Chu Tước doanh cũng không lập tức phát động.
Bọn họ tựa như người thợ săn kiên trì, chời đợi đối phương lộ ra sơ hở trí mạng. Chiến đấu liên tục khiến cho họ trưởng thành cấp tốc, không chỉ riêng Công Tôn Sai, những người khác cũng đều như vậy. Cục diện lúc này căn bản không cần đến Công Tôn Sai hạ lệnh, mỗi người đều biết mình phải làm cái gì.
Ánh mắt Công Tôn Sai lóe lên, trên mặt mang theo nụ cười e thẹn, hiển nhiên hắn đã bị đề nghị của sư huynh kích động một chút.
Thấy bộ dáng tươi cười của tiểu nương, mọi người đều hiểu hắn đã bắt đầu tập trung rồi. Bọn họ đều vội vã lên tinh thần, tập trung toàn bộ lực chú ý. Nếu bọn họ hoàn thành không tốt nhiệm vụ, vậy thì kết cục chờ đợi sẽ cực kỳ tàn khốc a…
Cả đám người cùng run lên.
Ánh mắt mỗi người đều sáng như tuyết, toát ra quang mang khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ.
Bên động thủ trước chính là ngoại đường, chỉ thấy đội ngũ năm nghìn người bỗng nhiên chia thành năm đội, trong dó hai đội hùng hổ tiến lên chính diện, hai đội khác bao vây từ hai cánh.
“Bọn họ muốn bao vây chúng ta?” Ma Phàm có chút ngạc nhiên.
“Hắc!” Tạ Sơn cười nhạt, sát khí tản ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, ngoại đường muốn một lần nuốt gọn toàn bộ chi đội ngũ bảy tám trăm tinh nhuệ của Kim Ô thành.
“Kim Ô thành đã quá coi trọng chi đội ngũ này rồi.” Đại hán lắc đầu: “Lần này ngoại đường cuối cùng cũng không hồ đồ nữa. Bọn họ cũng biết ưu thế lớn nhất chính là nhân số, chỉ cần liên tục cuốn lấy chi đội ngũ này, bọn họ có thể từ từ xiết chết đối phương.”
Người trung niên trầm ngâm không nói, nhưng trong lòng cũng thầm đồng ý với lời nói của đại hán.
Bọn họ có thể nhìn ra điểm này, Dung Vi cũng đồng dạng có thể nhìn ra.
Nàng có chút hoang mang nhìn đội ngũ đang bị bao vây kia, theo sau họ mấy ngày, nàng đối với họ cũng có một chút phán đoán.
Đây chính là một chi đội ngũ tinh nhuệ chân chính!
Bọn họ tinh thông chiến thuật, tố chất cá nhân xuất sắc, kỷ luật sâm nghiêm, chiến đấu kiên nhẫn, dẻo dai. Một chi đội ngũ như vậy, làm sao có thể phạm sai lầm mang tính thường thức như thế? Bọn họ tuy rằng đều là tinh nhuệ, nhưng nhân số thực sự kém rất xa. Trong tình huống mặt đối mặt, chiến thuật tốt nhất hẳn phải là lợi dụng tính cơ động, không ngừng tác động đến địch nhân, tìm kiếm cơ hội, từng bước xâm chiếm.
Nhưng Chu Tước doanh dường như không quan tâm đến chuyện bị bao vây.
Trong lòng nàng có chút tiếc nuối, một chi đội ngũ tinh nhuệ như vậy, không ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Nàng vốn muốn hợp tác tìm kiếm cùng đối phương, nhưng theo tình hình lúc này, không thể làm gì hơn là tìm cách khác.
Trong lúc mọi người đang tiếc hận cho Chu Tước doanh, Chu Tước doanh cuối cùng cũng phát động!
Không có bất luận kỹ xảo gì, trực tiếp bay thẳng tới hai chi đội ngũ trước mặt.
Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, hai chi đội ngũ trước mặt họ nhân số phải hơn hai nghìn người, chính là hướng có mật độ quân địch lớn nhất, là điểm không nên đột phá nhất.
Thế nhưng Chu Tước doanh lại khăng khăng lựa chọn đột phá chính diện!
