Tả Mạc theo Thuần Vu Thành chạy vội đến phòng nuôi dưỡng của hắn.
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc tới phòng nuôi dưỡng của Thành sư đệ, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia xấu hổ, những việc hắn cần làm mỗi ngày quá nhiều, căn bản là không quản đến chuyện của Thành sư đệ.
Phòng nuôi dưỡng của Thành sư đệ được phân chia thành từng khu vực, đến lúc nhìn rõ Tả Mạc phải thất kinh. Mỗi khối khu vực đều là một thú trì độc lập, không ngờ Thành sư đệ đã có thể tự kiến tạo thú trì rồi.
“Sư huynh, người không biết đâu, nó vừa nở ra đã khác hẳn với đồng loại.” Sắc mặt Thuần Vu Thành rất tệ, hắn vẫn còn chưa hết kinh hoảng, chẳng qua có Tả Mạc bên cạnh làm hắn an tâm hơn rất nhiều.
“Sư đệ, những thú trì này đều do ngươi kiến tạo?” Tả Mạc cắt ngang lời hắn.
“Cái này ư, đúng vậy.” Thuần Vu Thành hiển nhiên không quan tâm đến vấn đề này, lập tức trở lại trọng tâm câu chuyện: “Nó là Đại Linh Điệp đời thứ chín, cùng lứa với nó còn có hai trăm…”
“Sư đệ, chỗ này hình như không giống với ta làm trước đây.” Tả Mạc chỉ vào một đoạn phù văn trên thú trì hỏi.
“Lẽ nào đệ sửa sai rồi?” Thuần Vu Thành có chút xấu hổ gãi đầu: “Đệ nghĩ chỗ đó chưa được hoàn chỉnh cho lắm nên thử cải tiến một chút, phát hiện hiệu quả cũng không tệ nên giữ lại.”
Tả Mạc càng chấn động trong lòng, vội vã xua tay: “Không cần sửa, không cần sửa, sư đệ cảm thấy hiệu quả thì cứ dùng.”
“Không ngờ trong lúc không hay không biết, tạo nghệ trong nuôi dưỡng của sư đệ đã đạt tới trình độ này!”
“Ồ, vậy là tốt rồi!” Thuần Vu Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại trở nên căng thẳng, lại quay trở lại vấn đề: “Sư huynh, người không biết đâu, nó vừa mới nở ra đã nuốt lấy một con linh điệp khác. Đệ lúc đó có chút kinh ngạc, đệ nuôi dưỡng nhiều linh điệp như vậy còn chưa từng gặp qua tình huống tàn bạo như vậy.”
Sự chú ý của Tả Mạc rốt cuộc cũng bị Thuần Vu Thành kéo trở lại về trọng tâm câu chuyện, không kìm được hỏi: “Tiếp theo thì sao?”
“Sau đó…” Thuần Vu Thành vội vã nuốt nước miếng: “Nó cứ lẳng lặng nuốt lấy hơn một trăm con linh điệp, đệ vừa quay đi quay lại nó đã nuốt hết mấy con linh điệp khác. Đệ liền đem nó nuôi chung một chỗ với đám trùng độc. Mấy con trùng độc này đệ đã nuôi dưỡng từ khi còn ở Tiểu Sơn giới, tính tình hung hãn, rất có tiềm lực. Theo đệ đánh giá, chỉ cần nuôi dưỡng qua hai ba đời là có thể sinh ra một con linh thú tứ phẩm.”
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Tả Mạc càng bị kích thích triệt để: “Sau đó thì sao?”
“Kết quả là sau vài ngày đệ xem lại…” sắc mặt Thuần Vu Thành có chút kinh khủng: “Đám trùng độc đều chết sạch, toàn thân lạnh ngắt, không hề có nửa điểm sinh khí. Sư huynh cũng biết, đệ khá quen thuộc với linh điệp, nhưng chưa từng nghe nói tới loại linh điệp nào tà môn như vậy.”
