Pháp bảo tứ phẩm trở lên đa số đều có phù trận kỹ, phẩm giai của pháp bảo càng cao số phù trận được gia trì thêm cũng càng nhiều. Tứ phẩm pháp bảo phổ thông đều có một phù trận kỹ.
Chỉ có pháp bảo thuộc loại tối tinh phẩm trong tứ phẩm mới có hai phù trận kỹ. Pháp bảo ngũ phẩm có tới bốn phù trận kỹ, lục phẩm pháp bảo có tới sáu phù trận kỹ.
Phù trận kỹ có thể phát huy uy lực của pháp bảo ở mức độ lớn nhất, thêm một phù trận kỹ cũng có nghĩa là có thêm một sát chiêu.
Không ai ngại có nhiều sát chiêu cả.
Vương trưởng lão lúc này cũng hiểu được, chiêu thức phổ thông đối với đám người trước mắt này chỉ sợ rằng khó có tác dụng.
Đã bao lâu rồi nàng chưa dùng đến sát chiêu? Vương trưởng lão có chút ngẩn ngơ, từ lúc nàng tu thành kim đan thường ngày đều đắm chìm vào luyện khí, cũng chưa từng động thủ với kẻ nào. Không nghĩ tới, sau kim đan…
Trận chiến đầu tiên vậy mà lại bị bức đến hoàn cảnh này.
Nàng thu liễm tâm trạng, đèn lồng hải đường đang bay trên không bỗng chậm rãi quay tròn, mỗi cánh hoa phát ra quang hoa trong suốt, Thanh tâm trúc viêm bên trong nảy lên giống như trái tim, dẫn động linh khí trong thiên địa theo từng nhịp đập.
Thần thức Tả Mạc cực kì mạnh mẽ, hắn là kẻ đầu tiên phát hiện dị trạng, trong lòng không khỏi cảm thấy nghiêm trọng.
Phẩm cấp của cây đèn lồng hải đường này tuyệt đối không dưới lục phẩm. Một kiện pháp bảo lục phẩm trong tay một vị kim đan sẽ tạo ra uy lực cực kì đáng sợ!
Tiếu trưởng lão cũng nhận ra, nhưng trong lòng nàng lại càng hoảng hốt, Vương trưởng lão muốn liều mạng rồi!
Không hiểu sao khi thấy Vương trưởng lão muốn liều mạng, nàng không hề cảm thấy nửa điểm khích lệ, trái lại lại cảm thấy âm thầm kinh hãi. Áp lực do người thanh niên cùng cặp cánh gần như trong suốt kia mang đến cho nàng càng tăng lên.
Tả Mạc nhạy cảm nhận ra Tiếu trưởng lão trước mặt hắn đang dao động - cơ hội! Trong mắt hắn tinh mang chợt lóe lên, thân hình bỗng nhiên tiêu thất.
Tiếu trưởng lão giật nảy mình, phi kiếm màu phấn hồng trong tay vung lên phát ra vài đạo kiếm quang bao phủ xung quanh nàng. Còn chưa kịp xem kết quả, nàng đã vội vàng thối lui, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm giác thấy nguy hiểm, hoảng sợ vung phi kiếm chém về phía sau.
“Binh!”
Một cỗ đại lực mạnh mẽ từ phi kiếm tryền đến, toàn bộ cánh tay phải nàng tê rần, phi kiếm bị đánh bay.
Nàng cắn môi, không dám dừng lại, thân hình phóng vụt đi.
Một đạo hàn quang xẹt qua lưng nàng, mang theo một chút máu.
Nàng thở hổn hển, kinh hãi không tả nổi nhìn thiếu niên ở phía xa, hổ khẩu nàng không ngừng tuôn máu, trên lưng mang theo một đạo viết thương kéo dài. Không ngờ nàng lại bị một tên ngưng mạch kỳ dùng một kích đả thương hai nơi.
Nàng nhìn Tả Mạc như quái vật.
