Phí Sơn vừa chậm rãi làm việc vừa nghe âm khuê, thỉnh thoảng lại khe khẽ mỉm cười. Ánh mắt những người xung quanh nhìn về phía hắn đều có chút quái dị. Công việc nặng nề như vậy, không ngờ vẫn còn có người tỏ vẻ thoải mái dễ chịu, thực sự là khiến người ta không giải thích được.
Chỉ có những tu giả đi ra từ Tiểu Sơn giới mới có thể cảm thụ được sự thoải mái này.
Bỗng nhiên Phí Sơn dừng tay, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Chư vị đạo hữu Tiểu Sơn giới, Kim Ô thành chủ bị vây khốn ở Bách Hoa cốc bên ngoài Minh Thủy thành, vị nào có ý tương trợ xin hãy tới nhanh.”
Phí Sơn cẩn thận lắng nghe, tin báo lặp lại trong âm khuê thêm vài lần. Hắn đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước tới cửa ra.
“Ngươi muốn đi đâu?” Sắc mặt quản sự lập tức trở nên khó coi, lớn tiếng quát tháo: “Trở lại! Công việc còn chưa làm xong…”
Phí Sơn nhe răng cười, nhưng ánh mắt lại có thêm vài phần sát khí. Quản sự không tự chủ run rẩy một trận, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, lời nói tiếp theo nuốt ngược vào trong bụng. Phí Sơn cũng không thèm để ý, thản nhiên từ cửa chính đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài đường, hắn lập tức nghe được trên không trung có nhiều người đang hô to.
“Các huynh đệ Tiểu Sơn giới, thành chủ bị một đám khốn kiếp vây ở Bách Hoa cốc.
“Thành chủ nguy cấp! Chúng ta…”
Toàn bộ Minh Thủy thành đều bị kinh động, không ngừng có tu giả bay lên không trung.
Phí Sơn ngẩng đầu, trên bầu trời Minh Thủy thành dày đặc tu giả. Nhìn tình cảnh trước mắt hắn bỗng nhiên nghĩ tới cảnh cả đoàn người trùng trùng điệp điệp đi theo Kim Ô thành chủ mấy tháng trời mới ra khỏi Tiểu Sơn giới. Trong lòng hắn tựa như có thứ gì đó cháy rực lên.
Hắn không chút do dự thôi động linh lực, bay lên không trung nhập vào đoàn người.
Không ngờ dám động thủ với thành chủ của chúng ta…
Sát ý trong lòng hắn dâng lên, sắc mặt những tu giả xung quanh cũng đều là căm giận. Cùng nhau trải qua trận hạo kiếp ở Tiểu Sơn giới, đám tu giả sống sót này đối với người dẫn dắt bọn họ rời khỏi Tiểu Sơn giới tràn ngập tôn kính cùng cảm kích.
Kim Ô thành chủ mang theo mọi người thoát khỏi cái nhà tù Tiểu Sơn giới kia, hôm nay thành chủ gặp nạn, mọi người há có thể đứng nhìn?
Một đám người khác cũng vây quanh âm khuê.
“Lão đại, chúng ta có đi không?” Một tên thủ hạ đầu to mắt chuột hỏi lão đại.
Lão đại trừng mắt: “Nói nhảm! Đương nhiên phải đi! Ngay cả thành chủ bọn khốn kia cũng dám động tới, những người như chúng ta sau này còn có đường sống sao? Đi đập chết bọn nó!”
Đám thủ hạ nhất thời đều hưng phấn reo hò: “Đập chết bọn nó!”
“Hừ! Bọn chúng muốn giết gà dọa khỉ, cũng không tiểu một bãi ra mà soi lại xem mình là cái loại gì?” Vẻ mặt lão đại đằng đằng sát khí.
Những tu giả từ Tiểu Sơn giới đi ra mẫn cảm đối với nguy hiểm hơn tu giả phổ thông rất nhiều. Đối với họ, đám người kia nhằm vào Kim Ô thành chủ chính là một tín hiệu, ý nghĩa chính là cuộc sống sau này của bọn họ tại Thiên Thủy giới cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Có khoảng hơn năm sáu vạn tu giả thoát khỏi Tiểu Sơn giới, nhưng năm sáu vạn người này tất cả đều là tu giả ngưng mạch kỳ. Tại Thiên Thủy giới, tu giả ngưng mạch kỳ chính là lực lượng chủ yếu, đột nhiên xuất hiện thêm nhiều tu giả có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy đối với các thế lực lớn đều là uy hiếp không nhỏ.
