Mộc Vĩnh Diệp vô cùng buồn bực thầm nghĩ chính mình ngon như vậy sao? Làm sao còn chưa tới Địa phủ được hai ngày đã bị ăn hai lần rồi? Chẳng qua, nhờ một tia “số mệnh”, Mộc Vĩnh Diệp cũng không cần lo lắng, rất nhanh bắt đầu cắn nuốt ngược lại hồng quỷ, mà hồn thể hắn cũng theo đó càng thêm rắn chắc.
Sự tình buồn bực không ngừng tiếp tục, cuối cùng sau khi trải qua năm trăm ác quỷ cắn nuốt, rốt cuộc hồn thể của hắn cũng rắn chắc không kém những ác quỷ ở đây là bao, cũng không còn ác quỷ nuốt hắn nữa, đúng hơn là nuốt không nổi nữa, tuy trình độ rắn chắc không khác mấy so với những ác quỷ ở đây, nhưng về phẩm giai, hơn kém nhau một trời một một vực, chính là nhờ vào một tia “số mệnh” trợ giúp.
Lúc này, tuy không còn ác quỷ đến cắn nuốt hắn nữa, nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp đau đầu đến muốn ngất đi, rất nhiều ký ức, đương nhiên cũng ngộ đến chút đạo pháp tu quỷ, nhưng phần lớn số này không phải là tu giả, chỉ là phàm nhân tràn ngập oán niệm, vô số ký ức làm ví dụ dạy bảo hắn cảnh giác.
Tuy hiện tại “an toàn”, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp lại phát hiện có điều cổ quái, chính mình không thể thoát được lực hấp dẫn của huyết hải, mà trong ký ức của những ác quỷ, thì đã đến nơi này, đừng mong rời đi,cho dù là ác quỷ đầu tiên mình cắn nuốt cũng chưa từng rời khỏi đây.
Nếu đã không thể thoát ra, Mộc Vĩnh Diệp đành phải đi du đãng bốn phía, lại qua một tháng, lần này hắn kinh ngạc phát hiện, huyết hải này như là vô bờ bến, không có điểm cuối vậy. Nếu đã như vậy, hắn quyết định tiến về đáy huyết hải, nếu như không có tận cùng thì cũng phải có đáy đi.
Lặn xuống dưới gần ba tháng, ở dưới đáy nhìn thấy vô số ác quỷ, càng ở phía dưới, thực lực càng mạnh, Mộc Vĩnh Diệp cũng bị cắn nuốt vài chục lần mới đến được đáy biển.
Dưới gần đáy huyết hải, là một mặt pha lê cực lớn, mặt bên kia là hồng quang mãnh liệt mà mặt bên này là phù văn quái dị. Nhìn cảnh này, trên gương mặt hồn thể của Mộc Vĩnh Diệp hiện lên nét kinh hoàng, không ngờ, dưới đáy huyết hải lại là “Âm Dương Cách Tuyệt trận”. Trận pháp này là một trong những trận pháp đỉnh phong, ít nhất cần một Đại La Kim Tiên mới có thể bố trí, đến cùng là ai ra tay hào phóng như vậy?
Mộc Vĩnh Diệp cảm thán vươn tay ra chạm vào mặt pha lê, “tê”! Hắn trợn tròn mắt nhìn về phía trước, đây không phải là Âm Dương Cách Tuyệt trận sao? Làm sao mình có thể xuyên qua chứ? Hắn nhanh chóng kiểm tra thân thể, cũng không có pháp bảo biến thái gì, chỉ có một tia số mệnh, lại nhanh chóng kiểm tra một tia số mệnh, lúc này, hắn mới phát hiện một tia số mệnh ít đi một phần năm, sao lại như vậy chứ? Một Vĩnh Hiệt đau lòng không thôi, phải biết, bảo vệ tránh khỏi hơn năm trăm ác quỷ cắn nuốt, cắn ngược lại chúng cũng không mất đến một phần năm, giờ lại mất đi một phần năm rồi, quá xa xỉ mà!
