Chỉ một lần tấn công kiểu ba gợn sóng như vậy, hai nghìn người ở phía chính diện đã bị giết chết hơn năm trăm.
“Thực sự là quá yếu!” Lôi Bằng tràn ngập khinh thường nói: “Nhiều người như vậy,ngay cả một kích cũng không đỡ được.”
Niên Lục lại không cho là đúng: “Như vậy không phải rất tốt hay sao? Chúng ta càng đỡ tốn công. Cẩn thận lại không hoàn thành nhiệm vụ của lão bản đó.”
“Thực sự phải tiêu diệt hết bọn chúng sao?” Lôi bằng lẩm bẩm nói.
“Ngươi còn tưởng là thế nào? Đừng có nghĩ linh tinh nữa!” Niên Lục vừa vuốt tóc vừa ung dung nói: “Lão bản vừa khoe khoang trước nhiều người như vậy, nếu chúng ta làm không được… hắc hắc. Làm cho lão bản mất mặt, cũng chính là làm cho tiểu nương mất mặt. Làm tiểu nương mất mặt, hậu quả thế nào không cần ta nói chứ.”
“Chuyện này ta đương nhiên là biết.” Lôi Bằng bày ra tư thế Độc Cô Cầu Bại: “Chẳng qua ta cho rằng đánh bại địch thủ như vậy đúng là quá nhàm chán đi.”
“Địch nhân? A, ngươi rõ ràng là lầm to rồi, bọn chúng chính là dê béo. Khoái cảm của việc làm thịt dê béo là ở bóc lột chứ không phải là đánh bại.”
"..."
Hai người không kịp tiếp tục nói chuyện tào lao, tiểu nương đã nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống, hai người vội vã thu liễm tâm thần xoay người rời đi.
Chỉ thấy Chu Tước doanh khó khăn lắm mới luồn ra phía sau đối phương, đột nhiên quay người giết trở lại.
Hơn một nghìn tu giả vừa bị đánh cho thành một đám lộn xộn, nhất thời lại gào khóc thảm thiết thêm lần nữa, không có tổ chức chặt chẽ, bọn họ rất nhanh liền tháo chạy tứ tán.
Nhưng không chạy được bao xa, Chu Tước doanh đã vòng sang hai cánh vừa vặn chặn chúng lại. Đến khi có thêm hơn mười tên liên tục bị giết, đám người còn lại đã sợ gần chết, quay đầu chạy chối chết.
Các đội di động hai bên cánh cũng không truy cản, nhiệm vụ của bọn họ đơn giản chỉ là xua đám người chạy loạn này về phía đội ngũ to lớn của địch.
Chu Tước doanh không ngừng truy sát, giống như đang lùa dê, liên tục tấn công hơn một nghìn tên sợ chết kia.
Cả người Hồng Quân Hiên phát lạnh, vẻ mặt tuyệt vọng, ngây ngốc đứng giữa không không, chỉ thấy đám tu giả ngoại đường đang sợ hãi không ngừng xẹt qua bên cạnh hắn, khuôn mặt bọn họ đều tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Tất cả bố trí đều bị phá hỏng, đối phương không cần tốn sức đã đột phá thành công, Hồng Quân Hiên còn chưa kịp có phản ứng gì thì tu giả ngoại đường đã vọt qua như sóng thủy triều, ba đội ngũ còn lại cũng ầm ầm bị tách ra.
Sợ hãi cấp tốc lan tràn, sĩ khí suy sụp không còn chút nào, đội ngũ dường như muốn tan vỡ tại chỗ.
Trên Tường Vân, Tả Mạc nhìn chiến trường hỗn loạn cũng không nhịn được lắc đầu nói: “Đội ngũ này thực sự là miệng cọp gan thỏ.” Hắn chợt vui vẻ ra mặt, cười hăng hắc: “Nhưng ngược lại lại tiện nghi cho chúng ta.”
Nữ tu đứng ở bên người hắn, giống như người gỗ. vậy.
Tả Mạc thực ra cũng chỉ là lẩm bẩm một mình, không hề chờ mong nữ tu có phản ứng gì. Nếu nữ tu đột nhiên mở miệng, ngược lại nhất định sẽ làm hắn kinh ngạc.
