Nghe Bồ yêu nói xong Tả Mạc vô cùng khiếp sợ. Chẳng qua, hắn rất nhanh đã trấn định lại, trải qua nhiều chuyện như vậy, tố chất tâm lí của hắn giờ so với trước đây cũng vững vàng hơn rất nhiều. Cùng Bồ yêu giằng co lâu như vậy, hắn biết rõ tên khốn này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà nói với hắn những thứ này.
Bồ yêu thấy Tả Mạc không nói lời nào, cũng không có kinh ngạc, tự mình nói tiếp: “Pháp quyết, ma công, yêu thuật, quan hệ giữa ba thứ này cũng không có đối lập tuyệt đối với nhau như ngươi tưởng. Khi cảnh giới của ngươi càng cao, ngươi sẽ gặp một số tình huống không thể tưởng tượng nổi. Giống như một ma tướng nào đó lại đột nhiên xuất ra một chiêu kiếm quyết, mà một tu giả nào đó lại có thể thi triển yêu thuật. Mỗi nhà tuy có một con đường riêng, nhưng cuối cùng trăm sông đều đổ về biển.
“A a, đây là ta nói cho vui thôi, cùng ngươi không có quan hệ gì.” Hai mắt bồ yêu lóe lên hồng quang như hai viên hồng ngọc, hắn nhìn chằm chằm Tả Mạc rồi làm ra vẻ nghiền ngẫm cười dài nói: “Ta nói cho ngươi biết, ta dự định làm một cái thí nghiệm nho nhỏ.”
Trong lòng Tả Mạc bỗng nảy sinh cảm giác không ổn: “Thí nghiệm gì? Này, Bồ yêu ta nói cho ngươi, cấm làm càn ….”
“Hà hà!” Bồ yêu nhếch mép cười, khóe miệng sắc như đao, hay tay vũ động như vẫy cánh, mười ngón tay giống như điểm lên mặt nước, tạo ra mười điểm rung động như làn sóng vô hình.
“Thập Chỉ ngục, hễ là yêu có chí khí đều có thể thử đến thứ này!”
Mười vòng gợn sóng tản ra, không gian xung quanh Tả Mạc trong nháy mắt bỗng dưng không ngừng rung chuyển.
Khi hắn mở mắt ra xem xét thì thấy trên đỉnh đầu, nơi hắn đang đứng là một dòng sông đang nhẹ nhàng trôi, dòng sông kia không hề nương nhờ vào cái gì, Tả Mạc có thể thấy rõ ràng bên trong làn nước sông là bầy cá tuyệt đẹp đang bơi lội, trong dòng nước còn có cả rong rêu màu xanh lục.
Dưới chân hắn là một khối nham thạch rộng khoảng mười trượng vuông, đang bồng bềnh trên không. Mà trước mặt hắn là hằng hà sa số nham thạch cũng đang chậm rãi di động, nhìn không thấy tận cùng. Dòng sông chậm rãi lưu động xuyên qua khoảng không đầy toái thạch này.
Có một sô tảng nham thạch lại mang trên mình đủ loại kì hoa dị thảo, bừng bừng sức sống.
Tả Mạc há hốc mồm, nhìn cảnh vật không thể tưởng tượng nổi trước mắt.
“Ồ! Nơi này cũng thay đổi nhiều quá nhỉ.” Tâm trạng Bồ yêu lúc này cũng không tệ, hắn đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Một lúc lâu sau Tả Mạc mới phục hồi được tinh thần, hắn từ từ cẩn thận đi tới rìa phiến nham thạch, nhìn xuống dưới, chỉ thấy một biển vân vụ mênh mông, cái gì cũng không thấy rõ.
“Phía dưới là vô tận hư không, cẩn thận rơi xuống.” Bồ yêu tùy tiện cười nói: “Ngươi mà rớt xuống đó ta cũng không cứu được đâu.”
Tả Mạc cứng người, lại cẩn thận từng li từng tý mà lui về trung tâm nham thạch, hắn quay phắt sang, gắt gao nhìn chằm chằm Bồ yêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhân yêu biến thái nhà ngươi! Mau đưa anh trở về!”
