Tả Mạc liếc mắt khinh thường một cái.
Hắn quyết định không để ý tới nàng, nữ nhân như thế này thực quá vô tri rồi. Hai bên nếu đã khai chiến mà còn nói đến nhân từ, không phải là muốn chết sao? Thần kinh có vấn đề!
“Chúng ta đi thôi!” Hắn quay sang nói.
Thúc Long dẫn đầu Vệ doanh bay trở về vận nô thuyền, bọn họ tuy rằng có khả năng phi hành cự li ngắn thế nhưng tốc độ lại rất chậm, bọn họ lại càng thích tốc độ thong thả của vận nô thuyền hơn. Chu Tước doanh thì tuần tra trên bầu trời, đề phòng các tu giả xung quanh.
“Ngươi giết đi! Giết đi!” Biểu tình nữ tu càng kích động lên: “Ngươi giết nhiều người như vậy? Cũng không ngại giết thêm một người nữa chứ? Thế nào? Không giám giết sao? Bọn người Tiểu Sơn giới các ngươi vừa đến Thiên Thủy giới đã giết người rồi, cút về Tiểu Sơn giới các người đi, ở đây không chào đón các ngươi đâu!”
Tu giả Thiên Thủy giới ở xung quanh cũng nhao nhao lên.
Lời nữ tu vừa nói rất trúng ý những tu giả Thiên Thủy giới khác. Đối với tu giả đến từ Tiểu Sơn giới, bọn họ rất bài xích, rất nhiều người ánh mắt trở nên bất thiện. Mà một số thế lực ý định ban đầu chỉ là quan chiến bây giờ cũng có chút động tâm.
Thần sắc Tả Mạc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hắn đột ngột dừng lại ở không trung.
Chu Tước doanh bắt đầu tập trung lại, Thúc Long vừa bước lên vận nô thuyền, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống, sắc mặt những người khác cũng trở nên khó coi. Bọn họ từ Tiểu Sơn giói sống sót mà ra, đối với sát khí phi thường mẫn cảm.
Bọn họ cảm nhận được địch ý.
Tả Mạc không nói gì, một màn trước mắt cũng không khiến hắn kinh ngạc. Đối với những tu giả Thiên Thủy giới mà nói thì bọn họ rõ ràng là ngoại nhân. Tu giả Thiên Thủy giới đối với tu giả từ Tiểu Sơn giới đi ra đã có thành kiến nên địch ý của bọn họ mới mạnh mẽ như vậy.
“Các ngươi ngay cả nữ nhân cũng không buông tha?” Nữ tu càng lúc càng bi phẫn nói: “Tô Nguyệt chưởng môn không phải bị các ngươi giết sao? Thế nào? Có bản lĩnh cũng đem ta giết luôn …”
Thanh âm đột nhiên bị tắc nghẽn.
Trên cái đầu vừa bay lên là vẻ mặt không thể tin được, nàng tựa hồ vẫn không tin là Tả Mạc thực sự dám giết mình trước mặt nhiều người như vậy!(BigBro: em nó ngây thơ quá – c0f7e3: “phơ” 1 phát đi luôn:00 (73):)
Tu giả Thiên Thủy giới đang xem xung quanh nhất thời tất cả đều ồn ào, trên mặt rất nhiều kẻ cũng đồng dạng là không thể tin được.
“Quá kiêu ngạo rồi! Mọi người nhìn hắn xem!”
“Bọn người chui ra từ Tiểu Sơn giới dám chạy đến Thiên Thủy Giới chúng ta dương oai, chúng ta cùng lên!”
Tất cả tu giả đều phẫn nộ, rất nhiều người con mắt cũng đã đỏ lên, hận không thể ngay lập tức lao lên bắt đầu đánh. Mấy thế lực đang quan chiến cũng bắt đầu rậm rịch mà bọn thủ hạ của họ cũng lúc này cũng đã ầm ĩ lên.
“Các ngươi nghe đây!”
Tả Mạc hờ hững mở miệng.
Không hiểu sao trong lồng ngực hắn lúc này phảng phất như có một đống lửa đang thiêu đốt. Lúc còn ở Tiểu Sơn giới, hắn cho rằng rời khỏi đó nhất định sẽ tuyệt vời. Nhưng hắn trăm nghìn lần không ngờ khi hắn vừa đến Thiên Thủy giới, lập tức đã xảy ra chuyện.
