Trong doanh trại.
“Ta nói này, ngươi có thể nhanh hơn một chút không?” Bồ yêu không nhịn được thúc giục.
“Gấp cái gì! Ta kiểm tra xem còn thứ gì không.” Tả Mạc lại cẩn thận tìm khắp toàn thân lão đạo một lần nữa, đảm bảo không lưu lại bất kỳ vật gì, lúc này mới lưu luyến đem lão đạo cấp cho Bồ yêu.
Bồ yêu không chờ được nữa, hóa thành một đoàn hắc phong, cuồn cuộn cuốn lấy lão đạo vào trong.
“Thật đáng thương!” Tả Mạc tràn ngập thương hại lắc đầu cảm khái, nhưng khi ánh mắt chuyển qua một đống chiến lợi phẩm trước mắt lập tức tươi cười rạng rỡ. Cùng kim đan chiến đấu đúng là vất vả nhưng chiến lợi phẩm cũng khiến người ta ngây ngất.
Úc…
Trên người lão đạo cũng không có nhiều thứ, nhưng có thể lọt vào mắt tu giả kim đan kỳ tự nhiên là phẩm chất bất phàm. Một đôi tử mẫu đồng linh, một đá xanh hình ngọn núi nhỏ bằng bàn tay, ba miếng ngọc giản.
Tả Mạc trước hết lấy ra đôi tử mẫu đồng linh. Hai lục lạc bằng đồng một lớn một nhỏ ở giữa là nối lại bằng một sợi dây đỏ.
Tả Mạc cảm thấy thú vị, thử lắc lục lạc.
Đinh!
Tả Mạc phảng phất như bị dã thú đột ngột đánh tới trước mặt, chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì đã bị bắn văng ra xa hơn mấy trượng.
Một lát sau, Tả Mạc mới kinh hoảng đứng lên, phun ra một ngụm đất cát, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm lục lạc trên mặt đất.
Thật là pháp bảo lợi hại!
Nếu không phải hắn luyện thành Đại Nhật ma thể, vừa rồi cũng không dễ chịu như vậy. Pháp bảo âm thanh cổ quái như vậy hắn nhìn thấy là lần đầu tiên. Đa số pháp bảo âm thanh đi theo còn đường mê hoặc tâm thần, mà một số ít pháp bảo lợi hại càng có khả năng trực tiếp đả thương hồn phách.
Kiện tử mẫu đồng linh này lại có năng lực đả thương người.
Cổ quái! Quá cổ quái!
Tả Mạc cẩn thận nhặt tử mẫu đồng linh lên, thần thức chìm vào trong đố. Muốn hiểu rõ một kiện pháp bảo, biện pháp tốt nhất là dùng thần thức tra xét rõ ràng.
Thần thức vừa tiến vào lục lạc, Tả Mạc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi, thân mình ở trong một khoảng hư không.
Vô số phù văn phức tạp mang phong cách cổ xưa lưu động xung quanh hắn, chúng tựa hồ như có sinh mệnh, tự do chuyển động. Ngay cả người tinh thông phù trận, nhìn thấy những phù văn này cũng không khỏi choáng váng một trận.
Cách Tả Mạc không xa có một quả cầu cao bằng người, quả cầu do tầng tầng lớp lớp phù văn tinh tế dày đặc hình thành. Đó chính là cấm chế! Quả cầu lớn như vậy, bị người ta bố trí không biết bao nhiêu tầng cấm chế.
Nhìn chằm chằm quả cầu cấm chế, Tả Mạc bỗng có chút hiếu kỳ, bên trong quả cầu này rốt cuộc là có cái gì đây?
Chẳng lẽ thứ ở trong quả cầu mới là bộ phận chủ yếu nhất của lục lạc này? Vừa rồi cỗ lực lượng cực lớn đem hắn đánh bay đi do thứ gì phóng ra? Là những phù văn này sao? Phù văn này cầm cố thứ gì bên trong?
