Ánh mắt Tả Mạc cùng tiểu nương giao nhau, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Không lâu sau Chu Tước doanh đã khôi phục hoàn toàn, trang bị của Chu Tước doanh rất đầy đủ, trên người mỗi người đều có đủ tinh thạch, rất nhanh đã có thể khôi phục linh lực. Tả Mạc lại đưa mắt nhìn Thúc Long, thấy Thúc Long khẽ gật đầu, hắn không thể không âm thầm cảm thán năng lực khôi phục cường hãn của ma công.
Lực lượng thân thể hắn cũng đang lặng lẽ khôi phục dần dần, sự cường hãn của Đại Nhật ma thể vượt xa vệ doanh rất nhiều, càng hơn xa so với tưởng tượng của hắn.
Tả Mạc ưỡn thẳng người, hướng ánh mắt về phía ba đội ngũ phía trước, trong lòng hắn bỗng tràn ngập niềm tin vào chiến thắng.
Bất tri bất giác, giữa mọi người đã hình thành một sự ăn ý vi diệu.
Tả Mạc di động thân hình, gần như cùng lúc đó Chu Tước doanh và Vệ doanh cũng đồng thời chuyển động.
Chu Tước doanh giống như một làn gió, lúc tụ lúc tán, phiêu giật linh động, mang theo cỗ sát khí đặc trưng lẫm liệt như đao phong, lạnh lẽo thấu xương. Mà vệ doanh lại giống như một dòng cương thiết nặng nề, động tác tuy không nhanh nhưng lại tràn ngập khí tức hủy diệt, bá đạo tuyệt luân.
Tả Mạc đứng trước đội ngũ, đôi môi mím chặt, khóe mắt hơi nhếch lên, thân hình thẳng tắp như ngọn thương, ngạo nghễ đứng đó. Lôi âm hạch đào bập bềnh bay lượn xung quanh người hắn, thỉnh thoảng lại phát ra vài tia điện bàng bạc.
Đằng sau hắn, phía bên trái, Chu Tước doanh đang sẵn sàng đợi lệnh, quan sát cẩn thận có thể thấy được toàn bộ Chu Tước doanh phảng phất như một chiếc lò xo đang rung động, tràn ngập khí tức nguy hiểm. Công Tôn Sai không còn ngồi trên Thanh Vân kiếm như mọi khi, hắn đứng lên, con mắt cong lại thành vầng trăng, trên mặt lại lộ ra bộ dáng tươi cười ngượng ngùng. Trong mắt Tu giả Chu Tước doanh bỗng xẹt qua một tia sáng cuồng nhiệt, sắc bén như đao phong.
Bên phải hắn, Vệ Doanh lẳng lặng đứng đó. Bọn Họ tựa như một đám dũng sĩ đến từ thời cổ đại, im lìm không nhúc nhích. Thúc Long đứng sừng sững ở trung tâm đội ngũ, khí thế thâm trầm, sát phạt. Trọng giáp màu đen bao phủ kín lấy cơ thể Vệ doanh, sát ý lãnh thấu xương bao trùm đôi mắt, khiến người ta cảm nhận được dưới dòng nước tịch mịch chính là là chiến ý cuồn cuộn sôi trào!
Động tác của đám người Tả Mạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Sắc mặt ba người Thiên Linh Tử khẽ biến, vội đem đội ngũ của mình lùi ra năm mươi trượng. Tả Mạc xuất ra hai mươi khỏa Lôi Âm hạch đào đã khiến tim bọn họ đập đến vỡ cả ngực, nhưng tin tức mới nhất kia lại khiến bọn họ sinh ra một chút hi vọng được chia chác phần nào.
Bọn họ hạ quyết tâm tuyệt đối không động thủ khiêu khích vị Kim Ô thành chủ kia, chỉ cần cầm chân đám người này lại, sau trận chiến ngày mai bọn họ cũng có thể nhận lấy một chút công lao. Bọn họ đã chuẩn bị tùy thời mà kéo giãn cự li.
Tả Mạc quyết định tốc chiến tốc thắng.
Hắn vung tay phải lên, sau đó đột nhiên hung hăng chém xuống: “Giết!”
