Trên đỉnh núi, Tả Mạc nhìn thấy ánh sáng chói mắt phát ra từ Minh Thủy thành, hắn nhảy bật lê cười ha hả: “Hay!”
Ngay sau đó, vô số đạo kiếm quang chói mắt chiếu sáng rực cả bầu trời đêm giống như sao băng, bay về hướng Bách Hoa cốc. Chu Tước doanh lúc này đã không còn cần che giấu gì nữa, mọi người đều thôi động linh lực hết sức có thể, tạo thành từng đạo kiếm quang chói mắt.
Đám tu giả Minh Thủy thành lúc này mới có phản ứng, không ngừng có kiếm tu bay lên không đuổi theo!
Trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng hùng tráng, hơn một nghìn đạo kiếm quang của Chu Tước doanh dẫn trước, theo sau là vô số kiếm quang của tu giả Minh Thủy thành. Tu giả Minh Thủy thành gần như đã xuất động toàn bộ lực lượng. Trong số đó nổi bật nhất chính là tu giả của Phi Vân doanh đang dẫn đầu. Phi Vân doanh đích thực là được huấn luyện không tệ, phản ứng nhanh nhất. Khi mười hai hạt Lôi âm hạch đào phát nổ, uy lực cực mạnh, ngay cả chỗ bọn họ cũng bị lan tới.
Hai mắt Hồ Sơn gần như phát lửa, hắn hoàn toàn không ngờ Kim Ô thành chủ lại có gan làm ra chuyện điên cuồng như vậy. Hắn cũng không nhìn xem Minh Thủy thành ở dưới chân, vụ nổ kinh khủng như vậy ở nơi đóng quân của Mộc kiếm doanh không thể còn ai sống sót.
Trước đêm nay hắn chưa từng nghĩ tới Mộc kiếm doanh lại có thể bị diệt trong vòng một đêm, nhưng không ngờ lại bị người ta diệt gọn như vậy.
Quan hệ giữa Phi Vân doanh cùng Mộc kiếm doanh cũng không tính là hữu hảo hòa thuận, nhưng…
Hắn căm giận nghiến răng, cảm thấy một cỗ lửa giận trong ngực như muốn nổ tung. Đám người này đáng bị chém ngàn đao!
Cự ly giữa hai bên cũng không bị rút ngắn lại, phản ứng của Phi Vân doanh nhanh nhất, theo sát đối phương. Linh lực của Chu Tước doanh đã tiêu hao rất lớn trong khi đánh lén, lúc này chính là lúc suy yếu nhất, chỉ cần bị đuổi kịp, Phi Vân doanh nhất định sẽ chiếm thượng phong.
Trong bóng đêm, song phương không có bất kỳ cái gì cố kị, đều khai triển linh lực phi hành. Một trước một sau, giống như hai luồng lưu tinh, lướt sát bên dưới tầng mây, phi hành với tốc độ kinh người.
Hồ Sơn chăm chú quang sát, tốc độ của đối phương vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ có đầy đủ linh lực, nhưng phải khó khăn mới có thể bám sát. Lúc trước nghe chưởng môn nói dưới trướng Kim Ô thành chủ có hai chi đội ngũ tinh nhuệ, quả nhiên không sai!
Phi Vân doanh vốn dĩ nhờ tốc độ mà nổi danh, không ngờ tốc độ của đối phương so với bọn họ còn nhanh hơn, chuyện này làm Hồ Sơn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chờ một chút!
Dưới trướng Kim Ô thành chủ có hai chi đội ngũ tinh nhuệ…
Trong lòng Hồ Sơn trầm xuống, chợt cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt hắn tái nhợt.
Hai đội ngũ tinh nhuệ… Một đội ngũ kia giờ ở đâu?
Không ổn!
Chính vào lúc này, ở sâu trong tầng mây truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Sát!"
Mấy nghìn người đồng thời quát lớn: “Sát!”
