Thành chủ Kim Ô thành rất thần bí, không ai biết lai lịch, có nhiều thế lực lén lút cài người vào cũng không điều tra ra. Từ trước trận chiến, người thanh niên này đã ngồi trên một đoàn Tường Vân, bên cạnh là một nữ tu đeo mặt nạ. Từ đầu tới giờ, hắn chỉ hô lên hai tiếng “sát”. Hắn hoàn toàn không có nửa điểm phát hiện mọi người đều đang chú ý nhìn mình.
Không ai xem nhẹ người thanh niên này, mặc dù nhìn hắn còn trẻ như vậy, trẻ tới mức người ta không thể ngờ tới. Thế nhưng không ai hoài nghi năng lực của hắn. Hắn có thể sáng tạo ra cơ nghiệp như vậy ở Tiểu Sơn giới, có bao nhiêu người cho rằng mình làm được như vậy? Hơn nữa cạm bẫy vừa rồi của hắn thu được chiến quả rõ ràng hơn xa dự đoán của mỗi người. Thời khắc nguy cấp nhất, nhìn thấy hẵn bỗng nhiên đứng lên, mọi người chẳng hiểu vì sao đều lập tức để ý.
Tả Mạc đứng lên, nhạy cảm phát hiện, cương lôi từ Phù Chiến Điêu Lâu phóng ra lại ổn định lại.
Chính là lúc này!
Tâm thần khẽ động, Tiểu Tháp cùng hắn tinh thần tương lên lập tức chuyển động cấp tốc.
Chỉ thấy vòng ánh sáng trên không ánh sáng tăng vọt, oanh một tiếng hóa thành một vòng lửa lớn, thế lửa truyền xuống phía dưới theo những sợi kim ti với tốc độ kinh người, mỗi khi đi qua một quang hoàn, quang hoàn rung lên, vang lên một tiếng.
Không hiểu vì sao, mỗi khi kim hoàn kêu lên một tiếng, trong lòng mọi người đều nảy lên một cái. Phảng phát như kim thương trường kích, hùng hồn sát phạt.
Thương thương thương!
Âm thanh hùng hồn liên tục vang lên, khiến cho tâm thần người ta rung động. Giống như được tiếp sức, âm thanh càng thêm trầm thấp, hùng hồn, mang theo phạn âm như có như không, khiến người nghe kính sợ. Nếu như có người Thiên Nguyệt giới ở đây, nhìn thấy một một cảnh này, nhất định sẽ nghĩ tới tình hình ở thí kiếm hội.
Sắc mặt nhị trưởng lão khẽ biến, tu vi hắn là ngưng mạch kỳ tam trọng thiên, hắn đối với nguy hiểm rất nhạy cảm.
Bất hảo!
Thang!
Như tiếng chuông vọng lại từ núi xa, một tiếng này trực tiếp gõ thẳng vào trong lòng hắn. Thanh âm lúc đầu gần như không thể nghe thấy, lúc này khí thế hùng hồn cương mãnh, giống như một dòng nước lũ không thể chống đỡ, ầm ầm quét qua!
Sát chiêu cực mạnh của Thiên Hoàn Minh Nguyệt Trận “Nguyệt Minh Băng Âm”
Lúc trước Phạn Âm hoàn vẫn còn là tam phẩm, chiêu Nguyệt Minh Băng Âm này cũng đủ cho đệ tử các môn phái trong thí kiếm hội niếm vị đắng. Hôm nay Phạn Âm hoàn đã tăng lên tứ phẩm, hơn nữa cơ sở của Nguyệt Minh Băng Âm là ba mươi sáu tòa Phù Chiến Điêu Lâu so với đinh sắt dùng bày bố Thiên Hoàn Minh Nguyệt Trận ngày trước cường đại hơn nhiều.
Phù trận kỹ của Phạn Âm hoàn tứ phẩm cũng được Tả Mạc phát huy. “Phạn Xướng!”
Phạn âm như có như không, giống như một thanh đao giết người không dính máu, chỉ cần hơi sơ suất liền bị quấy nhiễu tâm thần, không thể tránh khỏi.
