Tả Mạc nháy mắt ra dấu, mọi người hiểu ý, cố ý hướng tới nơi hẻo lánh mà đi.
"Các hạ đi theo chúng ta là có ý gì?"
Tả Mạc lạnh lùng nhìn một tu giả đạo bào màu hạnh hoàng, mặt mũi hồng hào trước mặt. Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng vẫn như cũ không hề ít tu giả đi ngang qua, thế nhưng những tu giả này thấy lão đạo mặc hoàng bào sắc mặt đều đại biến, cuống quít rời đi!
"Tiểu oa nhi thật là tinh minh, không ngờ lại có thể phát hiện lão tổ.” Vị lão giả này khấu khí cũng thật không nhỏ, đối mặt với đoàn người Tả Mạc không hề sợ hãi.
Ba tiểu đội Chu Tước im lặng, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tùy thời có thể phát động.
"Ta khuyên các ngươi không nên lộn xộn." Lão đạo mặc hoàng bào cười hắc hắc: "Miễn cho phải chịu khổ dưới tay lão tổ."
Tả Mạc nhíu mày, thời gian này tại sao ai cũng đều có khẩu khí lớn như vậy?
Chẳng qua, vừa tới Minh Thủy thành, Tả Mạc cũng không muốn gây sự, liếc nhìn lão đạo mặc hoàng bào: "Các hạ theo chúng ta lâu như vậy, chắc không phải muốn nói chuyện tào lao."
"Hắc hắc, tiểu oa nhi, trên người ngươi có một kiện pháp bảo, dù sao ngươi cũng không dùng được, chi bằng cấp cho lão tổ đi!” Lão đạo mặc hoàng bào cười dài nói.
Tả Mạc có chút ngoài ý muốn, trong lòng khẽ động, ngoài miệng nói: "Pháp bảo? Pháp bảo trên người ta rất nhiều a, chẳng các hạ nói đến thứ gì?"
"Trên người ngươi toàn một đống đồng nát sắt vụn, có thể coi là pháp bảo chỉ có một kiện mà thôi. Hẳn là một kiện pháp bảo thất phẩm!" Lão đạo mặc hoàng bào nheo mắt, thoáng hiện lên một chút vẻ tham lam.
Pháp bảo thất phẩm, Tả Mạc âm thầm rùng mình, chuyện Cửu chuyển tiêu thổ bàn rơi vào tay mình, số người biết được không có bao nhiêu, lão đạo này làm sao mà biết?
"Các hạ nói đùa! Pháp bảo thất phẩm không phải là thứ tại hạ có thể sở hữu:” Tả Mạc lập tức phủ nhận.
"Trước mặt lão tổ ta còn muốn giả ngốc.” Sắc mặt lão đạo chuyển lạnh, có thêm vài phẩn không kiên nhẫn: "Lão tổ không muốn nghe ngươi lằng nhằng, ngươi nếu thức thời tự động dâng lên, lão tổ tự nhiên có thứ tốt cho ngươi.”
"Các hạ nói cái gì?" Tả Mạc thản nhiên nói, ánh mắt chuyển thành lạnh lẽo.
"Hắc, đừng cho rằng có quan hệ với Ô Hậu phủ, lão tổ cũng không dám động các ngươi, hừ, dù là Ô Hậu đích thân đến cũng không bảo vệ được các ngươi!"
Khí thế của lão đạo đột nhiên bột phát, linh lực xung quanh phảng phất như mất đi khống chế, xao động dị thường.
Sắc mặt đám người Tả Mạc đại biến!
Kim đan!
Lão đạo này không ngờ là kim đan kỳ!
"Hắc hắc! Thức thời một chút, tự động lấy ra. Đừng để lão tổ phải tự mình động thủ, đến lúc đó các người không tránh khỏi đau khổ!" Lão đạo the thé nói.
