Trong bóng đêm, năm chiến thuyền vận nô yên lặng tiến lên.
"A quỷ, chúng ta sẽ đi đến Vân Hải giới." Tả Mạc nhẹ nhàng nói với A Quỷ bên cạnh. A Quỷ như con rối đờ đẫn không có sinh cơ, yếu ớt khiến cho người ta thương tiếc. Mỗi lần nhớ đến ngoài thành Kim ô, A quỷ liều mình đỡ một kích. Tả Mạc lại thấy chấn động trong lòng.
Tiểu hắc vẫn đang ngủ say, tiểu tháp cùng tiểu hỏa ở một ở bên chơi đùa không quan tâm gì khác, Chim ngốc có im lặng khác thường, đứng bên cạnh A Quỷ, lông vũ màu xám nhẹ nhàng rung động.
Mấy người Công Tôn Sai, Thúc Long, Tạ Sơn đều tụ tập trên chiếc thuyền vận nô này. Tạ Sơn từ khi tiến giai Kim Đan liền rời khỏi đội Thiên Phong canh giữ bên người Tả Mạc. Đội Thiên phong do Ma Phàm chấp chưởng, Niên Lục cùng Lôi Bằng làm trợ thủ. Trong khoảng thời gian này, liên tục chiến đấu khiến thực lực mọi người đề thăng cực kỳ rõ rệt, Chu Tước doanh lại có mười tám tu giả lĩnh ngộ kiếm ý. Nhân số đội Thiên Phong không giảm mà tăng, đạt tới con số ba mươi người.
Mà Luyện khí bộ trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, bởi vì mọi người đều dùng Kim Ô hỏa nên cái tên mới Kim Ô doanh được đa số tán thành. Trong Kim Ô doanh cũng phân chia chức trách một cách rất rõ ràng, bộ phận luyện khí là trọng yếu nhất, ngoài ra luyện đan cũng được phân ra thành một bộ phận. Trong năm chiếc thuyền vận nô, có hai chiếc được cấp cho Kim Ô doanh để thành lập phòng luyện đan và luyện khí.
Theo kinh nghiệm không ngừng tích lũy, mọi người dần dần hình thành một hệ thống hiệu quả.
Tạ Sơn đang nhập định bỗng nhiên mở mắt, liếc nhìn xa xa, trong mắt hiện lên một đạo quang mang : “Mấy tên kia cũng kiên nhẫn đấy.”
Từ khi bọn họ xuất phát, dọc theo đường đi thủy chung luôn có người theo sau từ một quãng xa.
"Không cần để ý tới." Tả Mạc nói. Bọn họ tuy rằng đã dùng hết khả năng để giữ bí mật hành tung nhưng không thể gạt được những người để tâm. Những tên do thám này cũng khá nhạy bén, không dám đến gần mà chỉ ở xa mà quan sát.
Lại bay thêm hai canh giờ, địa hình bên dưới cũng từ đồi núi biến thành bình nguyên, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một cái phù trận thật lớn.
"Oa, thật lớn quá!"
"Lợi hại! Truyền tống trận lớn như vậy!"
Mọi người trên thuyền vận nô lập tức trở nên hưng phấn, vươn đầu ra nhìn truyền tống trận cực lớn bên dưới.
Đây là một trong vài truyền tống trận lớn nhất của Thiên Thủy giới, bán kính rộng tới hơn mười dặm. Trong bóng tối, truyền tống trận khổng lồ thỉnh thoảng lại có ánh sáng chớp động, cảnh tượng càng thêm cuốn hút mê người.
Vẻ mặt Tả Mạc cũng trở nên khiếp sợ.Trong các loại phù trận, truyền tống trận vốn có độ khó cao, mà truyền tống trận lớn như thế này bố trí cực kỳ khó khăn, thực sự làm kẻ khác khó có thể tưởng tượng. Truyền tống trận của Thiên Nguyệt giới mà so với cái này chỉ giống như đồ chơi của trẻ nhỏ. Thiên thủy giới quả thực so với Thiên Nguyệt giới phồn vinh hơn nhiều, truyền tống trận cũng là một căn cứ chính xác.
“Hạ xuống đi!”
Năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi đáp xuống. Chu Tước doanh tản ra cảnh giới, phòng ngừa có người tiếp cận.
Tả Mạc khẩn trương từ trên thuyền hạ xuống, bay đến phía trên truyền tống trận, quan sát những phù văn phức tạp trên truyền tống trận, không ngừng tán thưởng. Rất nhanh, Tả Mạc phát giác ra có rất nhiều chỗ phù trận hắn xem không hiểu, nhưng hắn cũng không nóng nảy lấy ra một phiến ngọc giản trống, đem tất cả phù văn ghi lại để sau này tham khảo.
“Thực sự là lãng phí. Những thứ của tu giả các toàn là hào nhoáng mà không có thực chất.” Âm thanh của bồ yêu vang lên trong đầu Tả Mạc, giọng nói tràn đầy mê hoặc: “Tiểu Mạc Mạc, mau học yêu thuật đi, trong yêu thuật có rất nhiều thứ đó. ”
Tả Mạc không mảy may để ý đến, mà hỏi ngược lai: “Bồ, ngươi xem hiểu không?”
