Quản gia nọ thấy hai người đi vào bên trong Trang, sắc mặt biến đổi, nói: Các ngươi muốn làm gì?"
Đao Thần từng bước từng bước một hướng tới hắn đến gần, cười nói: "Lão phu tới chơi thôi, không biết Lão lão gia các ngươi có thể cho phép hay không?"
"Lớn mật, các ngươi là ai?"
Từ bên trong những lối đi phía bên phải một người đi ra, xa xa chỉ vào Đao Thần và Phương Kiếm Minh nói. Người này đến cực nhanh, cũng không biết hắn phát lực như thế nào, đã tới trước mặt Đao Thần ở cự ly ba trượng. "Bình" một tiếng, đạo kình khí do người mới đến phát ra cùng với kình khí của Đao Thần va chạm nhau, gây nên một tiếng nổ lớn. Người nọ "Hô" một tiếng, bay lộn ngược ra ngoài hai trượng.
Đao Thần ha ha cười nói: "Không sai, không sai, ngươi so với Quản gia này khá hơn một chút, nhưng mà xem ra cũng chưa đủ."
Người nọ sắc mặt biến đổi, hắn là ai? Ở nơi đâu đã nhận được loại khí này. Trong lòng giận dữ, phi thân tới, năm ngón tay vung lên, "Thiết tì bà thủ" đánh ra. Đao Thần thấy vậy, nói: "Úc, nguyên lai là môn công phu này, chả trách lại hung hăng như vậy, ngươi là Cừu Thiên Nhẫn lão thất phu có phải không?"
Đao Thần nói xong câu nói, đã cùng người mới đến tiếp qua ba chiêu, một chưởng lại kích lui hắn. Người nọ nghe Đao Thần nói đến tên của Gia gia, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trung niên nhân này là lão tiền bối đồng lứa với Gia gia? Trên miệng nói: "Đó chính là Gia gia ta, xin hỏi tiền bối là ai? Tiền bối chẳng lẽ là bằng hữu của Gia gia ta?
Đao Thần cười nói: "Ta không phải là bằng hữu của hắn, nhưng là với hắn cũng có một chút giao tình. Như thế nào? Ngươi không ở Kỳ liên sơn, tới chỗ này làm cái gì?"
Người nọ là một trung niên nhân anh tuấn khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người khoác một bộ trường sam màu lam quý giá, chất liệu thượng đẳng. Vừa thoạt nhìn cũng biết hắn là người đại phú đại quý. Trung niên nhân này nghe nói Đao Thần cùng Gia gia hắn có chút giao tình, sắc mặt hoà hoãn trở lại, nói: "Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?"
Đao Thần nói: " Tên của ta, ta sớm đã quên, người trong võ lâm đều kêu lão phu là Đao Thần."
Trung niên nhân nọ nghe xong, kinh thanh kêu lên một tiếng, nói: "Nguyên lai là lão tiền bối, tại hạ thất kính. Gia gia của ta ở trước mặt ta thường nhắc tới lão tiền bối. Năm đó lão tiền bối chỉ dựa vào một cây đại đao trong tay, một mình xông vào Thiên sơn phái, đại chiến Thiên sơn thất lão, phần khí thế ấy, thiên hạ lúc đó ai có thể so sánh?"
Đao Thần ha ha cười nói:"Đó đều là những hành động càn quấy của thời trai trẻ, không đề cập đến nữa. Gia gia ngươi mấy năm nay thân thể có khoẻ không?"
Trung niên mhân nọ nói: "Cám ơn Lão tiền bối đã hỏi thăm, Gia gia của ta thân thể vẫn an khang."
Nguyên lai người này là người của Cừu gia, một Võ lâm thế gia trên Kỳ liên sơn. Gia gia hắn năm đó là người trong địa bảng, tên là Cừu Thiên Nhẫn, ngoại hiệu kêu "Tỳ bà kinh hồn thủ". Gia gia hắn năm đó chỉ ỷ vào một Tỳ bà thủ công phu mà uy chấn võ lâm. Về sau đệ tử "Ngân phiến môn" xuất hiện trên giang hồ, Ngân phiến môn đệ tử nọ chính là " Thần thủ" Vân Thiên Lam, sư phụ của Thánh thủ Hà Phi. Năm đó chánh thị "Võ lâm bách sự thông" bình bảng sau mười năm, cũng chính là năm mươi năm trước, Vân Thiên Lam mới ba mươi tuổi, tưởng rằng chính mình là đệ tử ưu tú nhất của Ngân phiến môn, đối Cừu Thiên Nhẫn hạ chiến thư. Cừu Thiên Nhẫn nọ lúc ấy đã hơn năm mươi tuổi, luận niên kỷ, khả dĩ là thúc phụ của Vân Thiên Lam, hắn không có nhận thiếp, chỉ là đối với ngoại nhân cười nói: "Người trẻ tuổi dũng khí thật đáng khen ngợi, ngay cả khẩu khí cũng lớn, Tỳ bà thủ của ta chống lại Thần thủ của hắn, các ngươi nghĩ rằng ai sẽ thua?"