Hắn bỗng nhớ đến những hoa nô tinh thần ngẩn ngơ, thần sắc quỷ dị cả người quấn quanh toàn là linh hoa kia.
Tiềng ồn xung quanh truyền vào trong tai hắn toàn là những lời châm chọc, mỉa mai. Hắn có chút buồn cười, nhưng lại phát hiện mình không cười nổi, phảng phất như có gì đó tắc nghẹn ở ngực. Sát khí cùng nộ khí tính tụ trong lồng ngực hắn lúc này đã bốc lên.
Vì vậy hắn mới mở miệng.
Xung quanh nhất thời an tĩnh lại.
“Mặc kệ các ngươi là ai, muốn chiến thì chiến!” Ánh mắt hắn sâu thẳm, thanh âm như là từ nơi xa vọng lại: “Đừng lắm lời vô ích, so với các ngươi, chúng ta còn sạch sẽ hơn nhiều.”
Bốn bề lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn Kim Ô thành chủ trên bầu trời, ai cũng không nghĩ lúc này hắn cư nhiên còn có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy. Thằng này điên rồi sao? Hay là hắn thực sự cho rằng chỉ bằng những người này là có thể làm mưa làm gió tại Thiên Thủy Giới.
Mọi người nhất thời bị lời nói của Tả Mạc chấn trụ không một ai lên tiếng.
Tả Mạc chậm rãi đưa mắt quét một vòng, ánh mắt sắc bén khiến kẻ khác phải sinh ra cảm giác lạnh gáy.
Hắn vung lên tay phải.
“Bất cứ kẻ nào xông tới, giết!”
Thanh âm cũng không lớn nhưng lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông, đảo qua tâm khảm mọi người, ai cũng thấy rét lạnh.
Bất kể là Chu Tước doanh, Vệ Doanh hay là Luyện khí bộ, tất cả chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như đang sôi trào, một cỗ tâm tình khó tả từ đáy lòng truyền đến, tất cả đều nhịn không được mà cùng đồng thanh: “Giết!”
Mấy nghìn người đồng thanh quát lên như tiếng sấm cuồn cuộn ầm ầm quét ngang vậy.
Mấy tên tu giả Thiên Thủy giới nguyên bản đang rục rịch vừa nghe tiếng quát đều bị giật mình hoảng sợ, nhiệt tình vừa nãy đã không còn. Thanh thế bá đạo, uy mãnh như vậy, bọn họ thực chưa từng thấy trên bất cứ đội ngũ nào khác.
Chuyện Kim Ô thành chủ cùng Bách Hoa Minh có tư thù, tại Thiên Thủy giới cũng không phải là chuyện bí mật gì. Từ khi Kim Ô thành chủ suất lĩnh hơn vạn người từ Tiểu Sơn giới đến, ngay lập tức đã rơi vào tầm để ý của các thế lục Thiên Thủy giới. Kim Ô thành chủ lai thịch thần bí, trong nhất thời bọn họ khó có thể nắm rõ ràng tin tức, thế nhưng năm cái vận nô thuyền của bọn họ đều có ấn kí của Bách Hoa Minh cũng đủ cho các thế lực suy đoán ra vài phần.
Bọn họ đều thèm thuồng tài sản kếch xù của Kim ô thành chủ, nghe nói trên năm chiếc vận nô thuyền kia chở rất nhiều tài liệu, pháp bảo quý hiếm, giá trị cực cao. Mà sau khi đánh bại Bách Hoa Minh, chiến lợi phẩm của Kim Ô thành chủ ngày càng nhiều, quá đủ để bọn họ động tâm.
Mặt khác, tu giả Thiên Thủy giới cũng khá bài xích với tu giả Tiểu Sơn giới. cũng chỉ vì các thế lực mới này có thể lay động căn cơ của bọn họ.
Ngay lúc các thế lực lớn đang muốn đàm phán thì bỗng nhiên thần sắc họ khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy từ chân trời bỗng nhiên xuất hiện chi chít các điểm đen, không đợi mọi người thấy rõ, những điểm đen kia đã toàn lực đạp phi kiếm phi hành tới. Kiếm quang chói mắt khiến người ta không tự chủ nheo mắt lại.
