Hiện tại hai năm đã trôi qua, không có tin tức gì của giai nhân, khiến Thiên Vũ ngày đêm nhung nhớ, không biết bày tỏ cùng ai.
Đêm dài chậm rãi qua đi, thời gian như bóng câu vô tình vụt qua.
Bất tri bất giác, Thiên Vũ ngủ thiếp đi, tay gã vẫn nắm chặt lễ vật định tặng cho người thương trong lòng, ngày đó sẽ đến hay không đây?
Trong giấc mơ, Thiên Vũ lang bạt kỳ hồ, gã đang lang thang đi tìm người yêu trong lòng gã, hay là đang tìm kiếm đường đi cho cuộc đời mình?
Sáng sớm hôm sau, Thiên Vũ nghe tiếng chim hót líu lo bèn tỉnh lại, bắt đầu công việc thường ngày.
Vân Ảnh Môn ở nơi hẻo lánh, yên tĩnh u trầm, Thiên Vũ mỗi ngày ngoại trừ chuẩn bị cơm và đọc sách, thì hai ba hôm gã sẽ đi trấn Tân Dân một chuyến, mua sắm bổ sung một ít đồ dùng sinh hoạt.
Ăn mai xong, Thiên Vũ đi tới ngoài phòng Vân Báo, nhẹ giọng hỏi: "Môn chủ, con sắp đi chợ, ngài có muốn mua thứ gì không?"
Trong phòng, Vân Báo nói vọng ra: "Con nhớ mang về ít sách và tin tức mới là được."
Thiên Vũ nói: "Vâng, con nhớ rồi, con xin phép."
Xoay người, Thiên Vũ rời đi.
Từ Vân Ảnh Môn đến trấn Tân Dân chỉ có một đường đất nhỏ đi về, dài chừng ba dặm.
Xa xa hai bên đường thấp thoáng vài nóc nhà ẩn trong sương sớm, đây là nhà của một ít nông dân trồng trọt cày bừa trong vùng.
Thiên Vũ vừa đi vừa hát, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần tinh quái.
Lúc này, mặt trời cũng đã nhô lên, tỏa ánh sáng ấm áp ôm ấp toàn thân, khiến cho gã sảng khoái vô cùng.
Bỗng nhiên Thiên Vũ dừng bước, bởi gã cảm thấy, dường như hạt châu nơi ngực càng thêm nóng bỏng hơn so với ngày hôm qua, sinh mệnh chảy xuôi ở bên trong nó càng lúc càng mạnh, giống như mầm cây đang muốn nảy chồi.
Đồng thời, Thiên Vũ cũng phát hiện, nhiệt độ trong thân thể gã cũng gia tăng cực nhanh theo tốc độ chuyển động trong hạt châu. Những luồng khí nóng từ hạt châu không ngừng dâng trào về trái tim Thiên Vũ, xuyên qua tứ chi bách huyệt xoa dịu khắp thân thể khiến gã cực kỳ dễ chịu.
Ngẩng đầu lên, Thiên Vũ nhìn mặt trời trên đầu, tự nhủ: "Kỳ quái, ở nơi nào mà có ánh mặt trời thì hạt châu này lại có vẻ tích cực hoạt động hơn thì phải, tại sao vậy nhỉ? Bộ nó và ông trời có quan hệ gì sao?"
Gã lẳng lặng đứng yên một chỗ, khí huyết quanh thân Thiên Vũ bắt đầu lưu chuyển nhanh hơn. Có cảm giác, trong máu gã lúc này ẩn chứa một lực lượng vô cùng vô tận, phảng phất như ăn được tiên đan diệu dược mà hoạt động rất nhanh, từng chút một biến đổi thể chất của gã.
Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, Thiên Vũ không hiểu ra là tai sao! Gã chỉ biết hết thảy đều liên quan đến hạt châu thần kỳ rồi, nhưng những điều huyền diệu bên trong hạt châu vì đâu mà có thì gã chịu, không làm sao giải thích được.
