Mặc dù linh trí bọn họ mới sơ khai, nhưng cũng hiểu được, nếu mà bản lĩnh Tiêu Phi càng lớn, bọn họ có công đi theo, thì chỗ ưu đãi cũng sẽ rất nhiều.
Tiêu Phi tiện tay một chút, Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú hoá thành hai đạo kim quang, chia ra rơi vào trên người của con Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long, nhất thời làm cho trên người hai đầu thuỷ tộc tinh quái này dâng lên một đoàn kim quang, Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú cũng ẩn hiện bên trong đoàn kim quang.
Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú này mặc dù không phải là pháp thuật cao cấp gì, nhưng mà đối với mấy đầu yêu tộc tinh quái mà nói, cho dù truyền thụ rồi, không có vài chục năm tồn thần tu hành, thì cũng khó quan tưởng thành công.
Tiêu Phi bất đồng với họ, Tiêu Phi được truyền thụ Hắc Thuỷ Chân Pháp, lúc này mới có thể dễ dàng tồn thần quan tưởng để xuất chủng phù ra ngoài, một bước công phu này, nếu là người bình thường làm, ít nhất cũng tốn mười mấy năm, tinh quái có trí khôn không tệ, cũng cẩn thận thời gian rất lâu mới được. Tiêu Phi đánh Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú vào trong cơ thể Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long, lập tức có thể hoá thành phù, chỉ cần bọn chúng ngày đêm tu luyện, tự nhiên sẽ có mấy phần pháp lực của Phật Môn.
Một bước này, ít nhất cũng bớt đi mấy thập niên khổ công của đầu Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long, để cho hai đầu thuỷ tộc tinh quái này vui lòng phục tùng, càng thêm vài phần trung thành.
“Mặc dù Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú không phải là đạo thuật cao siêu gì, nhưng có thể nuôi dưỡng linh tính, để cho bọn ngươi trong lúc tu luyện, sẽ dễ dàng hơn chút ít.”
Tiêu Phi tập luyện Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú này đã lâu, thêm nữa là Cửu Tự Chân Ngôn này cũng không phải pháp môn cao thâm gì, nên nó đã sớm nghiền ngẫm ra hết mười phần diệu dụng, lần này dùng dao mổ trâu giết gà, càng làm cho Tiêu Phi thêm một phần tự tin, đại đạo chi lộ dưới chân cũng nắm chắc thêm một tầng.
Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long ở dưới chân Tiêu Phi gật đầu lia lịa, mặc dù trong lòng Tiêu Phi sướng khoái, nhưng chưa quên còn có nguy cơ rình rập, nó nghĩ thầm: “Dù sao nơi này cũng không có gì lưu luyến, không bằng lên bờ, tìm chỗ hẻo lánh, cần gì phải chống chọi với cái tên đại tổng quản đó.”
Tiêu Phi xuất ra đầu sóng, đem Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long bao bọc trong đó, đầu sóng cuồn cuộn, nghịch lưu thẳng lên, hai ba canh giờ liền thoát khỏi hai ba trăm dặm. Mắt thấy ngọn núi hai bờ sông chảy dài, đá lởm chởm cổ quái, trên bờ có tiếng gầm thét tàn bạo, lại có tiếng gáy của vượn, không thấy có chút dấu vết con người nao. Tiêu Phi đang suy nghĩ cảnh người tấp nập trong phủ huyện, bỗng nhiên trông sông Hoài Hà, một con Bưu Nhân Mã từ đáy nước chảy vọt lên.
Những con Bưu Nhân Mã này chừng bảy tám chục đầu, đều là tinh quái dưới nước tu thành, có hình thù kì quái, có con nửa phần trên là hình dạng con người, nửa phần dưới là hình dạng đuôi cá, kêu gào ầm ĩ, tạo ra một trận náo động, đám này được một cỗ sóng nâng lên, tựa hồ có bộ dáng xuất hành ra ngoài.
Tiêu Phi nhìn ký, thấy được bên trong đám Bưu Nhân Mã này, có một đầu Thiên Ngư Tinh chính là tên Thiện Thái Uý mình mới đuổi đi, không khỏi kêu khổ tỏng lòng: “Tại sao mình không để ý đến đầu Thiên Ngư Tinh đã chạy đi này? Bây giờ đụng đến lão gia của người ta, nên làm thế nào cho tốt đây?”
Thiện Thái Uý kia nhìn thấy Tiêu Phi cũng cả kinh, thâm nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu tư mặt vàng này cho rằng mình pháp lực cao thâm, nên đánh tới cửa rồi? Mặc dù đại tổng quản tinh thông võ nghệ, nhưng vạn nhất không phải là đối thủ của tên mặt vàng này thì mình phải làm sao đây?”
Trong đám Bưu Nhân Mã, một người cầm đầu có ngũ quan thanh tú, vóc người thon dài, uyển nhược như mỹ thiếu niên mười bảy mười tám, đứng trên đầu sóng nhìn thấy Tiêu Phi, không khỏi mở miệng nói: “Người đứng đó là người phương nào? Vì sao không nói lời nào đã tự tiện vượt qua biên giới của ta?”
