Chương 16 : Bạo lực.
Dã Kê đứng bên cạnh sớm không nhịn nổi nữa rồi, hắn chỉ có một mà bọn chúng lại cả đám, nhiều khi dễ ít nắm chắc phần thắng.
Dã Kê nhe răng trợn mắt, rít qua kẽ răng : “Lão đại để ta thu thập thằng này”
Không đợi đầu trọc lên tiếng, Dã Kê liếc Trương Duy, vừa nhìn tay đã động, thình lình hắn tung một quyền, âm hiểm a.
Một quyền đánh lén này tốc độ không chậm, mắt nhìn thấy sẽ đánh trúng sống mũi Trương Duy, đột nhiên cũng không thấy Trương Duy có động tác gì, Dã Kê chợt cảm thấy nắm đấm bị bắt chặt. Hắn không khỏi ngẩn ngơ, nắm đấm của mình lại bị Trương Duy chặn được.
Một đạo ám kình trong nháy mắt truyền tới cổ tay Dã Kê, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ tay Dã Kê trong phút chốc bị chấn gãy.
Động tác nhanh như tia chớp, đầu trọc kinh hãi, căn bản không nhìn rõ tiểu tử kia ra tay như thế nào.
“Lên, cùng xông lên”
Mắt nhìn Dã Kê đau đến nỗi ngồi bệt xuống đất, đầu trọc vung nắm tay lên, mạnh mẽ lao tới Trương Duy, thể đi hung mãnh. Cùng lúc đó mấy tên tội phạm đang vây quanh Trương Duy cũng vội vàng xông đến.
Trương Duy cười. Phải như vậy mới tốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, thân thể hắn trượt sang một bên tránh thoát một quyền của đầu trọc, cơ hồ ngay lập tức hắn đã dọc theo cánh tay áp sát đầu trọc, trong nháy mắt đã đến sát hắn.
Trong mắt đầu trọc lộ ra tia hoảng sợ, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng đã quá muộn, Trương Duy tung chân đá trúng đầu gối, thân thể đầu trọc lảo đảo ngã về phía sau, trong nháy mắt Trương Duy lại đánh một cùi chỏ nữa.
Thân thể đầu trọc ngã ra phía sau được một nửa thì cảm giác một trận đau nhức từ ngực truyền đến “Phốc” đầu trọc phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề đập lên sàn nhà, lại phun ra một ngụm máu nữa nằm bất động.
Tiếp theo, thân thể Trương Duy như con cá chạch, trong một sát na khuỷu tay, đầu gối đã lần lượt tiếp đón hai tên khác, ngay sau đó thân thể lại đổi hướng dán sát vào một tên gầy bên ngoài.
Một loạt động tác của Trương Duy như nước chảy mây trôi. Lúc đầu trọc bắt đầu hô lên, mấy tên phạm nhân xông vào nhưng không vồ trúng ai, chỉ thấy mắt hoa lên, đối phương đã có ba người nằm xuống.
Bị Trương Duy tiến sát tên gầy quá sợ hãi, quyền đã chuẩn bị nhưng không biết nên tung về hướng nào, thân thể hắn không chuyển động được, cảm giác hít thở không thông, trong đầu “ông” một tiếng, cảm giác trở nên mê muội đồng thời xương sườn bị một lực lượng cực đại đánh trúng, trong nháy mắt cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, cả người hắn bị đánh bay đi nặng nề rơi trên tường “răng rắc” ít nhất hắn cũng bị gãy ba cái xương sườn.
Giờ phút này, Trương Duy cũng không có động tác gì, tốc độ chóng mắt lực lượng siêu cường làm hai gã còn lại ngây người, Trương Duy liếc mắt qua hai tên sợ quá quỳ trên mặt đất lạy lục xin tha.
Hai gã phạm nhân lạnh run, ánh mắt sợ hãi, còn bốn tên mới làm mẫu cũng lộ vẻ hoảng sợ, bọn họ chưa từng chứng kiến công kích nào kinh khủng như thế, tám giây, chỉ dùng có tám giây đã đánh cho bốn người nằm lăn dưới đất, nét mặt thống khổ, rên rỉ từng hồi.
Cục diện đã được khống chế, Trương Duy đi đến bên cạnh tên đầu trọc đầy máu, dùng chân đẩy một chút, trong mắt đầu trọc hiện lên vẻ thống khổ cầu xin, hắn muốn xin tha nhưng nói không nên lời chỉ có thế rên rỉ.
“Ách nơi này đã xảy ra chuyện gì a?”
Trương Duy bỗng híp mắt quét về phía hai gã đang quỳ.
Hai gã phạm nhân đang quỳ trên sàn nhà liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ sợ hãi, không rõ vì sao Trương Duy lại hỏi, lại càng không dám lên tiếng.
Ánh mắt Trương Duy hướng về đám người Nhị Cẩu Tử, Bàn Tử, bọn chúng vội vàng tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn vào.
“Ha hả, sao nhiều người nằm như vậy, các ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra sao?”