“Hì Hì” Bồ yêu cũng không tức giận: “Thả Lỏng một chút. Ngươi bây giờ bất quá chỉ là một ít nguyên hồn bị kéo đến Thập Chỉ ngục thôi, chân thân lại không có đến đây”
Trong lòng Tả Mạc an tâm đi một chút, nhưng câu kế tiếp của Bồ yêu cơ hồ làm lửa giận trong lồng ngực hắn cơ hồ muốn bốc lên.
“A! Chẳng qua nếu như cái nguyên hồn này không thể quay về thì ngươi cũng không khác gì so với đã chết.”
“Bồ! Ruốt cuộc nhà ngươi muốn làm gì?” Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một.
“Mùi vị thật là quen thuộc a.” Bồ yêu ngửi ngửi mười ngón tay, lộ ra vẻ say sưa, một lát sau mới mới mở mắt: “Đại Nhật ma thể cương mãnh vô cùng, mạnh mẽ vô cùng, điều này ngươi đã biết. Nhưng ngươi khẳng định không biết, so với sự mạnh mẽ của thân thể, Đại Nhật ma thể càng cần phải có nội tâm mạnh mẽ, nguyên hồn kiên cố ngưng động, đây mới là điểm then chốt để tiến giai.”
“Ở đây không thể tôi luyện thân thể ngươi nhưng có thể rèn luyện được ý chí nguyên hồn của ngươi.”
“Hoan nghênh ngươi tới đệ nhất ngục trong thập chỉ ngục, Mạc Thủy Minh Không.
Bồ yêu hơi khom người làm ra một tư thế mời cực kì đẹp mắt.
Tả Mạc cũng rất nhanh trấn định lại, hắn bắt đầu kiên trì nghe Bồ yếu giới thiệu, càng nghe càng thấy yên lòng. Thập Chỉ ngục cũng có hạn chế thời gian, lấy cường độ thần thức của Tả Mạc mỗi lần hắn có thể ở trong này tối đa là hai canh giờ, điểm này cho dù là Bồ yêu cũng vô pháp thay đổi.
Chỉ có hai canh giờ, nỗi lo lắng trong lòng Tả Mạc cũng tan đi không ít.
Thập chỉ ngục được xưng là luyện yêu ngục, phàm là yêu có chút thành tựu cơ bản tìm tới. Mỗi yêu thuật phủ thậm chí mỗi năm đều sẽ tổ chức các hoạt động nhằm đề cao chiến lực các học sinh(Dịch: Yêu mà cũng đi học, hay thật). A, tu giả các ngươi cũng có loại địa phương này, tỷ như kiếm động của Vô Không kiếm môn, đó cũng chỉ là loại nhỏ. Nơi thí luyện của các đại môn phái như Côn Lôn phạm vi cực kì rộng lớn, phỏng chừng cũng phải lớn hơn mười giới. Yêu chúng ta sẽ không lãng phí như thế, ai… nghèo cũng không có biện pháp nào khác a.”
Tả Mạc nhận thấy từ lúc Bồ yêu tiến vào thập chỉ ngục thì bắt đầu nói nhiều hơn, thậm chí có vài phần nhảm nhí. Chẳng qua cũng là hợp với ý hắn, thừa dịp này phải moi lấy một ít thông tin trong miện hắn.
“Ta ở chỗ chẳng phải có thể gặp được yêu sao?” Tả Mạc nghi hoặc hỏi, hắn chợt có chút phấn chấn. Dù sao cũng chỉ là hai canh giờ, hành trình trong thập chỉ ngục này càng lúc càng giống với du lịch.
“Không sai.” Bồ yêu nhếch môi: “Chỉ là đệ nhất ngục, chẳng qua chỉ là vài con gà thôi.”
“A! Bọn chúng cũng rất thích đến nơi này? Hẳn là có chỗ tốt gì rồi.” Tả Mạc lập tức nêu ra mặt thực tế của vấn đề.
“Thập Chỉ ngục, có kẻ nói rằng là do yêu cổ đại tạo ra, ba gồm gần như toàn bộ các loại yêu thuật, đương nhiên đây cũng chỉ là đoán mò, nghe qua một chút là được. Thế nhưng bên trong đích xác có rất nhiều yêu thuật, tỷ như đệ nhất ngục Mạc Thủy Minh Không này do một vạn ba nghìn loại yêu thuật cấp thấp cấu thành, ta lúc trẻ cũng đã từng đếm qua.” Bồ yêu hào hứng tràn trề nói.