Gia tốc! Gia tốc không hề có bất luận một chút do dự nào!
Trên bầu trời, vang lên những tiếng rít khiến người ta cảm thấy tê liệt.
Tạ Sơn cùng Ma Phàm đẩm nhiệm đợt trùng kích đầu tiên, nhất thời hấp dẫn ánh mặt mọi người.
Thân pháp Huyễn Ảnh của Ma Phàm thôi động đến mức tận cùng, tiếng rít bên tai dần dần trở nên nhỏ lại, hắn dùng tốc độ cao bỏ lại mọi người phía sau. Chỉ thấy trên bầu trời, tàn ảnh hư hư thực thực liên tục giao nhau, nhìn rất sống động, trong chớp mắt tách ra khỏi đám đội viên phía sau.
Hắn không cần nhìn xung quanh cũng biết Tạ Sơn nhất định ở cách mình không xa, bọn họ phối hợp cũng không phải chỉ một hai lần, lúc này mười phần ăn ý.
Tốc độ quá nhanh, hắn thậm chí không cách nào thấy rõ mặt mũi địch nhân, hắn khép hờ hai mắt, thu liễm tâm thần, phi kiếm xuất hiện trong tay.
Tiến gần đến quân địch với tốc độ kinh người, chiến ý trong cơ thể hắn trong nháy mắt đã dâng lên đỉnh điểm, linh lực đã sớm chuẩn bị sẵn bắn ra theo phi kiếm!
Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm!
Kiếm ý lành lạnh ngưng tụ lại thành một mũi kiếm quang, bám theo hư ảnh chập chờn của hắn, lúc sáng lúc tối, biến ảo bất định.
Ba gã tu giả bị kiếm ý bao phủ sắc mặt đồng thời biến đổi, trong lúc quá sợ hãi, kinh hoảng chạy sang hai bên!
Mặc dù tu vi của Tạ Sơn cao nhất trong Chu Tước doanh, nhưng nếu nói về thiên phú tu kiếm cùng lĩnh ngộ đối với kiếm ý thì Ma Phàm mới là đệ nhất. Mỗi một tia kiếm quang đều sinh ra bốn năm đạo hư ảnh khó mà phân biệt, khiến cho kẻ khác cảm thấy kiếm quang đầy trời, tránh cũng không thể tránh. Mỗi một tia kiếm quang đều là một điểm kiếm ý, vô cùng tinh thuần, không gì không phá được.
Mỗi một tên tu giả ngoại đường đối mặt với chiêu này, đều phảng phất cảm giác bị kiếm quang bức thẳng đến mi tâm, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Nơi Ma Phàm đi qua, tu giả ngoại đường rút sang hai bên như nước thủy triều.
Tạ Sơn vận động linh lực toàn thân đến cực hạn, lượng linh lực hơn một trăm tám mươi tinh phát ra uy áp quả thực khiến cho kẻ địch muốn sụp đổ. Tu giả ngoại đường đột nhiên nghĩ tới tên tu giả kinh khủng, dùng thực lực ngưng mạch tam trọng thiên của bản thân gần như phá tan Nam Thắng trấn.
Đám người đứng xem ồ lên một tràng, bọn họ đều bay lên không, kinh hãi nhìn chiến trường.
Mỗi người đều có thể cảm thụ được rõ ràng ba động linh lực Tạ Sơn phóng xuất ra. Tu giả ngưng mạch tam trọng thiên có tu vi siêu cường một trăm tám mươi tinh, chính là đỉnh cao nhất của ngưng mạch kỳ.
Chẳng qua người trung niên bên cạnh đại hán lại xem trọng Ma Phàm.
“Tuổi trẻ như vậy, lại có kiếm ý tinh thuần như vậy, đúng là khó có được, sau này không khó để trở thành cao thủ một phương. Nếu có cơ hội, không ngại mời chào hắn.”
Đại hán không để ý, trong môn phái cũng có không ít sư đệ có thực lực như vậy, đối với Ma Phàm hắn không có bao nhiêu hứng thú.