Hồ Sơn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, vô số hắc xà đột nhiên chui ra từ trong tầng mây, đón đầu đánh thẳng tới trước mặt bọn họ.
Tốc độ của bọn họ vốn đã thôi động đến mức cao nhất, lúc này đừng mong né tránh. Ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, những hắc xà này đã tới trước mặt bọn họ. Hồ Sơn thậm chí còn nhìn rõ răng nanh của hắc xà nhe ra.
Hắn mở mắt trừng trừng nhìn hắc xà xuyên qua thân thể chính mình. Trong ánh mắt còn đọng lại sự hoảng sợ cùng vẻ không thể tin tưởng nổi.
Hắn tựa hồ còn chưa muốn tin, mình lại phải chết dễ dàng như vậy.
Trong nháy mắt hắc xà xuyên qua, hắn chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, có gì đó lạnh lẽo xuyên qua. Kinh mạch trong cơ thể bị phá nát thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt không thể khống chế được, thân thể hắn gập lại giữa không trung nặng nề rơi xuống.
Ba ba ba!
Âm thanh dày đặc vang lên không dứt.
Hắc xà xuyên qua cơ thể, hiện lên vẻ hung ác, thế tới chưa dứt, thường thường còn xuyên qua vài tên.
Biến hóa này chỉ phát sinh trong thời gian một ánh chớp, nhanh tới mức làm cho người ta không cách nào phản ứng. Phi Vân doanh lập tức rối loạn, bị hắc xà giống như lược chải qua một lượt, trong nháy mắt đội ngũ đã tán loạn, tử thương thảm trọng. Bởi vì tốc độ quá nhanh, mà cự ly giữa các tu giả trước sau lại quá gần, trận hình tiền quân vừa loạn đám tu giả phía sau hầu hết đều không kịp có phản ứng gì, vẫn xông thẳng lên phía trước.
Trong nháy mắt thanh âm xương cốt vỡ nát cùng tiếng kêu rên thảm thiết đồng thời vang lên.
Chiến đấu trực tiếp bước vào thời khắc tử vong cao trào, hoa lệ nhất.
Kiếm quang huyễn lệ như mưa sao băng phảng phất như bị một cỗ hắc phong vùi dập, chỉ còn lại vài đạo lẻ loi, kinh hoàng chạy trốn.
Đánh lén, dụ địch, phục kích, hoàn toàn liền lạc, trong vòng một đêm, hai đội ngũ tinh nhuệ nhất Minh Thủy thành gần như bị tiêu diệt không còn ai.
Thúc Long lúc này thể hiện ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn, hắn không chọn lựa uy lực cực mạnh của Thứ Ma Sát, mà dùng Tiểu Ma Sát dễ điều khiển, số lượng lớn để tiêu diệt Phi Vân doanh.
Giữa những tu giả càng cường đại, chiến đấu càng tàn khốc, nhất là chiến đấu có quy mô lớn như vậy.
Một chiếc Vận nô thuyền khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người. Cuộc đuổi bắt cực nhanh vừa rồi cũng khiến cho cự ly của bọn họ với Minh Thủy thành kéo ra rất xa. Lúc này đám người Thúc Long có thể ung dung trở lại Bách Hoa cốc.
Đám tu giả Minh Thủy thành tới nơi chỉ có thể trừng trừng mở mắt nhìn bóng Vận nô thuyền dần dần biến mất về phía Bách Hoa cốc.
Không kẻ nào dám đuổi theo!
Rất nhiều người trong bọn họ còn chưa hiểu truyện gì xảy ra, không rõ Minh Thủy thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Phi Vân doanh đã thực sự bị diệt ngay trước mắt họ. Ngay vừa rồi, Phi Vân doanh thanh danh hiển hách cơ hồ đã bị diệt toàn quân.
Bọn họ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Sự thong dong của Kim Ô thành chủ khiến bọ họ cảm thấy lạnh lẽo thấy xương. Sợ hãi như bóng đen phủ xuống trong lòng.
