修真世界 - Tu chân thế giới
Tác giả: 方想 - Phương Tưởng
Nguồn: http://4vn.eu/
Chương 310: Thù hận trước đây
Dịch: BigBro
Biên: c0f7e3
Thúc Long tuần tra một vòng quanh Vệ doanh, thấy mọi người đều khắc khổ tu luyện sắc mặt hắn không khỏi toát ra vài phần thỏa mãn. Hắn biết rất rõ thiên phú của bọn họ cực kì kém cỏi chỉ có thể khắc khổ tu luyện mới có thể bù đắp lại.
Đám người Vệ doanh xuất thân đều là tu nô, đã trải qua rất nhiều gian khổ, tính tình họ kiên nhẫn dị thường, có được cơ hội quý giá như vậy không ai lười biếng. Thúc Long lớn tuổi nhất trong bọn họ, tính tình cũng trầm ổn nhất, chỉ cần yêu cầu của Bồ yêu đưa ra, cho dù là hà khắc đến mức nào, hắn đều tìm mọi cánh mà đốc thúc mọi người hoàn thành cho bằng được.
Trải qua mấy tháng, các thành viên Vệ doanh đều đã tiêu hóa sạch sẽ chỗ tốt khi đột phá lần trước, thực lực tổng thể bước lên một nấc thang mới. Hắc giáp trên mình họ ngày càng thêm tinh xảo, hình dạng cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa, hắc giáp của mỗi người khác nhau có những điểm khác nho nhỏ, có người là phong cách thô hào mạnh mẽ, có kẻ lại linh mẫn, nhanh nhẹn, trải qua giai đoạn tu luyện lúc đầu, phương hướng phát triển của bọn họ cũng đã đi theo các hướng khác nhau.
Đây là kết quả tất yếu khi tu luyện đến giai đoạn trung kì của bất cứ loại pháp quyết hoặc ma công nào, đến giai đoạn này đều có hiện tượng như vậy.
Thúc Long đứng đầu Vệ doanh, được Bồ yêu chỉ bảo nhiều nhất. Thực lực của hắn ở trong Vệ doanh không ai có thể so sánh, tuy rằng không tỷ thí với những cao thủ của đội Thiên Phong nhưng mọi người đều nhận định rằng thực lực của hắn tuy không đạt tới cảnh giới như Tạ Sơn, Ma Phàm nhưng so với Niên Lục, Lôi Bằng thì không kém là bao.
Nhưng Tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp hắn.
Tu luyện ma công hung hiểm, chỉ hơi sơ xuất là thần hồn câu diệt, nhưng nều có thẻ vượt qua được, tốc độ tăng tiến vượt xa tu giả tu luyện linh lực hay yêu tu luyện thần thức. Thúc long cả đời thăng trầm trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, những trải nghiệm này đối với ma công “Khổ vệ” mà nói đúng là vô cùng hữu ích. Con đường tu luyện của hắn cứ như nước chảy thành sông, tiến triển cực nhanh.
Tuy rằng Thúc Long đốc thúc mọi người tu luyện nghiêm ngặt nhưng tính tình hắn kì thực khá ôn hòa, không thích tranh đấu. Tuy tu luyện ma công giúp hắn khôi phục lại nét trẻ trung, nhưng tính cách vẫn không phát sinh thay đổi gì, thể hiện rõ ràng tính cách ẩn giấu tài năng chỉ có ở những người trung niên cẩn thận.
Nơi đóng quân của Vệ doanh hẹp dài, cong lại như trăng, cơ hồ đem toàn bộ doanh trại bao lại.
Bỗng nhiên trong mắt Thúc Long lóe lên một đạo quang mang, hướng về các doanh vệ khác làm một động tác, rồi hướng đến rừng tùng rậm rạp bên ngoài doanh trại chạy đi. Nhĩ lực của hắn kinh người, nghe được giữa rừng tùng kia có tiếng động, tựa hồ có không ít người đang hướng về bên này mà đến.
Hơn mười doanh vệ khác theo sát phía sau hắn.
Các doanh vệ đều lộ vẻ cảnh giác nhưng cũng không hề khẩn trương, cực kì trấn định. Trải qua trận chiến tại Kim Ô thành, nhất là trận đánh đầy nguy hiểm cuối cùng kia, tiến bộ của bọn họ cực kì rõ rệt.
