thẳng đến.
Sắc mặt Ám Cát Cổ Đức vẫn không đổi, một tay sử dụng lĩnh vực “Vạn Cổ Thanh Thiên”, một tay khác từ dưới sườn vươn ra, “Tuyệt Đối lĩnh vực” hóa thành một đoàn sáng từ lòng bàn tay nhanh chóng khoách triển ra, trong nháy mắt liền hình thành một vách tường ánh sáng lớn bảo vệ phía sau.
Mây đen biến ảo, mặt đất chấn động. cuồng phong vô tận từ bốn phương kéo đến, trời đất lờ mờ nhìn không rõ giống như ngày diệt vong. Đối mặt với công kích của hai tuyệt đỉnh cường giả, Kiếm Thần đứng ngạo nghễ trong trời đất bỗng như có dự cảm mở mắt ra.
“Đinh!”
Dưới mí mắt con ngươi màu bạc lại hiện ra, trong khảnh khắc khi chớp mắt trời đất u ám đột nhiên sáng như ban ngày. Ánh sáng chói mắt kia chỉ lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt liền chìm vào trong hai con ngươi màu trắng bạc lạnh lùng vô tình kia.
Khi hai con ngươi màu trắng bạc phản chiếu trong mắt của Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức, nội tâm bình tĩnh của hai người đột nhiên như một hồ nước nhỏ bị ném vào một cục đá, nổi lên những làn sóng gợn, một sự giận dữ không thể hình dung gần như nuốt chửng cả hai.
Bị hai con ngươi màu trắng bạc kia quan sát, hai người bỗng sinh ra một cảm giác giống như một con kiến hôi hèn mọn bị Chủ Thần cao cao tại thượng nhìn xuống, sự lạnh lùng lộ ra trong ánh mắt còn mãnh liệt hơn so với bất cứ sự nhục nhã nào.
Nhưng thứ làm cả hai giận dữ hơn chính là đối mặt với công kích cường đại do hai người liên thủ, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không hề có dấu hiệu thu hồi ý thức khổng lồ đã phát ra với ý đồ nhìn lén quốc độ huyền bí của Chủ Thần, không chỉ như vậy hắn càng gia tăng tốc độ thăm dò trong lỗ thủng đang dần dần thu hẹp lại phía sau Phản Hồn tinh…
“Thật quá cuồng vọng!”
Một kẻ âm độc như Hình Thiên cũng biến sắc, một sự sỉ nhục chưa bao giờ từng có lan khắp toàn thân, đan điền trong cơ thể vận chuyển, ma khí toàn thân liều mạng truyền vào trong bóng ma không đầu phía sau.
Đối mặt với thế tấn công như sóng cả của hai người, Kiếm Thần vẫn đứng ngạo nghễ như núi, áo bào tung bay, một ngón tay từ trong áo bào vươn ra, dường như chậm nhựng lại cực nhanh chỉ một cái về phía Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức…
“Đinh!”
Tuyết đọng bắn ra. Trước người Phong Vân Vô Kỵ mấy chục trượng, một vòng ánh sáng hình cung màu tối tỏa ra giữa hư không, quấn quanh thân thể một vòng, hình thành một vòng tròn giống như lĩnh vực. Trông thấy đoàng ánh sáng hình cung cực kỳ giống như lĩnh vực nhưng lại không phải lĩnh vực này, sắc mặt của Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức đều biến đổi.
“Ầm!”
Một bên, chiếc búa lớn xé trời mang theo khí thế như sông biển công kích đến. Một mặt khác, “Vạn Cổ Thanh Thiên” từ bàn tay phát ra, mỗi khi kéo dài một tấc lĩnh vực lại khoách triển thêm một phần, phiến thiên địa hình vuông và gốc cây màu xanh kia cũng lớn thên một phần, nơi đi qua tất cả mọi thứ đều vô thanh vô tức bị hút vào bên trong. Thế nhưng hai đòn công kích hoàn toàn khác biệt này ở trước người Phong Vân Vô Kỵ mấy chục trượng chỗ lại bỗng nhiên khựng lại.
Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức cảm giác được, công kích do mình phát ra cũng không ngừng lại, vẫn như cũ không hề trở ngại bắn nhanh về phía trước. Nhưng sự thật là tất cả công kích đều đứng yên tại một khoảng không gian trước người Phong Vân Vô Kỵ, làm cách nào cũng không thể đột phá một lớp vách chắn mỏng manh kia.
“Ầm!”
Ở phía sau, công kích của chúng cao thủ tiềm tu Thái Cổ đánh mạnh vào Tuyệt Đối lĩnh vực. Tay trái của Ám Cát Cổ Đức khẽ run lên một chút, sau đó liền khôi phục như thường, hiển nhiên công kích của các cao thủ tiềm tu cũng không thể đột phá được “Tuyệt Đối lĩnh vực” thành danh của hắn.
Phía sau vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là do những cao thủ tiềm tu bị phản lực của “Tuyệt Đối lĩnh vực” gây thương tích. Nhưng lúc này trong lòng Ám Cát Cổ Đức không chề có một chút vui sướng nào, hai tròng mắt đã hoàn toàn chuyển thành màu tím nhìn chằm chằm vào vòng cung giữa hư không, ánh mắt biến ảo bất định.