Đầu Thiên Ngư Tinh kia sợ đại tổng quản trách hắn, vội vàng nói: “Chính là cái tên tiểu tử mặt vàng đó, đoạt lấy Ngư Lân Khải mà ta muốn tặng cho đại tổng quản, còn suýt đánh chết ta nữa. Con Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long kia, chính là thủ hạ mà hắn mới thu phục, hai tên bần hàng này vốn rất ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại trợ trụ vi ngược nên càng lớn lối.”
Đại tổng quản nghe được Thiên Ngư Tinh tố cáo, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Ta nhận lệnh của Đạo Môn Ngũ vân lão tổ, trông coi đoạn thuỷ vực mấy trăm dặm này của Hoài Hà, bằng vào lai lịch của hắn, mà dám cậy mạnh đánh thủ hạ ta sao?”
Nghe được thủ lĩnh của mình nói hùng hồn như vậy, những thuỷ tộc tinh quái dưới tay hắn nhất thời lớn tiếng hò hét, rồi tản ra khắp nơi, đem Tiêu Phi cùng Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long bao vây lại.
Tiêu Phi thấy tránh không khỏi, cũng chẳng thèm lo lắng. Nó nghĩ dựa vào thủ đoạn của mình, nhìn đại tổng quản mặc dù có chút bản lãnh, nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt, chưa chắc không đấu lại. Tiêu Phi đem đầu sóng dưới chân bay vọt lên, nâng cao lên hai ba trượng, ngay cả đầu Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long cũng ngẩng cao đầu lên, rung đùi đắc ý, trợ uy cho chủ công của mình.
Đại tổng quản thấy Tiêu Phi cư nhiên không sợ hãi, trong lòng có vài phần e ngại, nhưng mà trước mặt nhiều thủ hạ của mình, làm sao mà chịu để mất mặt mũi, liền vẩy tay, cũng đem đầu sóng dưới chân nâng cao lên, chừng bảy tám trượng, những tên thuỷ tộc tinh quái kia cũng được nâng theo, nhất thời vượt qua đầu sóng của Tiêu Phi.
Tiêu Phi nâng đầu sóng của mình lên, chính là để thực hiện bản lãnh trước mặt đại tổng quản này, thế nhưng đại tổng quản đem đầu sóng nâng lên cao bảy tám trượng, khiến cho Tiêu Phi lấy làm kinh hãi. Nó dựa vào Hắc Thuỷ Chân Pháp và Ngư Lân Khải, đem hết toàn lực cũng bất quá có thể vọt đầu sóng lên cao năm trượng, hiển nhiên pháp lực của đại tổng quản này, so với nó đã mặc Ngư Lân Khải, còn cao minh hơn một bậc.
“Cổ nhân nói, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương! Ta cùng hắn không quen biết, nếu đã đối địch, thì không thể nương tay.”
Tiêu Phi biết dùng pháp khí của Hoà Sơn Đạo cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, nên xuất thủ chính là Thiên Tinh Kiếm Hoàn, chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn này bị nó luyện hoá tầng cấm chế thứ nhất, đã có thể phi hành, kiếm khí phong duệ, đánh về phía bảy tám mươi tên thuỷ tộc tinh quái trên đầu sóng. Đại tổng quản không kịp chuẩn bị, mặc dù kịp thời phún ra một đoàn vân khí, chặn hai đại cầu vồng vàng kim loại, nhưng mà bảy tám mươi tên thủ hạ lại bị cắn giết bởi năm sáu đạo cầu vồng còn lại, đả thương gần một hai chục người, số còn lại thấy tình hình không tốt, cũng bất chấp thể diện, hoá thành cá tôm cua, nhảy vào trong lòng sông Hoài Hà.
Đại tổng quản tức đến da mặt phát xanh, đoàn vân khí do hắn phún ra từ từ lớn rộng cùng với chín đạo cầu vồng vàng kim loại của Tiêu Phi dây dưa một chỗ, mặc dù Thiên Tinh Kiếm Hoàn của Tiêu Phi uy lực vô cùng lớn, nhưng mà tu vi của đại tổng quản kia lại thâm hậu hơn nó, nên cầu vồng vàng kim loại và vân khí kia tranh chấp nhất thời bất phân thắng bại.
Trong lòng đại tổng quản thầm hận: “Những tên tinh quái ở Hoài Hà này đúng là bất chấp thể diện mà, nếu như không phải bọn chúng sợ hãi trốn đi, thì thừa dịp ta cuống lấy tên tiểu tử mặt vàng này, anh dũng tiến lên, đảo mắt là có thể bắt lấy đại địch. Ta trải qua vô số gian khổ, mới có thể được Ngũ Vân lão tổ nhận làm môn hạ, Ngũ Vân lão tổ lệnh cho ta, quản lý đoạn mặt nước năm trăm dặm này của Hoài Hà, nếu mà ngay cả tên tiểu tử mặt vàng này ta cũng không dọn dẹp được, ngày sau sao có thể sống yên ổn ở Hoài Hà?”
Hai thủ hạ của Tiêu Phi trung thành gấp mười lần bọn Bưu Nhân Mã của đại tổng quản, Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long nhìn thấy chủ công của mình uy phong lẫm liệt, ngay cả đại tổng quản cũng rơi vào thế hạ phong, nên chúng ra sức phách dậy đầu sóng, để trợ uy cho Tiêu Phi.