Tả Mạc nhìn Bồ yêu như nhìn nhìn yêu quái (Biên: nó vốn là yêu mà!) , được rồi, nói đùa cũng không cần dọa người vậy chứ.
“Ngươi lúc trẻ cũng nhàn rỗi nhỉ?”
Trong lòng Tả Mạc bội phục không thôi nhưng khi lời đến miệng thì lại thành một câu trào phúng, mỉa mai, có thể thấy Tả Mạc với việc Bồ yêu kéo hắn đến Thập Chỉ ngục vô cùng chán ghét.
“Đúng vậy!” Bồ yêu cực kì cảm khái đáp, tựa hồ như đang nhớ lại thời niên thiếu của hắn.
Tả Mạc trong lòng khẽ động: “Bồ, bộ dáng lúc trẻ của ngươi như thế nào?”
“Kẻ yếu đuối như ngươi thì làm sao mà hiểu được.”
Câu trả lời của Bồ yêu lập tức đem cảm giác tốt đẹp của Tả Mạc đập cho nát bét, hắn trợn trắng mắt: “Vì sao ngươi mạnh như vậy rồi mà còn chạy đến nơi này đếm đếm cái gì? Đếm tới một vạn ba luôn là sao?”
“Ha ha! Bồ yêu cười to, cực kì hả hê.
Tả Mạc từ từ bay đi khỏi tảng nham thạch một cách cẩn thận. Mỗi khối nham thạch ở đây, mỗi một cụm hoa cỏ, dòng nước đều có liên quan đến yêu thuật. Tả Mạc đi qua bốn mươi sáu khối đá hắn phát hiện rằng mỗi một khối đá không ngờ rằng lại có thuộc tính khác nhau.
Bồ yêu không ngừng giảng giải cho hắn về yêu thuật, làm sao vận dụng, làm sao phá giải. Tả Mạc lúc này mới phát hiện kiến thức của tên này thực sự rất cao. Nói về mỗi loại yêu thuật, Bồ yêu đều có thể hạ bút thành văn, không cần cố sức chút nào, vấn đề nào cũng được hắn giải thích trở thành đơn giản dễ hiểu. Tả Mạc đã học qua Tiểu Thiên Diệp Thủ nên đối với những tiểu yêu thuật này hắn cũng không quá quá khó lý giải, thế nhưng nếu là phá giải thì vẫn cần phải khá hao phí tâm lực.
Mà điều khiến hắn cảm thấy cực kì phiền muộn chính là hai canh giờ trôi qua ngay tại trên bốn mươi sáu khối nham thạch này. Vốn dĩ hắn cho rằng, có thể quan sát phong cảnh ngoại giới như thế nào, nhưng lúc này lại hoàn toàn thất vọng. Muốn vượt qua một khối nham thạch trước tiên phải phá giải nó đã.
Lẽ nào đem mình lôi tới đây chỉ để phá giải mấy khối đá này?
Cái gì mà, có thể đem tâm chí nguyên hồn trở nên mạnh mẽ hơn chứ …
Tả Mạc rất hoài nghi lý do này là do Bồ yêu thuận miệng phun ra, hắn không hề nghi ngờ rằng thằng Bồ này tuyệt đối có thể làm ra việc này.
Uy lực của yêu thuật cấp thấp cực kì có hạn, yếu kém hơn tiểu thiên diệp thủ rất nhiều. Học xong bốn mươi sáu loại tiểu yêu thuật này, nếu Tả Mạc đem sử dụng trong thực chiến đảm bảo không có tác dụng gì.
Cũng may cũng chỉ có hơn hai canh giờ, Tả Mạc không thể làm gì khác ngoài tự an ủi mình.
Khóe mắt hắn bỗng hiện lên quang mang, xa xa có một đạo hư ảnh đang hướng bên này bay đến, tinh thần hắn hơi phấn chấn một chút, lẽ nào gặp phải yêu rồi?
Ngay lúc hắn đang háo hức chờ mong thì không gian xung quanh hắn bỗng rung động như sóng nước, nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Chết tiệt!
Sau một màn hoa mắt, Tả Mạc trở lại hiện thực. Sắc mặt hắn trở nên rất khó coi. Sớm không đi muộn không đi, lại nhằm ngay thời điểm mấu chốt mà trở về. Cái này khiến cho hai canh giờ trong thập chỉ ngục của hắn cuối cùng cũng đi ngắm đá.
