Chương 18 : Văn Khả Hân xin lỗi.
Nha đầu này muốn làm gì? Trương Duy dừng bước, trong chớp mắt chiếc Land Rover đã đỗ bên cạnh hắn.
Cửa xe mở ra, Hứa Tiểu Vi thò đầu ra nói : “Ngươi đi đâu, ta đưa ngươi đi”
Lúc đầu Trương Duy ngẩn ra sau đó lắc đầu :
“Cảm ơn, xe cảnh sát ta không dám ngồi, không lại bị ngươi hỏi cung suốt đêm, chúng ta cứ nói lời từ biệt đi…”
Dứt lời, Trương Duy sợ nàng dây dưa nữa, sải bước, trong lòng hắn thầm nghĩ : “Nha đầu này làm gì có ý tốt, đưa ta? Không phải định từ miệng ta hỏi ra cái gì thôi sao?”
Trương Duy càng chạy càng nhanh, trong ô tô Hứa Tiểu Vi giận đến điên người.
Trương Duy cũng không biết, sáng nay Hứa Tiểu Vi xem hồ sơ của hắn, rất trong sạch, hơn nữa không nghĩ tới người mà nàng cho là lưu manh đó lại là quân nhân giải ngũ.
Sáng sớm hôm nay, ban cảnh sát nhận được điện thoại của luật sư Văn Khả Hân, theo lời ông ta thì Trương Duy chính là lái xe của Văn Khả Hân.
Có thể coi đó là hiểu lầm, thứ nhất tối hôm qua Văn Khả Hân ăn nói hàm hồ, không nhắc tới tài xế riêng, thứ hai, lái xe đã chạy quá tốc độ cho phép, đủ điều kiện để giam giữ.
Chẳng qua như vậy cũng không đủ để Hứa Tiểu Vi hoài nghi hắn ăn trộm xe, trong lòng có chút hối lỗi, mặc dù nhìn người này thế nào cũng không thấy thuận mắt, vì đã nhốt hắn một đêm nên nàng có ý tốt muốn đưa hắn về để tránh khỏi áy náy nhưng không nghĩ tới hắn không cảm ơn lại còn chê cười.
Giờ phút này, nhìn bóng lưng Trương Duy đang xa dần, Hứa Tiểu Vi tức giận nghiến răng. Chạy gì mà chạy? chỉ là muốn đưa ngươi về.
Trương Duy chậm rãi tiêu sái bước trên đường, miệng ngậm thuốc lá, vẻ mặt cô đơn, những người như hắn cũng tầm thường như con sâu cái kiến có ném đi đâu cũng không ai chú ý đến.
Về nhà vẫn còn sớm, chưa đến bữa tối, lúc này Trương Duy không có nơi nào để đi. Thành phố này rất lớn, trên đường mọi người vội vã đi lại, không ngừng vượt qua hắn, xe cộ qua lại không ngớt, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình với cái thành phố này không có quan hệ gì, rất khó dung nhập vào.
“píp píp” tiếng còi xe phía sau vang lên. Nhưng hắn đang đi trên vỉa hè không cần thiết nhường đường, hắn cũng lười quay đầu lại dù chỉ liếc một cái.
Động cơ ở một bên vang lên, so với âm thanh ồn ã trên đường thì còn rất nhỏ, một chiếc BMW màu trắng chậm rãi tiến sát bên cạnh dừng lại trước người Trương Duy một đoạn.
BMW hệ 7, là một loại xe sang trọng, nhưng không quan hệ gì với mình, Trương Duy không hiểu nhìn một cái.
Khi hắn đi đến bên cạnh chiếc xe, cửa kính sau xe được hạ xuống.
“Tiên sinh, muốn đi nhờ xe không?”
Thanh âm nhẹ nhàng nũng nịu, ngọt đến tâm khảm.
Giọng nói này quen a. Trương Duy quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt bị kính râm che kín gần hết, khóe miệng đang nở nụ cười ngọt ngào, dù bị kính râm che kín nhưng Trương Duy vẫn nhận ra mỹ nữ này, nàng là Văn Khả Hân.
“Nga, là ngươi”
Trương Duy nhìn nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, không sai a, cô nàng này đến đón mình.
“Lên xe đi, hỏi nhiều làm gì?”
Văn Khả Hân cười cười mở cửa xe cho hắn rồi lui sang ghế bên nhường chỗ.
Mỹ nữ đã mời không có lý do gì để cự tuyệt, Trương Duy chậm rãi lên xe.
Bên trong xe có mùi thơm thoang thoảng, Trương Duy nhịn không được hít sâu hơn. Lúc này hắn mới chú ý, lái xe là một nữ nhân tầm ba sáu ba bảy tuổi, trướng mạo đoan trang xinh đẹp, lộ ra một phong vận thành thục.
Nữ nhân thành thục kia đang đánh giá hắn, ánh mắt trực tiếp soi kỹ Trương Duy làm hắn thấy mất tự nhiên.