Mặc dù đại tổng quản thầm giận trong long, nhưng mà hắn chỉ đành xuất ra một kiện pháp khí như vậy, hắn phải thiên tân vạn khổ mới có được, lại bị chín đạo cầu vồng vàng kim của Tiêu Phi chế trụ, mặc dù đã cố gắng chống đỡ, nhưng lại không thể giãy dụa nổi, đừng nói chi việc thủ thắng.
Tiêu Phi đem kiếm quyết Thiên Hà Cửu Lục theo thứ tự đánh ra, kiếm quyết trên tay biến ảo, chín đạo cầu vồng vàng kim càng biến đổi kỳ ảo, giống như chín con Kim Long uốn cong lại, khí thế thật linh động.
Nhưng đại tổng quản không cầu Tiêu Phi ngưng lại, mà chỉ cầu cho Tiêu Phi đánh tới, đoàn vân khí này ảo diệu vô cùng, đem bản thân hắn bao bọc lại, xuất hiện một tầng bảo vệ, ngay cả bị Thiên Tinh Kiếm Hoàn đâm vào, cũng chỉ làm lõm vào một xích chứ không thể công phá, phòng hộ bản thân hắn vô cùng bền chắc. Kiếm pháp của Tiêu Phi cho dù tinh diệu, cũng không có cách nào xuyên thủng đoàn vân khí này.
Tiêu Phi âm thầm kinh ngạc, không ngờ đại tổng quản này lại có một đoàn vân khí lợi hại như vậy, đoàn vân khí này bao bọc chặt chẽ đại tổng quản, cho dù hắn gọi thêm hai thủ hạ đi vào, cũng không cách nào hạ thủ, cho dù dùng pháp khí của Hoà Sơn Đạo, bất quá cũng chỉ thêm một chút thanh thế, cũng không có hữu dụng nhiều. Nó thầm nghĩ trong lòng: “Đại tổng quản này không biết lai lịch ra sao, lại có thể phun ra một đoàn vân khí mà ngay cả pháp khí tà môn của Hoà Sơn Đạo cũng không sánh bằng, so với Ngư Lân Khải của ta cũng mạnh hơn nhiều lần, cho dù thua kém Thiên Tinh Kiếm Hoàn một bậc, nhưng cũng là pháp khí lợi hại.”
Dù sao Tiêu Phi bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, mặc dù tâm tư nhạy bén, có chút nhanh nhẹn, nhưng dù sao không phải là loại cáo già, đối mặt tình thế như vậy nhất thời thúc thủ vô sách.
Mà đại tổng quản kia mặc dù tu luyện chỉ mấy trăm năm, nhưng trong nhà có rất nhiều tiền bối tu luyện giả, hắn biết lúc này, trước tiên không thể làm loạn. Hắn phún ra thêm vài ngụm yêu khí đem đoàn vân khí kia, mãnh liệt bành trướng ra, sau đó bỗng nhiên hạ đầu sóng xuống, thu vào đoàn vân khí kia, chui xuống sông, vẫy ra một cái bọt nước, bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Tiêu Phi đem chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn chúi xuống, nhưng cũng chỉ là phí công, mặc dù đâm trúng đoàn vân khí này, nhưng không có nửa điểm đả thương tới đại tổng quản, chỉ có thể bất đắc dĩ thu kiếm hoàn lại, đứng ở trên mặt nước Hoài Hà, thầm nghĩ: “Đại tổng quản này xem ra cũng không có bản lãnh gì, bất quá ở đoạn sông này hắn sẽ theo dõi mình chằm chằm, luôn có tai hoạ rình rập, phải tìm hắn trừ khử mới được.”
Đại tổng quản nếm mùi thất bại, trong lòng tức giận vô cùng, liền đem ngụm hoả khí này trút xuống đầu những con tinh quái đã chạy trốn. Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc: “Những thứ hèn nhát này, đợi xem trở về ta thu thập các ngươi ra sao? Không để cho các ngươi biết lợi hại của ra, các ngươi lần sau lại có thể lâm trận liền chạy trốn như vậy.”
Lúc hắn trở về toà thuỷ phủ của mình, chỉ thấy bảy tám mươi tên thủ hạ chỉ còn lại chừng mười tên, lúc này trong lòng mới xuất hiện một cỗ lạnh lẽo, nhất thời bỏ đi suy nghĩ độc ác vừa rồi. Chẳng qua chỉ là cười khổ, trấn an những tên thủ hạ thuỷ tộc tinh quái còn có thể trở về, nhưng trong lòng sinh ra một cỗ khó chịu.
“Những thứ thuỷ tộc tinh quái này thật là ngu ngốc, ta khó khăn lắm mới đem tinh quái ở trong khu vực hơn trăm dặm này thu phục, còn chưa kịp huấn luyện, ra trận chẳng có chút ích lợi gì, mà còn cản trở không ít. Chẳng quả những thứ tinh quái này đều nhát như chuột, nếu lúc này khiển trách tàn nhẫn một ít, là chúng sẽ giải tán liền, chỉ còn lại mình ta thì làm đại tổng quản chó má gì?”
“Có rồi!”