Ở trong mắt mọi người, lấy Kim Ô thành làm trung tâm có một cỗ ba động ầm ầm lan ra. Tu giả ngoại đường không tránh kịp, toàn bộ đều bị cỗ ba động này đánh trúng, không một ai thoát.
Tu giả thực lực hơi yếu, lập tức thất khiếu chảy máu, mất mạng tại chỗ, nội tạng cũng vỡ nát. Mà những tu giả thực lực hơi mạnh như nhị trưởng lão, sắc mặt tái nhợt, thân hình không thể tránh khỏi cũng khựng lại. Một chút khựng lại lại cũng đủ cấp cho tu giả trong Kim Ô thành cơ hội.
Mỗi một tòa Phù Chiến Điêu Lâu đều bắn ra cương lôi như mưa, bắn thẳng về phía những tu giả còn lại. Phạn âm như có như không, ở trong tai mọi người lại rất tự nhiên. Tất cả mệt mỏi trên người đều bị quét sạch, tâm thần tỉnh táo, sĩ khí tu giả hai doanh nhất thời đại chấn.
Dưới sự trợ giúp của phạn âm, tu giả trong Phù Chiến Điêu Lâu phát huy ra năng lực hơn hẳn thường ngày, cương lôi bắn ra chính xác đến đáng sợ. Mặt khác, đám tu giả ngoại đường bị phạn âm gây thương tích, rơi vào trạng thái suy yếu nhất, không còn lực chống cự với cương lôi, đều bị xuyên thủng. Từng đóa hoa máu phóng ra trên không trung, khí tức tử vong lướt qua.
Một loại cương lôi đi qua, trên bầu trời chỉ còn lại vài tên tu giả.
Nhị trưởng lão không ngờ cũng ở trong số đó, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, khàn khàn rống giận: “Kim Ô thành chủ! Có dám đánh một trận?”
Trên Tường Vân, Tả Mạc nhìn hắn như tên thiểu năng: “Ngu xuẩn.”
Ngay cả Chim ngốc cũng như không chịu nổi mà tặng cho nhị trưởng lão một cái liếc mắt khinh bỉ.
Tả Mạc nhìn đám người yên lặng ở bên dưới, rất bất mãn nói một câu: “Còn ngơ ngẩn cái gì? Để lại mấy tên kia để mời ăn cơm chắc?
Phù Chiến Điêu Lâu bên dưới hỗn loạn một trận, ào ào bay ra một loạt cương lôi dày đặc khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Nhị trưởng lão trợn trừng hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Ít nhất có hơn mười cương lôi đánh lên người hắn, hắn đến chết vẫn mở mắt trừng trừng nhìn Kim Ô thành, từ trên bầu trời rơi xuống như một bao cát.
Đến lúc này, một nghìn năm trăm người toàn bộ bị diệt sạch!
Tu giả ngoại đường dường như mất đi năng lực ngôn ngữ, mỗi người đều tái mặt. Lúc trước bọn họ đi thẳng một đường tới đây, gặp phải thế lực nào chống đối, chỉ cần tùy tiện đánh là tan, chưa từng gặp phải trận chiến nào thảm liệt như thế này.
Bên ngoài Kim Ô thành, hơn một nghìn thi thể cháy đen rải rác khắp nơi, tùy tiện có thể nhìn thấy chân tay gãy nát, linh lực hỗn loạn dao động trong không khí như nhắc nhở mọi người trận chiến vừa rồi tàn khốc đến mức nào!
Cho dù Hạ Tường đang muốn nhị trưởng lão đi tìm chết, lúc này cũng không có nửa điểm vui sướng, sắc mặt trắng như từ giấy. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ, đánh giá lạc quan lúc trước là ngu xuẩn đến mức nào!
Khối xương này còn cứng hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều!
Đám người đông nghịt đứng xem lúc này cũng lặng ngắt như tờ.