Ánh mắt nàng dán chặt vào cặp cánh vàng kim nửa trong suốt kia, trong đầu ra sức suy nghĩ, đó rốt cuộc là thần thông gì? Thiền tu có thể tu thành thần thông, theo suy nghĩ của nàng đây chính là một loại thần thông. Có được thần thông huyền diệu như vậy, lai lịch của thiếu niên này chắc chắn không thể coi thường.
Hôm nay đụng phải thiết bản rồi.
Tả Mạc cảm thụ được lực lượng cường đại tràn ngập cơ thể, sức mạnh dư thừa khiến hắn muốn rên lên. Đại Nhật Ma thể quả nhiên danh bất hư truyền! Tả Mạc lúc này mới cảm thụ được sâu sắc chỉ có sử dụng các loại biến hóa của ma thể mới phát huy ra lực lượng chân chính của ma thể.
Minh Hư dực trên lưng phảng phất như đã mọc rễ trong cơ thể hắn. Thân thể cũng không có biến hóa gì nhiều, cơ nhục, máu, xương phảng phất như vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say. Sự dư thừa sức mạnh kia không phải do Minh Hư dực truyền đến mà đều là từ bên trong cơ thể hắn tuôn ra.
Thật lợi hại!
Lực lượng thức tỉnh trong cơ thể hắn khuấy động như muốn bạo thể.
Trong khoảnh khắc, Tả Mạc lĩnh ngộ được vài phần ý nghĩa thực sự của việc tu luyện ma thể. Cơ thể con người cũng giống như bảo khố, một bảo khố sâu không lường được. Chỉ là, cái bảo khố này ngủ say trong cơ thể.
Ma thể tựa như một cái bình chứa, không ngừng lớn mạnh, hoàn thiện, càng biến hóa, càng mạnh mẽ, lực lượng có thể kích phát cũng càng nhiều.
Nhìn Tiếu trưởng lão đang run rẩy trước mặt, trong lòng Tả Mạc đột nhiên tràn đầy sự tự tin, tự tin vào sức mạnh của của chính mình.
Đối mặt với kim đan hắn không còn là kẻ bất lực nữa.
Nhìn lên đèn lồng hải đường đang phát sáng rực rỡ trên không trung, hắn quyết định dùng tốc độ nhanh chóng giải quyết trận đấu.
Minh Hư dực trên lưng nhẹ nhàng vỗ, lực lương mạnh mẽ truyền đến khiến hắn lại một lần nữa biến mất không giữa không trung!
Trên bầu trời, đèn lồng hải đường bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa màu trắng xanh, nảy lên với một tiết tấu kỳ lạ. (Dịch: Màu gì kỳ vậy? Biên: Màu lửa ga đó …)
Vương trưởng lão nhíu mày khẽ ngâm: “Thanh Tâm Đường Hải!”
Oanh!
Bầu trời trống rỗng lúc này phảng phất như một đám cỏ khô bị châm lửa bốc cháy dữ dội.
Trong nháy mắt, khoảng không trên đỉnh đầu Vương trưởng lão hóa thành biển lửa che lấp trời đất.
Thúc Long ngẩng mặt lên, ánh mặt trời lúc này đã bị biển lửa che khuất, trước mặt tối sầm lại, bóng đen to lớn che phủ trên mặt hắn. Ngẩng mặt lên chỉ thấy niển lửa mênh mông, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, theo vô số hỏa tuyến từ trên không trung lan xuống, giống như hàng ngàn hàng vạn cánh tay lửa bao lấy năm chiếc vận nô thuyền.
Sắc mặt đám người Luyện khí bộ trên vận nô thuyền đều đại biến, trên đỉnh đầu là biển lửa phô thiên cái địa, làm cho người ta sinh ra ý niệm muốn tránh cũng không thoát.
Chỉ đám người Thúc Long lúc vẫn vững như thạch bàn, không hề nhúc nhích. Trong lòng bọn họ, chiến ý của kẻ nào cũng bị hỏa diễm cuồn cuộn trên trời kia kích khởi, hắc khí quanh người càng thêm nồng nặc.