Chu Tước doanh đồng thanh quát lên: “Đầu hàng không giết!” Ở xa cũng có thể nghe thấy thanh âm rõ ràng. Đám tu giả ngoại đường đã sớm tuyệt vọng, đều vội vàng đầu hàng, nhanh chóng đến mức Tả Mạc cũng phải ngạc nhiên.
Toàn bộ diễn biến quá trình chiến đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả Tả Mạc, Công Tôn Sai cũng có chút không tin nổi, bốn năm nghìn người, không ngờ lại dứt khoát bỏ qua chống cự, lựa chọn đầu hàng tập thể.
Những người khác thấy vạy cũng phải ngây ngốc.
Người trung niên có phản ứng đầu tiên, lắc đầu than nhẹ: “Rốt cuộc thì ngoại đường cũng không đi theo con đường chính đạo, xây dựng một đội ngũ hoàn toàn không có sĩ khí như vậy. Thường ngày cũng không xảy ra chuyện gì, một khi gặp phải nguy hiểm thì không chịu nổi một kích.”
Đại hán có chút không phục nói: “Nếu là quân tinh nhuệ của bản môn, kết quả thắng bại ra sao còn chưa biết được.”
Người trung niên cười cười: “Tinh nhuệ của bản môn so với đội ngũ này vị tất đã thua kém, nhưng còn chiến tướng kia thì sao?”
Đại hán ngẩn ra. Thiên quân dịch đắc, nhất tướng nan cầu. Bồi dưỡng chiến tướng không đơn giản, rất ít kẻ xuất thân bình dân, thông thường chỉ có đại môn phái mới có thể bồi dưỡng ra một ít. Trong các phong bình viện (viện kiểm tra, phong chức nghiệp) phong bình viện cho chiến tướng là ít nhất. Chẳng qua từ khí Đô Thiên Huyết giới xảy ra chuyện, đủ các loại ban huấn luyện cho chiến tướng giống như cỏ mọc sau cơn mưa, đếm mãi không hết.
Đương nhiên đó đều là những kiểu lừa gạt lấy tinh thạch.
Nhưng có thể thấy các đại môn phái đều rất khao khát chiến tướng, hiện giờ chức nghiệp chiến tướng cũng trở thành chức nghiệp thu hút nhất. Trong môn phái cũng có ba năm tên chiến tướng, nhưng chẳng qua chỉ nhận được chiến tướng bài Thanh Đồng.
Chiến tướng lãnh đạo đội ngũ này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là Thanh Đồng bài.
Trên Thanh Đồng bài một cấp chính là Nguyệt Ngân bài. Chiến tướng cấp Nguyệt Ngân mỗi một vị đều là nhân tài khó cầu, phí tổn chiêu mộ cực cao, thậm chí vượt qua cả một tên kiếm tu kim đan kỳ.
Chẳng lẽ là chiến tướng cấp Nguyệt Ngân…
Đại hán nhìn chăm chú vào vẻ mặt ngượng ngùng e lệ của Công Tôn Sai, có chút không thể tin nổi.
Đồng dạng khiếp sợ như hắn, chính là Dung Vi. Chẳng qua Dung Vi không phải hoài nghi, mà là khẳng định. Bản thân nàng là chiến tướng cấp Thanh Đồng, phán đoán về thực lực của Công Tôn Sai càng chuẩn xác.
Vị thanh niên ngượng ngùng dè dặt giống như tiểu nam hài kia, tuyệt đối là một vị chiến tướng cấp Nguyệt Ngân!
Minh Tiêu phái lần này đúng là đã đụng phải thiết bản!
Dung Vi không nói nên lời mà nhìn chiến trường,tại phía sau nàng, mỗi người phủ vệ đều mang một vẻ mặt kinh hãi
Ánh mắt của nàng,bỗng rơi vào người thanh niên đen đen trên tường vân kia,cũng chính là thành chủ Kim Ô thành. Nàng không tự chủ nhíu mày, thành chủ Kim Ô thành tựa hồ đang thưởng thức đôi chân trần của vị nữ tử bên cạnh hắn vậy.
Không ngờ lại là một tên háo sắc.