Mặc kệ, gã cứ cười cười, không suy nghĩ vẩn vơ nữa tiếp tục chạy đi, chỉ chốc lát đã tới thị trấn Tân Dân.
Từ xa nhìn lại, trấn này không lớn, chỉ có vài ngôi nhà nhỏ sắp xếp thẳng hàng hợp thành một dãy phố. Hàng hóa buôn bán phần lớn là vài thứ nông sản, như rau dưa, hoa quả, thịt cá, cũng có một hai nhà buôn bán vải vóc, dụng cụ săn bắn, làm nông....
Tại trấn Tân Dân, có một gian Hồi Xuân Đường, đó là địa phương để cho dân chúng ngày thường đến xem bệnh bốc thuốc. Tằng đại phu của Hồi Xuân Đường là đại phu nổi danh và duy nhất trong phương viên mười dặm này.
Thiên Vũ dạo một vòng quanh trấn, mua vài vật phẩm cần thiết, rồi đi tới Hồi Xuân Đường. Chỉ vì tại thị trấn mỗi nơi này mới có bán bút mực, gã từ lâu đã trở thành khách hàng quen mặt.
Đi vào Hồi Xuân Đường, Thiên Vũ chỉ thấy đồ đệ của Tằng đại phu là Tiểu Cửu đang hối hả bốc thuốc.
Tiểu Cửu thật ra cũng không nhỏ, năm nay hắn đã mười tám tuổi rồi, là một người hết sức bình thường, trung hậu thành thật, ai nhìn vào cũng có cảm giác hắn là một tên thanh niên chất phác.
Lát sau, Tiểu Cửu nhìn thấy Thiên Vũ, liền cười toét miệng hô lên: "Thiên Vũ, mi lại tới rồi, hôm nay muốn mua gì hả?"
Thiên Vũ cười nói: "Vũ như cẩn, mua chút bút mực ấy mà, môn chủ cần mấy loại đó. À! Có chuyện tình mới mẻ gì không?"
Tiểu Cửu cười ngây ngô: "Ta và mi đều ở cái trấn nhỏ heo hút này, làm gì mà có sự tình mới mẻ được chứ?"
Thiên Vũ có chút thất vọng, không nhịn được lại hỏi tiếp.
"Không có gì thật hả?"
Tiểu Cửu nói: "Ta lừa mi làm gì, ta. . . a. . . mà khoan! Ta nhớ ra rồi, ta nghe sư phụ nói, hình như nửa tháng sau sẽ có một vị đại Thần y danh tiếng lừng lẫy đi tới thành Phù Cừ đó. Có điều chúng ta ở nơi này quá mức hẻo lánh đi, chỉ sợ không có cơ hội trông thấy rồi."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Đại Thần y? Bộ lợi hại hơn cả Tằng đại phu sao?"
Tiểu Cửu hơi ngần ngừ: "Ta nghĩ từ cái cách mà sư phụ nói chuyện, sợ rằng vị Đại thần y kia quả thật lợi hại hơn ông rất nhiều, hơn nữa nghe nói đó lại là một vị nữ Thần y nữa kia."
Thiên Vũ ngạc nhiên tò mò: "Nữ, lại là Thần y, chẳng hiểu sẽ có cái hình dáng gì đây?"
Tiểu Cửu lắc đầu: "Ta cũng chả biết. Mi ở đây đợi một xíu hỉ, ta đi chuẩn bị bút mực cho mi."
Một lát sau, Thiên Vũ mang đống giấy bút rời khỏi Hồi Xuân Đường, trở về Vân Ảnh Môn.
Sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, Thiên Vũ cầm bút mực đưa vào trong phòng Vân Báo.