Ánh mắt tiểu nương đang híp lại như vầng trăng bỗng hiện lên một tia lạnh lẽo. Chu Tước doanh đã sớm súc thế xong giờ như đột nhiên nổ tung, hơn trăm đạo kiếm quang phát ra như muốn xé rách không gian.
Tiếng rít của đao phong vang lên mạnh mẽ.
Thúc Long trầm giọng quát: “Giết!”
Hắc khí cuồn cuộn, vô số hắc khí tụ tập lại hóa thành một dòng lũ màu đen, thấp thoáng hình bóng hắc xà, bên trong truyền ra tiếng gầm trầm thấp.
Bầu trời phảng phất như bỗng tối sầm lại.
Khí tức hủy diệt cùng sát khí lạnh thấu xương tỏa ra trên bầu trời khiến kẻ nào cũng kinh hoảng.
Ba người Thiên Linh Tử chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt kẻ nào cũng trắng bệch, đến lúc này họ mới nhận ra mình ngu xuẩn đến mức nào. Trong lòng Thiên Linh Tử bỗng hối hận mãnh liệt, lúc này không còn để ý gì khác, khản giọng gào lên: “Rút lui…”
Bỗng nhiên con ngươi hắn trợn trừng, hắn cúi đầu nhìn thấy một bàn tay xuyên ra trước ngực.
Tu giả xung quanh Thiên Linh Tử nhìn hắn như gặp quỷ, sâu trong con ngươi hiện lên nét sợ hãi, cảm thấy giống như có một tấm lưới từ từ ép chặt lấy tâm tạng.
Một kẻ mang trên mình đôi cánh màu vàng kim bỗng nhiên biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Một kích hoàn mĩ!
Minh Hư dực trên lưng Tả Mạc khẽ cử động, lực lượng dư thừa mạnh mẽ như thủy triều truyền đến, thân thể hắn liền bay ra xa nhanh như tia chớp. Tả Mạc không có nửa điểm kinh hoảng trước trận chiến, tâm tình hắn lúc này tĩnh lặng một cách thần kì. Hắn tỉ mỉ cảm nhận lực lượng từ Minh Hư dực, dưới sức mạnh khủng bố như vậy muốn khống chế cơ thể cũng không phải chuyện dễ.
Một trận chiến này cũng là cơ hội khó gặp.
Về phần Lôi Âm hạch đào… lãng phí chính là đáng xấu hổ…
Minh Hư dực trên lưng Tả Mạc khẽ rung, hình ảnh trước mắt bỗng nhòe đi, hắn lại xuất hiện trước mặt một tu giả không đến nửa trượng.
Chết cho ta!
Tả Mạc đang lúc đắc ý hú lên một tiếng quái dị, không để tu giả kia kịp có phản ứng, hắn đã đánh thẳng lên linh tráo của đối phương.
Binh!
Linh tráo ngay lập tức bị nghiền nát, Tả Mạc thừa thế hung hăng đâm vào ngực đối phương.
Chỉ nghe được một tiếng hét thảm cùng với âm thanh đầu khớp xương vỡ vụn, giống như là đánh lên một bao cát. Dưới tình huống cấp bách, Tả Mạc vô ý thức thôi động Minh Hư dực, trên lưng truyền đến một cỗ lực lượng mạnh mẽ, thân hình hắn lại tiêu thất lần nữa.
Chỉ thấy hắn lúc này giống như một thiết cầu hình người hoàn toàn không thể khống chế, bay thẳng vào trong đoàn người, bay qua bay lại giữa đám người.
Với Đại Nhật Ma thể vô cùng kiên cường dẻo dai, lại cộng thêm tốc độ kinh khủng, nơi Tả Mạc đi qua xương cốt gãy rời, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên bên tai.
Thấy đối phương không thể đả thương mình, Tả Mạc dứt khoát không thèm quan tâm nữa, chuyên tâm khống chế Minh Hư dực. Chỉ có khống chế được Minh Hư dực hắn mới có thể có tiền vốn mà cùng kim đan đánh một trận. Sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma thể không cái nào là không mạnh mẽ đến cực điểm, chỉ cần có thể vận dụng tới mức đắc tâm ứng thủ, thực lực sẽ tăng mạnh.