Thanh âm giữa rừng tùng truyền đến ngày càng rõ ràng, lúc này không chỉ mình Thúc Long nghe được, mấy doanh vệ khác cũng có thể phát hiện ra. Ánh mắt mọi người dán chặt vào rừng tùng, cùng đợi những vị khách không mời mà đến này xuất hiện.
“Rầm” một tiếng, một người toàn thân đầy máu từ trong rừng tùng chui ra.
Thúc Long có chút ngạc nhiên, nhưng khi hắn nhìn rõ mặt kẻ này, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.
“A Văn!!”
Các doanh vệ khác khi thấy rõ mặt kẻ đó, không nhịn được đều thất thanh kêu.
Người toàn thân đầy máu kia nghe thấy tiếng kinh hô thân thể run lên, có phần mờ mịt ngẩng đầu lên.
"A Văn, trời ạ, thật là ngươi sao?"
"A Văn, ngươi còn sống!"
Mọi người kích động dị thường, bọn họ đều nhận ra thiếu niên toàn thân là máu này, ánh mắt thiếu niên lộ vẻ mê man, tuy hắn không nhận ra đám người mặc giáp đen trước mặt này, nhưng họ lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.
“Đợi lát nữa nói chuyện sau, Thiên Mộc, mang A Văn về phía sau, những người khác chuẩn bị nghênh địch!” Thanh âm trầm ổn của Thúc Long vang lên, khuôn mặt tuấn tú của hắn không chút sợ hãi, sâu trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Thiếu niên nghe được cái tên Thiên Mộc này thì cả người chấn động, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào đại hán trước mặt: “Thiên Mộc? Thiên Mộc đại ca?”
Thiên Mộc nhêch miệng cười nhưng mang theo vài phần sát khí: “Tiểu A Văn, kẻ nào khi dễ ngươi, đại ca giúp ngươi đập chúng”
Thanh âm và ngữ khí quen thuộc làm thiến niên càng thêm tin tưởng đại hán xa lạ trước mắt này thực sự là Thiên Mộc đại ca, chợt, như nỏ mạnh hết đà, thiếu niên kiệt sức ngất đi trong long Thiên Mộc.
Không ai nói gì, thế nhưng trên hắc giáp của mỗi người chui ra từng sợi hắc tuyến quấn vào chân, khuỷu tay, cổ tay bọn họ. Nhìn thảm trạng của A Văn trong lòng mỗi người đều như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Chỉ có Thúc Long vẫn không nhúc nhích, cả người không có chút sát ý nào lộ ra.
“Rào! Rào!” một đám nữ tu từ giữa rừng tùng lao ra, cùng lúc đó trên bầu trời cũng có một đám nữ tu bay tới.
Thủ lĩnh đám nữ tu này nhìn thấy bọn Thúc Long ánh mắt liền lộ ra vẻ cảnh giác, bất quá khi các nàng thấy A Văn đang nằm trong tay Thiên Mộc, trong mắt liền hiện ra vẻ tàn khốc, lãnh đạm nói: “Các hạ là người phương nào, tại sao lại cướp đi tu nô đang lẩn trốn của bản môn?”
Ngay khi nhìn thấy nữ tu, sát ý trong lòng Thúc Long cũng không thể kìm được nữa, vô số hắc khí tựa như hỏa diễm, trào ra từ trong thân thể hắn, bao phủ toàn thân.
Hắn nhận ra khuôn mặt này!
Bạch Như Phân (biên: phản đối tác giả dìm hàng chị em) , trưởng quản tu nô của Bách Hoa Minh, nữ nhân này tính tình tàn nhẫn tu nô hơi có chút không nghe lời liền bị đem ra hành hạ, đồng bạn của Thúc Long chết trên tay ả không dưới năm mươi người.
“Sát!”
Thanh âm lạnh lùng của Thúc Long Vang lên rồi tan biến giữa không trung, theo đó thân hình hắn cũng biến mất tại chỗ.
Nữ đệ tử của Bách Hoa Minh, không ngờ đối phương ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, trực tiếp động thủ, không kịp phòng bị, nhất thời rơi xuống hạ phong.