Đại tổng quản tự nhiên nghĩ đến, biểu tỷ của mình đang chiếm cứ ở Độc Long Sơn Bích Ba Đàm cách đó không xa, pháp lực mạnh gấp mười lần so với mình, nếu mà đi cầu hỗ trợ, nhất định có thể giết chết tên tiểu tử mặt vàng kia.
“Tiểu tử mặt vàng kia cũng không có bản lãnh gì, chẳng qua là chín đạo cầu vòng vàng kim kia cực kỳ lợi hại, Ô Vân Đâu của ta cũng suýt chống đỡ không được. Bất quá biểu tỷ có thủ đoạn lợi hại, nhất định sẽ dễ dàng bắt hắn. Sau đó ta liền khẩn cầu biểu tỷ, đem pháp khí chín đạo cầu vồng vàng kim kia cho ta, cũng để có thêm một pháp khí để ngăn địch.”
Nhiệt huyết trong lòng đại tổng quản dâng trào, không kìm nén được, liền muốn rời khỏi thuỷ phủ, hắn ngự trên một cỗ gió lốc, còn chưa kịp bay ra, cỗ gió lốc bỗng nhiên tản đi, đem cả người hắn té xuống.
Trong lòng đại tổng quản mắng to, tự trách pháp thuật giá phong của mình không linh. Nhưng bỗng nhiên có ba đạo ánh sáng trước sau rơi xuống ngay cạnh hắn, trong đó có một nam hai nữ, hai nữ tử cũng chỉ tuổi thanh xuân cỡ mười sáu mười bảy,người nam kia cũng là một đứa nhóc mười ba mười bốn tuổi, trên cổ đeo một cái vòng bạch kim, chỉ ngón tay vào đại tổng quản quát hỏi: “Ngươi là tổng quản của đoạn Hoài Hà này? Chúng ta là đệ tử của Li Giang kiếm phái, sư môn bị mất một kiên bảo vật mới luyện thành, theo trưởng bối bổn môn đoán là bị rơi ở trong đoạn Hoài Hà này, ngươi gần đây có nhìn thấy trong Hoài Hà này có đồ vật gì đại phóng quang mang không?”
Thằng bé này biết đại tổng quản cũng có chút lai lịch, nhưng vẫn như cũ hô quát giống như nô bộc nhà mình. Đại tổng quản tức giận trong lòng, nhưng nghe được bốn chữ Li Giang kiếm phái, vẫn không khỏi thầm kinh hãi, quy củ đáp: “Ta là Lý Cung tổng quản của đoạn Hoài Hà này, gần đây cũng chưa từng thấy vật gì đại phóng quang mang. Chỉ bất quá…”
Thằng bé kia hét lớn: “Chỉ bất quá cái gì? Còn dám ấp a ấp úng, ta liền đem nguyên thân của người chém thành hai mảnh, để ngươi chuyển thế đầu thai.”
Đại tổng quản mới vừa rồi ăn không ít thiệt thòi bởi Tiêu Phi, lúc này liền muốn vu oan cho Tiêu Phi, đang tính toán trongbungj, thằng bé liền vỗ sau gáy, nhất thời một đạo quang mang hình như bàn tay phóng ra, đánh hắn ngã xuống đất, làm hắn một phen chết khiếp.
Hai nữ tử theo cùng thằng bé này ôn nhu khuyên can nói: “Hoài Hà trên dưới có sáu mươi tám tổng quản, đều có chút lai lịch, tiểu sư đệ ngươi không nên làm nhục người ta quá.” Thằng bế bị hai nữ tử hô là tiểu sư đệ, cười lạnh một trận nói: “Một cái sông Hoài Hà sao cần nhiều tổng quản như vậy? Bất quá họ đều là những người rảnh rỗi, cho dù có chút lai lịch, chảng lẽ còn có lai lịch cao hơn chúng ta sao? Nếu mà còn ấp a ấp úng nữa, đệ giết cũng là giết rồi, cho dù sau lưng hắn có người làm chỗ dựa, thì cứ để người ta tìm đến đệ.”
Hai cô gái thấy thằng bé này không nghe lời, nhìn nhau cười khổ, cũng không lên tiếng nữa. Đại tổng quản nghe xong hồn vía đều lên mây, mặc dù hắn được Ngũ Vân lão tổ truyền lệnh cho làm tổng quản đoạn Hoài Hà này, nhưng mà Ngũ Vân lão tổ căn bản không để ý gì đến hắn nhiều. Cho dù thằng bé kia có giết hắn, chỉ sợ chuyện này cũng coi như không có, yêu tộc tinh quái đến cầu xin trước cửa Ngũ Vân lão tổ đếm không hết, mà Ngũ Vân lão tổ lại là một quý nhân luôn bận rộn hơi đâu mà để ý đến hắn.
Li Giang kiếm phái chính là một tỏng mười phái lớn của Đạo Môn, do đệ tử của Hồng Phát lão tổ Tượng Sơn Chân Nhân sáng chế ra. Đệ tử chân truyền của môn hạ, tự nhiên Lý Cung không thể so sánh bằng. Nếu mà thật sự giết chết hắn, cũng sẽ không có người nào của Lý gia ra mặt giúp hắn.