Hiện tại tia số mệnh này như tiền tài của hắn vậy, coi như là một ngàn vạn, năm trăm ác quỷ cũng chỉ mất đến mười vạn khối, mà lần này nhất thời hiếu kỳ, mất tận hai trăm vạn, làm sao hắn có thể không đau lòng chứ?
Nếu như đã tiến đến, hắn cũng không muốn quay lại nữa, chẳng lẽ mất hai trăm vạn vô ích sao? Lại trầm xuống dưới đáy, mất gần một tháng, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp cũng đến được đáy. Nhưng cũng một khắc này, Mộc Vĩnh Diệp bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây ngốc, cơ hồ ngây ngất cả nén hương.
Trước mắt, là một hồng quả rất lớn, đường kính lên đến ba thước, tỏa ánh hồng quang khắp không gian. Trên bề mặt quả là vô số xúc giác, như hư như thực, hắn biết, đây là phương tiện hấp thu tinh hoa thiên địa của hồng quả, xuyên việt qua vô số không gian, tiếp xúc với tất cả các không gian, đương nhiên, cũng cần một đại thần thông giả mới có thể làm được như vậy, đến cùng là ai làm đây?
Mộc Vĩnh Diệp cũng không để ý vấn đề này nữa, hiện tại trong mắt hắn chỉ có hồng quả, mặc dù trong những ký ức hắn hấp thu được, không thấy nói về thứ quả này, nhưng là, không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, đây nhất định là một thiên tài địa bảo siêu cấp biến thái. Chẳng lẽ đây là nhờ một tia số mệnh mang đến?
Mộc Vĩnh Diệp lập tức hóa lớn hồn thể, lúc này, có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngu, mở ra miệng lớn lam sắc hướng về quả màu hồng, cắn mạnh xuống. “Ực!”Hắn nuốt luôn hồng quả xuống.
Trong tích tắc Mộc Vĩnh Diệp nuốt xuống hồng quả, hồng quả kia nhanh chóng tiêu tan, hoàn toàn dung nhập vào hổn thể Mộc Vĩnh Diệp. Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp thu nhỏ thân hình, nhìn thấy không gian xung quanh đã biến thành tối đen, liền kiểm tra thân thể chính mình.
“A, sao lại không có biến hóa gì chứ?”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi lẩm bẩm.
Đột nhiên, hắn cảm giác như trời đất quay cuồng, rồi hồn thể đột nhiên xuất hiện đau đớn kịch liệt, phải biết sau khi chỉ còn linh hồn, hắn đã mất đi cảm giác này từ lâu, mà giây phút này lại cảm thấy đau đớn, như vậy có thể không làm cho hắn kích động sao?
Nhưng là, đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, rất nhanh đã vượt qua mức Mộc Vĩnh Diệp có thể thừa nhận, hơn nữa còn không ngừng tăng mạnh, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tuyển chọn hôn mê, hai ý niệm cuối cùng vang lên trong đầu hắn, “quả này đến cùng là quả gì?” “ta sao lại xui xẻo vậy chứ?”.
____________________
Ngay thời khắc này, trong rừng tử trúc, trên Nam Hải Lạc Già tiên sơn, một nữ tử bạch y cùng một trung niên nam tử, ngồi đối diện nhau, vừa phẩm trà, vừa trò chuyện.
“Lần này Phật Tổ phong phật, vì sao đạo hữu không nguyện thụ phong? Như vậy có thể bảo toàn phần lớn nguyện lực”Bạch y nữ tử nói.
“Nếu thọ khổ trong Địa ngục hãy còn, thì thề không chịu thành phật, Từ Hàng không cần khuyên ta nữa”Nam tử nói.
“Ai, chấp niệm của đạo hữu còn quá sâu, trong tứ đại bồ tát chúng ta, tu vi đạo hữu cao nhất, hiện đã trảm nhị thi, chẳng lẽ thật sự Địa ngục chưa hết thọ khổ, đạo hữu sẽ không ra sao? Vĩnh viễn làm Địa Tạng Vương Bồ Tát sao?”Nữ tử nói.