Linh áp cường đại, giống như chì nặng đè ép xuống khiến cho mọi người hít thở khó khắn. Đám người Tả Mạc chưa bao giờ trực diện chống lại kim đan kỳ ở khoảng cách gần như vậy, dù là Minh Tiêu lão tổ cũng là đối kháng ở không trung, cảm giác lúc này tuyệt nhiên bất đồng. Trong mắt bọn họ, thân hình lão đạo đột nhiên giống như núi cao, mà bọn họ thì nhỏ bé như phù du, không thể làm đối phương có chút dao động nào.
Đối mặt với kim đan ở cự ly gần như vậy, chỉ riêng linh áp cũng để để đại đa số tu giả ngưng mạch mất đi ý chí chống lại.
"Ồ, nhìn không ra, các người cũng có một chút bản lĩnh đó!” Trong mắt lão đạo hiện lên một tia kinh ngạc, chợt cười hắc hắc: "Đáng tiếc, tại trước mặt lão tổ ta cũng không tính là cái gì!"
Ánh mắt lão đạo sáng lên.
Mọi người chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, không thể động đậy, không ngờ ngay cả cánh tay cũng không cử động nổi, sắc mặt mọi người đều kịch biến, lộ vẻ kinh sợ.
Thổ hành chi lực!
"Ngươi..." Tả Mạc trợn mắt, nhưng thân thể không nhúc nhích được chút nào. Hắn rốt cục biết đối phương vì sao lại muốn Cửu chuyển tiêu thổ bàn! Thứ đối phương tu luyện là hành thổ pháp quyết.
Hơn nữa… pháp quyết này bá đạo tuyệt lân!
Tạ Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng thôi động linh lực để phát động kiếm quyết.
"Có chút ý tứ, xem chừng ngươi rất nhanh sẽ đạt tới kim đan kỳ.” Lão đạolần thứ hai lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chẳng qua lập tức lơ đểnh: "Chỉ tiếc, mạng ngươi không tốt."
Phốc!
Tạ Sơn chỉ cảm thấy linh lực hung hăng chảy ngược, cổ họng thấy ngọt, cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm tiên huyết.
"Đừng cố chống cự nữa!" Lão đạo nhìn Tạ Sơn vô cùng trào phúng: "Vô dụng mà thôi. Ngươi và ta chỉ cách nhau một đường tơ, nhưng một đường này chính là cách biệt giữa trời và đất.
Nói xong, liền không hề để ý tới Tạ Sơn, xoay người hướng Tả Mạc.
"Hắc hắc, không nên bắt lão tổ động thủ, hà tất phải như vậy?" Lão đạo mặc hoàng bào cười đắc ý, thản nhiên đi tới trước mặt Tả Mạc, tát bốp bốp lên mặt Tả Mạc hai tiếng cười ha ha: "Vận khí của lão tổ ngày hôm nay thật là không tệ, cần phải đa tạ ngươi a!"
Mỗi tu giả Chu Tước doanh hai mắt đều như muốn nứt ra, điên cuồng thôi động linh lực, liều mạng giãy dụa!
"Nhìn không ra, bọn họ
cũng thật là trung thành!" Lão đạo cười hắc hắc, tiếp tục tát lên mặt Tả Mạc: “"Chẳng qua, trung thành thì có thể thế nào? Ha ha!"
Tả Mạc chịu đựng đau nhức, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi làm sao biết ta có pháp bảo này?"
Lão đạo vô cùng đắc ý: "Dạy cho ngươi một chút, pháp bảo thất phẩm đều có linh tính, không những thể q của lão tổ ta chính là Tham Linh pháp quyết."
Hắn nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới, cuối ánh mắt rơi vào giới chỉ trên tay Tả Mạc, con mắt rồi đột nhiên sáng ngời, cười ha ha: "Lão tổ ngày hôm nay kiếm được một món không nhỏ rồi! Không ngờ ngươi có nhiều nạp hư giới chỉ như vậy!"
Nói xong, liền vươn tay chộp tới giới chỉ trên tay Tả Mạc.
Ngay khi ngón tay hắn vừa mới chạm vào Tả Mạc, biến cố chợt phát sinh!
Cánh tay Tả Mạc vẫn đang bất động không nhúc nhích không hề có dấu chiệu báo trước lật lại, tóm lấy tay hắn!