Người trung niên cũng biết đại hán đang suy nghĩ gì, trong lòng âm thầm thở dài. Theo hắn xem ra, Ma Phàm có thể ở trong hoàn cảnh thiếu thốn tu luyện ra kiếm ý tinh thuần như vậy, nói lên thiên phú của hắn thập phần xuất sắc. Những đệ tử bên trong môn phái tuy rằng thực lực không tệ, nhưng chẳng phải đều là dùng linh đan diệu dược bồi dưỡng ra sao?
Chẳng qua hắn cũng không nói nhiều nữa.
Có cái nhìn giống như người trung niên còn có Dung Vi. Chẳng qua nàng biết rõ Chu Tước doanh lợi hại, cũng không có ý mời chào, chỉ là sự kinh ngạc trong lòng không giảm mà tăng. Chi đội ngũ này tàng long ngọa hổ, thực sự so với tưởng tượng của nàng còn lợi hại hơn.
Nàng bỗng nhiên nhìn thoáng qua nam tử ngồi trên đám Tường Vân bồng bềnh phía trên Kim Ô thành. Vừa rồi nàng nghe thấy hắn gọi “sư đệ”, lẽ nào hắn mới là người chủ sự? Khi ánh mắt của nàng rơi vào trên người nữ tu mang mặt nạ, tuy rằng không nhìn ra nông cạn, nhưng trong lòng lại sinh ra trực giác cường liệt. Thực lực của nữ tu này tuyệt đối không đơn giản.
Đám người này cũng không đơn giản!
Sắc mặt các đệ tử Minh Tiêu phái vô cùng khó coi, hai người Ma Phàm cùng Tạ Sơn biểu hiện ra sức chiến đấu cường đại, khiến cho tu giả ngoại đường đều né tránh, không ngờ không có một ai có dũng khí ngăn cản họ lại.
Rất nhanh, liền có bốn tên đệ tử Minh Tiêu phái đồng thời hướng hai người đánh tới.
Tạ Sơn lặng lẽ cười, phi kiếm trong tay giơ lên, thân hình đột nhiên gia tốc, cả người hóa thành một đạo quang mang rực rỡ đánh về phía bốn tên kia.
Ma Phàm cũng rất linh hoạt, thân hình nhoáng lên phút chốc đã thoát khỏi bốn người, vẫn như cũ đánh về phía trước. Niên Lục ở phía sau lập tức lấp vào vị trí của hắn, mà Lôi Bằng ở bên cạnh Niên Lục cũng nhe răng cười, cùng với Tạ Sơn đánh về phía bốn tên đệ tử kia. Phía sau Lôi Bằng cũng có vài người đằng đằng sát khí lao lên.
Không cho đối phương bất kỳ cơ hội đơn đả độc đấu gì, thừa dịp bọn họ bị Tạ Sơn vây khốn, kiếm quang đao quang của đám người Lôi Bằng vô thanh vô tức xuyên qua.
Cổ họng bốn người đồng thời hiện lên một vệt máu đỏ.
Bọn họ trừng trừng hai mắt, nét sợ hãi đông cứng trên mặt, ằng ặc muốn kêu lên cái gì.
Không ai để ý tới bọn hộ, tu giả thuộc đội Thiên Phong cứ ba người cùng hướng về một phía, không thèm liếc mắt xẹt qua bên người họ.
Ma Phàm sau khi thoát khỏi, trở thành mũi nhọn đi đầu, cổ tay vừa rung lên kiếm quang được áp súc lại, xuy xuy xuy rơi xuống như mưa. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, kiếm quang mang theo khí thế phô thiên cái địa, kiếm ý lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, khiến cho da đầu người ta tê dại, biến sắc tại chỗ.
Giống như bị đoạt mất ý chí, đám đệ tử chỉ biết né tránh theo bản năng.
Đội Thiên Phong tựa như một thanh đao cháy rực, xẹt qua một khối bơ trơn, không có một tia trở ngại nào, thẳng thắn lưu loát chia đội ngũ ngoại đường ra làm hai.
Theo sát phía sau là lục bộ của Chu Tước doanh.
Khác với sự sắc bén của đội Thiên Phong, thứ mà lục bộ biểu hiện lúc này là lực lượng. Nếu coi Thiên Phong là một mũi dao nhọn, thì lục bộ là một quả chùy nặng, thế bất khả kháng, lực trọng thiên quân!