Lý Cung không dám so đo với thằng bé cậy mạnh này, vội vàng thét lớn: “Tiên đồng có điều không biết, ta quản lý đoạn Hoài Hà này, mấy ngày trước có một tiểu tử mặt vàng đến đây, ỷ vào mấy phần pháp lực, cưỡng chiếm hơn phân nửa đoạn sông, vì vậy có một số việc, tiểu nhân thật sự không biết”.
“Thì ra là vậy, tên tiểu tử mặt vàng kia hiện đang ở nơi nào?”
Lý Cung cũng không biết thủy phủ của Thiêu Phi tọa lạc phương nào, nhất thời có chút lắp bắp, thấy thằng bé kia lại muốn phát uy, vội vàng nói: “Mấy lần liên tục, tiểu nhân bị tiểu tử mặt vàng này đánh đến cửa, thực chưa từng đến chỗ hắn ở. Lần này tiểu nhân vốn muốn đến Độc Long Sơn Bích Ba Đàm nương tựa biểu tỷ tránh nạn, không nghĩ tới lại bị ba vị thượng tiên bắt xuống.”
Thằng bé kia cười ha ha nói: “Hai vị sư tỷ, cái tên Lý Cung tổng quản đoạn Hoài Hà này, cũng là một người thú vị. Cư nhiên bị người ta đánh tới cửa, còn muốn đến chỗ biểu tỷ tị nạn”. Hắn quay đầu lại nói với Lý Cung: “Như vậy đi, tak hông quản ngươi có quên biết hắn hay không, chỉ cấp cho người thời gian một nén nhang, người phải tìm hắn cho ta, nếu không tối nay ngươi sẽ thành một nồi súp cá, vừa lúc ta cùng hai vị sư tỷ thưởng thức.”
Con em Lý gia đều là cá chép thành tinh, trong tộc không có đại nhân vật nào, nhưng cũng có vài vị trưởng bối bởi vì lân phiến dễ nhìn nên được tiền bối tiên nhân, cao tăng Phật Môn bắt đi, trông chừng động phủ. Vì vậy nên có chút quan hệ cùng hai môn Phật Đạo, thằng bé kia tất nhiên nhìn thấy nguyên hình của Lý Cung, liền vạch trần gốc gác của hắn, làm cho đầu cá chép này xấu hổ đỏ bừng khôn mặt.
Lý Cung kể từ khi tu luyện thành hình dáng con người xong, liền lấy vóc người viên mãn, diện mạo anh tuấn để khoe khoang, nhưng mà dưới mắt thằng bé này, hắn cũng bất quá chỉ là súc sinh có lân có móng, không được xem là con người.
Mặc dù Lý Cung phẫn hận trong lòng, nhưng trên da mặt vẫn không có biểu hiện ra, thằng bé kia cũng không kiên nhẫn nói nhảm cùng hắn, quamg mang hình bàn tay lại phóng ra, ném Lý Cung ra nước sông Hoài Hà, không biết nó dùng pháp thuật gì, mà Lý Cung ngay cả thoát thân cũng không hy vọng lẩn trốn được.
Lý Cung mới vừa văng ra ngoài nước liền nhớ tới Thiện Ngư Tinh đã báo tin cho hắn, không khỏi nghiến răng thầm hận: “Nếu không phải Thiện Ngư Tinh rước lấy họa? Sao ta có thể bị người ta khi nhục vậy? Ta còn giúp hắn có cái quan hàm Thiện Thúy Ủy, địa vị vượt trên những con tinh quái khác. Mà trước đó hắn bị tên tiểu tử mặt vàng kia chém giết, chạy trối chết đến thủy phủ của ta. Vậy hắn nhất định biết tiểu tử mặt vàng kia ở nơi nào, chỉ có thời gian một nén hương, cho dù tìm hắn cũng chưa chắc kịp”.
Lý Cung đang mày chau mặt ủ, chợt thấy đầu Thiện Ngư Tinh kia vội vã từ đáy sông chui ra, hắn vội vàng hét lớn một tiếng: “Thiện Thái Úy, ngươi muốn đi đâu?”
Đầu Thiện Ngư Tinh này thấy Lý Cung đại tổng quản cũng nếm mùi thất bại, suy nghĩ thấy chính mình là đầu sỏ gây ra chuyện này, chỉ sợ hai bên không chịu tha cho mình, liền muốn xuôi dòng chạy đi, không nghĩ tới đang chạy đi lại bị đại tổng quản chặn lại. Nhìn thấy diện mục bất thân thiện của Lý Cung, Thiện Thái Úy cũng không dám nói gì, biết trốn không thoát, chỉ ngừng lại, nhắm mắt chờ chết.
Lý Cung còn muốn tìm tin tức trên người hắn, để biết nơi hạ lạc của Tiêu Phi, tự nhiên không chịu giết hắn rồi, mặc dù trong lòng hắn hận thấu xương, nhưng trên miệng vẫn thản nhiên nói “Thiện Thái Úy, vừa vặn tổng quản ta muốn tìm ngươi. Ta muốn ngươi trợ thủ một chút, ngươi biết nơi ở của tiểu tử mặt vàng đó chứ? Đại tổng quản ta muốn tìm hắn trút hòa khí”
Thiện Ngư Tinh nghe được đại tổng quản nhà mình muốn hắn trợ thủ, liền vội vàng nói: “Ta biết, ta biết, đại tổng quản gọi mọi người xuống đây, ta liền dẫn mọi người đi.”