Khắp bầu trời đều là tu giả Minh Thủy thành, nhưng không ai dám chủ động tới gần. Toàn bộ khoảng không an tĩnh dị thường, giống như nghĩa địa.
“Đây chính là một cơ hội tấn công tốt.” Công Tôn Sai từ trên Thanh Vân kiếm nhảy xuống đối diện với Tả Mạc, câu đầu tiên chính là như vậy.
Tả Mạc hiểu rõ ý tứ của Công Tôn Sai, sĩ khí của đối phương đã hạ thấp tới cực điểm, nếu lúc này hắn mang theo tu giả Tiểu Sơn giới thừa cơ tấn công, những tu giả trên bầu trời kia chỉ sợ ngay cả nửa phần cơ hội cũng không có.
Nhưng hắn lại lắc đầu: “Như vậy là đủ rồi.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía doanh trại gần như đang sôi trào có chút xuất thần.
Hắn vừa nói xong, không ít người từ trong doanh trại bay lên đỉnh núi.
“Thành chủ! Xin hãy xuất quân! Bọn chúng sợ rồi!”
“Đúng vậy! Đây là thời cơ rất tốt!”
…
Mọi người đều ồn ào khuyên Tả Mạc xuất chiến, bọn họ đều là lão đại các thế lực lớn.
Tả Mạc cười, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm nghị: “Các vị.”
Hắn vừa nói, mọi người đang ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.
“Đầu tiên, có chuyện cần phải nói với mọi người.” Tả Mạc nhìn quanh bốn phía nói: “Chuyện này chấm dứt, chúng ta sẽ rời khỏi Tiểu Sơn giới.”
Những người này đều là lão đại một thế lực, đều là người thông mình, mọi người có chút kinh ngạc, bất ngờ, nhưng đều lộ vẻ suy tư.
“Tuyệt đại đa số các người đều phải ở lại chỗ này. Những người kia…” Tả Mạc chỉ đám tu giả ngây ngốc trên bầu trời nói tiếp: “Đa số đều là tu giả bình thường. Nếu đem bọn họ giết chết, chúng ta lại vỗ mông rời đi thì không có vấn đề gì, nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi làm sao còn có thể đặt chân ở Thiên Thủy giới?”
“Đắc tội với Vân Thần môn cùng Mộc kiếm môn không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu đắc tội với toàn bộ Thiên Thủy giới, từ nay các ngươi cũng không thể sống yên ổn.”
“Mọi người ai cũng đều là vì sinh sống, không ai muốn vừa mới thoát khỏi Tiểu Sơn giới lại phải tranh đấu sống chết mỗi ngày!”
Tả Mạc nói xong, mọi người đều á khẩu không trả lời được.
“Được mọi người coi trọng, phần nhân tình này tại hạ ghi nhớ trong lòng, tại hạ vô cùng cảm kích. Trận Bách Hoa cốc cùng thắng lợi lần này xin tặng mọi người.”
“Qua ngày hôm nay, tu giả tới đây sẽ càng nhiều. Vì sao không xây dựng ở đây một tòa thành? Nếu như mọi người có thể đoàn kết nhất trí, hơn nữa có vết xe đổ của Phi Vân môn cùng Mộc kiếm môn sẽ không có kẻ nào dám tiếp tục gây chuyện.”
“Như vậy, mọi người cũng có một nơi an ổn để sinh sống.”
Trong bóng tối, bộ dáng tươi cười của Tả Mạc như ánh mặt trời, ánh mắt đen láy hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đêm tối qua đi, đó chính là bình minh.
Vô số tu giả Tiểu Sơn giới từ bốn phương tám hướng kéo tới Minh Thủy thành. Nhưng bọn họ không đi vào Minh Thủy thành, tin tức Kim Ô thành chủ đại thắng, Mộc kiếm doanh cùng Phi Vân doanh toàn bộ bị diệt giống như có cánh truyền khắp Thiên Thủy giới, khiến cho cả giới khiếp sợ.