Thấy sư đệ có một tia kinh sợ, lòng hiếu kỳ của Tả Mạc càng tăng lên.
“Mấy con trùng độc này cũng đáng tiếc, đệ vốn định thu hoạch một chút, không ngờ toàn bộ giáp xác, nanh vuốt, linh khí đều mất hết, một chút cũng không dư lại.” Giọng nói của Thuần Vu Thành có chút chờ mong: “Đệ lúc này mới biết, con linh điệp này tuyệt đối không đơn giản.”
Tả Mạc biết nếu sự việc chỉ có như vậy Thành sư đệ cũng sẽ không khẩn trương như bây giờ, hắn liền hỏi: “Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Trên mặt Thuần Vu Thành hiện lên vẻ lo lắng: “Từ hôm qua tới giờ nó bỗng trở nên cực kỳ nóng nảy, liều mạng muốn xông ra ngoài thú trì. Con linh điệp này quả thực hung hãn, theo đệ thấy thú trì cũng không giữ được nó bao lâu nữa, đệ cũng không thể áp chế được nên vội đến tìm sư huynh.”
Lúc này hai người đi tới bên cạnh một thú trì.
Tả Mạc lúc này mới nhìn rõ con linh điệp mà Thuần Vu Thành kể, hắn vừa nhìn thấy đã thất kinh. Hai cánh con linh điệp này một đen một trắng, không hề có một chút tạp sắc nào khác. Đặc biệt là hai sợi râu, hai sợi râu cực dài, tỏa ra một đoàn vụ khí cũng là một đen một trắng, giữa hai luồng vụ khí mơ hồ có thể hai bóng người cực nhỏ.”
Nhưng khiến Tả Mạc thực sự chấn kinh chính là con linh điệp này không ngờ lại tỏa ra khí thế uy nghiêm nhàn nhạt. Cỗ áp lực này tuy rằng yếu ớt, nhưng rõ ràng tồn tại, khiến Tả Mạc nhớ tới huyết giác đại mãng.
Lẽ nào đây là linh điệp tứ phẩm?
“Con linh điệp này thật là đặc biệt.” Thuần Vu Thành có chút đắc ý: “Đệ gọi nó là Song Tử điệp.”
Song Tử điệp phát hiện Tả Mạc, nhất thời lộ vẻ cảnh giác. Tả Mạc khẽ động trong lòng, phóng xuất ra một tia khí tức của Đại Nhật ma thể, Song Tử điệp cả kinh lập tức lui vào góc thú trì.
Thật là một con linh điệp linh lợi!
Tả Mạc âm thầm khen ngợi, hắn càng khẳng định con linh điệp chỉ cách tứ phẩm không xa.
Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng lấy ra dịch thú bài, Hồng Ban điệp nhanh nhẹn bay ra. Hồng Ban điệp là linh điệp tam phẩm, còn cách tứ phẩm cũng kko xa. Hồng Ban điệp vừa bay ra, dường như cũng chú ý tới Song Tử điệp, tựa hồ đối với Song Tử điệp có chút kiêng kỵ.
Nhưng đúng lúc này, vụ khí từ hai sợi râu của Song Tử điệp bất ngờ từ thú trì bay ra, giống như một đạo thiểm điện màu đen trắng, chuẩn xác đánh trúng Hồng Ban điệp!
Hồng Ban điệp cứng đờ tại chỗ, sức sống nhanh chóng biến mất, chỉ trong nháy mắt vụ khí màu đen trắng bay ngược lại thú trì với tốc độ còn nhanh hơn.
Tả Mạc cùng Thuần Vu Thành đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
Biến cố đột nhiên phát sinh, Tả Mạc căn bản không kịp suy nghĩ, không ngờ vụ khí đen trắng của Song Tử điệp không chịu cấm chế của thú trì.