Bồ yêu nhất thời như bị mắc nghẹn: “Xem không hiểu….” Nhưng hắn lập tức cãi lại: “Ta là yêu, quan tâm tới phù trận của các ngươi làm cái gì?”
“Xem không hiểu thì câm miệng.” Tả Mạc mạnh miệng đáp trả, nhưng trong lòng lại nghi hoặc vì sao gần đây thằng nhãi Bồ yêu này luôn đầu độc mình học yêu thuật? Song song với nghi hoặc cũng không khỏi cảm khái, xem ra Kim đan quả nhiên là đại bổ, so với trước đây Bồ yêu hoạt bát hơn không ít.
Nếu ăn nhiều thêm mấy viên Kim đan, không biết tên Bồ yêu này có biến thành nói nhiều không?
Tả Mạc rùng mình, quyết định phải đề phòng, có bổ cũng không thể tùy tiện lạm dụng a.
Bay vài vòng phía trên truyền tống trận, Tả Mạc hạ xuống. Tuy trong truyền tống trận này còn nhiểu điểm hắn chưa lý giải được rõ ràng, nhưng vận dụng như thế nào thì không làm khó được hắn.
Năm chiếc thuyền vận nô bay vào trong truyền tống trận, Tả Mạc bắt đầu khảm tinh thạch vào trận pháp, tròn một trăm hai mươi khối tứ phẩm tinh thạch, trong lòng Tả Mạc như nhỏ máu.
Một trăm hai mươi khối tứ phẩm tinh thạch khảm vào trong trận, một trăm hai mươi khối tinh thạch, một viên tiếp một viên được thắp sáng như những vì sao trên trời. Sau mười hơi thở, tất cả tinh thạch đều được thắp sáng. Ánh sáng phát ra từ mỗi khối tinh thạch chảy dọc xuôi theo các phù văn.
Nhìn những phù văn phức tạp phía dưới dần dần sáng lên, mọi người đều cảm thấy thập phần hiếu kỳ cùng mới mẻ.
Toàn bộ phù văn củađại trận được kích hoạt. Bỗng nhiên quang mang rời khỏi phù văn, chậm rãi hướng về không trung.
“Tất cả chú ý, sắp phải đi rồi.”
Tả Mạc hưng phấn không nhịn được hô lớn một tiếng.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy xoát một tiếng, mọi người trong trận đều biến mất.
Một lát sau có hai người xuất hiện tại đại trận.
Sắc mặt Nghiêm Dương kích động dị thường, khi hắn điều tra được hướng đi của đoàn người Tả Mạc là hướng tới truyền tống trận của Thiên Thủy giới, bọn họ liền chạy đến trước, lặng lẽ cải biến đại trận. Thành công ám toán được Tả Mạc, Nghiêm Dương cố nén sự vui mừng trong lòng, cung kính hướng người bên cạnh hành lễ: “Đa tạ sư thúc xuất thủ.”
“Không có gì, ta vốn cũng thích Cao Tú, coi như vì hắn mà báo thù.” Người này thản nhiên nói: “Tuy nhiên, ngươi không nên động đến Tiểu Sơn thành, Thiên Thủy giới rối loạn ai cũng không có lợi, các môn phái khác cũng sẽ không đồng ý.”
“Đề tử hiểu!” Nghiêm Dương nhịn không được hỏi: “Không biết bọn chúng sẽ được truyền tống đến đâu?”
"Ba nghìn thế giới, giống như bầu trời đầy sao, bọn họ sẽ đến đâu, chỉ có trời mới biết."
Người này phất tay áo, bay ra một vài điểm sáng, nhập vào truyền tống trận, mấy chỗ Phù văn yên lặng phát sinh biến đổi.
“Mọi việc đã xong, đi thôi.”
“Vâng.”
Tả Mạc nhìn bầu trời như nhuộm máu phía trước, trong long dâng lên dự cảm không rõ ràng. Sắc mặt đám người Công Tôn Sai, Tạ Sơn cũng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. Ai cũng nhìn ra đã có vấn đề.
“Nơi này không phải Phạm Hoa giới.” Tả Mạc trầm giọng nói.
Thiên Thủy giới không có truyền tống trận thẳng đến Vân hải giới, vì vậy họ phải đến Phạm Hoa giới trước. Mà trong bản đồ các giới có miêu tả qua, Phạm Hoa giới bốn mùa đều như mùa xuân.
Nhưng trước mắt….
Không khí tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều, bầu trời mang theo sắc đỏ kỳ dị, đất dưới chân lại không có một ngọn cỏ.
Tả Mạc phản ứng nhanh nhất, cúi đầu nhìn dưới chân một lát, sắc mặt rồi đột nhiên biến đổi: "Không tốt, truyền tống trận bị người ta động tay chân!" Truyền tống trận bên dưới đã bị sứt mẻ, nhiều chỗ bị hao mòn, hiển nhiên đã rất nhiều năm không ai dùng đến.