Ngay cả các thế lực lớn ở Thiên Thủy giới cũng đều phải quan tâm tới từng cử động nhỏ của Bách Hoa cốc, tin tức công sự dựng lên trong Bách Hoa cốc lại truyền ra khắp Thiên Thủy giới.
Thành mới xây tên gọi là Tiểu Sơn thành.
Tinh thần tu giả từ Tiểu Sơn giới thoát ra ở khắp nơi đại chấn, ngày đêm kiêm trình đi tới Bách Hoa cốc.
Ngắn ngủi trong mấy ngày, ở Bách Hoa cốc gần như đã tụ tập gần năm thành tu giả đến từ Tiểu Sơn giới.
Các thế lực ở Thiên Thủy giới đều quan tâm đến động tĩnh của Bách Hoa cốc, bọn họ vốn cho rằng Mộc kiếm môn cùng Vân Thần môn tất sẽ dùng toàn lực báo thù, nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu, hai môn phái đều đồng thời bảo trì im lặng, không có bất kỳ hành động gì.
Lúc này tại Bách Hoa cốc đã tụ tập tám phần mười tu giả đến từ Tiểu Sơn giới, náo nhiệt phi thường.
Nhưng Kim Ô thành chủ vốn được mọi người ký thác hy vọng lại đóng cửa, từ chối tiếp khách, tu luyện mỗi ngày.
“Sư huynh thực sự mặc kệ bọn họ sao?” Công Tôn Sai hỏi.
“Chúng ta không cần quản đám người này.” Tả Mạc lắc đầu, lẩm bẩm: “Bây giờ có nhiều như vậy ca đã khó mà lo hết rồi. Người có nhiều cũng vẫn dựa hết vào ca, ca làm sao lo cho đủ.”
“Ừm, cũng đúng.” Tiểu nương gật đầu, khẽ nhếch miện, có chút tiếc nuối nói: “Trận chiến này thu hoạch không tốt lắm.”
“Có chút lỗ vốn.” Những lời này chọ đúng vào vết thương của Tả Mạc, hắn không khỏi lộ vẻ đau lòng. Trận này đại thắng, bọn họ đầu tư xa xỉ, chỉ riêng mười hai hạt Lôi âm hạch đào của Tả Mạc đã là con số không nhỏ, nhưng không hề có một chút chiến lợi phẩm. Đầu tư vào một trận đánh như vậy mà không thu được gì đúng là lần đầu tiên.
“Coi như để cảm tạ mọi người là được rồi.” Tả Mạc tự an ủi mình, nhưng trong giọng nói vẫn toát lên vẻ đau lòng không giảm chút nào.
Cảm giác chuyện này đối với mình quá kích thích, Tả Mạc quyết định nói sang chuyện khác, hắn quay sang hỏi Thúc Long: “Thương thế của A Văn thế nào rồi? Có gì không thích ứng được không? Đám hoa nô thế nào rồi?”
Thúc Long cung kính nói: “Thương thế của A Văn phỏng chừng qua nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Những hoa nô tu luyện công pháp do đại nhân truyền thụ tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, nhưng tình hình còn chưa rõ ràng, phải qua một đoạn thời gian mới xác định được.”
“Vậy là tốt rồi.” Tâm tình Tả Mạc thả lỏng hơn rất nhiều.
Chẳng phải người ta nói làm việc tốt có thể làm cho tâm tình khoái trá sao. Tuy rằng không thu được tinh thạch, nhưng tâm tình Tả Mạc cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Bỗng nhiên trên bầu trời Bách Hoa cốc, tầng mây từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.
Chưa đầy mười hơi thở, đã trở thành mây đen dày đặc, sắc trời tối đen áp lực phủ xuống toàn bộ Bách Hoa cốc.
Tả Mạc đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ: “Là do Tạ Sơn!”