Mâu thuẫn phát sinh giữa tu giả Tiểu Sơn giới và Thiên Thủy giới là chuyện không thể tránh khỏi.
Tu giả Thiên Thủy giới hiểu được điểm này, những tu giả Tiểu Sơn giới trải qua chiến đấu sinh tồn tàn khốc dĩ nhiên càng hiểu rõ.
“Chúng ta còn kịp không?” Một tên thủ hạ lo lắng hỏi.
Cách suy nghĩ của tu giả phổ thông rất đơn giản. Kim Ô thành chủ mang theo bọn họ thoát khỏi Tiểu Sơn giới, trong lúc bất tri bất giác đã trở thành lãnh tụ tinh thần của mọi người, tuyệt đại đa số mọi người đều cảm kích hắn. Hôm nay lại nghe tin Kim Ô thành chủ bị vây khốn, chuyện này làm bọn họ phi thường phẫn nộ.
“Lập tức lên đường!” Lão đại hừ lạnh một tiếng, kiên quyết nói: “Hừ, bọn chúng dám coi thành chủ là gà béo, đập cho chúng nó vỡ hết răng đi! Trận chiến này sẽ không nhỏ đâu.”
Lão đại mím môi, lộ ra vẻ hung ác.
Hắn đứng bật dậy, trừng mắt đằng đằng sát khí: “Tên nào cố tình tụt lại đằng sau, cứ đợi lúc về xem ta thu thập thế nào! Không cần phải mang theo cái gì, lập tức xuất phát!”
Những lão đại này sợ Minh Tiêu lão tổ như sợ cọp, nhưng đối với các thế lực ở Thiên Thủy giới khác, căn bản không có gì cố kị.
Huống chi còn có Kim Ô thành chủ.
Sự cường đại của Kim Ô thành chủ đã sớm khắc sâu vào nội tâm của mọi người. Rất nhieuf người thậm chí còn động tâm tư, nếu có thể thuyết phục Kim Ô thành dẫn dắt mọi người bình định Thiên Thủy giới chẳng phải là chuyện rất mê người sao?
Trải qua sự cổ vũ không ngừng, trên bầu trời Minh Thủy thành đã tụ tập vô số tu giả.
Số tu giả Tiểu Sơn giới ở Minh Thủy thành cũng không tính là nhiều, có khoảng mấy nghìn người. Tu giả Tiểu Sơn giới vô cùng dễ nhận ra, sát ý trên người họ so nồng nặc hơn rất nhiều so với tu giả phổ thông. Hiện giờ, ánh mặt bọn họ đều lộ hung quang.
“Đám người kia điên rồi sao? Không ngờ dám động thủ với thành chủ!”
“Quan tâm làm quái gì, cứ giết sạch hết!”
“Hổ không phát uy, tưởng chúng ta là mèo bệnh chắc!”
…
Mọi người sôi sục tinh thần, hùng hổ phi hành tới Bách Hoa cốc. Tu giả ở Minh Thủy thành lâu rồi mới chứng kiến cảnh tượng như vậy, ai cũng đều ngây người, một số tu giả cơ trí đều nhanh chóng báo tin về tổ chức.
Một số tu giả lớn tuổi tỏ vẻ lo lắng, nếu tu giả Tiểu Sơn giới cùng tu giả Thiên Thủy giới thực sự phát sinh xung đột lập tức sẽ làm rung chuyển cả Thiên Thủy giới.
Tin tức theo âm khuê truyền khắp Thiên Thủy giới. Lúc này có vô số tu giả đằng đằng sát khí bay tới Minh Thủy thành.
Nếu như nhìn từ trên cao xuống có thể thấy vô số kiếm quang đủ màu sắc giống như bị hút về phía Minh Thủy thành, tụ tập lại với tốc độ kinh người.