Nàng không khỏi âm thầm đáng tiếc, một chiến tướng cấp Nguyệt Ngân tuổi còn trẻ như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng lại có thể là thủ hạ của một tên háo sắc, làm cho nàng sinh ra cảm giác thầm tiếc nuối.
Tả Mạc nhìn chằm chằm cặp chân trần hoàn mỹ kia, trong miệng lẩm bẩm: "Ngươi nói, Minh Tiêu lão tổ lần này có tới hay không?"
Qua chuyện Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn lần trước, quan hệ giữa tm với nữ tu bất tri bất giác kéo gần lại rất nhiều, có thể ngay cả chính hắn cũng không ý thức được chuyện này.
Đôi chân trần của nữ tu luôn hấp dẫn ánh mắt hắn, ngay từ đầu hắn còn có chút có ý tứ, sau lại phát hiện nữ tu hoàn toàn không thèm để ý, hắn liền không kiêng nể gì mà tùy tiện ngắm nhìn.
Đây đơn giản là truy cầu với cái đẹp! Lý do của Tả Mạc vô cùng hùng hồn hợp lý.
“Hắn sẽ sớm tới.”
Tả Mạc vẫn nhìn nữ tu không rời mắt, lẩm bẩm tự hỏi tự đáp
"Minh tiêu lão tổ..."
Nữ tu lặng lẽ không tiếng động.
Cướp bóc đối với Chu Tước doanh mà nói chính là nghiệp vụ thành thạo, mà Bao Dịch càng khẩn cấp ra khỏi thành để hỗ trợ. Chỉ tốn không đến một canh giờ, tất cả những thứ đáng giá trên người tù binh đã bị lột sạch.
Ánh mắt đám tu giả đứng xem đều cháy rực, hận không thể lập tức lao ra. Chẳng qua vừa mới nhìn thấy chiến lực cường đại của Chu Tước doanh, không ai dám manh động.
Hồng Quân Hiên cùng vài tên đệ tử Minh Tiêu phái bị áp đến trước mặt Tả Mạc, trên người mỗi tên chỉ còn đúng một cái khố.
"Ngươi dám động một cọng tóc của chúng ta, lão tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Một tên đệ tử ngoài mạnh trong yếu nói
Bệnh tâm thần, Tả Mạc trợn mắt nhìn hắn, bây giờ là lúc nào rồi còn có thể nói cứng như vậy, không phải là thằng ngu muốn chết sao?
Hồng Quân Hiên đột nhiên mắng tên đệ tử này: “Câm miệng!”
Hắn cũng không để ý tới tên đệ tử này nữa, quay sang nói vớiTả Mạc: “Chúng ta đều là hạch tâm đệ tử của Minh Tiêu phái, nếu các hạ có thể thả chúng ta một con đường sống, chúng ta nguyện ý sẵn sàng trả một cái giá tương ứng.”
Tả Mạc trước mắt sáng ngời, không có gì so với kiếm tinh thạch lại có thể hấp dẫn hắn, nhưng ngoài miệng nói lại: "A, nhưng mà hiện tại các ngươi cái gì cũng không có.”
“Cho ta một con hạc giấy, ta tin tưởng giá cả nhất định làm các hạ thỏa mãn.” Hồng Quân Hiên lúc này khôi phục lại trấn định.
Tả Mạc suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
"Vì sao?" Hồng Quân Hiên nhất thời có chút sốt ruột, nếu là đối phương không dám chắc đáp ứng, thì mạng nhỏ của mình khó bảo toàn, hắn cho rằng đối phương không hài lòng: “Hai trăm khối tứ phẩm tinh thạch? Cái giá này…”
Các sư đệ xung quanh mỗi người hít một ngụm khí lạnh, không thể tin nhìn nhị sư huynh. Bọn họ không ai ngờ được nhị sư huynh lại giàu có như vậy.
Nhị sư huynh từ khi nào làm ra nhiều tinh thạch như vậy?
Tả Mạc vẫn như cũ lắc đầu.
“Hơn phân nữa lợi nhuận của ngoại đường!” Hồng Quân Hiên đau lòng không gì sánh được nói: "Các hạ cũng biết ngoại đường một năm có thể kiếm được bao nhiêu, chỉ cần các hạ cho chúng ta một con đường sống, ngoại đường vẫn như cũ vẫn còn đang chúng ta nắm trong tay chúng ta..."