Đó căn bản không phải là lĩnh vực, mà là một tầng không gian chồng chất vô tận. Phong Vân Vô Kỵ đã dùng năng lực biến đổi một bộ phận quy tắc không gian, làm thay đổi không gian nơi hai người công kích đến tế đàn cửu đỉnh. Một cái chỉ tay kia nhìn như bình thường, nhưng thực tế năng lực ẩn chứa lại khiến cho Ám Cát Cổ Đức trong lòng vừa kinh ngạc vừa cay đắng.
“Có lẽ tên Kiếm Thần này còn uy hiếp lớn hơn nhiều so với Chiến Đế. Giết chết hắn, đối với ma tộc ta có lợi hơn so với giết chết một tên Chiến Đế.” - Trong lòng Ám Cát Cổ Đức đột nhiên sinh ra một ý niệm ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Tập trung ánh mắt vào trong phạm vi vô cùng nhỏ bé, Ám Cát Cổ Đức nhìn thấy tầng ánh sáng hình cung kia thực chất chính là do những không gian chồng chất dày đặc không cách nào đếm hết hình thành, mỗi không gian nhìn như rất nhỏ nhưng thực ra lại rất lớn. Bất kể là “Vũ Can Thích” của Hình Thiên hay là “Vạn Cổ Thanh Thiên” của Ám Cát Cổ Đức, trên thực tế vẫn luôn tiến sát về phía Phong Vân Vô Kỵ, nhưng độ dài không gian cần đi qua thì đã từ mấy trăm trượng ban đầu kéo dài đến xa hơn cả mấy vị diện.
Nếu như lão giả dưới lòng đất Thánh điện bảo vệ Chí Tôn đang ngủ say, cũng sở hữu năng lực “Thế Giới” có mặt ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên vì sự lĩnh ngộ của Phong Vân Vô Kỵ đối với “Thế Giới”, thể hiện qua quy tắc không gian đơn giản này.
Đối mặt với loại thao túng không gian này, công kích có lợi hại hơn cũng là như có sức mà không chỗ phát ra, biện pháp duy nhất đó là dùng năng lực quy tắc không gian thao túng lại, đồng thời phối hợp với sức mạnh để phá giải không gian.
Gần như ngay khi phát hiện ra công kích không thể đột phá được khoảng cách một tấc kia, Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức đồng thời phát ra thần niệm và ma thức khổng lồ, trực tiếp truyền vào trong phiến không gian trùng điệp kia. Chỉ trong nháy mắt quy tắc không gian đã bắt đầu lỏng ra, những mảng lớn không gian trùng điệp cũng vô thanh vô tức từ từ phân giải.
Quy tắc không gian chính là quy tắc đơn giản nhất mà cũng phức tạp nhất. Cho dù là cao thủ Thần cấp sơ kỳ cũng có thể lĩnh ngộ được một phần quy tắc không gian, mặc dù người đó cũng không nhất định có thể lợi dụng được sự lĩnh ngộ này.
Mạnh như Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức, lĩnh ngộ đối với quy tắc không gian tất nhiên là sâu hơn, nhưng hai người đều tự hỉểu, bản thân nhiều nhất cũng chỉ quen thuộc với quy tắc không gian mà thôi, còn đối phương thì lại là nắm giữ quy tắc không gian.
Hai thứ này có sự khác biệt về bản chất.
“Rắc rắc!”
Dưới tác dụng của thần niệm và ma niệm hai người kết hợp, vách chắn không gian kia đã mờ đi không ít, thế nhưng trong khi không gian trùng điệp giảm đi, mặt khác lại có nhiều không gian khác thành hình.
Sau khi trải qua “Thiên hạ luận võ”, nhờ vào “Thế Giới”, lĩnh ngộ của Phong Vân Vô Kỵ đối với quy tắc không gian đã đạt đến trình độ chất biến, có thể lợi dụng quy tắc không gian để khắc chế kẻ địch. Nhìn khắp Thái Cổ, người có thể so sánh với hắn về trình độ lĩng ngộ quy tắc không gian chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu là trước đây Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức gặp phải thứ quy tắc không gian này, cả hai nhất định sẽ không một chút nhíu mày, bởi vì quy tắc không gian rất khó thật sự giết chết một người nào đó. Còn như không gian vỡ vụn bình thường, gần như không hề hấn gì đối với thân thể cường hãn đến mức độ như hai người.
Nhưng vào lúc này cả hai lại nhíu mày thật sâu, nguyên nhân đó là bọn họ không thể chờ đợi được.
Nếu đợi đến khi Chiến Đế cứu sống Chiến Phi, bất kể là Ám Cát Cổ Đức hay là Hình Thiên đều chỉ có một con đường là chạy trốn. Khác với Ám Cát Cổ Đức, Hình Thiên còn phải lo lắng đến việc Chiến tộc sẽ trả thù.
“Chiến Đế nhất định phải chết!” - Hình Thiên cắn răng một cái, một tay vươn vào hư không. Cách Hình Thiên không xa, Ám Cát Cổ Đức trông thấy rõ ràng tay trái của Hình Thiên giống như vươn vào một không gian khác, nửa cánh tay bỗng nhiên biến mất không thấy…