Bằng hữu ngồi tại đó không có người nào trực tiếp nói ra.
Vân Thiên Lam không phục, xông vào Kỳ Liên Sơn, đánh bị thương vài người. Cừu Thiên Nhẫn từ phòng trong đi ra, cũng không cùng hắn giao thủ, chỉ sử ra một chiêu "Phản đạn tỳ bà" tối tinh diệu trong "Tỳ bà thủ" lên một cây đại thụ ở trong Viện, nói: "Ngươi nếu hiểu thủ đoạn đó của lão phu, lão phu tình nguyện nhận thua". Nói xong tiêu sái đi vào trong phòng.
Vân Thiên Lam chạy tới nhìn, chỉ thấy trên thân cây đại thụ ấy tràn ngập dày đặc vết ngón tay in vào, mỗi một vết ngón tay, sâu tới ba tấc. Lúc ấy bị làm cho ngẩn ngơ, một câu cũng không nói được, quay đầu bỏ chạy. Sau khi hắn trở lại Ngân Phiến Môn, chăm chỉ học võ nghệ. Năm năm sau lại tìm đến Cừu gia, nói rõ muốn cùng Cừu Thiên Nhận tái đấu phân cao thấp. Cừu Thiên Nhẫn không đánh nhau cùng hắn, chỉ là đưa hắn theo ra trước một bãi bia đá ở sau núi, nói: "Ngươi thử một lần, xem có thể hay không chặt đứt tấm bia đá đó."
Vân Thiên Lam cười lạnh nói: Tấm bia đá nho nhỏ đó, há có thể làm khó được ta. Ta đây "Thần thủ" đích danh đầu chẳng phải là kêu xuông."
Nói xong phách thủ phát xuất công phu độc môn của Ngân Phiến môn, chỉ một chiêu, một tấm bia đá lập tức vỡ vụn thành hàng trăm mảnh. Cừu Thiên Nhẫn thấy vậy, mỉm cười nói: "Công phu như thế này ư? Tiểu tử, hãy trở về luyện thêm năm năm nữa."
Nói xong, tiện tay sử chiêu của năm năm trước "Phản đạn tỳ bà" phách lên một tấm thạch bia. Cừu Thiên Nhẫn nhìn cũng không nhìn, quay đầu trở về. Vân Thiên Lam thấy hắn đi, nói: "Ngươi là có ý tứ gì, chúng ta......" Nói còn chưa dứi lời, tấm thạch bia nọ đã hoá thành một đống bột phấn, phát tán ra đầy mặt đất. Vân Thiên Lam sắc mặt trắng bệch, đợi một lát, phi thân ra khỏi Cừu gia.
Đám hạ nhân của Cừu gia đều tưởng rằng lúc đó Vân Thiên Lam kia nên biết khó mà lui. Không ngĩ tới Vân Thiên Lam trở về Ngân phiến môn, bế quan luyện mười lăm năm công phu. Mười lăm năm sau trở lại vũ đài, hắn lần này mang theo trên tay một tấm thạch bia lớn. Một cước đá cho đại môn Cừu gia mở tung. Cừu Thiên Nhẫn lúc ấy đã hướng bằng hữu giang hồ nói rõ rằng mình đã thoái xuất giang hồ. Nhìn thấy Vân Thiên Lam lại tìm tới cửa, hắn từ phòng trong chậm rãi đi ra. Chỉ thấy Vân Thiên Lam nhìn hắn cười lạnh nói: "Cừu lão đầu, ngươi hãy xem thủ đoạn của ta."
Thình lình cầm khoái đao ra sử dụng, từng đao từng đao đem tấm thạch bia chặt ra thành ba mươi đoạn có dư. Chiêu thức ấy lập tức làm hạ nhân của Cừu gia cùng Lão bà Cừu Thiên Nhẫn, hài tử run rẩy tại đương tràng. Lúc này Vân Thiên Lam cũng bất quá trên dưới năm mươi tuổi, lại có một chiêu thần công ấy, thực không hổ tên là "Thần thủ". Cừu Thiên Nhẫn thấy vậy, cười lạnh nói: "Ngươi lạc hậu rồi, bây giờ ai còn chú ý đi đánh thạch đầu nữa, ngươi đi theo ta."
Rồi mang theo Vân Thiên Lam tới luyện công phòng của Cừu gia. Chỉ thấy trong đại sảnh đặt một cái cự đại đồng chung. Cừu Thiên Nhẫn đi lên trên, lại là một chiêu "Phản đạn tỳ bà", thủ chỉ trên đồng chung tung một cú đánh, làm vang lên tiếng "Phách phách ba ba". Cừu Thiên Nhẫn hai tay chắp sau lưng, ném ra một câu, nói: "Sau khi xem xong, ngươi không nên tới nữa. Dù sao ngươi cũng không phải là kẻ nhỏ mọn." Chưa nói xong đã ra khỏi luyện công phòng.