Vụ khí đen trắng không chui vào trong cơ thể Song Tử điệp, Tả Mạc cảm nhận được uy áp của Song Tử điệp tăng mạnh. Có thể nhìn thấy hai màu đen trắng trên cánh của nó càng thêm thuần túy, mà biến hóa rõ ràng nhất chính là hai bóng người mơ hồ trong vụ khí. Hai bóng người so với vừa rồi rõ ràng hơn vài phần, bọn họ chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, bồng bềnh trong vụ khí.
Linh điệp thật quái dị!
Ngay lúc Tả Mạc đang khiếp sợ vạn phần, Bồ yêu đột nhiên mở miệng: “Di, con âm dương song dinh điệp này có chút thú vị.”
“Âm dương song sinh điệp?” Tả Mạc lập tức phản ứng.
“Tên sư đệ này của ngươi đúng là có chút tài năng, có thể nuôi dưỡng ra linh điệp hiếm thấy như vậy.” Bồ yêu đầu tiên là tán thưởng Thuần Vu Thành rồi mới nói tiếp: “Âm dương song sinh điệp ta cũng chưa từng nhìn thấy, hiểu biết cũng có hạn, con âm dương song sinh điệp này so với những gì ta biết có chút khác biệt, ngươi dùng linh nhãn thử nhìn xem.”
Tả Mạc vội vàng mở linh nhãn, chỉ thấy từng sợi hắc khí không ngừng bay vào thú trì, nhưng không tiến vào trong cơ thể linh điệp.
“Huyền sát khí?” Tả Mạc lại hít vào một hơi: “Nó hấp thu huyền sát khí!”
“Sư đệ ngươi nuôi ra được thứ tốt đấy.” Bồ yêu nhắc nhở: “Nhanh một chút, thu nó vào dịch thú bài. Phải nhớ kỹ dùng Đại Nhật ma thể,”
Nghe Bồ yêu nói xong, Tả Mạc vội vàng đem tình huống nói cho Thành sư đệ, Thuần Vu Thành vừa vui mừng vừa sợ vội vàng nói: “Sư huynh mau mau thu phục nó!” Tu vi Thuần Vu Thành rất thấp, trong lúc nuôi dưỡng linh thú thì không có vấn đều gì, nhưng muốn thu phục linh thú cường hãn như vậy thì không có cách nào.
Ngay cả Tả Mạc muốn thu phục nó cũng phải vận dụng lực lượng của Đại Nhật ma thể.
Tả Mạc cũng không do dự, lập tức lấy ra một dịch thú bài còn trống, đồng thời thôi động ma thể, Minh Hư dực vươn ra sau lưng. Trong phòng nuôi dưỡng lập tức tràn ngập cảm giác áp bách cường liệt. Toàn bộ linh thú trong thú trì đều lui lại, nơm nớp lo sợ. Hai bóng người trong vụ khí trên râu của Song Tử điệp run rẩy một trận, nó tựa hồ như ý thức được gì đó, nhưng cảm giác áp bách cường liệt từ Đại Nhật ma thể khiến nó không thể làm gì khác ngoại cụp hai cánh lại.
Tả Mạc thấy vậy không do dự gì nữa, trích ngón tay lấy một giọt máu bắn về phía Song Tử điệp, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết, trong miệng quát nhẹ: “Thu!”
Đôi cánh đen trắng của Song Tử điệp run lên, không dám né tránh, giọt máu cùng pháp quyết vừa chạm vào hai cánh liền giống như nước thấm vào trong cát, chỉ trong chốc lát, trên hai cánh đều hiện lên một đạo ấn ký màu máu hình mặt trăng. Song tử điệp hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong dịch thú bài.
Mặt ngoài dịch thú bài hiện lên hai hình người một đen một trắng dựa lưng vào nhau. Mặt còn lại của dịch thú bài hiện lên bốn ngôi sao, Thuần Vu Thành cùng Tả Mạc đồng thời lộ vẻ vui mừng, Song Tử điệp này quả nhiên là linh điệp tứ phẩm!