Trương Duy thu hồi nhãn thần, nhìn tên Dã Kê bị bẻ tay, bởi vì bị gãy tay mà sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Kê đại ca, tay ngươi bị làm sao vậy?”
Trương Duy nhìn hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, âm thanh âm hiểm.
Đối diện với nụ cười đó, Dã Kê không khỏi run lên, lắp bắp :
“….Ta… mấy huynh đệ chúng ta … chỉ đùa giỡn… trêu nhau… không cẩn thận….bị ngã….nên…. bị thương…. Không liên qua….đến … đến đại ca…”
Dã Kê đổ mồ hôi đầy đầu cố gắng nói nốt, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức cơ hồ làm hắn đau đến muốn ngất đi”.
“Nga, như vậy là do không cẩn thận? có chuyện như vậy sao?”
Trương Duy hướng ánh mắt về phía đám đầu trọc đang nằm trên sàn nhà.
“Đúng … đúng …” đầu trọc thở hổn hển, cố hết sức đáp lại.
“Còn không mau đi kêu bác sĩ”
Trương Duy nói tiếp “Làm sao? Anh em tính định nằm dưới sàn tiếp hả?”
Hai gã phạm nhân đang quỳ nghe rõ, không cần Trương Duy nhắc nhở lần nữa, nơm nớp lo sợ đứng lên, đi tới gõ cửa sắt.
Trại giam tựa hồ đã quen thuộc với chuyện này, không sợ hãi cũng không hỏi nhiều, trong phút chốc đã đưa bọn đầu trọc bị thương khiêng ra ngoài.
Sau khi dùng chân lý nắm đấm đám ác ôn xem ra đã biết phục tùng. Trương Duy thở ra ngọn trọc khí, trong lòng hắn lại càng oán niệm đối với nữ cảnh sát hàng xóm, còn may mình cũng không yếu, bằng không không biết đã bị đánh thành dạng gì rồi?
Mới vừa vận động xong, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Trương Duy ngáp một cái, từ từ bước đến bên giường, đem thân thể ném lên đó.
Nghiêng đầu nhìn đám Nhị Cẩu còn đang ngây ngốc đứng đó lập tức nói :
“Làm sao? Mấy người các ngươi định đứng cả đêm à? Còn không mau về giường ngủ.. Ách, đúng rồi chỗ kia cũng không ít chỗ, đều tới đó ngủ đi”
Mặc dù Trương Duy lần đầu tiên vô tù nhưng cũng biết chỗ nào là nơi lão đại chiếm cứ.
Đám người Nhị Cẩu Tử không dám nhiều lời, vội vàng trở về giường của mình, có lẽ do sợ bị bọn đầu trọc thu thập, không có tên nào dám ngủ chỗ lão đại.
Trương Duy ngủ rất nhanh, tiếng ngáy vang lên như sấm, ngủ giống như là heo vậy. Cách hắn ngủ lại càng làm bọn phạm nhân bội phục, như thế vẫn có thể ngủ được sao? Thật ra bọn họ đâu biết rằng, thanh niên lười nhác kia đâu sợ bị đánh lén, trước kia hắn đã trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, phản ứng rất nhạy cảm, kể cả khi đang ngủ nếu bị tập kích hắn cũng chỉ mất 0,01 giây đồng hồ để phản kích lại.
Hôm sau trời mưa lất phất, vào lúc ăn sáng, nhà bếp đẩy từng xe đồ ăn vào. Ở Trung Quốc, kể cả sinh hoạt thường ngày cũng theo quy luật nhất chính là hai nơi : quân đội và trại giam, chỉ có điều một cái là quang vinh một cái là đáng xấu hổ mà thôi.
Động tĩnh phạm nhân nhận bữa sáng khá lớn làm Trương Duy thức dậy, vừa mở mắt hắn đã nhìn thấy một thân ảnh mập mạp đứng không xa đầu giường, đang nhìn hắn.
Bàn Tử thấy Trương Duy tỉnh ngủ vội nói :
“Lão đại, ngài đã dậy, bữa ăn sáng đã được chuẩn bị”.
Trương Duy nghiêng đầu nhìn lên, ở đầu giường đã được dọn sắn bữa sáng, một bánh bao một chén cháo loãng. Trương Duy ngồi dậy hướng về phái Bàn Tử cười cười : “Cám ơn”.
Bàn Tử mừng rỡ, vội vàng đi giày cho Trương Duy. Bàn Tử làm vậy khiến Trương Duy không quen, vội vàng ngăn động tác của Bàn Tử lại, tự mình đi giày.
Bên trong trại tạm giam, sau khi dùng bữa sáng phạm nhân phải quét dọn nhà vệ sinh, đây là công việc bắt buộc, mặc dù nhà vệ sinh tương đối ẩm ướt, mùi hôi thối nhưng xung quanh tường tuyệt đối không một hạt bụi rất sạch sẽ.
Đêm qua hắn mới xử lý bọn đầu trọc nên sáng nay hai tên quỳ đêm qua cũng làm thay hắn việc đó. Về phần đọc nội quy trại giam, Trương Duy nghĩ hắn sẽ rất nhanh ra khỏi đây nên cũng chẳng buồn đọc.