Vương trưởng lão, Mai trưởng lão và Tiếu trưởng lão một lúc sau thì tới.
“Không biết có chuyện gì xảy ra mà chưởng mông lại gọi chúng ta tới? Lão bà tử hơi hiếu kỳ đó!” Thanh âm bén nhọn của Mai trưởng lão vang lên, người chưa tới tiếng nói đã tới. Mai trưởng lão có khuôn mặt dữ tợn, tính khí cũng nóng như lửa.
Trong ba người, nàng tự nhiên phải góp chút công sức.
"Trong bọn chúng tu giả kim đan khác không?" Vương trưởng lão hỏi.
"Ngay cả một người cũng không có, đệ tử đã từng gặp qua bọn họ, không phát hiện tu giả kim đan kỳ nào." Tô nguyệt mười phần khẳng định nói.
"Ngay cả một tu giả kim đan kỳ cũng không có mà còn dám kiêu ngạo như thế, muốn chết!" Mai trưởng lão hung hăng nói.
Bỗng có một đệ tử lảo đảo chạy vào nói: “Chưởng môn! Có.. Có người đánh tới cửa.”
Tô nguyệt hoài nghi mình có nghe lầm hay không, ai dám đánh tới đây?
"Có gan lắm!” Mai trưởng lão nổi giận: “Lão thân muốn bắt chúng đem luyện đan.” Nói xong liền giậm chân biến mất, hai vị trưởng lão khác sắc mặt cũng không tốt, đòng thời biến mất.
Tả Mạc nhìn xuống sơn cốc phía dưới. Trăm hoa nở rộ, đua nhau khoe sắc, từng phiến từng phiến biển hoa trông rất đẹp mắt. Tại không trung cũng có thể ngửi thấy từng trận hương hoa. Đây chính là nơi ở của Bách Hoa Minh - Bách hoa cốc – nơi sản sinh ra rất nhiều những loại linh hoa quý giá. Pháp bảo, linh đan do các nàng luyện chế, ở trên thị trường rất có giá trụ, chính là thứ được các nữ tu cực kỳ yêu thích.
Tả Mạc đang định hạ lệnh tấn công thì trên không trung xuất hiện thêm ba nữ tu.
Kim đan!
Ba tu giả kim đan!
Tu giả kim đan xuất hiện, Tả Mạc cũng không kinh ngạc, một môn phái lớn như vậy mà không có vài tu giả kim đan tọa trấn mới là chuyện buồn cười. Khi còn ở Tiểu Sơn Giới, vừa nghe thấy kim đan hắn đã cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng hôm nay vòng ánh sáng quanh hai chữ “kim đan” trong mắt hắn đã sớm quét sạch. Tu giả kim đan so với tu giả ngưng mạch chỉ cách có một đường mà thôi, chẳng có gì ghê gớm. Tiếp xúc nhiều tu giả kim đan, hắn có thể phán đoán tu giả đó có lợi hại hay không
Chuyện gì cũng trước lạ sau quen, chiến đấu với kim đan cũng như vậy.
So sánh với Minh tiêu lão tổ, Tả Mạc cảm thấy ba gã kim đan trước mắt còn kém xa. Hắn không khỏi thầm cảm khái sự cường đại của Minh tiêu lão tổ, sau này liên tục gặp qua mấy tên kim đan, thực lực đều không bằng Minh Tiêu lão tổ. Xem ra cùng là kim đan, nhưng thực lực cũng có khoảng chênh lệch lớn.
Hiện giờ hồi tưởng lại, thực lực của Vô Không kiếm môn thực sự là cường đại. Nhất là thực lực của Tân Nham sư thúc, so với Minh Tiêu lão tổ không hề thua kém chút nào.
Tô Nguyệt rất nhanh xuất hiện sau lưng ba vị trưởng lão, vừa nhìn thấy Tả Mạc thì tức giận đến sôi lên, lớn giọng quát: “Kim Ô thành chủ, ngươi đừng có khinh người quá đáng! Cướp đi tu nô bản môn còn không nói, hôm nay lại còn dám đánh đến cửa, thực là khinh Bách Hoa minh ta không còn người sao?”