“Ta nuôi dưỡng ra linh điệp tứ phẩm! Ta nuôi dưỡng ra linh điệp tứ phẩm!” Thuần Vu Thành mừng như điên, thì thào lẩm bẩm những lời không rõ ràng.
Nuôi dưỡng ra linh điệp tứ phẩm vẫn là lý tưởng của hắn từ bao lâu nay. Hắn tự biết mình xuất thân từ tiểu môn phái, mặc dù có thiên phú nhưng không thể bằng được đệ tử các đại môn phái, chỉ có thể có tài nguyên rất ít ỏi, có thể nuôi dưỡng ra linh điệp tứ phẩm chính là cực hạn. Hắn vẫn luôn vì mục tiêu này mà nỗ lực.
Có được ngày hôm nay, chính là mục tiêu phấn đấu suốt đời của hắn, không ngờ lại có thể thực hiên được rồi.
Hắn cảm giác như đang nằm mơ, như không phải là hiện thực. Trong lúc mừng rỡ như điên, hắn không khỏi có một chút mờ mịt, mục tiêu lớn nhất của đời người không ngờ lại hoàn thành không rõ ràng như vậy.
Nhìn Thành sư đệ mừng rỡ đến mờ mịt, Tả Mạc mỉm cười, hắn có thể hiểu được phần nào tâm tình của sư đệ lúc này. Sau khi đặt lên tay sư đệ một ngọc giản, hắn liền lặng yên rời khỏi phòng nuôi dưỡng.
Thuần Vu Thành kích động hồi lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát hiện trong tay mình có thêm một ngọc giản.
Hắn vô thức kiểm tra nội dung bên trong, lập tức giống như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ.
Tả Mạc ra khỏi thuyền vận nô, gọi Bao Dịch lại, căn dặn hắn nếu Thành sư đệ cần tài liệu gì đều không được thiếu. Bao Dịch liên tục gật đầu, trong lòng âm thầm thấy may mắn, hắn vốn cẩn thận, phàm là yêu cầu gì của Thuần Vu Thành hắn đều đã tận lực hoàn thành. Theo hắn thấy, Thuần Vu Thành tuy rằng không quan tâm việc gì, nhưng dù sao cũng là sư đệ của lão bản, hôm nay xem ra mình quả thực không nhìn lầm.
Tả Mạc kín đáo đưa cho Thuần Vu Thành ngọc giản bao gồm toàn bộ nội dung của thú trì. Mấy chỗ cải biến của Thành sư đệ đối với thú trì khiến hắn chân chính ý thức được thiên phú của sư đệ trong việc nuôi dưỡng linh thú, hắn liền dứt khoát đem toàn bộ nội dung về thú trì đưa cho Thuần Vu Thành tìm hiểu. Thành sư đệ hiện giờ cần phải có một mục tiêu hoàn toàn mới.
Hắn triệu gọi Song Tử điệp ra quan sát kỹ lưỡng, không khỏi cảm khái, có lẽ chỉ có người đam mê nuôi dưỡng linh thú như Thành sư đệ mới có thể bằng vào thú trì không rõ ràng đầy đủ nuôi dưỡng ra linh điệp kỳ lạ như vậy.
Chẳng qua hắn chợt nhíu mày, nếu Thành sư đệ tiến thêm một bước, hắn phải đối mặt với một vấn đề trực tiếp – tu vi. Linh thú tứ phẩm có chút khác biệt, Thành sư đệ đã khó có thể áp chế, tạo ra Song Tử điệp này cũng có vài phần may mắn.
Có cùng vấn đề này chính là Công Tôn sư đệ. Lý giải thực chiến của Tả Mạc càng ngày càng nhiều, hắn cũng biết chiến tướng cần một bộ pháp quyết tu luyện đặc biệt. Đối với chiến tướng, yêu cầu về tu vi lúc đầu không cao, nhưng đến chỗ tinh thâm yêu cầu cũng càng ngày càng cao hơn.
Đây đúng là một vấn đề khó khăn đây.
Tả Mạc nhíu mày suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới động tác của Song Tử điệp.