"Nhị sư huynh, ngươi điên rồi..." Một vị Minh Tiêu đệ tử nhịn không được nói.
"Câm miệng!" Sắc mặt Hồng Quân Hiên tái xám, gân xanh nổi lên dữ tợn: "Các ngươi đều muốn chết tại đây sao?"
Những người khác lập tức không nói lời nào.
Hồng Quân Hiên tựa như một con bạc thua hết, nhìn Tả Mạc: "Thế nào?"
Tả Mạc vẫn như cũ lắc đầu.
"Ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?" Hồng Quân Hiên cơ hồ như sụp đổ.
“Đem Minh Tiêu lão tổ giết chết.” Tả Mạc bình tĩnh nói.
Hết thảy đệ tử Minh Tiêu đều sửng sốt, đồng loạt cười ha hả giống như nghe được chuyện tiếu lâm.
Hồng Quân Hiên cũng cười tới đau cả hông, qua một hồi lâu, mới dừng lại , vẻ mặt cười khẩy nói: "Đừng nói giỡn. Các ngươi muốn làm diệt lão tổ? Chỉ bằng các ngươi? Ta thấy là các ngươi nên cân nhắc một chút đề nghị của ta đi.”
Tả Mạc hứng thú nói: "Nga, thế nào? Thực lực của chúng ta không đủ sao?"
“Đâu phải chỉ là không đủ? Hồng Quân Hiên cười lạnh nói: "Lão tổ một thân tu vi kim đan, pháp lực vô biên. Các ngươi mặc dù có chút thực lực, thế nhưng tại trước mặt lão tổ căn bản không có một chút cơ hội nào. Thế nào? Vẫn là nên cân nhắc đề nghị của ta,là kẻ yếu phải thực tế một chút.”
Trên mặt Hồng Quân Hiên không tự chủ hiện lên vẻ mặt kiêu ngào
Tả Mạc cũng không có hứng thú cùng bọn chúng nói lời vô ích, xoay người ly khai. Đã bất đồng lập trường hắn có rất nhiều biện pháp, bọn Hồng Quân Hiên đúng là không có khả năng hiểu được. Hắn cũng không quay đầu lại phất phất tay: "Mấy người này đừng có lưu lại, miễn để lại hậu hoạn về sau."
Sắc mặt đám người Hồng Quân Hiên lập tức trắng bệch.
Thành chủ Kim Ô thành trải qua chuyện này,có thể nói thanh danh đại chấn, truyền khắp Tiểu Sơn giới. Đoàn người này, tòa thành này đều là đột nhiên quật khởi, hoàn toàn không có bất luận điểm gì báo hiệu trước, cũng không ai biết nguồn gốc bọn họ.
Nhưng người ngốc nhất cũng biết, thời khắc Kim ô thành cùng Minh Tiêu phái quyết chiến đã gần đến.
Vô luận là Hắc luyện bồ đoàn, hay chính trận đại chiến này đều đã định trước song phương chỉ có thể đánh đến chết.
Mà Kim Ô thành từ sau trận chiến này đóng chặt cửa thành, đề phòng nghiêm ngặt, không ai biết bên trong rốt cuộc đang làm cái gì. Chỉ là bên trong thành thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nổ ầm ầm, có vài tên tu giả to gan lớn mật muốn bay lên trên không nhìn xuống, kết quả bị Phù chiến điêu lâu phóng ra cương lôi dọa cho gần chết.
Kim Ô thành toàn lực chuẩn bị cho chiến tranh, càng làm cho các tu giả khác cảm thụ được thế cục giương cung bạt kiếm. Trong phạm vi một trăm dặm quanh Kim Ô thành không có một bóng người, tuy rằng rất nhiều người muốn chứng kiến một trận đại chiến giống như lần trước, nhưng lúc này không ai dám lưu lại.
Minh Tiêu phái lần này tới sẽ chỉ có một người, Minh Tiêu lão tổ - là tu giả kim đan duy nhất còn lại của Tiểu Sơn giới.
Thời tiết mấy ngày liên tục đều âm u, nặng nề không nói nên lời.
Gió thổi báo trước cơn mưa bão đã tới gần.