Chu Tước doanh lại mang một phong cách khác, mỗi đội giống như một mũi đao, bọn họ tựa như đồ thủ đang xẻ thịt linh thú, chuẩn xác mà thong dong, không vội không lo.
Vệ Doanh bất động tại chỗ, nhưng hắc khí phát ra biến hóa quỷ dị, khi tụ khi tán, khi thì hóa thành đại xà khi thì biến thành vô số tiểu xà, Tiểu ma sát quỷ dị khó lường được bọn họ vận dụng đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng cho dù là tam thức trùng sát của Chu Tước doanh hay Tiểu ma sát của Vệ doanh, cũng đều không dám tới gần Tả Mạc nửa bước.
Tả Mạc tấn công lung tung, đám người Chu Tước doanh nhìn mà sợ hãi, đều tránh ẩ xa. Đừng đùa, nếu không cẩn thận bị đánh trúng một đòn, ngày hôm nay để mạng lại đây luôn. Mấy tên tu giả bị lão bản dụng trúng đều kêu thảm một tiếng rồi văng ra như cát, bị bắn ra một đoạn xa, tạo thành một đường vòng cung rồi rớt xuống đất, tan thành đậu hũ.
Không một tên nào còn sống!
Không một kẻ nào còn sống a, đấy chỉ là mới bị đụng trúng thôi…
Bọn họ phát lạnh trong lòng. Hơn nữa bọn họ cũng nhìn thấy, tư thế va chạm của lão bản rất ư là quái dị, rõ ràng là hắn cũng không cách nào khống chế được. Mấy tên bị lão bản đụng chết trong lúc không thể khống chế rõ ràng là cực kỳ oan ức, ngay cả muốn nói lý cũng không được.
Tu giả Chu Tước doanh đều giữ khoảng cách với Tả Mạc, đơn giản tạo thành một vòng cung cũng thật to, vây giết những tu giả muốn trốn chạy ra ngoài.
Nụ cười của Công Tôn Sai cứng lại, hắn nhạc nhiên nhìn lên bầu trời.
So với Chu Tước doanh chủ động né tránh thì vệ doanh càng buồn bực hơn nữa, nguyên bản thấy Chu Tước doanh né tránh bọn họ còn có vài phần đắc ý, bọn họ công kích từ xa, đương nhiên là rất an toàn.
Thế nhưng vẻ mặt bọn Thúc Long cũng nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên.
Hắc khí của Tiểu ma sát khi đến gần lão bản thì không hiểu sao bỗng nhiên bị mất khống chế, bay loạn lung tung. Trong khoảnh khắc, hắc khí tiêu hao trên người địch nhân còn không bằng lượng hắc khí bị lão bản đánh tan mất.
Đây là tình huống quái quỷ gì chứ…
Lần đầu gặp phải chuyện quái dị như vậy, Thúc Long chỉ biết cười khổ liên tục.
Bí quá hắn cũng không biết làm gì hơn là bắt chước Chu Tước doanh, điều khiển tiểu ma sát tiêu giệt địch nhân ở bên ngoài.
Chiến trường trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một màn quỷ dị, Chu Tước doanh và Vệ Doanh tạo thành một vòng vây chắc chắn như tường đồng vách sắt, không tu giả nào có thể chạy thoát.
Mà ở trong vòng vây hình cầu này, ttiếng binh binh bang bang vang lên không dứt.
Tả Mạc thấy đối phương không thể đả thương Đại Nhật ma thể, dứt khoát không thèm quan tâm gì, chỉ chuyên tâm khống chế Minh Hu dực ở sau lưng.
Vì thế có thể thấy được hắn dùng đủ các tư thế quái dị tuyệt lâm, với tốc độ kinh người đem từng gã tu giả quất văng ra ngoài.
Mọi người trong Chu Tước doanh khẩn trương cực độ chú ý từng tên đen đủi bị văng ra. Không ai thèm bồi thêm một đòn cho bọn chúng làm gì, bọ họ khẩn trương chính là để … tránh bị mấy tên này văng trúng. Có một tu giả Chu Tước doanh không may, chỉ bị một tên địch xẹt qua quyệt một cái cũng bị thương nhẹ.(Dịch: po tay rồi:00 (9): Biên: xe tải tông lại chả bó :00 (73):)
Thực sự là họa từ trên rời rơi xuống a!