Tả Mạc có chút không thể xác định, chẳng qua lúc này hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phù văn bay lượn xung quanh đã vượt ra ngoài phạm vi kiến thức của hắn, nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong đó, hắn không biết liệu mình có thể thoát ra hay không!
Từ lục lạc đi ra, trong lòng Tả Mạc còn có chút sợ hãi.
Phẩm giai của pháp bảo này hắn không rõ ràng nhưng ít nhất cũng phải là ngoài ngũ phẩm, trực giác nói cho hắn biết nó rất nguy hiểm. Xuất phát từ cẩn thận, Tả Mạc quyết định tạm thời không chạm vào nó. Phỏng chừng lão đạo bị đánh chết cũng không minh bạch cách dùng thừ này.
Sự chú ý của Tả Mạc lập tức chuyển sang khối đá xanh, vừa cầm lên tay hắn thất kinh.
Quá nặng!
Khối đá nhỏ bằng bàn tay này không ngờ lại có trọng lượng đạt tới hai nghìn cân!
Tả Mạc nhất thời trở nên hưng phấn, đây chắc chắn là một kiện pháp bảo lợi hại. Hắn không khỏi nghiêm túc quan sát kỹ càng. Bên ngoài khối đá có vô số phù triện li ti như sợi tóc, như ẩn như hiện, thể hiện trình độ luyện khí cao siêu.
Tả Mạc quán nhập linh lực vào trong.
Bên ngoài tảng đá hiện lên hai chữ đỏ bằng chu sa “Trấn Tà”, mà khối đá cũng cấp tốc lớn lên cao hơn năm trượng.
Trong lòng Tả Mạc khẽ động, ngón tay chỉ về phía trước, trong miệng quát một tiếng: “Đi!”
Khối đá bất ngờ nện thẳng xuống phương vị ngón tay Tả Mạc chỉ tới.
Oanh!
Địa rung núi chuyển, dưới chân Tả Mạc chấn động một trận, khiến người ta khó mà đứng thẳng. Khí lưu mạnh mẽ tản ra mang theo bụi bặm giống như cơn lốc.
Toàn bộ doanh trại đều bị động tĩnh như vậy kinh động, chỉ thấy vô số bóng người hướng bên này bay tới.
Đến khi mọi người nhìn thấy một khối đá lún sâu vào lòng đất hơn phân nửa, xung quanh dày đặc các vết nứt như mạng nhện, thần sắc mỗi người đều kinh sợ, ngây ngốc tại chỗ.
“Khụ khụ, giải tán! Giải tán! Ta đang thử nghiệm pháp bảo mới!”
Tả Mạc đem mọi người đuổi về, chạy đến trước khối đá ngẩng đầu quan sát hai chữ “Trấn Tà” vô cùng say mê.
Hảo bảo bối a hảo bảo bối!
Chỉ cần nện xuống một cái, cho dù là tu giả kim đan kỳ trúng phải cũng nát thành thịt vụn. Cho dù bị quyệt qua cũng đủ gãy chân đoạn tay, dập nát da thịt.
Tòa “Trấn Tà phong” này là một kiện pháp bảo ngũ phẩm, khiến cho Tả Mạc yêu thích không muốn rời tay. Pháp bảo ngũ phẩm, tất nhiên sẽ có phù trận kỹ năng, cho dù thi triển bình thường đã có uy lực như vậy, nếu thi triển phù trận kỹ năng sẽ sinh ra cảnh tượng gì đây?
Tả Mạc trước hết thu Trấn Tà phong vào trong giới chỉ, tìm hiểu phù trận kỹ không phải chuyện ngày một ngày hai.
Liên tiếp thu được hai kiện pháp bảo cực phẩm, cũng làm cho lòng hiếu kỳ của Tả Mạc tăng cao, đối với ba khối ngọc giản càng tràn ngập chờ mong.
Hắn lấy ra ngọc giản, lật xem một khối.