Kim Ô thành chủ chính là người có uy vọng lớn nhất trong các tu giả đến từ Tiểu Sơn giới, trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng đến cả thế cục của Thiên Thủy giới.
Trong Ô Hậu phủ, Dung Vi ngạc nhiên nhìn một tên phủ vệ đang lo lắng mang theo âm khuê chạy tới.
Đến khi nàng nghe thấy những tin tức không ngừng truyền tới trong âm khuê, sắc mắt nhất thời thay đổi.
Chết tiệt!
Đám người này điên rồi sao?
Nàng biết rõ sự cường đại đáng sợ của Kim Ô thành chủ, thủ hạ dưới trướng càng tinh nhuệ vượt xa bất cứ một đội ngũ nào ở Thiên Thủy giới. Nhớ lại cảnh đám tu giả vô cùng cung kính cáo từ Tả Mạc, nếu lúc này hắn chỉ cần nói một lời… nàng không tự chủ rùng mình một trận.
Vậy thật là đáng sợ...
Hậu gia lại không có ở đây, chuyện này đúng là không ổn!
Dung Vi như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ đi qua đi lại. Chính vào lúc này một con hạc giấy bay tới, Dung Vi lập tức đưa tay bắt lấy, vừa đọc xong sắc mặt nàng đại biến.
Thiên Tiên các trong Minh Thủy thành.
“Những tên đến từ Tiểu Sơn giới này vừa mới tới đã không an phận, sau này không phải là muốn nhảy lên đầu chúng ta ra oai chứ?” Một vị tu giả trung niên mặt trầm như nước nói. Hắn chính là chưởng môn Nghiêm Dương của Mộc kiếm môn – thế lực lớn nhất Minh Thủy thành.
“Phải cho bọn chúng biết, nơi này là địa bàn của ai.” Một tu giả mặt vàng như nến thản nhiên nói, hắn mặc một thân trường bào kim truyến rực rỡ chói mắt, khí thế uy nghiêm, chính là chưởng môn Hà Thu của Vân Thần môn.
Mộc kiếm môn cùng Vân Thần môn là hai thế lực lớn nhất Minh Thủy thành. Minh Thủy thành là thành thị phồn hoa nhất Thiên Thủy giới, có bốn thế lực đứng trong mười thế lực lớn nhất Thiên Thủy giới. Ngoại trừ Bách Hoa Minh vừa bị Tả Mạc tiêu diệt, Mộc kiếm môn bài danh đệ ngũ, Vân Thần môn bài danh đệ thất, một thế lưc còn lại là Huyền Thủy môn đứng hàng thứ mười.
Các vị chưởng môn khác đang có mặt cũng đều gật đầu.
Kim Ô thành chủ công hạ Bách Hoa Minh, kích động rất nhiều kẻ có thần kinh mẫn cảm. Mộc kiếm môn cùng Vân Thần môn đều có quan hệ với Bách Hoa Minh. Nhưng tốc độ của Tả Mạc quá nhanh, các môn phái còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã hắn đã đem Bách Hoa Minh diệt gọn. Nếu thời gian dài hơn một chút, sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản thuận lợi như vậy.
“Hừ, Huyền Thủy môn không muốn tham gia chuyện này, cũng tốt, ít đi một người chia sẻ chiến lợi phẩm.” Nghiêm Dương lạnh lùng nói.
Trên mặt các trưởng môn khác lộ vẻ vui mừng, bọn họ cho rằng có Vân Thần môn cùng Mộc kiếm môn dẫn đầu, Kim Ô thành chủ có lợi hại đến đâu cũng không gây ra được sóng gió gì. Bọn họ cũng đã sớm nghe nói Kim Ô thành chủ rất giàu có, bên trong năm chiếc vận nô thuyển không lồ kia chứa đầy tài liệu, pháp bảo quý hiếm, thực sự có thể gọi là thuyền kho báu.
Huống chi còn có lượng tài phú kinh người của Bách Hoa Minh, làm sao lại không khiến cho người ta động tâm cho được?
Không ít môn phái đều đỏ mắt vì phương pháp nuôi trồng linh hoa của Bách Hoa Minh. Nếu có thể lấy được phương pháp trồng linh hoa, linh thực như vậy chính là có thêm một nguồn tài nguyên ổn định.
