Dưới ánh trăng, Tả Mạc ngồi trên một tảng đá trên đỉnh núi, A Quỷ yên lặng ngồi bên cạnh hắn.
Công Tôn Sai tìm thấy Tả Mạc, chỉ mỉm cười không nói.
"Cười cái gì?" Tả Mạc khó chịu nói, lại hỏi thêm: "Thành sư đệ thế nào rồi?"
"Hắn còn đang nghiên cứu linh thú của hắn, có lẽ đã tới thời điểm mấu chốt." Công Tôn Sai tùy tiện tìm một tảng đá bên cạnh Tả Mạc ngồi xuống, vươn vai một cái: "Rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một chút, tại Tiểu Sơn giới đệ chưa lúc nào có cảm giác yên ổn."
"Ta còn tưởng rằng loại phần tử cuồng nhiệt chiến đấu như ngươi kông cần nghỉ ngơi." Tả Mạc liếc mắt, chen ngang lời hắn.
"A, đệ mới chỉ bắt đầu chưa được bao lâu mà." Công Tôn Sai ngại ngùng cười, Tả Mạc làm ra một vẻ mặt muốn nôn.
"Vì sao để cho bọn họ đi?" Ngữ khí Công Tôn Sai trở nên nghiêm chỉnh.
Tả Mạc đảo mắt: "Nuôi không nổi. Ngươi có biết nuôi bao nhiêu người như vậy, áp lực nhiều như thế nào hay không? Hừ, tại Tiểu Sơn giới còn có thể đi cướp, nhưng ở nơi khác thì không có cách nào. Không lo việc nhà thì không biết thóc gạo đắt, chuyện khác không nói, chỉ riêng Chu Tước doanh mỗi ngày tiêu dùng bao nhiêu chắc ngươi cũng nắm được. Hơn nữa trước đây đã nói rõ sau khi chiến đấu mọi người có thể tùy ý đi hay ở.”
Phí tiêu dùng của Chu Tước doanh Công Tôn Sai nắm rất rõ ràng, hắn cũng biết giữ mọi người lại là chuyện không thực tế.
Thiên Thủy giới so với Tiểu Sơn giới dồi dào phồn vinh hơn rất nhiều, thế nhưng địa bàn cũng đã sớm bi chia cắt sạch sẽ, nếu muốn nhúng tay vào nhất định phải động thủ với các thế lực khác. Công Tôn Sai không sợ chiến đấu, thế nhưng trở thành công địch của toàn bộ Thiên Thủy giới thì không ổn chút nào.
"Có không ít người rời đi." Công Tôn Sai mím chặt môi nói: "Vừa tới Thiên Thủy giới, nhân tâm đã dao động rồi.”
"Như vậy cũng tốt." Tả Mạc nói.
Hai người rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Công Tôn Sai nhìn thoáng qua Tả Mạc, lại nhìn thoáng qua A Quỷ ngồi đờ đẫn bên cạnh hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi tới đâu? Ồ, đừng có nói cái gì mà nguy hiểm, ngươi muốn đi một mình đó.”
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy ấm áp, nói: "Ta muốn đi tìm Thủy Vân Thai."
"Thủy Vân Thai?" Công Tôn Sai nhìn thoáng qua A Quỷ: "Là vì A Quỷ sao?"
"Ừm!" Tả Mạc gật đầu: "Ta cũng không biết A Quỷ cùng ta rốt cuộc có quan hệ gì. Nhưng nàng vì cứu ta mà biến thành tình trạng này, ta không thể không coi như không có chuyện gì."
“Đương nhiên là vây.” Công Tôn Sai lộ vẻ tán đồng, chợt bột phát hứng thú, giơ hai tay lên cao hô to: “Vì A Quỷ! Chúng ta cùng đi tìm Thủy Vân Thai!”
Tả Mạc thầm cảm động, trên mặt không khỏi có thêm vài phần tươi cười.
"Hắc hắc, tốt nhất là có thể chiến đấu nhiều một chút! Chỉ nghĩ đến cũng làm cho người ta kích động rồi!" Công Tôn Sai thản nhiên hướng về.
Quả nhiên là phần tử chiến đấu cuồng nhiệt...
"Ồ, Thủy Vân Thai rốt cuộc phải tìm ở đâu? Có thể mua được không?" Công Tôn Sai hỏi.