Khối ngọc giản thứ nhất chép lại công pháp tu luyện của hoàng bào lão đạo – “Trầm Thổ quyết” – là một bộ pháp quyết thổ hành lục phẩm hiếm thấy, chuyện này khiến cho Tả Mạc vô cùng kinh hỉ. Pháp quyết ngũ hành cao cấp, cho dù là ở Côn Lôn cũng khó mà tìm được.
Hắn rất nhanh tìm thấy chiêu thức hoàng bào lão đạo thi triển ngoài Minh Thủy thành – “Trầm Thổ Cấm” – trong nháy mắt ngầm điều động thổ hành chi lực, đạt được hiệu quả cầm cố đối phương.
Ngoài ra, còn có rất nhiều tác dụng, khiến cho Tả Mạc xem mà sợ hãi.
Nếu hôm nay không phải do đối phương sơ ý, bị hắn lại gần chế trụ thì thắng bại rất khó nói. Tu giả kim đan kỳ tinh thông ngũ hành pháp quyết so với kiếm tu kim đan kỳ hoàn toàn bất đồng, tuy rằng công kích không sắc bén bằng kiếm tu nhưng thủ đoạn biến hóa cực kỳ khó đoán.
Tả Mạc hạ quyết tâm phải cẩn thận tu luyện bộ Trầm Thổ quyết này. Thiên phú của hắn ở phương diện ngũ hành so với kiếm tu hơn kém không chỉ một chút.
Ngọc giản thứ hai khiến tinh thần Tả Mạc rung động một trận, bên trong ghi chép chính là cách sử dụng cùng phương pháp tế luyện Trấn Tà phong. Tả Mạc nhìn thấy thì hai mắt sáng ngời, vô cùng kinh hỉ. Khối Trấn Tà phong này dùng mười ba nghìn cân thanh nham tam phẩm luyện hóa hơn trăm lần, không ngừng loại bỏ tạp chất, cuối cùng còn lại một vạn cân tinh hoa.
Bên trong ngọc giản còn ghi chép về phù trận kỹ năng của Trấn Tà phong vô cùng cưỡng hãn, làm cho Tả Mạc vừa nhìn thấy đã khó mà nhịn được.
Trấn Tà phong là một loại pháp bảo tương tự Phiên Thiên ấn, loại pháp bảo này thường thường uy lực cường đại, nhưng cũng có những chỗ thiếu hụt. Như Trấn Tà phong này tu giả cần phải nắm giữ trong bàn tay. Trọng lượng kinh khủng của nó đạt tới vạn cân, mặc dù trải qua luyện chế trong lúc không thôi động đến thì trọng lượng cũng đã là hai nghìn cân, người nào khí lực hơi yếu không thể thi triển nổi.
Thời gian hoàng bào lão đạo giữ Trấn Tà phong này cũng không ngắng, nhưng vì nguyên nhân này chỉ có thể đem nó đặt ở một góc trong giới chỉ.
Nhưng thứ này đối với Tả Mạc mà nói đúng là không gì thích hợp hơn. Với lực lượng của Đại Nhật ma thể, đừng nói nghìn cân, cho dù là vạn cân hắn cũng có thể cầm lên. Mà nếu tu luyện Trầm Thổ quyết, hai thứ phối hợp lại, uy lực càng tăng lên gấp bội.
Trong ngọc giản còn ghi lại phương pháp làm sao để luyện chế thêm một lần nữa, Tả Mạc nhìn qua liền cất trở lại trong giới chỉ, xem tới khối ngọc giản cuối cùng.
Khối ngọc giản cuối cùng này là một phần giới đồ.
Giới đồ này so với giới đồ của Dung Vi còn lớn hơn, khiến cho Tả Mạc có chút kinh ngạc. Hắn cho rằng giới đố này do lão đạo từ nơi khác lấy được chứ không phải tự mình đánh dấu.
Số giới được đánh dấu trên giới đồ đạt tới hơn năm trăm, thậm chí còn có không ít những nơi thập phần hẻo lánh. Tả Mạc mơ hồ nhận ra những lộ tuyến mà người chế tác giới đồ này đi qua. Trong đó có không ít lộ tuyến dẫn đến những nơi địa phương cực kỳ xa xôi.