Đại tổng quản nghe được đầu Thiện Ngư Tinh này biết nơi đặt chân của Tiêu Phi, liền nắm lấy Thiện Thái Úy, tung mình lướt sóng, nhảy lên bờ. Thằng bé kia thấy đại tổng quản đi về quá nhanh còn nắm theo một đầu Thiện Ngư Tinh có hình người chưa hoàn thiện, bất giác có chút căm ghét, lớn tiếng hỏi: “Đại tổng quản kia, ngươi thăm dò ra lai lịch của tiểu tử mặt vàng rồi sao?”
Lý Cung vội vàng đáp:” Thủ hạ này của ta biết sào huyệt của hắn, thủy phủ của tiểu tử mặt vàng kia cách đây không xa, hắn nguyện ý dẫn đường cho 3 vị thượng tiên.”
Thiện Ngư Tinh nhìn thấy ba người nam nữ này hết sức trẻ tuổi, hơn nữa thằng bé kia càng nhỏ, tâm tư không khỏi linh hoạt hơn vài phần, cao giọng quát lớn: “Ta biết gia trạch của tên tiểu tử mặt vàng kia, chẳng qua tiểu tặc kia hết sức hung ác, ta sợ vừa lộ mặt ra liền bị hắn giết rồi, hoặc là bị đánh cho bổ nhào, vì vậy không dám đi.”
Thằng bé trên cổ có đeo cái vòng bạch kim cười mắng: “Có ta ở chỗ này, tiểu tử mặt vàng kia có bản lãnh cỡ nào, cũng không thể đả thương ngươi. Khhoong nên hí lộng ta, mau dẫn đường đi.”
Nó vừa động quang mang sau gáy, đại tổng quản biết lợi hại, liền giành nhảy xuống nước trước. Thiệ Thái Úy không biết thằng bé này cậy mạnh, vẫn còn ngơ ngác đứng nguyen tại chỗ, đã bị đạo quang mang kia tát vào hai má, nhất thời ngã nhào xuống đất. Thằng bé kia cao giọng quát lớn: “Còn không mau dẫn đường, hơi chậm một lát, ta liền đem đầu cá của ngươi rút ra đó”.
Thiện Ngư Tinh cố nén đau đớn, nhảy vào nước sông Hoài Hà, quang mang của thằng bé kia hạ xuống, nó hô lên: “Hai vị sư tỉ, ta đi xem tên tiểu tử mặt vàng kia một chút, hai tỷ chia ra đi tìm kiếm, món bảo vật này quan trọng hơn, ngàn lần không thể bị mất”.
Hai nữ tử kia đều khẽ khom người nói: “Xin tuân mệnh phân phó của sưa đệ. “ mặc dù hai người nữ tử này lớn tuổi hơn, nhưng lấy vi tôn của thằng bé này, hai người họ đều có địa vị thấp hơn, liền chia ra trên dưới hai đầu bờ Hoài Hà mà đi.
Tiêu Phi đánh bại đại tổng quản xong, liền nghĩ thấy mình không nắm chắc có thể đánh chết đại tổng quản, mặc dù đánh thắng một trận, nhưng bất quá chỉ là thắng bề ngoài thôi, cũng không thể áp đảo hoàn toàn địch nhân, huống chi đạ tổng quản kia không chừng còn có hậu thủ, không bằng tránh đi để êm xuôi. Tiêu Phi vốn đã muốn chuyển nhà, nên cũng không vì vậy mà thay đổi chủ ý, liền thúc dục đầu sóng như cũ đi đến thượng du Hoài Hà.
Thiện Thái Úy cùng đại tổng quản đi đến thủy phủ, ở trước cửa ô quát mấy lần, cũng không thấy Tiểu Phi đi ra, thằng bé kia không kiên nhẫn được, liền thúc dục bọn họ đi vào dụ Tiêu Phi ra ngoài. Thiện Đại Úy lần trước bị Tiêu Phi hù dọa đến phát lạnh, tổng quản Lý Cung cũng có chút khiếp đảm, nhưng mà thằng bé trên cổ mang vòng bạch kim kia thật sự không dễ dàng nói chuyện, nên chỉ có thể kiên trì đừng sau dùng Ô Vân Đâu bảo vệ thân thể, lúc này mới cẩn thận tiềm nhập vào trong thủy phủ.
Tiêu Phi căn bản chưa từng trở lại, Lý Cung tìm không thấy nó. Vị đại tổng quản này thầm nghĩ : “ Hỏng rồi, thằng bé kia ngang ngược kiêu ngạo như vậy, ta mà nói tiểu tử mặt vàng không có ở đây, hắn sao có thể chịu tin? Cho dù có tin, cũng muốn ta đi tìm tin tức, trời đất rộng lớn như vậy, sao ta có thể tìm được?”
Lý Cung ở dưới này suy nghĩ nhanh chóng loạn chuyển, thằng bé kia cũng không còn kiên nhẫn, vỗ phí sau gáy, một đoàn quang mang hóa thành trường mâu, đâm vào thủy phủ.Lý Cung bị đâm xuyên qua vai, trường mâu lập tức biến thành móc câu, kéo vị tổng quản Hoài Hà này ra ngoài, mặc dù Lý Cung có chút tu vi, cũng bị hành hạ thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, hắn chỉ có thể thở ra một hơi tàn, ra sức dãy rụa nói:” Thượng tiên, sợ rằng tên tiểu tử mặt vàng kia đã biết tin nên đi rồi, nói không chừng món bảo vật mà ngài nói, đã bị tên tiểu tử này trộm đi.”