"Không biết." Tả Mạc lắc đầu, hắn nhìn thoáng qua A Quỷ nói: "Cứ chậm rãi tìm kiếm."
Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, lấy ra âm khuê từ trong giới chỉ. Ánh mắt Công Tôn Sai bị hấp dẫn, rất là kinh ngạc: "Sư huynh không ngờ lại mang theo thứ này bên người! Thực sự là rất lâu rồi không nghe thứ này!"
"Đúng vậy, rất lâu rồi không nghe." Tả Mạc quán nhập linh lực vào âm khuê.
Thanh âm du dương từ âm khuê phát ra, có cảm giác thân thiết nói không nên lời.
Dưới ánh trăng, Tả Mạc cùng Công Tôn Sai thích thú nghe âm khuê, A Quỷ ở một bên ngồi, dị thường sự yên lặng.
*
* *
Sáng sớm hôm sau.
Đêm qua đối với rất nhiều người mà nói đã định trước là một đêm khó ngủ. Rất nhiều người hai mắt tràn đầy tơ máu, có vài người trên mặt còn mang vẻ trầm trọng. Số người trong doanh địa giảm đi rất nhiều so với bình thường.
Biểu tình của Công Tôn Sai rất nhẹ nhõm, Chu Tước không có một ai rời đi. Số người rời đi nhiều nhất là hai doanh Đông, Tây, hơn hai nghìn người chỉ còn lại khoảng bảy tám trăm người.
"Vừa đủ biên chế vào chu tước doanh." Công Tôn Sai cười nói.
Chu Tước doanh không có ai rời đi, Vệ doanh cũng không có, hơn một nửa số người Đông, Tây doanh rời đi cũng không ngoài dự đoán của Tả Mạc, nhưng Luyện khí bộ lại làm cho hắn kinh ngạc. Luyện khí bộ không ngờ cũng không có ai rời đi.
Tả Mạc nhìn những đối mắt ở phía dưới, trong lòng cảm động dị thường.
Có thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại không biết phải nói gì.
Dung Vi chứng kiến một màn này trong lòng rung động. Nàng càng nghĩ càng nhìn không thấu Kim Ô thành chủ, ngày hôm qua nghe được Kim Ô thành chủ để cho những người khác rời đi khiến cho nàng thất kinh. Làm sao lai có người chủ động làm suy yếu thực lực của chính mình chứ?
Mà ngày hôm nay, nhìn thấy ánh mắt kiên định của tu giả Kim Ô thành, trong lòng nàng mới hiểu ra.
Chi đội ngũ trước mắt này càng thêm ngưng luyện, càng thêm đoàn kết, cho dù bọn họ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa, cũng sẽ tuyệt không dễ dàng tan vỡ!
Kim Ô thành chủ nhìn như tự làm suy yếu lực lượng của chính mình, trên thực tế chủ lực không hề bị tổn hại, kết cấu trở nên càng thêm tinh thuần, thực lực trái lại tăng lên một bậc, năng lực sinh tồn càng mạnh mẽ!
Nhìn khuôn mặt còn rất trẻ của Tả Mạc, Dung Vi có chút không thể tin nổi. Nhìn kỹ lại, Tả Mạc cũng không có chỗ nào quá xuất chúng, nhưng những chuyện người thanh niên này làm lại toát ra vẻ thành thục vượt quá độ tuổi của hắn.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, dù cho phía sau Kim Ô thành chủ không có môn phái thần bí khó lường nào, với năng lực của hắn, cũng sẽ không bị người khác làm cho mờ nhạt.
Trong lúc nàng đang suy tư, Tả Mạc bỗng nhiên quay sang: "Dung cô nương, không biết thành thị lớn nhất của Thiên Thủy giới ở nơi nào?"
Dung Vi thu liễm tâm thần, mỉm cười nói: "Thiên Thủy giới có hai mươi tám trọng trấn, phồn hoa nhất phải kể tới Minh Thủy thành. Thành chủ có tính toán gì không?"
"A, ta có một số thứ cần thanh lý, thuận tiện tìm mua vài thứ."
"Nói vậy, không còn gì thích hợp hơn Minh Thủy thành. Mấy cửa hiệu lớn nhất Thiên Thủy tất cả đều nằm ở Minh Thủy thành." Dung Vi lập tức mỉm cười nói: "Tệ phủ cũng trùng hợp ở trong Minh Thủy thành, đối với mấy nhà đó cũng có chút giao tình, nếu có thể nhất định sẽ giúp đỡ một phần."