Bọn họ tới đây chính là muốn xem một trận chiến kịch liệt, nhưng lúc này lại bị sự trận chiến kịch liệt chưa từng có này làm cho khiếp sợ sâu sắc. Nếu là bình thường, đám người này nhất định sẽ xông lên một lượt, cướp đoạt chiến lợi phẩm trên thi thể. Nhưng lúc này nhìn thi thể rải rác khắp nới, trong lòng bọn họ không sinh ra được nửa điểm xung động, chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Người trung niên cùng đại hán lúc này vẻ mặt cũng vô cùng ngây ngốc.
Bọn họ bị chấn động.
Hiện nay yêu ma hoành hành, ai cũng đều biết, chiến đấu đại quy mô là không thể tránh được. Nhưng khi bọn hắn chân chính nhìn thấy chiến đấu như vậy mới phát hiện, chiến đấu thực tế tàn khốc hơn xa so với tưởng tượng của mình.
“Sức lực của một người, làm sao có tác dụng gì?” Đại hán cảm khái.
Từ trước tới nay, đề cao thực lực, tới Đô Thiên Huyết giới thành danh chính là con đường thành công mà mỗi tu giả trẻ tuổi đều mơ tới. Nhưng hôm nay lại phát hiện, thực lực cá nhân mà bọn họ vất vả truy cầu ở trong chiến đấu quy mô lớn tác dụng lại cực kỳ bé nhỏ.
Người trung niên biết đại hán bị đả kích, liền khuyên nhủ: “Đại nhân hà tất phải thất vọng, nếu có cao thủ kim đan tới, kết quả tuyệt đối sẽ tương phản.”
Vẻ mặt đại hán chấn động, nghĩ lại cũng đúng, nếu có cao thủ kim đan kỳ đến đây, chỉ sợ đã sớm đem chỗ này đánh hạ. Bọn họ đều biết sự cường hãn của kim đan, cho dù là Kim Ô thành chỉ sợ cũng khó mà ngăn được bước tiến của cao thủ kim đan kỳ.
Giữa một mảng yên tĩnh truyền đến tiếng hoan hô trong Kim Ô thành, vang vọng khắp nơi.
Kỳ thực Kim Ô thành lúc này cũng như nỏ mạnh hết đà, linh lực tu giả hai doanh đều tiêu hao gần như không còn. Nếu không phải có nhiều người, điên cuồng phóng thích cương lôi bất kể hậu quả như vậy, bọn họ sẽ rất nhanh không ai còn đứng nổi.
Tiểu Tháp lộ vẻ mệt mỏi, Nguyệt Minh Băng Âm đã tiêu hao hết toàn lực của nó. Tả Mạc nhẹ nhàng đặt nó lên bàn tay, liên tục cho nó hấp thụ vài kiện pháp bảo, mới khiến nó khôi phục vài phần nguyên khí.
“Nhi tử ngoan, ta biết ngươi rất thông minh mà.”
Tiểu Tháp được khen thưởng, thập phần vui vẻ, xoay tròn trong lòng bàn tay Tả Mạc. Chim ngốc khinh bỉ nhìn Tả Mạc, biểu tình như muốn nói đúng là tên lừa gạt con nít…
Tả Mạc có chút ngượng ngùng, chẳng qua hắn quyết định không quan tâm tới con chim mất nết này nữa. Trong lòng không nhịn được thầm nhủ, biểu tình của con Chim ngốc này càng ngày càng phong phú, xem ra lần này nó được không ít chỗ tốt.
Càng xem xét Chim ngốc, Tả Mạc càng thêm đau đầu, cũng không biết có thể lấy được cái gì tốt từ con chim này hay không.
Tựa hồ nhận thấy Tả Mạc tỏa ra khí tức nguy hiểm, Chim ngốc vội vàng kéo giãn cự ly. Ngược lại, Tiểu Hỏa thích thú đứng xem, kêu lên chi chi, lảo đảo bay qua bay lại góp vui.
“Lão bản, bên ngoài thành…” Bao Dịch thấp thỏm nhìn ra ngoài thành nói.