Cho tới bây giờ, Lý Cung vẫn cón muốn vu oan cho Tiêu Phi, thằng bé kia cảm thấy phiền não, tiện tay một kích đánh cho óc của Lý Cung vỡ toang. Hù dọa cho Thiện Ngư Tinh hồn vía lên mây, chui xuống đáy nước, không dám ngẩng đầu lên. Thằng bé này cũng chẳng muốn đuổi giết đầu tiểu yêu quái này. Lý Cung bị nó giết cũng không phải phạm vào kiêng kị gì, chẳng qua thằng bé này có chút phiền não, liền tiện tay giết hắn.
Giết một người, hỏa khí trong bụng thằng bé này cũng tiết ra được một chút, thầm nghĩ: “Tại ta không tốt, nghe được Thuần Quân Hồ xuất thế, liền trộm hai đạo phù của phụ thần đi ra ngoài, không nghĩ tớ đã mất Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù. Nếu mà không tìm ra được đạo phù này, cho dù phụ thân có che chở, thì những trưởng lão trong phái cũng không tha cho ta”
Thằng bé này tên là Dương Hồ Nhi, là con của chưởng giá Li Giang kiếm phái đời này Dương Bá Phù. Nó tu hành từ nhỏ, được Li Giang kiếm phải truyền những bí quyết thượng thừa, lại được phụ thân dùng đan dược của Li Giang kiếm phái bồi bổ, nên còn nhỏ mà tu vi đã đến Luyện Cương, chỉ thiếu chút nữa kết thành Kim Đan. Cho dù với Dương Minh Hà của Tây Huyền Sơn Long Hồ Phái cũng không thua kém, bàn vế pháp bảo và pháp thuật đều ở trên Dương Minh Hà.
Lần này nó trộm hai đạo Thiên Phủ Chân Phù của phụ thân, một cái là Thượng Nguyên Bát Cảnh Phù, một cái là Thái Thanh Linh Bảo Phù, đều là một trong mười ba đạo Thiên Phủ Chân Phù, và cũng là phú pháp luyện thành phú khí thượng thừa của đạo môn, uy lực có thể so sánh với tầng pháp nhất của pháp bảo. Chẳng qua là Thương Nguyên Bát Cảnh phù kia đã sinh ra một chút linh tính, khi bị nó trộm ra, liền hóa thành kim quang phi độn đi, Dương Hồ Nhi vì truy tung đạo phù này nên liền rời khỏi môn phái.
“Không tìm được Thượng Nguyên Bát Cảnh phù, thì phải tìm ra được tung tích của Lam Lê đạo nhân, bù lại sai lầm này. Ta chỉ cần đẩy chuyện mất Thượng Nguyên Bát Cảnh phù lên người của Lam Lê đạo nhân, nói bị hắn chiếm lấy, phụ thân và trưởng lão cũng chỉ trách ta mà thôi. Nghe nói Lê Lam đạo nhân chiếm Thuần Quân Hồ xong, cũng chạy theo hướng này, sau đó không thấy tăm hơi, đáng tiếc mới vừa rồi chưa kịp suy tính đã xuống tay, nếu lưu lại đại tổng quản kia, có hắn là địa đầu xà tím kiếm dấu vết sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Dương Hồ Nhi suy tính một hồi lâu, mới cảm thấy bản thân mình quá mức kích động, bất quá người đã giết, hắn cũng không có hối hận gì, đem quang mang dưới chân thu về, toàn thân Dương Hồ Nhi liền hóa thành một đoàn thanh quang bay đi đến thượng du Hoài Hà.
Tiêu Phi thúc dục đầu sóng một ngày, đã đi ngoài ngàn dặm, thầm nghĩ nơi này tương đối an ổn, liền hạ đầu sóng xuống, tiềm nhập vào đáy nước. Một đường đi theo nó là đầu Xích Lân Đại Ngư và Hội Bạch Giao Long, tuần tra trước người Tiêu Phi, họ cũng không có thủ đoạn thúc dục đầu sóng, bị Tiêu Phi mang theo một ngày, cũng có chút mệt mỏi, bộ dạng uể oải không có chút tinh thần.
Tiêu Phi ở trong nước nhắm mắt ngồi xuống, tu luyện Hặc Thủy Chân Pháp một hồi, nó tu luyện xong, liền cảm giác thấy tu vi gần đây lại có tiến bộ, đang vui mừng, chợt nghe trên bầu trời sấm gió dữ dội, một đạo thanh quang phía trước, hai luồng hoàng quang xám trắng phía sau, hảo quan thỉnh thoảng xẹt qra, giống như lôi điện, nổ vang đầy trời, pháp thuật đan vào nhau, chiếu sáng rực rỡ.