Ở mỗi một giới đều ghi chú các tin tức thập phần tỉ mỉ, rõ ràng.
Tả Mạc không khỏi sinh ra vài phần kính trọng, có thể đi qua nhiều địa phương như vậy, thực lực của vị tu giả này nhất định rất cường đại.
Lần theo giới đồ, Tả Mạc nhìn xuống phía dưới có một cảm giác mới mẻ.
Khi hắn nhìn tới một nơi gọi là Vân Hải giới thì đọc thấy một tin tức khiến cho hắn cứng đờ tại chỗ.
“Ở sâu trong Thủy Vân Hải, có thể tìm thấy Thủy Vân Thai, dùng chữa trị nuôi dưỡng thần hồn có tác dụng kỳ diệu.”
Thủy vân thai!
Tả Mạc chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, mấy món pháp quyết pháp bảo vừa rồi hoàn toàn không làm hắn cao hứng bằng tin tức này.
Thủy Vân Thai nguyên lai là ở Vân Hải giới.
Vân hải giới!
Hai mắt Tả Mạc tỏa sáng, hắn lập tức tìm được vị trí của Thiên Thủy giới cùng lộ tuyến đi tới Vân Hải giới.
Đây là một con đường rất dài, ở giữa phải đi qua bảy đại giới, hai mươi sáu tiểu giới. Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình lại có một ngày muốn đi tới nơi xa xôi như vậy. Chẳng qua, hắn không hề có chút nao núng, sợ hãi nào.
Hắn muốn tìm tới Vân Hải giới, chữa trị cho A Quỷ thật tốt.
A Quỷ yên lặng ngồi, đám chim ngốc, tiểu tháp đuổi bắt xung quanh cực kỳ thoải mái. Từ khi A Quỷ thụ thương, khí tức xung quanh thân thể nàng biến mất, đám chim ngốc hoàn toàn không còn sợ hãi, ngược lại còn vô cùng thân thiết.
Tiểu hỏa thích lăn qua lăn lại trên người A Quỷ, mà Tiểu hắc thích nằm trên tóc A Quỷ, tiểu tháp thích bay xung quanh. Khiến cho Tả Mạc không ngờ được chính là chim ngốc. Con chim này không hiểu vì sao đối với A Quỷ có thái độ vô cùng tốt, thậm chí sẵn sàng chở nàng.
Đây là đãi ngộ khiến Tả Mạc không cách nào tưởng tượng.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tả Mạc cảm thấy A Quỷ có bốn tên tiểu tử làm bạn, gương mặt tựa hồ có thêm một tia sinh cơ.
Tả Mạc nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng ấm áp dị thường.
Tô Nguyệt thất hồn lạc phách trở lại môn phái, cảnh tượng phát sinh ban ngày đến giờ vẫn không ngừng trùng kích tâm linh nàng. Nàng chấp chưởng Bách Hoa Minh hơn hai mươi năm, âm mưu quỷ kế gì cũng đều gặp qua, thế nhưng chiến đấu cuồng bạo trực tiếp vậy là lần đầu tiên nhìn thấy!
Xem ra mình thực sự chỉ thích hợp đứng phía sau hậu trường chỉ đạo thôi - nàng tự giễu cợt.
Nàng ngồi xuống, uống một ngụm linh trà, tinh thần cảm giác khá hơn một chút.
Đúng lúc này một nữ đệ tử thần sắc hoảng loạn vội vã chạy vào.
“Chưởng môn! Không tốt! Sư muội bị Thiên Tự Giáp Nhất giết chết, hắn… hắn chạy rồi!”
Tô Nguyệt vừa đặt chén trà lên miệng, cạch một tiếng chén trà rơi lên mặt đất, nàng trợn tròn hai mắt, tức giạn quát: “Ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn không mau đuổi theo? Một đám phế vật! Nếu không bắt được hắn trở về, các người cũng không cần trở về nữa!”