“Thành chủ!”
“Ha ha! Đúng là thành chủ!”
Thanh âm không dứt vang lên bên tai, như sóng triều cuộn tới.
Những tu giả Tiểu Sơn giới này là đến để trợ giúp, lúc này kẻ nào cũng kích động kì lạ. Những tu giả còn lại ở Tiểu Sơn giới lúc trước, toàn bộ đều là ngưng mạch kỳ, niên kỉ cũng đều ngoài bốn năm chục tuổi, đã quen nhìn lòng người thay đổi, thời thế thăng trầm. Nhưng những người này không kẻ nào có thể bào trì trấn định. Phí Sơn cũng không ngoại lệ, hắn nhận ra mình không cách nào bình tĩnh lại.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại tràng diện chiến đấu kinh người ở Tiểu Sơn giới đã in sâu vào tận trong tim hắn. Hắn vẫn như như in tâm tình mình lúc đó, nhất là khi thành chủ cùng mọi người chửi lão già Minh Tiêu, hắn liền không tự chủ được mà tưởng tượng, nếu là có thể là thủ hạ cùng chiến đấu với thành chủ thì là chuyện vui vẻ đến cỡ nào. Không nghĩ tới thực sự có ngày này, hắn đột nhiên hưng phấn một cách kì lạ.
Kim Ô thành chủ nhìn qua không tới hai mươi tuổi, đứng giữa đám tu giả năm sáu chục tuổi có chút kỳ lạ. Nhưng cho dù hắn chỉ có chưa đầy hai mươi tuổi, trên người lại phảng phất mang thêo một cỗ lực lượng không tên, làm cho người khác không tự chủ mà tin phục, nguyện ý cùng chung vai chiến đấu!
Đám tu giả Thiên Thủy giới vây xem sững sờ, vội vã điểu khiển kiếm quang thoát đi.
Chỉ trong nửa khắc, Bách Hoa cốc rộng lớn như vậy đã không còn một tu giả Thiên Thủy giới nào. Biến hóa này xảy ra quá nhanh, một ít tu giả Tiểu Sơn giới vô cùng hưng phấn, đang chuẩn bị đuổi theo bị đồng bọn lập tức giữ lại.
“Ầm ĩ cái gì! Nghe thành chủ nói! Các ngươi so với thành chủ có năng lực hơn sao?”
“Tất cả đều nghe theo thành chủ!”
Một ít đầu mục các thế lực nhỏ đều mở miệng, đám tu giả ồn ào lập tức ngậm miệng. Nếu nói đến chỉ huy, không ai cảm thấy có thể thay thế được Tả Mạc.
Tả Mạc lúc đầu còn có chút kỳ lạ không hiểu, đến khi hiểu rõ những tu giả này tất cả đều nghe nói hắn gặp nguy hiểm mà tới thì vô cùng kinh ngạc, lập tức trong lòng dâng lên cảm giác cảm động cường liệt. Nói thực ra, hắn chiến đấu cùng với Minh Tiêu lão tổ cũng không phải vì những người này, hắn chẳng qua cũng chỉ lo lắng cho chính mình mà thôi.
Chính vì thế, cho tới giờ hắn cũng không nghĩ tới những người này đều nhớ tới ân tình đó.
Trong lòng hắn tràn ngập ấm áp, sự buồn bực với Bách Hoa Minh bị quét sạch, phảng phất cảm thấy bầu trời cũng sáng sủa hơn, hắn cung tay hướng mọi người nói: “Tại hạ xin tạ ơn các vị!”
Đám tu giả nhất thời hỗn loạn.
“Thành chủ làm gì vậy?”
“Thành chủ chính là ân nhân cứu chúng ta một mạng, đây là chuyện phải làm, chuyện phải làm…”
"Đúng vậy đúng vậy..."
Mọi người đều ào ào hoàn lễ.
Lúc ngẩng lên, Tả Mạc nhìn lướt qua xung quanh cười nói: “Chúng ta xuống phía dưới nghỉ ngơi thôi!”