Vân Thiên Lam trong lòng ngạc nhiên, nhảy lên vừa nhìn, sắc mặt đại biến, ai cũng không biết hắn rốt cuộc nhìn thấy gì. Ngay cả Cừu Thiên Nam, con lớn nhất của Cừu Thiên Nhẫn là người vừa bồi tiếp bọn họ đi vào cũng là không có thấy. Hắn lúc ấy đứng canh cạnh cửa, không có thấy cha là như thế nào ra tay.
Vân Thiên Lam cúi đầu ủ rũ rời khỏi Cừu gia. Trong giang hồ đồn đãi Vân Thiên Nam hắn không phải là đối thủ của Cừu Thiên Nhẫn, nhưng cũng không phải đại biểu cho công phu Ngân phiến môn không bằng Cừu gia. Một năm sau, Vân Thiên Nam kế nhiệm vị trí Chưởng môn Ngân phiến môn. Cho đến mười năm trước, lúc tạ thế đã đảm đương trên hai mươi năm chức vị Chưởng môn nhân.
Về sau có người đồn đãi, ngày đó, Cừu Thiên Nhẫn một chiêu đã kích thủng đồng chung. Lại có người nói công phu lợi hại của Cửu Thiên Nhẫn ở đó, chỉ là ở trên đồng chung hắn viết vài chữ sâu nửa thốn, làm Vân Thiên Lam sợ quá chạy mất. Dù sao thì chuyện nào cũng đều có, thậm chí có người còn khoa trương nói, Cừu Thiên Nhận chỉ một chiêu "Phản đạn tỳ bà", đã đem một trong ba phần đồng chung đánh cho nát bấy.
Sự kiện võ lâm đại sự này, Đao Thần còn là biết một chút. Hắn và Cừu Thiên Nhận gặp mặt qua vài lần, hai người không có giao thủ qua. Hơn nữa Cừu Thiên Nhận thẳng thắn tôn hắn làm tiền bối, đương nhiên càng không thể cùng Đao Thần giao thủ. Đao Thần tại Thương long cốc thi đấu với Thiên thiền đao nọ được một năm, vừa lúc Vân Thiên Nam lần thứ ba tìm tới Cừu gia.
Đao Thần về sau lại không đi ra quá phương viên Thương long cốc năm mươi dặm bên ngoài. Tự nhiên không rõ ràng lắm chuyện của Cừu gia. Hắn cũng không biết một chiêu "Phản đạn tỳ bà" nọ của Cừu Thiên Nhẫn, đến tột cùng có ma lực gì, mà làm cho Vân Thiên Lam sợ quá chạy mất, phải nói rõ không phải là đối thủ của hắn.
Tại đây, bên trong Tình nhân sơn trang, đột nhiên gặp người của Cừu gia, thật sự Đao Thần như thế nào cũng không thể tưởng được sự việc. Y theo cái quy củ khó ngửi của Tình nhân sơn trang, chẳng lẽ đứa cháu này của Cừu Thiên Nhẫn lại là nữ tế ở rể của người ta. Bằng không xem thái độ của hắn, rõ ràng là đem chính mình làm một phần tử của Tình nhân sơn trang, hơn nữa thân phận còn không thấp. Bởi vì Quản gia kia đã lớn tiếng kêu lên: "Tam đại thiếu, hai người bọn họ đến gây chuyện, ngươi nên đuổi bọn họ ra ngoài, đợi đến lúc Lão gia tức giận, ai cũng không đảm đương nổi đâu."
Trung niên nhân nói: "Phúc ca, ngươi không biết, vị Lão tiền bối này sáu mươi năm trước là người trên Thiên bảng, với Gia gia của ta là cùng một thế hệ. Ông ấy như thế nào mà đến gây sự?"
Tên quản gia đó nghe nói người trông tầm trung niên này là nhân vật cùng thời với Cừu Thiên Nhẫn, trong lòng âm thầm tự nhủ, hắn đối với người trên giang hồ tịnh không quan tâm, cái gì Thiên bảng hắn cũng chẳng đặt ở trong lòng. Chỉ là hiểu được đại hán trông tầm trung niên nhân này với Cừu Thiên Nhẫn về hạng bậc là đồng nhất, như vậy không phải hắn có khả năng để mà chọc tức, miệng nói ngay: "Ta mặc kệ hắn là ai. Tóm lại ngươi phải đuổi hắn ra ngoài. Hắn với Cừu lão gia là người cùng thời đại, cũng không nên cùng chúng ta so đo. Tam đại thiếu, ta còn có việc, ngươi sử lý việc này nhé. Việc này không nên làm rộn đến lão gia, miễn cho tất cả mọi người mọi sự phiền toái."
Nói xong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Đao Thần một cái, bỏ đi vào nội viện của trang viên, thần thái thật là kiêu căng xấc láo, cứ như là ở đó không có mặt Đao Thần.