Ba vị trưởng lão không biết trước mặt mình là ai, đến lúc biết là Kim Ô thành chủ thì vô cùng tức giận.
Mai trưởng lão tính tình nóng nảy tức giận nói: "Tìm chết! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm vào. Tiểu súc sinh, hôm nay không đánh cho ngươi thần hồn câu diệt lão thân không phải họ Mai."
Tả Mạc cọi như không thấy, đối phương đã không khách khí, hắn cũng không cần coi ai ra gì, khinh thường nói: "Mụ già, mẹ ngươi không bảo ngươi rửa miệng cho sạch sao?
Mai trưởng lão nổi giận, đột nhiên biến mất giữa không trung: "Lão thân vả vỡ mồm nhà ngươi!"
Xoát xoát xoát!
Hơn mười đạo nhân ảnh như mười mũi lợi tiễn đánh thẳng tới trước mặt Tả Mạc. Mười lăm người đội Thiên Phong đánh ra mười lăm đường cong tạo thành một tấm lưới, che chắn trước mặt Tả Mạc. Tấm lưới này đột nhiên rung động, bạo phát ra kiếm quang đủ loại màu sắc. Mười lăm loại kiếm ý bất đồng, tạo thành một tấm lưới lớn, tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Vương trưởng lão cùng Tiếu trưởng lão vẫn bình tĩnh không tỏ vẻ gì, mà sắc mặt Tô Nguyệt lại khẽ biến.
Kiếm ý!
Mười lăm tên tu giả cùng lĩnh ngộ kiếm ý!
Toàn bộ Bách Hoa minh, ngoại trừ các vị trưởng lão thì trong số đông đệ tử, chỉ có bảy tám kẻ lĩnh ngộ được kiếm ý.
Nhưng đối phương tùy tiện lấy ra mười lăm người đều là tu giả đã lĩnh ngộ kiếm ý. Vẻ mặt Công Tôn Sai vẫn dè dặt ngại ngùng, hồn nhiên không biết hai mắt của mình đã hóa thành một màu đỏ rực, hắn đang cực kỳ phấn khích!
Kim đan a!
Lần trước tại Kim Ô thành đối mặt chiến đấu với Minh Tiêu lão tổ, Chu Tước doanh do hắn chưởng quản lại không có bất kỳ tác dụng gì, với kẻ bề ngoài e dè, bên trong cực kỳ kiêu ngạo như Công Tôn Sai mà nói chuyện này đúng là cực kỳ mất mặt.
Lần này lại đối mặt kim đan bảo làm sao hắn không hưng phấn cho được. Khi tấm lưới thành hình trong nháy mắt, mắt hắn chợt nheo lại, như thợ săn lúc thu lưới, miệng nhanh chóng phun ra hai chữ: "Bính bộ."
Mai trưởng lão tiến thẳng vào bên trong tấm lưới, những tia kiếm ý này đối với nàng không hề có tính uy hiếp gì nhưng cũng tạo thành chút chật vật. Lúc nãy nàng có chút xem thường không thôi động linh giáp, đến khi nhìn thấy kiếm quang nàng mới bắt đầu thôi động linh tráo.
Ba ! Ba! Ba!
Ba đạo kiếm quang đánh tới, linh tráo của nàng chỉ hơi rung động nhẹ, nhưng sắc mặt nàng lại không hề thoải mái, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Trong lòng nàng nổi giận, huýt một tiếng dài, trong tay đã xuất hiện thêm một gốc hoa mai.
Gốc hoa mai này cao ba thước, hào quang lưu chuyển, cành mai cứng cáp, trên cành hoa mai nở rộ. Mai trưởng lão khẽ động, những cánh hoa mai kiều diễm mà ướt ái nhẹ nhàng bóc ra từ cành mai theo gió khẽ bay, trong lúc nhất thời hoa mai như mưa, tiêu sái bay lên bao trùm luôn cả đội Thiên Phong vào trong đó.
Cảnh hoa như mộng nhưng kèm theo tiếng rít bén nhọn. Cánh hoa mỹ lệ lại vô cùng sắc bén vô, mỗi phiến hoa đều ẩn chứa kiếm ý lạnh lẽo.