“Có lẽ chính vì như vậy, cho nên, chấp niệm…”Địa Tạng Vương đang nói giở đột nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên nét không thể tin nổi, sau đó nhanh chóng đứng lên nói: “Từ Hàng, ta hiện tại có việc phải đi trước…”Thanh âm vừa dứt, đã không thấy bóng dáng Địa Tạng Vương đâu.
Mà nữ tử cũng khẽ nhíu mày lại, trước giờ nàng chưa từng chứng kiện Địa Tạng Vương thất sắc, trước giờ chưa từng có, kể cả lúc đối diện với Phật Tổ trách phạt, hắn cũng chỉ hờ hững không quan tâm, rốt cuộc vì sao mà hắn lại kinh ngạc?
____________________
Khi Mộc Vĩnh Diệp tỉnh lại, hắn cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu nữa, mà hắn cũng không vội tra xét hoàn cảnh chung quanh mà xem xét hồn thể trước, rốt cuộc, đối với Mộc Vĩnh Diệp mà nói, hiện tại hắn đã chết, cũng chả cần phải lo lắng ngoại vật uy hiếp, trước kia còn có một mạng, giờ thì đến một mạng cũng chẳng còn.
Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện nhan sắc hồn thể có chút tối đi, cũng không có biến hóa gì khác, tia số mệnh cũng không tăng không giảm.
“Không có gì thay đổi sao?” “Không có gì thay đổi sao?”Mộc Vĩnh Diệp khẽ lẩm bẩm, nhưng kỳ dị chính là có hai âm thanh vang lên, hơn nữa giống hệt nhau, vang lên cùng lúc.
“Gì vậy?” “Gì vậy?”Mộc Vĩnh Diệp lại nói, lần này, vẫn có hai âm thanh vang lên cùng lúc.
“Hừ!”Một tiếng hừ như sấm nổ bên tai, đánh thức Mộc Vĩnh Diệp, làm hắn ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, hắn mới phát hiện, ở trước mặt mình, là một đài sen cực lớn, trên đài sen là một trung niên nam tử mặc bạch y, mà bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi, Mộc Vĩnh Diệp không nhận ra hai người là ai, nhưng nếu đổi là Hắc Bạch Vô Thường, nhất định có thể nhận ra nam tử trẻ tuổi bên cạnh chính là Đế Thính.
Vừa rồi phát ra tiếng hừ lạnh chính là nam tử ngồi trên đại sen, chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát, người vừa nói chuyện cùng Quan Âm Bồ Tát.
“Chủ nhân, hắn làm sao có thể xuyên qua Âm Dương Cách Tuyệt trận được?”Đế Thính nhíu nhíu mày, nói lên nghi vấn bản thân.
“Hừ, không nhìn thấy trên người hắn có một tia số mệnh sao?”Địa Tạng Vương nói.
“Có a, nhưng với điểm số mệnh như này cũng xuyên qua đại trận được sao? Như vậy Âm Dương Cách Tuyệt trận cũng quá dễ phá đi!”Đế Thính hiển nhiên tràn đầy không tin nói.
“Ngươi mang theo từng này số mệnh thì đương nhiên không được, cho dù có gấp vạn lần cũng không được”Địa Tạng Vương nói.
“A, sao lại vậy?”Đế Thính có chút kỳ quái hỏi.
“Bởi vì tu vi của ngươi rất cao, mà hắn gần như không có tu vi, thậm chí có thể nói cái gì cũng không có, số mệnh phát huy tác dụng rất lớn với hắn, như là một giọt nước vậy, một giọt nước không thể thỏa mãn một người khát, nhưng có thể dìm chết cả con kiến đang khát, bởi thế hắn có thể xuyên qua, mà ngươi không thể?”Địa Tạng Vương Bồ Tát nói.