Ngay sau lúc Tả Mạc cùng Bồ yêu tiêu thất không lâu, một đạo nhân ảnh xuất hiện chỗ hai người vừa biến mất, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng.
Trên mặt nàng thoáng qua một chút kinh ngạc.
Ánh mắt nàng rơi vào nhưng tảng đá khá,c nét kinh ngạc trên mặt càng đậm, nàng tựa như nhìn thấy một chuyện gì đó không thể tin nổi.
Tả Mạc lắc đầu, hắn còn chút choáng váng, mọi thứ trước mắt tựa hồ có chút hư ảo.
“Đại nhân, ngài không có bị sao chứ?” Thúc Long ở bên cạnh thân thiết hỏi, hai canh giờ trôi qua, tinh thần đại nhân vẫn phảng phất còn ngẩn ngơ.
“À, ta không có việc gì đâu.” Tả Mạc cố gắng kiềm chế phiền muộn trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Bách Hoa Cốc: “Tạ Sơn có động tĩnh gì không?”
“Không có.” Thúc Long lắc đầu.
Nhưng lúc này mây đen trên bầu trời Bách Hoa cốc bỗng nhiên kịch liệt bốc lên, quang mang ngũ sắc cũng rọi xuống tầng tầng lớp lớp, thân ảnh mơ hồ của một số linh thú sặc sỡ bên trong cũng càng lúc càng rõ.
Tinh thần Tả Mạc phấn chấn hẳn lên, hắn cảm giác được tốc độ hấp thu linh lực của Tạ Sơn đột nhiên bạo tăng.
Đến rồi!
Ánh sáng bỗng nhiên phát ra từ trong mây đen, ánh sáng rực rỡ khiến người ta có cảm giác như vô số cây trâm đâm vào mắt. Ngay cả Tả Mạc cũng không tự chủ phải nhắm mắt lại.
Ánh sáng sặc sỡ tỏa ra khắp bầu trời, kéo dài đến cả trăm dặm.
Bỗng nghe một tiếng huýt dài truyền ra từ trong Bách Hoa cốc, vang vọng khắp nơi.
Đợi mọi người mở mắt ra thì tất cả mây đen trên bầu trời cũng đã biến mất không thấy, trên bầu trời quang đãng không mây, cả vạn dặm đều một màu xanh ngọc bích.
Một đạo nhân ảnh bay lên từ Bách Hoa cốc, chính là Tạ Sơn, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, trong nháy mắt bỗng tiêu thất trong không trung.
Mọi người không khỏi sợ hãi than thầm, tốc độ nhanh đến mức tuyệt luân như vậy chỉ có kim đan mới có thể có.
Thân hình Tạ Sơn khẽ động, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt Tả Mạc, nhìn hắn lúc này như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, phong mang bộc lộ, khí thế uy áp trên người không ngừng tỏa ra xung quanh, thân hình Thúc Long lay động, sắc mặt khẽ biến, hắn lộ ra thần tình cảnh giác.
Tả Mạc vẫn đứng thẳng như một cây thương sắc nhọn, không bị khí thế của Tả Mạc ảnh hưởng chút nào.
“Đại nhân, Tạ Sơn đã thành kim đan!” Tạ Sơn cung kính hành lễ, khí thế chợt giảm xuống.
Tả Mạc ngẩn người, sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh hỉ. Hắn vốn cho rằng theo lẽ thường, lúc Tạ Sơn kết đan thành công hẳn cũng sẽ rời khỏi đây.
“Tạ Sơn hy vọng vẫn có thể giống như trước, được đi theo đại nhân.” Tạ Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ừ, tốt.” Tả Mạc mím môi, hắn không biết phải nói gì nữa, trong lòng rất cảm động, có cảm giác ấm áp một cách kì lạ.
Ma Phàm giữ bộ mặt khẩn trương từ đầu lúc này cũng như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười xán lạn. Cho dù là Chu Tước doanh, Vệ Doanh hay Luyện khí bộ, khóe miệng người nào cũng không tự chủ mà tươi cười, thiếu chút nữa là tới tận mang tại.
Trong nháy mắt tiếng hoan hô vang lên như sấm.