Mộng cảnh đột nhiên biến thành Tu La địa ngục!
Đó là sát chiêu của Mai trưởng lão:"Mai tế!".
Ánh mắt Tiếu trưởng lão chớp động, duyên dáng nói: "Mai tỷ tỷ cũng thật là, vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu, chẳng phải là khi tới lượt chúng ta thì không còn việc gì nữa sao!"
Vương trưởng lão tán thưởng nói: "Kiếm ý của Mai trưởng lão ngày càng tinh thuần, một chiêu Mai Tế này còn mạnh hơn trước vài vài lần."
Tô Nguyệt nhìn đến mê mẩn, Mai trưởng lão vừa ra tay, đối phương liền bị chôn vùi trong biển hoa mỹ lệ mà lạnh lẽo. Đám người đội Thiên Phong biết lợi hại liền vội vàng thối lui.
"Muốn chạy? Cũng không đơn giản như vậy!" Mai trưởng lão lúc này vô cùng thống khoái, giọng đầy căm hận, hai tay tiếp tục biến đổi pháp quyết.
Bỗng nhiên tâm thần nang nảy lên một chút, cảm thấy có nguy hiểm xuất hiện, nhất thời kinh hãi. Đúng vào lúc này, không khí quanh người nhất thời chấn động , phạm vi của mưa hoa cũng bị kiềm hãm.
Không biết từ lúc nào một chi đội ngũ đã xuất hiện cách nàng chỉ có ba mươi trượng.
Tốc độ thật nhanh!
Con ngươi nàng chợt co rút lại, thế tới của đối phương cực nhanh, giống như ánh đao lóa mắt, làm nàng không thể không cảnh giác.
Mai trưởng lão đột nhiên nổi giận, đối phương chẳng qua chỉ có một trăm tên cùng tân công, chính mình không ngờ lại bị dọa sợi, thật mất mặt! Nàng liền khẽ chuyển bàn tay cầm gốc mai, mưa hoa khắp bầu trời phảng phất như như bị gió thổi cuồn cuộn thổi về phía chi đội ngũ trước mặt. Cánh hoa sắc bén như âm hồn đòi mạng, cuộn lại thành một đạo phong trụ như muốn xẻ da lóc thịt.
"Kết quả rõ rồi!" Vương trưởng lão thản nhiên nói, cho dù là nàng, đối mặt với chiêu đó của Mai trưởng lão cũng không nhất định toàn thân trở ra. Bất kể là Tô Nguyệt hay Tiếu trưởng lão, đối với lời nói của nàng cũng vô cùng tin tưởng. Nhưng các nàng vạn lần không nghĩ tới, đối phương không ngờ lại không thèm né tránh, mà trực tiếp lao thẳng tới hướng Mai trưởng lão phóng đi!
Ngụy Nhiên lúc này chỉ cảm thấy chiến toàn thân dâng lên tới đỉnh điểm, tốc độ của hắn được nâng lên tới cực hạn! Để có thể làm cho tốc độ bọn họ đề cao đến mức tận cùng, tiểu nương an bài bọn họ ở vị trí phía sau. Đối mặt luồng gió cắt da xẻ thịt kia, Ngụy Nhiên mặt không đổi sắc. Mỗi một tu giả thuộc Chu Tước doanh đều tin tưởng rằng khi bọn họ dùng hết sức tấn công, không có bất kỳ một địch nhân nào có thể ngăn trở họ. Đây cũng không phải là tín điều do tiểu nương nhồi nhét vào đầu bọn họ, mà chính là sự tin tưởng của bọn họ qua vô số trận chiến.
Ngụy Nhiên vung phi kiếm trong tay lên, đột nhiên trợn mắt quát lớn: “Bách sát!”
Trên dưới Bính bộ cũng đồng loạt quát lên: “Bách sát!”
Phi kiếm trong tay bọn hắn cũng đồng thời chém thẳng về phía trước.
Kiếm quang như sông chảy vào biển, trăm kiếm thành một. Một đạo kiếm mang rộng hơn ba trượng mang theo âm thanh trầm thấp, kéo theo quang mang chói mắt mạnh mẽ va chạm với phong trụ cùng một nơi.