Chính vì vậy khi hai đại trưởng môn triệu hoán, rất nhiều môn phái nhỏ đều hưởng ứng.
“Còn Ô Hậu phủ…” một vị chưởng môn một môn phái nhỏ dè dặt nói.
Hà Thu thản nhiên: “Không có cách nào, ta đã thông tri cho bọn họ, tin rằng bọn họ cũng có thể nhìn rõ tình thế.”
“Mọi người chuẩn bị một chút, chờ đến giờ ngọ trưa ngày mai.” Nghiêm Dương ra lệnh.
Đám trưởng môn đều đứng dậy, trở vể chuẩn bị.
Đợi mọi người đi hết, trong Thiên Tiên các chỉ còn lại Nghiêm Dương cùng Hà Thu.
Hà Thu hỏi: “Ngày mai ngươi chuẩn bị bao nhiêu người?”
“Nghe nói dưới trướng Kim Ô thành chủ có hai chi đội ngũ tinh nhuệ, ta rất muốn xem so với Mộc Kiếm doanh của bản môn thì thế nào.” Nghiêm Dương ngạo nghễ nói. Mộc kiếm doanh chính là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Mộc kiếm môn, danh chấn Thiên Thủy giới.
Hà Thu vỗ tay cười: “Ta cũng có ý này. Không bằng người một đội, ta một đội, xem ai thắng?”
Phi Vân doanh của Vân Thần môn cũng là một chi đội ngũ tinh nhuệ trong Thiên Thủy giới.
“Nếu cả ta và ngươi đều thắng thì làm thế nào?” Nghiêm Dương liếc mắt nhìn Hà Thu.
“Người nào thắng trước là thắng.” Hà Thu cười dài: “Thuật dùng hoa nô nuôi dưỡng linh hoa của Bách Hoa Minh nghe nói có từ đại chiến nghìn năm trước, không bằng đem ra làm tiền cược đi. Chẳng qua nếu Kim Ô thành chủ không có thủ hạ kim đan nào, nếu chúng ta dùng kim đan áp chế thắng cũng không hay ho gì, ý Nghiêm chưởng môn thế nào?”
Trong mắt Nghiêm Dương chợt lóe sáng: “Rất tốt!”
Hai người liếc nhìn nhau tóe lửa, không chút nhân nhượng.
Bầu không khí trong Minh Thủy thành đột nhiên trở nên khẩn trương, số tu giả phi hành trên không giảm mạnh, rất nhiều cửa hiệu nhận được tin tức đều đóng cửa.
Nhóm ba người Thiên Linh Tử nhìn một đám Lôi âm hạch đào bồng bềnh trước mặt Tả Mạc, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, lần này bọn họ đụng phải thiết bản rồi. Lai lịch của đối phương thần bí khó lường, thực lực trong tay cũng vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Trong lòng bọn họ âm thầm kêu khổ không thôi.
Loại đại nhân vật như ngươi chạy đến Thiên Thủy giới hẻo lãnh này làm cái gì chứ?
Có định cho chúng ta đường sống không đây?
Bỗng nhiên, một con hạc giấy bay tới trước mặt Thiên Linh Tử, vừa xem xong, vẻ lo lắng trên mặt hắn biến sạch, bật cười ha hả.
Hai người khác nhìn về phía hắn với vẻ mặt bất thiện, bọn họ không hiểu nổi trong hoàn cảnh như vậy hắn còn có thể cười cái gì?
Thiên Linh Tử đưa hạc giấy trên tay cho hai người, đắc ý cười nói: “Chưởng môn Nghiêm Dương của Mộc kiếm môn cùng chưởng môn Hà Thu của Vân Thần môn ngày mai dẫn đầu đại quân tới đây thu thập mạng nhỏ của tên tiểu tử này!”
Hai người xem sắc, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
“Ha ha, chúng ta đã đoán trước mà!”
“Chúng ta chỉ cần bám trụ Kim Ô thành chủ ở đây, tự nhiên sẽ có một phần công lao!”
Ba người nhìn nhau, đồng loạt cười lớn.
Bọn họ hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tiến tới gần!