Tả Mạc vội vã cảm tạ: "Đa tạ Dung cô nương!"
*
* *
Tô Nguyệt xem xong tin tức Cao Kiếm Đình truyền về qua hạc giấy, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Tô Nguyệt phong tư yểu điệu, cho dù ở nơi mỹ nữ như mây như Bách Hoa Minh, cũng là nữ nhân hấp dẫn ưa nhìn nhất. Nàng chưởng quản Bách Hoa Minh đã hai mươi năm, dưới tay nàng, quan hệ của Bách Hoa Minh với các môn phái khác đều không tệ. Các đệ tử bên dưới đều có quan hệ với đệ tử các đại môn phái, căn cơ thâm hậu.
"Việc này tạm thời không nên vọng động." Tô Nguyệt trầm ngâm nói: "Xem xem bọn hắn rốt cuộc có lai lịch gì."
"Vâng!" Các đệ tử bên dưới cung kính đáp.
"Bọn họ hiện tại đi đến đâu rồi?"
"Chập tối ngày hôm qua đã đến ngoài thành." Nữ đệ tử lưu loát đáp: "Là Dung Vi cô nương dẫn bọn hắn tới."
"A." Tô Nguyệt có chút ngoài ý muốn, chợt lộ ra biểu tình trầm tư, nàng có chút không rõ, Dung Vi rốt cuộc cùng vị Kim Ô thành chủ này có quan hệ gì.
Ô Hậu phủ phủ thâm sâu như biển, ngoại nhân khó mà biết được nội tình, nhưng Bách Hoa Minh có vô số cơ sở ngầm, tối am hiểu tìm hiểu tin tức, Tô Nguyệt tất nhiên có thể biết được một chút. Nếu nói về những thế lực trong Minh Thủy thành, nàng kiêng kỵ nhất chính là Ô Hậu phủ.
Ô Hậu phủ tuy rằng xưa nay không nổi bật, không hỏi đến việc bên ngoài, người của Ô Hậu phủ cũng chỉ một lòng tu luyện. Thế nhưng các loại dấu hiệu đều cho thấy, phía sau Ô Hậu phủ có thế lực rất lớn. Từ lâu Tô Nguyệt đã nhận thức được điểm này, thế nhưng mấy năm nay, cho dù các nàng điều tra như thế nào, vẫn như cũ không có thu hoạch gì thêm.
Mà Dung Vi ra ngoài lần này chính là động tĩnh lớn nhất của Ô Hậu phủ mấy năm nay.
Tô Nguyệt từ đó cảm giác được tia cảm giác không bình thường.
*
* *
Đến khi nhìn thấy Minh Thủy thành, Tả Mạc bị chấn động một chút. So với Đông Phù, quy mô của Minh Thủy thành còn lớn hơn mấy chục lần, trên bầu trời kiếm quang như mưa, người qua lại không ngớt. Khoảng không phía trên thành thị bầu trời, bồng bềnh hằng trăm đảo nhỏ, phòng ốc kiến tạo trên Tường Vân, đủ các màu sắc của cấm chế, phù trận như ẩn như hiện.
Thiên Thủy giới quả nhiên so với Thiên Nguyệt giới phồn hoa hơn nhiều.
Những người khác đều hoan hô, Tả Mạc, Công Tôn Sai, Thuần Vu thành ba sư huynh đệ đều là chưa từng thấy bộ mặt của thành thị, mỗi người đều há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên.
Dung Vi vẫn chú ý đến bọn họ trong lòng âm thầm buồn bực, biểu tình của ba tên này nhìn thế nào cũng không giống như là từ đại môn phái đi ra.
Chẳng qua nàng cũng không nghi ngờ, có rất nhiều đệ tử đại môn phái để có thể chuyên tâm tu luyện mà chưa bao giờ được đi ra ngoài. Có một số người thậm chí hơn mười năm chưa từng bước ra khỏi sơn môn.
Nàng không chỉ không tỏ ra nửa điểm coi thường, trái lại thập phần nhiệt tình giới thiệu.
"Minh Thủy thành chính là tinh hoa của Thiên Thủy giới, hơn bốn phần số lượng linh mạch của bản giới đều tụ tập tại đây, có rất nhiều động thiên phúc địa. Nếu thành chủ muốn phát triển ở chỗ này, đừng ngại mua lấy vài động thiên, dùng cho tu luyện không gì thích hợp hơn."