“Ngoài thành?” Tả Mạc vẻ mặt nghi hoặc, chợt bình tỉnh, vuốt cằm nói: “Cho Vệ doanh đi ra!”
Thúc Long sắc mặt nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe tu giả truyền lệnh. Thực ra thì tất cả lực chú ý của hắn lúc này đều ở tiếng quát nạt trong hạng liên.
“Nhiệm vụ đầu tiên, tất cả đều lên tinh thần cho ta! Tên nào có sai sót gì, tên nào muốn làm cho ta mất mặt … hắc hắc, cứ thử cho ta xem! Hừ hừ, nhóm thủ hạ đầu tiên của bản tọa sau một nghìn năm, nếu dám làm hỏng danh tiếng Thiên Yêu của ta, ta đem các người giết sạch…”
“Ra khỏi thành rồi, lập tức triển khai đội hình, tất cả huấn luyện bình thường của các người tất cả đều thể hiện hết ra cho ta…”
Mắt nhìn tu giả truyền lệnh rời đi, Thúc Long nuốt nước bọt nói: “Đại nhân, lão bản chỉ truyền lệnh cho chúng ta thu thập chiến lợi phẩm …”
“Thối lắm! Đường đường là đội ngũ của Thiên Yêu ta, chỉ đi nhặt đồ thôi sao? Ta là đồ bỏ đi chắc? Nghe lệnh ta là được, nhiệm vụ lần này coi như là khảo nghiệm của tháng này đi, ai có sai lầm gì cứ chờ đợi những ngày tháng “tốt đẹp” đi.”
Thúc Long rùng mình, cảm giác có dòng khí lạnh chạy từ bàn chân lên đến đỉnh đầu. Mỗi tháng, ngày khảo hạch đều là ngày đen tối nhất, mỗi lần nghĩ đến, có thể nói là tiếng kêu vang trời dậy đất.
Vị đại nhân này, không hề có chút nào nhân từ, ngược lại, dùng cụm từ có thù tất báo hình dung hắn không còn gì thích hợp hơn. Nếu lần này chọc giận hắn, mọi người sau này không biết phải sống sót thế nào.
Hơn nữa, sâu trong đáy lòng hắn cũng hy vọng có thể khiến lão bản nhìn thấy thành quả của họ!
Tuy rằng không lo lắng cái ăn, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện bọn hắn không cần làm gì. Nhưng mỗi khi có việc, lão bản chưa bao giờ hỏi tới sự tồn tại của Vệ doanh. Trên dưới Vệ doanh, tất cả đều nín nhịn chuyện này. Bọn họ biết chính mình căn bản kém, thực lực yếu, không làm được đại sự gì. Vì vậy mỗi người đều liều mạng tu luyện, tu luyện bị thương, ở Vệ doanh là chuyện rất bình thường.
Chuyện này giống như một cây roi vô hình không ngừng thúc giục bọn họ.
Ngày này, rốt cuộc cũng tới rồi sao?
Dưới khuôn mặt tang thương, trong lòng Thúc Long sinh ra một trận kích động. Sửa sang lại linh giáp trên người, hắn cố nén kích động, tận lực khiến chính mình bình tĩnh lại, ra khỏi đại trướng. Bên ngoài đại trướng, tất cả Vệ doanh đã tập hợp đầy đủ. Vẻ mặt mỗi người đều kích động, có thể nhìn ra được bọn họ đang cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng.
Nhìn đội ngũ ngay ngắn, áo giáp chỉnh tề, Thúc Long bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Một vài hình ảnh trước đây xẹt qua trong đầu hắn. Bọn họ từng là một đám người kinh hoảng chật vật, áo không đủ che thân, trong mắt chỉ có sự sợ hãi tuyệt vọng… Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt pháp bảo trong tay, tất cả hình ảnh trong đầu biến mất, nhìn ánh mắt tràn ngập sinh cơ của mọi người trước mắt, hắn khôi phục vẻ kiên nghị, trầm giọng hạ lệnh.
“Xuất phát!”