Hắc khí trên đỉnh đầu lại hóa xà hình, thân hình hắc xà khổng lồ ở dưới biển lửa cũng không chịu thua kém chút nào. Đồng thời, Thúc Long cũng vung cánh tay phải bao phủ trong hắc khí lên.
Mỗi người trong Vệ doanh cũng đồng thời vung cánh tay phải lên.
Hắc xà kia mở ra cái miệng khổng lồ như chậu máu, rít lên một tiếng.
Hắc khí bốc lên như lửa, từng chút một rời khỏi cánh tay mọi người, bay lên bầu trời.
Thanh tâm trúc viêm từ trên trời giáng xuống, hắc khí cũng đánh ngược lên, nhất thời hắc bạch đan xen, bên trong còn ẩn hiện một thân hình hắc xà khổng lồ.
Cảnh tượng vô cùng hấp dẫn trước mặt khiến cho người xem có cảm giác có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim. Trên vận nô thuyền, sắc mặt mọi người lúc này cũng ngây dại, không hề có một âm thanh, bọn họ dường như quên mất cả sợ hãi. (Dịch:cái này gọi là đến chết nơi vẫn còn tò mò. Biên: theo ta là sắp lên thớt thì đếch thèm sợ dao nữa.)
Hắc khí trên bầu trời lấy một tốc độ kinh người chui vào miệng hắc xà.
Miệng hắc xà mở lớn, tựa như động không đấy, toàn bộ hắc khí bay lên đều bị nó hút lấy không để lại một chút. Hắc khí trên người đám người Thúc Long cũng giảm đi rất nhiều, hắc giáp trên cơ thể cũng từ sáng bóng trở nên ảm đạm.
Đôi mắt băng lãnh của hắc xà lộ ra vài phần đau đớn, trên trán nổi lên hai điểm tựa như có thứ gì đó muốn phá ra. Bỗng nhiên trong mắt hắc xà rực sáng, nó cất đều kêu rít lên thảm thiết.
“Grào!”
Thế tấn công của Thanh tâm trúc viêm nhất thời bị chặn lại giữa không trung, không cách nào tiến lên.
Lúc này phảng phất như có một bức tường vô hình ở giữa hắc xà và biển lửa, mạnh mẽ ngăn chạn toàn bộ hàng ngàn hàng vạn hỏa tuyến.
Vương trưởng lão biến sắc, nàng hoàn toàn không biết mình đã cắn chặt môi đến nát bấy, vết máu chảy dài. Nàng đã bị bức đến tuyệt cảnh! Tất cả đường lui đều bị phong kín. Nếu lúc nay nàng lựa chọn lui về sau biển lửa trên bầu trời sẽ nổ tung dữ dội, nàng cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
“Ba!” trâm cài tóc của nàng bỗng gãy rời, mái tóc dài xõa xuống bị gió thổi tung, tán loạn trong không trung.
Ngay tức khắc nàng không hề do dự, thôi động một tia linh lực cuối cùng hướng về biển lửa trên bầu trời.
Hỏa Sinh Thanh Đường!
Biển lửa mênh mông như sống lại, một đóa hoa hải đường màu xanh bỗng mọc lên giữa biển lửa, mọc lên, nở ra rồi héo rũ.
Cánh hoa rơi vào biển lửa hóa thành tro tàn, đột nhiên toàn bộ linh khí trong Bách Hoa Cốc điên cuồng tập hơp lại, linh hoa trong cốc bị hấp thu tất cả linh khí đều rời khỏi cành hoa mà bay vào trong biển lửa.
Tô nguyệt thấy cảnh này trong lòng nhỏ máu. Những linh hoa này chính là nguồn thu tinh thạch quan trọng nhất của Bách Hoa Minh, hôm nay lại bị hủy đi chỉ trong chốc lát, sau này nếu muốn khôi phục lại chỉ sợ không có hơn hai mươi năm thì không được.
Đánh xong trận này dù thắng hay bại, thực lực Bách Hoa Minh chắc chắn cũng tụt dốc thảm hại, rất có thể ngay cả Bách Hoa Cốc cũng khó mà giữ được.