Đạo thanh quang phái trước hiển nhiên có chút chống đỡ không nổi, bị hai luồng quang mang xám trắng luân phiên truy kích, thanh quang daanfdaanf bị đè thấp xuống. Tiêu Phi ở dưới nước thấy ba tên tu đạo này đang chiến đấu, liên ở yên không dám tạo rắc rối, ba người này có thể ngự khí bay lượng, ít nhất luyện khí cũng đến tầng Luyện Cương, chút bổn sự của nó vô luộn như thế nào cũng không thể chống đỡ.
“Chúng ta lẻn lặn xuống, tránh tai ương đánh lên đầu.”
Tiêu Phi vừa dứt lời, hai luồng quang mang xám trắng kia liên phân ra một đạo, hiển nhiên người nọ đã thấy trong nước có động, thuận tay phát ra một đạo pháp đánh xuống. Tiêu Phi bất đắc dĩ, song chưởng rung lên, chín đạo quang liền xông lên trời, cùng ánh sáng xám trắng va chạm vào nhau, một cỗ tuyệt đại lực đạo truyến đến, làm cho Tiêu Phi suýt nữa không chế trụ kiếm quyết được.
Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết đạo phù lục thứ hai chính là “khinh trọng quyết” có thể làm cho phi kiếm nặng như núi, cũng có thể làm cho phí kiếm nhẹ như hồng mao, nếu mà biết vận dụng bí quyết này thật tốt, độ nặng nhẹ của kiếm quang biến hóa như ý, một chiêu là có thể đanh bay phi kiếm của đối phương, làm cho đối phương không chế trụ được kiếm quyết. Mặc dù Tiêu Phi đã có mấy ngày tu luyện “Khinh trọng quyết”, nhưng mà không người nào chỉ điểm, nên nó chưa có thể sử dụng những ảo diệu của Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết.
May nhờ Thiên Tinh Kiếm Hoàn không phải là thứ tầm thường có thể so sánh, là do Tô Tinh Hà của Thiên Hà kiếm phái hết sức khổ công luyện ra, lại sở hữu mười ba trọng cấm chế, mặc dù Tiêu Phi có thể luyện hóa trọng cấm chế thứ nhất, nhưng cũng vượt xa những kiếm quyết cùng thế hệ, chín đạo cầu vồng vàng kim này thuận thể lộn vòng, bố trí thánh một tấm lưới quang mang trên mặt sông Hoài hà.
Đoàn thanh quang kia lập tức truyền đến một tiếng vui mừng của nữ tử, lớn tiếng kêu lên:” Là vị sư huynh nào của Thiên Hà kiếm phái, tiểu muội Cổ Tần Nhi của Li Giang kiếm phái, mong sư huynh ra tay giúp đỡ trảm yêu trừ ma”.
Tiêu Phi tất nhiên không biết, có gái này chính là một trong hai nữ tử đi cùng Dương Hồ Nhi, có mấy phần liên quan cùng nó. Bị thiếu nữ này phát hiện, Tiêu Phi cũng không tiếp tục ẩn thân, hơn nữa nó lại được Mạnh Điền Trúc của Li Giang kiếm phái chỉ điểm, nên cũng có mấy phần tình cảm. Nghe thiếu nữ này cũng là đệ tử của Li Giang kiếm phải, chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn lập tực phân ra hai đạo, chia ra hai hướng cùng khống chế hai đạo quang mang màu xám trắng kia.
Ban đầu Lam Lê đạo nhân truyền thụ Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết cho Tiêu Phi, cũng đem kiếm thuật của Thiên Hà kiếm phái truyền dạy cho no, chẳng qua Tiêu Phi miễn cưỡng mới có thể luyện thành đệ nhất đạo “Lai khứ quyết” cùng đệ nhị đạo “Khinh trọng quyết”, vận dụng kiếm pháp có chút khó khăn. Đến khi tâm pháp Hắc Thủy Chân Pháp đại thành tầng thứ nhất, lúc này mới có thể vận dụng chút tự nhiên Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết, uy lực kiếm thuật của Thiên Hà kiếm phái cũng dần dần tăng lên ba phần.
Hai đạo cầu vồng vàng kim này phá không tản ra, chính là một chiêu sát thủ vô cùng lợi hại của Thiên Hà kiếm phái, hai người truy kích Cổ Tần Nhi kia, nhìn thấy kiếm hoàn của Tiêu Phi tinh kỳ, kiếm thuật cũng rất cao, lập tức tách ra một người đối chiêu với nó.
Người còn lại quấn lấy Chổ Tần Nhi, còn đạo quang mang xám trắng tách ra giơ tay đánh ra một luồng ánh sáng xám trắng li ti như vô số sợi tớ xuống nước. Tiêu Phi dùng ẩn thân quyết, cũng không chịu chui mặt ra khỏi nước, chẳng qua nó sử dụng chín đạo cầu vồng vàng kim, lúc khia lúc hợp, xuất ra kiếm khí đường đường chính chính đánh tới, đó chính là kiếm thuật chân truyền của Thiên Hà Kiếm phái.
Cổ Tần Nhi được Tiêu Phi viện thủ, nhất thời cùng với đạo huyền hoàng độn quang kia đánh ngang tay. Nàng vừa rồi khẩn trương, nên không suy nghĩ nhiều liền hướng đến Tiêu Phi cầu viện., giờ phút này trì hoãn lại một chút nàng mới nhìn ra kiếm thuật của Tiêu Phi.