Trận thế hai nghìn người trước mặt lục bộ giống như giấy mỏng, dễ dàng bị xuyên thủng, nơi đi qua chỉ để lai một con đường đầy máu thẳng tắp, mưa máu rải rác bay xuống.
Trong chớp mắt, tình hình chiến trường đảo ngược, đám người đứng xem trợn mắt há mồm.
Vừa đột phá vừa làm rối loạn trận thế của hai nghìn tu giả trước mặt, ưu thế của song phương lúc này đảo ngược. Chu Tước doanh chiếm thượng phong.
Chuyện này… chuyện này…
Vô số người nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn Chu Tước doanh làm chuyện không thể tin nổi, trong nháy mắt đột phá trận thế của hai nghìn người.
Đó chính là hai nghìn người!
Nhân số gấp ba lần Chu Tước doanh!
Đám tu giả bị rồi loạn giống như một đám thiêu thân không có mắt, tán loạn khắp nơi. Bất kể Hồng Quân Hiên gào thét giận dữ thế nào cũng không có tác dụng.
Đại hán, người trung niên, Dung Vi sắc mặt đồng thời biến đổi!
Ánh mắt bọn họ càng sắc bén, chuẩn xác hơn người. Song phương chẳng qua chỉ giao phong trong chớp mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt đó đã mang đến cho bọn họ chấn động, cũng mang đến cho họ rất nhiều nội dung không dễ chấp nhận.
Hơn mười tu giả lĩnh ngộ kiếm ý!
Nếu đơn thuần từ số lượng mà xem xét, có lẽ đại hán cũng không kinh ngạc, trong số đệ tử môn phái hắn cũng có không ít kẻ lĩnh ngộ kiếm ý. Nhưng tất cả những đệ tử đó đều là nòng cốt của môn phái.
Dùng cao thủ lĩnh ngộ kiếm ý tạo thành một chi đội chuyên môn đột phá…
Loại sự tình này, không nói tới nhìn thấy, ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua.
Quả thực quá sa xỉ!
Đại hán cảm giác muốn phát điên, hắn có chút hoài nghi môn phái của mình rốt cuộc có tính là đại môn phái không? Vì sao lại có cảm giác cùng khổ như thế này?
Dung Vi nhìn chiến trường hỗn loạn trên bầu trời. Chi đội ngũ bảy tám trăm người này chiến lực quá cường hãn. Lúc trước nàng đã đánh giá rất cao bọn họ, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến quá trình chiến đấu lại phát hiện mình vẫn còn đánh giá quá thấp.
Chiến tướng!
Đây tuyệt đối chính là đội ngũ của một vị chiến trướng, một gã chiến tướng phẩm giai không thấp.
Tấn công hung mãnh lăng lệ, tựa như một thanh đao cắt gọn cả sắt thép, sự hô ứng yểm hộ giữa các đội, bao gồm cả lộ tuyến cùng thời cơ xuất kích của họ hoàn toàn không có khe hở!
Dung Vi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hậu gia tận tâm tận lực bồi dưỡng nàng kiến thức của chiến tướng, bằng không nhiệm vụ lần này cũng không giao cho nàng.
Từ năm mười lăm tuổi, nàng đã nhận được chiến tướng bài cấp Thanh Đồng tại Phong Bình viện, chứng tỏ thiên phú kinh người.
Trong lòng nàng cảm thấy may mắn không thôi, may mà hôm nay không đeo khối chiến tướng bài Thanh Đồng bên người.
Nàng đứng từ xa nhìn chăm chú người thanh niên được bảo vệ chặt chẽ bên trong, cảm thấy không thể tin nổi. Từ nhỏ nàng được nghe nhiều nhất chính là những lời tán tụng thiên tài, nhưng hôm nay lại tận mắt nhìn thấy một người không hơn kém mình bao nhiêu tuổi nhưng tạo nghệ lại hơn xa.
Công Tôn Sai không phát hiện có người chăm chú nhìn mình, hai mắt hắn giống như ngôi sao giữa trời đêm, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Hắn vẫn đang chú ý tới diễn biến của chiến trường, đột nhiên mở miệng:
“Chuẩn bị bắt đầu!”