“Các ngươi là ai?” “Các ngươi là ai?”Hai thanh âm lại vang lên.
“Hừ, thật to gan!”Địa Tạng Vương nói.
“Các ngươi muốn thế nào?” “Các ngươi muốn thế nào?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
Địa Tạng Vương chỉ tay về phía Mộc Vĩnh Diệp, hắn cảm giác như hồn thể bị cắt làm đôi vậy.
“Chẳng lẽ xong rồi sao?”Mộc Vĩnh Diệp thầm nghĩ.
Chú giải:
Địa Tạng Vương
Địa Tạng Vương Bồ Tát là một vị Bồ Tát chuyên cứu độ sinh linh trong Địa ngục và trẻ con yểu tử. Có khi Địa Tạng cũng là người được xem là chuyên cứu giúp lữ hành phương xa. Đó là vị Bồ Tát duy nhất được diễn tả với bạch hào (lông trắng xoáy nằm giữa hai mắt, sa trên trán, một trong ba mươi hai tướng tốt của một vị Phật. Địa Tạng hay cầm Như ý châu và Tích trượng có sáu vòng, biểu hiện của sự cứu độ chúng sinh của Bồ Tát trong Lục đạo (sáu đường tái sinh).
Tại Trung Quốc và các nước Đông nam Á, Địa Tạng được xem là một trong bốn vị Đại Bồ Tát (ba vị khác là Quán Thế Âm, Văn-thù-sư-lợi và Phổ Hiền) chuyên cứu độ những người bị sa vào địa ngục. Trú xứ của Bồ Tát là Cửu Hoa sơn và tương truyền rằng, Địa Tạng đã thật sự hiện thân tại đây vào đời Đường dưới dạng một hoàng tử xứ Triều Tiên. Sau khi chết, nhục thân của vị hoàng tử này không tan rữa và người ta đã xây dựng một ngôi tháp để thờ vị này, một bảo tháp mà ngày nay vẫn còn.
Quan Thế Âm
Quán Thế Âm cũng gọi là Quán Tự Tại, Quan Âm, là một trong những vị Bồ quan trọng nhất trong Đại thừa. Có nhiều luận giải khác nhau về nguyên nghĩa tên ngài. Có người hiểu “īśvara” là một “người nam” quán chiếu thế giới, có người hiểu “svara” là “Âm”, tức là vị Bồ Tát lắng nghe mọi tiếng thế gian.
Nhìn chung, Quán Thế Âm là thể hiện lòng Bi, một trong hai dạng của Phật tính. Vì vậy, có khi người ta đặt tên cho Bồ Tát là bậc Đại Bi.
Trong các loại tranh tượng về Quán Thế Âm, người ta thấy có 33 dạng, khác nhau về số đầu, tay và các đặc tính. Thông thường ta thấy tượng Bồ Tát có ngàn tay ngàn mắt, có khi 11 đầu. Trên đầu có khi có tượng A-di-đà, xem như đặc điểm chính. Trên tay có khi thấy Bồ Tát cầm hoa sen hồng, vì vậy nên Quán Thế Âm cũng có tên là Liên Hoa Thủ (người cầm hoa sen) hay nhành dương liễu và một bình nước Cam-lộ. Số tay của Bồ Tát biểu hiện khả năng cứu độ chúng sinh trong mọi tình huống.
Trong tranh tượng với 11 đầu thì Quán Thế Âm mang 9 đầu của chín vị Bồ Tát, một đầu của một vị Phật và cuối cùng là đầu của Phật A-di-đà. Cứ mỗi ba đầu tượng trưng là ba đặc tính: từ bi với chúng sinh khổ nạn, quyết tâm đối trị cái xấu, hoan hỉ với cái tốt. Theo một cách nhìn khác thì 11 đầu biểu tượng cho mười cấp của Thập địa và Phật quả.
Tại Trung Quốc, Việt Nam và Nhật, Quán Thế Âm có tên là Quan Âm, hay được trình bày dưới dạng “Phật Bà”.