Vân Báo liếc mắt nhìn Thiên Vũ, đột nhiên có cảm giác thằng nhỏ này so với lúc trước rất khác lạ, ông hơi kinh ngạc bèn hỏi: "Con thay đổi nhiều quá, có chuyện gì xảy ra à?"
Thiên Vũ chấn động, biết là duyên cớ là do hạt châu, nhưng gã cũng không muốn bại lộ việc này, bởi gã còn muốn trông cậy vào hạt châu này tăng cường thực lực, để nhanh chóng thay đổi địa vị, mới xứng đôi với nữ thần Vân Nguyệt Nhi kia mà.
Ngượng ngùng cười cười, Thiên Vũ vờ ngây ngô nói: "Ngày hôm qua, con lén ăn vụng hai chén thịt rùa trước, sau đó toàn thân nóng bừng, cảm thấy trong người mạnh mẽ sảng khoái lắm. Con đoán. . . ờ. . . hẳn do mấy miếng thịt rùa gây ra."
Vân Báo nhíu mày, nghi ngờ: "Thật sao?"
Thiên Vũ đã hơi khẩn trương, nhưng cũng không có sự lựa chọn nào khác, đành phải kiên trì đến cùng: "Thật mà, con làm sao dám lừa gạt Môn chủ."
Vân Báo nhìn Thiên Vũ vài lần, cũng không nói thêm cái gì, ông hỏi tiếp: "Trên trấn có thay đổi gì không?"
Thiên Vũ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn như cũ thôi, có điều con nghe Tiểu Cửu ở Hồi Xuân Đường nói, nửa tháng sau có một vị nữ Thần y đi tới thành Phù Cừ đó."
Vân Báo trầm ngâm: "Nữ thần y, hẳn là Trúc Hoa của Thanh Hiên Môn rồi."
Thiên Vũ khó hiểu hỏi lại: "Thanh Hiên Môn? Trúc Hoa? Là cái gì vậy Môn chủ?"
Vân Báo nhìn Thiên Vũ, nhẹ giọng giải thích: "Thanh Hiên Môn là một môn phái ở Dược Vương cốc, trong môn phái đó có rất nhiều đại phu y thuật cao minh, được người đời gọi là Trúc Hoa. Con lúc nhỏ sống ở làng quê hẻo lánh, chín tuổi mới đi theo ta, cho nên đối với chuyện bên ngoài không thể biết được nhiều rồi!."
Thiên Vũ nói: "Môn chủ nếu đã biết nhiều vậy, vì sao không kể cho con biết một ít với. Coi như dạy cho con thêm được một ít tri thức?"
Vân Báo nói: "Con còn nhỏ, ta không muốn nói cho con những chuyện khác cũng vì không muốn con phân tâm. Được rồi, đừng hỏi nữa! Bắt đầu từ hôm nay, con ngoại trừ làm việc bình thường trong nhà, thì mỗi buổi sáng phải đến chỗ ta đọc sách học văn, chiều thì lại ta dạy cho luyện chữ. Đi đi!"
Không để cho Thiên Vũ có cơ hội nhăn nhó càm ràm, Vân Báo đã đuổi gã ra ngoài.
Sau giờ ngọ, Thiên Vũ đi tới phòng Vân Báo, Vân Báo chỉ gã ngồi xuống một góc phòng.
Nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, Vân Báo trầm giọng nghiêm khắc: "Bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi chiều vào giờ Ngọ, ta sẽ truyền thụ cho con vài thứ, con không được nói cho người khác biết, nghe không?"
Thiên Vũ gật đầu cam đoan: "Môn chủ yên tâm, con nhất định sẽ khép miệng như con hến vậy."
Vân Báo vuốt cằm: "Kỳ thật cũng không phải thứ gì to tát cả, nhưng đây quả là những tri thức đầy quý báu đó."
Thiên Vũ khó hiểu, trong mắt tràn đầy tò mò, gã bèn hỏi: "Tri thức gì vậy Môn chủ?"