Sắc mặt mọi người đại biến, di chuyển giữa các giới sợ nhất tình huống này. Đột nhiên rơi vào một giới xa lạ hoang vắng, cuối cùng thường chỉ có một kết quả, chính là bị nhốt đến chết.
“Bồ, biết đây là đâu không?” Trong lòng Tả Mạc vẫn ôm một tia hi vọng.
“Không biết. Phải cẩn thận, nơi này... Có điểm rất không ổn!" Ngữ khí của Bồ yêu ngưng trọng hiếm thấy, tâm tư Tả Mạc càng chùng xuống.
Chết tiệt! Không cần nghĩ, Tả mạc cũng có thể đại khái đoán được kẻ nào động chân tay, chẳng qua lúc này nghĩ được ai giở trò sau lưng cũng không còn ý nghĩa nữa.
Lần đầu rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tả Mạc không khỏi có chút khẩn trương. Trước đây trong bất kỳ tình huống nào ở Tiểu Sơn giới hay Thiên Thủy giới hắn cũng không có khẩn trương như vậy. Hắn không biết phía trước là cái gì, nơi này có ai không? Có gì nguy hiểm?
Cái gì cũng không biết!
Không biết chính là nỗi sợ sâu sắc nhất trong lòng.
Sự khẩn trương và bất an lan tràn trong lòng mọi người, Tả Mạc cố ép mình trấn định, hắn biết lúc này không thể loạn. Hắn hít thở thật sâu, nỗ lực dùng ngữ khí thật bình tĩnh: “Chúng ta tiến về phía trước, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Nỗ lực của Tả Mạc không uổng phí, mọi người thấy hắn bảo trì trấn định, giống như tìm được chỗ dựa, sự hoang mang bị đánh tan không ít. Lúc này Công Tôn Sai, Thúc Long cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đội ngũ bắt đầu di chuyển đâu vào đấy, năm chiếc thuyền vận nô một lần nữa hướng lên không, phi hành về phía trước.
Càng bay sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng.
Hoang vắng, sự hoang vắng khiến người khác tuyệt vọng!
Bay hơn trăm dặm bọn họ không nhìn thấy bất cứ sự sống nào. Mặt đất cháy đen lộ ra vài phần huyết sắc, thế nhưng không có đến một ngọn cỏ, cái gì cũng không có.
Tả Mạc bỗng nhiên khẽ động trong lòng, thôi động linh lực, sắc mặt càng thay đổi, quay sang Công Tôn Sai nói: "Để bọn họ tiết kiệm linh lực, linh khí nơi này quá loãng.."
Công Tôn Sai nghe vậy sắc mặt không khỏi khẽ biến, hắn hiểu rõ ý nghĩa của điều này. Rất nhanh, tu giả Chu Tước doanh đang tản ra nhanh chóng bay trở về thuyền vận nô.
Tình hình gay go như vậy nhưng Tả Mạc trái lại càng tỉnh táo, hắn hỏi Thúc Long “Ngươi thử xem nơi này có ảnh hưởng gì đối với các ngươi không.”
Thúc Long vội vã thôi động ma công, rất nhanh, trên mặt hắn lộ ra nét vui mừng: "Đại nhân, ở đây rất thích hợp chúng ta thi triển ma công, tựa hồ... Tựa hồ..." Hắn không biết phải hình dung như thế nào.
"Ở đây huyền sát khí rất nặng." Bồ yêu lần thứ hai mở miệng: "Đối với bọn Thúc Long rất có lợi."
"Huyền sát khí?" Tả Mạc nghi hoặc.
“Đúng, là một loại sát khí đặc thù, thường thường xuất hiện tại một ít chiến trường. Tại nơi này có thể có một chiến trường cổ, Bất quá..." Bồ yêu bỗng nhiên dừng lại.
"Bất quá cái gì?" Tả Mạc gấp gáp hỏi.
“Huyền sát khí nặng như vậy, nói rõ hai điều. Thứ nhất ở đây hẳn là một chiến trường, chiến trường có quy mô rất lớn, phát sinh chiến đấu kinh người. Điều còn lại là thời gian, hình thành sát khi dày đặc như vậy cần một thời gian rất dài.”
“Thời gian rất dài?”
“Phải từ vạn năm trở lên!”
Tả Mạc không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một vạn năm….
“Chiến trường cổ vạn năm trước…” Tả Mạc thì thào tự nói, cảnh sắc hoang vắng trước mặt trong mắt hắn càng trở nên hoang vu mờ mịt! Tạ Sơn, Thúc Long bên cạnh nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, Tạ Sơn càng lộ biểu tình khó có thể tin.
"Thế nhưng..." Bồ yêu muốn nói lại thôi
“Nhưng cái gì?” tả Mạc giật mình hỏi.
“Nếu đây thực sự là chiến trường phát sinh sau một hồi đại chiến kinh thiên, chiến trường như thế, có thể đếm được trên đầu ngón tay, ta không có khả năng không biết!” Bồ yêu trầm giọng nói: “Nhưng nơi này không liên hệ gì với các chiến trường mà ta biết.”
Tả Mạc nghe được sắc mặt trắng bệch, một cỗ hàn khí từ đáy lòng dâng lên, tay chân lạnh lẽo.