Mọi người đều đồng ý, nhất tề đáp xuống một đỉnh núi trong Bách Hoa cốc.
Mọi người gặp lại nhau, phần đông đều quen biết, tụ tập lại một chỗ càng thêm náo nhiệt phi thường. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập ý cười, một số kẻ ưa tán chuyện thậm chí còn bắt đầu oang oang nói chuyện.
Mà lúc này một đám các lão đại các thế lực đều vây quanh Tả Mạc thương lượng.
“Thành chủ, ta vừa biết được một tin tức. Vân Thần môn cùng Mộc kiếm môn tụ tập hơn mười môn phái nhỏ, dự định ngày mai tấn công chúng ta.” Một vị lão đại lo lắng nói. Có thể trở thành lão đại, tự nhiên có chỗ hơn người, trong thời gian ngắn ngủi đã có thể tạo ra mạng lưới thám tử ở Minh Thủy thành chứng tỏ năng lực của vị này cũng không tầm thường.
Thấy rất nhiều người còn chưa phản ứng, hắn vội vã giải thích một chút về đại vị của Vân Thần môn và Mộc kiếm môn tại Thiên Thủy giới. Khi hắn giải thích xong mọi người đều đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Sắc mặt Tả Mạc như thường, chắp tay với vị lão đại này: “Còn chưa thỉnh giáo tính danh của vị đại ca này.”
Vị lão đại này có chút sợ hãi nói: “Thành chủ xin đừng làm tại hạ tổn thọ, tại hạ Trịnh Uy, xin thành chủ cứ tùy tiện gọi thẳng, đại ca gì đó tại hạ nghìn vạn lần không dám.”
Tả Mạc cười: “Trịnh lão đại có thể nói rõ cho chúng ta một chút nữa chứ?”
Trịnh Uy vội vàng đem tin tức vừa thu được tỉ mỉ nói rõ đầu đuôi một lần, tất cả các môn phái tham gia đều giới thiệu qua một lần. Khi nghe xong, mọi người lặng ngắt như từ, thực lực của đối phương vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Nếu thực sự có nhiều người như vậy…
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tả Mạc.
Tả Mạc cũng không tự chủ nhíu mày, tin tức này khiến hắn cảm thây chấn kinh. Nếu như trong tình huống khác, nghe được tin tức này hắn sẽ lập tức mang theo mọi người chạy trốn.
Nhưng…
Hiện giờ hắn không thể trốn tránh. Hắn dám khẳng định, hắn vừa rời khỏi, những tu giả Tiểu Sơn giới khác đều sẽ trở thành đối tượng trả thù. Đám tu giả Thiên Thủy giới sẽ nhân cơ hội này liều mạng làm suy yếu thực lực của tu giả Tiểu Sơn giới, cho đến khi bọn họ xác định được tu giả Tiểu Sơn giới không còn cách nào tạo thành uy hiếp nữa.
Trước đây chưa từng nghĩ tới mình cùng những tu giả Tiểu Sơn giới này có quan hệ gì, nhưng hiện tại Tả Mạc biết mình không thể cứ như vậy rời đi.
Bỗng nhiên từ xa bay tới rất nhiều hạc giấy, bay vào trong đoàn người.
“Ha ha, Lý lão tứ tối nay có thể tới rồi!”
“Ta biết bọn họ kiềm chế không được mà, ha ha, Dương lão đầu mang theo các huynh đệ của hắn, đang liều mạng chạy tới đây.”
…
Có một con hạc giấy bay vào tay Trịnh Uy, hắn vừa xem xong vô cùng mừng rỡ nói: “Thành chủ, bọn họ đều tới! Mọi người đều tới rồi!”
Trên mặt Công Tôn Sai hiện lên một vệt đỏ hồng, vẻ tươi cười càng thêm e thẹn, con mắt sáng lên dị thường. Thúc Long nghiêm nghị lặng im đứng bên cạnh Tả Mạc, nhưng hơi thở nặng nề lại bộc lộ chiến ý trong lòng hắn.
Tâm tình Tả Mạc kích động khó mà kìm hãm được, hắn quét mắt nhìn về phía Minh Thủy thành.
“Vậy thì đánh một trận đi!”