Không riêng Thúc Long, các doanh vệ khác cũng nhận ra lai lịch của nữ tu trước mặt này, con mắt kẻ nào cũng đỏ bừng, sát khí bạo tăng.
Thúc Long nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Bạch Như Phân như quỷ mị, tay phải chém xuống, một đạo hắc mang như đao phong hướng cái cổ trắng như tuyết của Bạch Như Phân vạch tới, cùng lúc đó từ mũi chân hắn cũng âm thầm thoát ra một đoàn hắc khí lặng yên cuốn lấy chân phải của đối phương.
Bạch Như Phân sắc mặt trắng bệch, đối phương vừa ra tay đã dùng chiêu trí mạng, không có chút lưu tình hay do dự nào cả. Trong lúc lúc hốt hoảng, ả vội thôi động phi kiếm bắn ra vài đường kiếm quang như hoa mai trắng thủ hộ trước người.
Thế nhưng tốc tốc độ đối phương quá nhanh, không ngờ lại hung hăng đánh thẳng lên kiếm quang. Trong lòng Bạch Như Phân vui mừng, nhưng khi ả thấy kiếm quang xuyên qua thân thể đối phương thì sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Không tốt, là tàn ảnh!
Dưới chân ả bất ngờ truyền lên cảm giác đau đớn kịch liệt, ả không kịp kêu thảm một tiếng, đột nhiên trước mắt ả trời xoay đất chuyển, sau đó ả nhìn thấy một thân thể không đầu không ngừng phun máu.(Dịch: lão PT này Biên: Ác)
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, đệ tử Bách Hoa Minh ngày thường làm sao có thể trải qua tràng diện giết chóc đẫm máu này? Trong lúc kinh hãi liền mất đi tính mạng.
Trong nháy mắt, xác chết khắp nơi!
Tu giả Bách Hoa Minh trên bầu trời sắc mặt ai cung trắng bệch, không ít kẻ hét lên chói tai rồi điên cuồng bỏ chạy.
Thúc Long ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từ dưới đất nhặt lên một tảng đá, cả người cong ra sau như cánh cung, bất ngờ bật manh một cái ném tảng đá.(Dịch: vì nó không biết bay nên phải chọi đá )
“Vụt!”
Tiếng rít kinh tâm động phách vang lên, khối đá xuyên thủng ngực một nữ tu, máu bắn đầy trời.
Nữ tu này vì quá hoảng sợ, thậm chí quên cả thôi động linh giáp.
Một Tảng đá này của Thúc Long làm những kẻ khác cảng thêm liều mạng chạy trốn.
Thúc Long quát những doanh vệ khác đang chuẩn bị đuổi theo dừng lại, “Khổ Vệ” tuy cường hãn nhưng cũng có một khuyết điểm – chính là không am hiểu phi hành. Nhược điểm này phải đợi khi bọn họ luyện tới cảnh giới cao thâm hơn mới có khả năng tiêu trừ.
Trở lại doanh trại, chuyện đầu tiên Thúc Long làm đó là hướng Tả Mạc bẩm báo lại chuyện này. Hắn biết việc này quan hệ trong đại, lần này đã triệt để đắc tội Bách Hoa Minh, cực kì có thể dẫn đến khả năng cùng Bách Hoa Minh Khai chiến.
Tả Mạc sau khi nghe Thúc Long bẩm báo cũng không có trách hắn mà hỏi: “ vẵn có kẻ sống sót sao?”
Thúc Long sửng sốt: “Có một tên.”
“Lập tức đi thăm dò xem Bách Hoa Minh tọa lạc ở đâu” Tả Mạc thần sắc nghiêm nghị: “Tiên hạ thủ vi cường, không cho bọn hắn thời gian để chuẩn bị, bằng không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”
Thúc Long cả kinh, nguyên bản hắn cho rằng lão bản sẽ trách tội bọn họ, nhưng hắn không ngờ rằng lão bản cũng không có trách tội trái lại còn chủ động xuất kích. Hắn mấp máy môi, lập tức xoay người rời đi.
Công Tôn Sai lắc đầu: “Phiền phức lớn rồi đây!”