Sắc mặt lão đạo chợt biến đổi: "Ngươi..."
Một cỗ lực lượngcực kỳ kinh khủng truyền đến tên tay hắn, hắn không thể khống chế thân hình bổ nhào về phía đối phương.
Bất hảo!
Lão đạo ứng biến cực nhanh, nhưng hắn đang muốn thôi động linh tráo con ngươi phút chốc trợn lên, thân hình tê rần, không tự chủ co gập lại như con tôm.
Một quyền khai sơn phá thạch đánh thẳng lên bụng hắn!
Diện mạo Tả Mạc dữ tợn, một nửa bên mặt còn đỏ rừng, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Ca nhịn mày lâu lắm rồi!"
Bành!
Thân thể lão đạo run lên, lực lượng cực lớn khiến cho khuôn mặt hắn vặn vẹo biến dạng.
Sau khi tu luyện Kim cương vi ngôn, lực lượng của Tả Mạc càng thêm cường đại, hiện giờ với ma thể Đại Nhất của hắn, lực lượng đạt tới mức độ vô cùng khủng bố. Đã gọi là ma thể thì có chỗ nào không phải là cực kỳ cường hãn, ma thể Đại Nhật có thể đứng hàng thứ hai trong số Giáo giai, về phương diện này làm sao có thể kém cỏi?
Không chỉ có không kém, hơn nữa càng cường đại, so vớ tưởng tượng của Tả Mạc còn cường đại hơn.
Kỳ thực trong thời gian thân hình vị cầm cố, hắn vẫn còn lưu lại dư lực. Hắn từng chịu đựng qua uy lực của Cửu chuyển tiêu thổ bàn, huống hồ lực lượng của ma thể Đại Nhật hiện giờ còn hơn xa lúc đó. Nhưng những người khác thì không có lực lượng khủng bố như vậy.
Biết chắc không đánh lại đối phương, Tả Mạc không thể làm gì khác hơn là giả yếu dụ địch.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy thoải mãi nói không nên lời, hắn chưa bao giờ cảm giác được nắm tay tràn ngập lực lượng như vậy, mỗi một quyền tựa như tống thẳng sự tức giận trong lòng vào cơ thể lão đạo.
"Lão tổ! Hắc, ngươi không biết ca đã từng giết chết một tên lão tổ sao?"
Bành!
"Muốn cướp bảo bối của ca? Ngươi sợ sống lâu quá à!"
Bành!
"Dám vả vào mặt ca! Ngươi xong đời rồi!"
Bành bành bành!
Tả Mạc liên tiếp điên cuồng đánh ra hơn mười quyền, mỗi quyền đều đánh thẳng lên người lão đạo, mỗi lần bị đánh trúng thân thể lão lại run lên một trận, thịt gân run rẩy. Tả Mạc vẫn chưa hết giận, cầm lấy cổ lão đạo giống như lôi bao cát, hung hắng đập lên mặt đất.
Tê!
Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít vào, ngay cả Tạ Sơn đang thụ thương, vẻ mặt lúc này cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tả Mạc đang bạo nộ.
Oanh oanh oanh!
Từng mảng gạch đá dưới đất vỡ nát, mỗi lần đập xuống một cái, đá vỡ bắn lên tung tóe.
Ba - linh giáp của lão đạo dưới sự đánh đập tàn bạo như vậy cũng không chịu nổi nữa, rốt cuộc nát thành từng mảnh vụn.
Tả Mạc dừng tay một chút, linh giáp của kim đan trị giá không ít tinh thạch đó!
Hắn bỗng dưng cảm thấy đau lòng, giận tím mặt, lại tiếp tục điên cuồng đập lão đạo hơn mười phát nữa mới thôi. Đến khi hắn cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, một tay xách cổ lão đạo, quay sang nhìn về phía những người khác.
"Các ngươi không có việc gì chứ?"
Xoát, mọi người xung quanh nhất tề lui về phía sau vài bước.