“Chúng ta có cần trợ giúp vệ doanh không?” Trong mắt Tông Như hiện lên một tia kinh sợ, biển lửa trên bầu trời khiến cho ngay cả kẻ có công phu tu dưỡng tính tình như hắn cũng cảm thấy hãi hùng.
Công Tôn Sai cười cười: “Không cần lo lắng. Thực lực bọn Thúc Long cũng không yếu đâu.”
Tuy rằng sư huynh chưa từng nói qua vệ doanh rốt cục do ai quản lý, nhưng hắn cũng minh bạch. Người thần bí trong Dịch chiến kì có thể đem hắn đánh cho tan tác thì chuyện này đâu đến lượt hắn lo?
Ngay cả hắn cũng rất tò mò. Thực lực vệ doanh rút cuộc là mạnh đến mức nào.
Cố gắng kiềm chế sự hiếu kì trong lòng, ánh mắt Công Tôn Sai chuyển về hướng chiến trường hắn phụ trách. Nhìn thấy Chu Tước doanh liên tục tấn công đối phương, trong lòng hắn nảy sinh chiến ý mãnh liệt.
Mặc dù trong Dịch chiến kì bị người thần bí kia đánh cho thất bại thảm hại, nhưng hắn chưa bao giờ chịu thua.
Cuộc chiến của bọn họ đã đổi từ cờ sang hiện thực rồi.
Còn cái gì có thể kích thích hơn cái này chứ.
Không biết có phải do quá phấn khởi hay không, gương mặt hắn đỏ hồng một mảng, nhìn qua càng giống như hắn đang thẹn thùng.
“Thu lưới đi!”
Biển lửa bỗng nhiên biến đổi, quá trình lột xác của hắc xà cũng tới thời điểm mấu chốt nhất. Hai điểm đột khởi trên đầu nó không ngừng lớn lên.
“Grào!”
Hắc xà lạt phát ra một tiếng rít thê lương, thân rắn khổng lồ điên cuồng giãy dụa, mỗi cử động đều vang lên tiếng rung chuyển khiến người ta cảm thấy da đầu te dại.
“Phốc” - cuối cùng hai điểm trên đầu nó cũng bị phá vỡ, hai chiếc sừng màu đen như khô mộc chui ra.
Hai chiếc sừng càng lúc càng mọc dài, đến khi được hơn hai xích mới dừng lại.
Hóa giao!
Hắc xà rốt cục cũng hoàn thành xong phần trọng yếu nhất của quá trình lột xác. Từ giờ nó đã trở thành hắc giao.
Một cỗ uy thế kinh khủng quét ngang qua bầu trời như một cơn lốc.
Toàn bộ mọi người, bất kể là phe Tả Mạc hay Bách Hoa Minh đều nhất thời ngây dại.
Chỉ có Tả Mạc là kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng, Minh Hư Dực trên lưng rung động, hóa giải luồng uy thế kinh người kia. Nhưng Tả Mạc vẫn bị khí thế cường đại của hắc giao làm cho run sợ.
Thân hắc giao dài hơn hai mươi trượng, từ từ uốn lượn trên không trung.
Cặp con ngươi băng lãnh không có một tia nhiệt độ vừa uy nghiêm vừa kiêu ngạo, thâm thúy không lường được.
Hắc giao giương trảo, hỏa hải trên không trung cũng hóa thành một đóa hải đưởng cực lớn đối diện với hắc giao, chậm rãi chuyển động.
Trên mặt Thúc Long hiện lên một tia tiếu ý, hắc khí trên người hắn đã mỏng đi nhiều nụ cười của hắn cũng thoáng chút mệt mỏi, sắc mặt các doanh vệ khác cũng đều tái nhợt không có ngoại lệ.
Nhưng trên mặt họ, ai cũng lộ ra vẻ mừng như điên.
Bọn họ cuối cùng đã luyện thành giai đoạn thứ giai của Ô Sát Ma Sát Trận!
Ô ma sát trận đệ nhị sát -Thứ Ma Sát!