Bọn họ nhiều người như vậy xuất hiện ở Minh Thủy thành, các thể lực tại Minh Thủy thành vốn đang cực kì đề phòng bọn họ, nay lại cùng Bách Hoa Minh phát sinh xung đột, cục diện này với bọn họ rất bất lợi.
“Không sao, chỉ cần không cho chúng thời gian, tốc chiến tốc thắng, chúng ta có thể tranh thủ khi người khác chưa kịp phản ứng mà an toàn rời đi.” Tả Mạc không chút để ý nói.
“Sư huynh không tránh bọn họ sao?” Công Tôn Sai có chút hiếu kì hỏi, sư huynh hôm nay quyết định nhanh chóng, quả quyết làm hắn có chút bất ngờ.
“Không trách”. Tả Mạc lắc đầu, điềm nhiên nói: “Bọn Thúc Long là người của chúng ta. Bọn họ cùng Bách Hoa Minh có huyết thù, đệ nói chúng ta giúp ai? Đương nhiên là bọn Thúc Long. Hơn nữa chuyện này vốn không phải là lỗi của bọn họ, đổi lại là ta, chắc chắn sẽ trực tiếp giết đến Bách Hoa Minh, bất quá, hắc hắc, hiện tại cũng chưa muộn!”
Doanh trại bắt đầu cấp tốc vận chuyển, không ai cảm thấy bất ngờ. Ngay cả tu giả luyện khí bộ, thần sắc cũng thong dong trấn dịnh. Nơi đây bất quá chỉ là nơi đóng quân tạm thời, đa số đồ vật linh tinh đều ở trên vận nô thuyền, không mang xuống nên tiết kiệm rất nhiều công sức.
Mất một canh giờ, tất cả mọi người đều đã leo lên vận nô thuyền.
Năm chiếc vận vô thuyền chậm rãi bay trên bầu trời, hướng Minh Thủy thành ở phía đông nam mà bay đến.
Bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy không có khả năng gạt được thế lực ngầm ở địa phương, mà Tả Mạc cũng không có dự định giấu diếm, cách của hắn rất đơn giản, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc chiến đấu! Cừu hận giữa bọn họ và Bách Hoa Minh đã không thể hòa giải, mà thế lực Bách Hoa Minh đã cắm rễ ở đây lâu như vậy, nếu để bọn hắn có đủ thời gian để phát động lực lượng sẽ cực kì đáng sợ.
Đối với các thế lực khác, bọn họ mới là kẻ từ bên ngoài đến.
Tả Mạc thể hiện sự quả quyết của kẻ đứng đầu, hắn không hề do dự, lập tức quyết định chủ động tấn công Bách Hoa Minh.
Tô Nguyệt mặt trầm như nước, sau khi nghe xong đệ tử bẩm báo, nàng cũng không thể ngờ lực lượng thần bí này lại ngang ngược như vậy. Thậm chí không cho các nàng cơ hội mở miệng, trực tiếp động thủ, cứ như là có thâm cừu đại hận gì đó vậy. (Biên: Tí nữa nó còn oánh đến tận nhà thì cưng làm sao )
Nàng không thể nào đoán được toàn bộ Vệ doanh đều là tu nô mà các nàng vận chuyển đến Tiểu Sơn giới.
Quan hệ song phương đã tới mức không còn gì có thể hòa hoãn được nữa.
Đối với đội ngũ thần bí này nàng mặc dù kiêng kị, nhưng cũng không hề sợ hãi. Bách Hoa Minh là một trong các thế lực đứng đầu Thiên Thủy giới, làm sao có thể để bọn chúng khinh thường.
“Bên trong môn phái hiện giờ còn lại bao nhiêu trưởng lão?” Nàng quay sang hỏi đệ tử tâm phúc đang ở bên cạnh.
“Vương trưởng lão, Mai trưởng lão, cùng Tiếu trưởng lão đều đang ở đây.” Đệ tử lập tức đáp.
Tô Nguyệt trong lòng trấn định: “Mời các nàng đến đây nghị sự, ngươi tự mình đi mời!”
Giúp đỡ dịch Tu chân thế giới http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67437&page=3
Thảo luận về Tu chân thế giới http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=79
|