Mọi người lúc này không chút xíu tức giận nào, đều dùng áng mắt thương cảm đồng tình nhìn về phía lão đạo bị Tả Mạc đánh cho thành giống như chó hoang kia. Lão đạo lúc này đã không còn ra hình người, toàn thân dập nát, cái gì cũng không biết nữa.
Đáng thương, thực sự là đáng thương!
Bọn họ chưa từng có gặp qua tên kim đan nàođáng thương như vậy, bị người ta dùng nắm tay mạnh mẽ thăm hỏi đến mức không còn ra hình người.
Nghìn vạn lần không nên đắc tội với lão bản!
Ngay cả đại hán hào sảng như Lôi Bằng lúc này cũng giống như tiểu cô nương nhút nhát, sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra, tim đập thình thích. Mà Tông Như từng dạy lão bản quyền quyết, sắc mặt cũng vàng như đất, hắn dám dảm bảo, thứ này tuyệt đối không phải là hắn dạy ra…
Cái gì gọi là điên cuồng? Cái gì gọi là bạo lực? Cái gì gọi là dã man?
Dùng man lực đập cho cho kim đan kỳ hôn mê không biết gì nữa, toàn thân co giật từng cơn, da thịt dập nát, xương cốt vỡ vụn.
Không phải tu giả chú trọng linh lực cùng kỹ thuật sao…
Chính vì vậy đến khi lão bản vẻ mặt dữ tợn quay nhìn mọi người, cả đám lập tức đồng thời lui về sau mấy bước.
Tả Mạc đảo mắt nhìn lão đạo trên tay, âm thầm sảng khoái, rốt cuộc cũng tóm được một tên kim đan rồi! Hắn từng đáp ứng cấp cho Bồ yêu một viên kim đan, không nghĩ tới ngày hôm nay lại đụng phải một tên kim đan ngu xuẩn như vậy. Hắn lúc này hồn nhiên quên hết tình cảnh bị áp chế vừa rồi.
"Hồi doanh!"
Tả Mạc khí khái ngút trời, dẫn đầu mọi người trở lại doanh trại.
Đứng cách bọn họ một quãng xa, Tô Nguyệt vẻ mặt trắng bệch, nàng lần đầu nhìn thấy một kẻ dã man cuồng bạo như vậy.
Khi nàng nhìn thấy hoàng bảo lão đạo đi theo đám người Tả Mạc gây chuyện thì lập tức chú ý. Nàng vẫn muốn thăm dò thực lực của đám người này, đang lúc không biết làm cách nào thì lão đạo xuất hiện, thật là một cơ hội không thể tốt hơn được.
Nàng nhận ra hoàng bào lão đạo kia, hắn là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, sát nhân vô số, ngay cả tu giả kim đan kỳ cũng phải kiêng kị.
Sự tình phát triển hoàn toàn khác hẳn tưởng tượng ban đầu của nàng, không hề có nửa điểm phù hợp nào.
Chênh lệch giữa kim đan và ngưng mạch mọi người đều biết. Nàng thậm chí cảm thấy đám người Tả Mạc hoàn toàn không dám phản kháng, ngượt lại đem pháp quyết nộp ra. Mà đến khi lão đạo phát động pháp quyết, nàng không khỏi âm thầm lắc đầu thở dài, vị Kim Ô thành chủ này thực sự không phải một người thông minh.
Thế nhưng một màn tiếp theo khiến nàng ngây ra như phỗng.
Kim Ô thành chủ đột nhiên phát động tóm lấy lão đạo, không hề dùng linh lực, tuyệt đối không dùng một chút linh lực nào, giống như lưu manh dùng tay chân ẩu đả.
Thế nhưng...
Nắm tay không có chút linh lực nào đó không ngờ đánh cho lão đạo không còn ra hình người.
Lẽ nào hắn là tu giả luyện thể?
Có thể đem tu giả kim đan ấu đánh thành bộ dáng này, cần luyện thể đến cảnh giới nào a?
Kim Ô thành chủ đánh đập người ta tàn bạo điên cuồng khiến cho nàng hoa dung thất sắc, trong lòng không tự chủ sinh ra một tia sợ hãi.
Một tên côn đồ!