Qua một hồi sau, đám địch nhân trong vòng vây đã triệt để sụp đổ, bọn họ điên cuồng hướng ra ngoài mà phá vây.
Trên bầu trời, tam thức trùng sát như đao phong sắc bén đột nhiên mạnh hẳn lên.
Tiểu ma sát của Vệ doanh cũng được toàn lực phát động, không hề lưu thủ.
Tiếng kêu thảm thiết của địch nhân không ngừng vang lên bên tai, mưa máu như hoa bay đầy trời không ngừng rơi xuống.
Lúc này sĩ khí đám tu giả Thiên Thủy giới đã không còn gì, toàn bộ đội ngũ tan rã với tốc độ nhanh chóng. Mất đi chỉ huy, bọn họ chỉ là một đám ô hợp không có chiến ý, trước mặt Chu Tước doanh và Vệ Doanh thật giống như một đám cừu chờ làm thịt.
Giết chóc vô tình kéo dài nửa canh giờ, toàn bộ chiến trường bị quét sạch.
Tu giả đưng xem chẳng tên nào có thể bảo trì thần sắc trấn định, ngơ ngác nhìn chiến trường vắng vẻ, nhìn đám thủ hạ của Kim ô thành chủ thuần thục vơ vét chiến lợi phẩm.
Đám người Tiểu Sơn giới này thủ pháp thuần phục, động tác lưu loát, không có nửa điểm e ngại giết chóc. Trận chiến vừa rồi khiến cho đám tu giả Thiên Thủy giới phảng phất như cảm nhận được mùi vị của máu và lửa.
“Thực sự là quá yếu!” Lôi Bằng từ trên một cỗ thi thể lôi ra một khối ngọc bội, hừ lạnh nói: “Bọn thối tha này mà cũng dám để ý đến chúng ta, thật là không biết sống chết.”
“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, có gì phải ngạc nhiên? Chúng ta trước đây cũng không phải như vậy sao?” Niên Lục cũng không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn rất lưu loát.
Lôi Bằng nghe xong thì ngẩn ngơ, nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu: “Nói cũng phải.” Nhíu mày suy nghĩ một chút, hắn lại tiếp: “Bây giờ chúng ta không giống chúng. Nhưng không giống chỗ nào?”
Niên Lục dừng tay lại, thẳng lưng lên, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng là không giống.” Nhưng hắn cũng đồng dạng không thể nói rõ có chỗ nào không giống.
Sau nửa ngày suy nghĩ không có kết quả, Lôi Bằng nhịn không được nói: “Quên đi, quản những cái này làm gì? Cứ đi theo lão bản là được, lại nói sinh hoạt của chúng ta hiện giờ cũng không tệ, cho dù chết cũng đáng!”
“Ừ!” Niên Lục ừ một tiếng, ánh mắt thâm thúy: “Không sai, không phải chết tại Tiểu Sơn giới chúng ta cũng đã lời rồi.”
Tả Mạc lúc này đang thở hổn hển, lần đầu dùng kiểu đấu pháp như vậy, vừa nãy không cảm thấy gì, bây giờ dừng lại hắn mới cảm thấy cả người đau đớn không nói nên lời. Thỉnh thoảng hắn lại đau đến mức hít vào một ngụm lãnh khí, Đại Nhật ma thể này xem ra cũng có cực hạn, sau này không thể cứ cậy sức như vậy nữa.
"Các ngươi quá tàn nhẫn!"
Bầu trời bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nghẹn ngào, Tả Mạc ngẩng đầu phát hiện trong đám tu giả đang quan chiến, một nữ tu đang chỉ vào mũi hắn giận giữ chửi.
Xung quanh nhất thời an tĩnh lại.
Chúng nhân bên người Tả Mạc nhất thời trầm mặt xuống.
"Thế nào? Ngươi muốn giết ta sao?" Nữ tu tách ra khỏi đám đông bay đến, hai mắt nàng rưng rưng, thần tình kích đông: “Bọn họ đều đã không chống cự mắc mớ gì các người không cho họ một con đường sống? Hà cớ gì phải chém tận giết tuyệt?”