“Ta giới thiệu các ngươi với nhau:
Văn Khả Hân ngồi một bên tháo kính xuống nhiệt tình giới thiệu : “Đây là Trang di (di : cô/dì) là quản gia của ta”. Nàng hướng Trang di rồi nói tiếp : “Trang di, vị này chính là Trương Duy tối hôm qua đã giúp đỡ ta”
Trang di “nha” một tiếng thản nhiên nói :
“Ngươi hảo (kiểu chào xã giao), rất cảm ơn Trương tiên sinh tối hôm qua đã giúp đỡ Khả Hân”
Giọng nói Trang di ngọt ngào nhưng trên mặt lại không có nửa lòng biết ơn, ngược lại nàng có vẻ đề phòng Trương Duy.
Trương Duy khẽ cười coi như đáp lại.
Văn Khả Hân nhìn Trương Duy nhẹ giọng nói :
“Trương Duy, tối hôm qua ta làm liên lụy ngươi, thật là không tốt, ta xin lỗi a”
Vẻ mặt Văn Khả Hân băn khoăn.
“Chuyện đã qua Văn tiểu thư cũng không cần để trong lòng”
Trương Duy mở miệng nói, trong lòng vẫn có chút hậm hực, chuyện đêm qua thật sự là không giải thích được.
Văn Khả Hân vội vàng nói :
“Vậy cũng không được, là tại ta hại ngươi bị oan uổng một đêm, thế nào ta cũng phải cảm tạ ngươi mới được? Đúng rồi, Trương Duy, bây giờ ngươi định đi đâu”
“Cái này … ta còn chưa nghĩ ra”
Trương Duy thật lòng nói, nghe Văn Khả Hân muốn cảm tạ mình trong lòng hắn có phần nào an ủi.
“Ngươi không có nơi để đi a? Như vậy hôm nay do ta sắp xếp được không? Nhìn ngươi râu ria xồm xoàm như vậy trước tiên ta dẫn ngươi đi chỗ nào nghỉ ngơi đã”
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trương Duy Văn Khả Hân có phần áy náy.
Trương Duy sờ sờ cằm, hai hôm rồi chưa cạo râu, hắn nhìn qua gương chiếu hậu, hơi tiều tụy, tóm lại bây giờ cũng không biết đi đâu, thôi cứ tùy nàng.
Thấy Trương Duy đồng ý, Văn Khả Hân nhoẻn miệng cười nói với Trang di : “Trang di, chúng ta đi Thanh Thủy Loan, đúng rồi ngươi gọi điện bao hết chỗ để tránh kẻ khác quấy rầy”
Thanh Thủy Loan? Trương Duy cũng biết chỗ đó, năm ngoái hắn cùng với hai lãnh đạo đã đi qua đó.
Trong mắt Trang di hiện lên vẻ do dự, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của Văn Khả Hân nàng khẽ thở dài cầm điện thoại lên.
Trang di lái xe chắc chắn, luôn đều đều không nhanh không chậm, không lâu sau đã vượt qua cầu. Một đường hướng phía khu Đông Thành đi đến.
Văn Khả Hân đem chuyện tình sau khi Trương Duy bị bắt kể lại cho hắn, tối qua Văn Khả Hân đã gọi điện báo cho luật sư của nàng, sáng sớm luật sư đã liên lạc với cảnh sát xác định việc đó chỉ là hiểu lầm rồi đem tiền đến kho bạc nọp phạt. Tự nhiên là Trương Duy tự nhận mình lái quá tốc độ, chuyện lái xe quá tôc độ thì hắn vẫn phải chịu, bất quá khi Trương Duy bị hiềm nghi là trộm xe luật sư đã thông báo với cảnh sát hắn là lái xe, giải thích oan khuất cho hắn, lúc này Trương Duy mới hiểu sao mình lại được thả ra.
Văn Khả Hân sau khi nói xong áy náy :
“Trương Duy ta có ích kỉ quá hay không? Ta phạm lỗi nhưng ngươi lại chịu thay, ngươi không trách ta chứ?”
Nhìn ánh mắt và bộ dáng Văn Khả Hân Trương Duy không nỡ trách cứ nàng mỉm cười nói :
“Văn tiểu thư ta đã nói rồi chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, hôm qua nếu ta không hiểu lầm ngươi thì cũng không phải vào ngục, chuyện này cũng không trách được ngươi, hơn nữa, không phải ngươi đang muốn cảm tạ ta sao? Mời ta một bữa coi như hòa”
Trương Duy nói xong cũng thấy thoải mái, hắn giúp nàng còn nàng lại mời hắn ăn một bữa.
Nghê thế trong lòng Văn Khả Hân cũng cảm thấy dễ chịu, chuyện mời một bữa đối với nàng quá nhỏ, lập tức nở nụ cười, dịu dàng nói : “Ân, đến ôn tuyền
(suối nước nóng), ta mời ngươi một bữa tiệc lớn, coi như bồi bổ lại sức khỏa của ngươi.
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt Trương Duy vô ý liếc về kính chiểu hậu, hắn sớm chú ý đến một chiếc Mercedes-Benz 600 đen vẫn bám theo nãy giờ.