Động thiên đối Tả Mạc không có lực hấp dẫn gì, ma thể của hắn có thể tự động hấp thu linh lực trong thiên địa, hơn nữa có thể hóa giải tạp chất, không cần đến động thiên làm gì.
Những người khác đối động thiên cũng không có nhiều hứng thú.
Trong lòng Dung Vi càng thêm nhận định Kim Ô thành chủ xuất từ đại môn phái, đối với tu giả phổ thông mà nói, động thiên là thứ rất được bọn hắn yêu thích, cũng là nguyện vọng lớn nhất của họ. Rất nhiều tu giả có mục tiêu phấn đấu cả đời chính là có thể sở hữu một tòa động thiên.
Chỉ có đệ tử của đại môn phái, mới không cần vì vấn đề này mà phát sầu.
Đoàn người Tả Mạc có thể nói là trùng trùng điệp điệp, trú đóng ở một khoảng đất hoang ngoài thành. Nhưng khiến cho Tả Mạc phiền muộn chính là ngay cả đất hoang bên ngoài Minh Thủy thành không ngờ cũng đều có chủ. Dung Vi phải đứng ra mới giải quyết xong chuyện này.
Đám người Thúc Long đối với thành thị không có nửa điểm hứng thú, Thúc Long trẻ lại, sự cuồng nhiệt đối với tu luyện của hắn khiến cho Tả Mạc cũng phải cảm thấy hổ thẹn. Dưới tấm gương của hắn, tất cả doanh vệ trong Vệ doanh đều trở thành cuồng nhân tu luyện.
Tất cả người của Luyện khí bộ đều ở lại doanh trại, chỉ có Tôn Bảo cùng Cát Vĩ theo. Ngoài ra, Bao Dịch cũng không thể thiếu. Chọn lựa mãi cuối cùng Công Tôn Sai cũng dẫn theo ba tiểu đội cùng đi, đội Thiên Phong cũng nằm trong đó.
Nhưng ngay cả như vậy, đoàn người cũng cực kỳ gây chú ý.
Nhất là khí chất sát phạt được bồi luyện qua chiến dấu của Chu Tước doanh, tuyệt đối là khác hẳn so với hộ vệ thông thường. Nếu có người sáng suốt nhìn thấy, tự nhiên là không tránh khỏi suy đoán một chút.
Cũng may ở Minh Thủy thành có rất nhiều người nhận ra Dung Vi, chỉ thấy thỉnh thoảng có người tiến lên chào hỏi nàng.
Bỗng nhiên, Dung Vi tâm thần khẽ động, ngẩng đầu thấy một con hạc giấy bay tới.
Hạc giấy nhanh nhẹn rơi vào lòng bàn tay nàng. Dung Vi mở ra, đọc xong lại lộ vẻ ngoài ý muốn.
Hậu gia không có ở trong phủ!
Phủ vệ do nàng phái về trước vừa truyền tin đến, Hậu gia đã đi ra ngoài từ nửa tháng trước, đến nay chưa quay lại. Dung Vi có chút tiếc nuối, nàng vốn đang muốn mang nhóm người Kim Ô thành chủ đi gặp Hậu gia, Hậu gia kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể nhìn ra lai lịch bọn họ.
Lúc này xem ra đành phải để lúc khác. Trong lòng nàng lại lo lắng mọi chuyện trong phủ, liền cúi người tạ lỗi với Tả Mạc: “Thực sự xin lỗi, Dung Vi không biết Hậu gia nửa tháng trước đã ra ngoài, đến nay còn chưa trở về. Bên trong phủ mọi việc hỗn loạn, Dung Vi xin được cáo từ, xin thành chủ chớ trách."
Tả Mạc nghe vậy, vội vàng nói: "Dung cô nương đã giúp chúng ta rất nhiều, ta cảm kích vạn phần, cô nương mau đi thôi! Chúng ta cũng tùy tiện đi mua bán một chút!"
Dung Vi lo lắng tình hình trong phủ, liền cáo từ rời đi.
Đoàn người đi dạo chưa được bao lâu, vẻ mặt Tả Mạc khẽ động, bỗng nhiên dừng chân. Có người đi theo bọn họ!