Sáng sớm hôm sau, Kỷ Nhược Trần đã đi tới bên Tác Kiều. Hắn cảm thấy hôm nay thần thanh khí sảng, sự buồn bã đã bị quét sạch từ lâu. Nhưng đã quá thời gian ước định một khắc rồi mà Vân Phong đạo trưởng vẫn chưa thấy xuất hiện.
Kỷ Nhược Trần còn đang nghi hoặc, chợt thấy từ phía Thái Thường cung bốc lên một màn hơi nước nhàn nhạt, sau đó phiêu đãng bay tới chỗ này.
Hắn nhìn thật chăm chú mới phát hiện ra trong màn hơi nước kia là Hàm Yên.
Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, bởi vì trời lúc này vừa bình minh, Đan Nguyên cung Hàm Yên sao lại xuất hiện ở trong Thái Thường cung?
Hàm Yên vẫn mặc một bộ quần áo màu trắng, không phấn son trang điểm cũng không ngọc bội dây chuyền, dưới chân là một đám mây như lướt sóng đi tới.
Nàng ôm một đống sách trước ngực, khi đi tới bên cạnh Kỷ Nhược Trần mới thi lễ, ôn nhu nói:
- Nhược Trần sư huynh đang đợi Vân Phong đạo trưởng ư?
Kỷ Nhược Trần vội vàng thi lễ, nói:
- Đúng vậy, không có Vân Phong đạo trưởng ta không qua được Tác Kiều.
Hàm Yên cười nhạt một tiếng, nói:
- Sư tổ cung muội là Ngọc Huyền chân nhân đang cùng Tử Dương chân nhân luận đạo, nói chuyện cả một đêm rồi, bây giờ vẫn chưa kết thúc. Vân Phong đạo trưởng đang bồi hai vị chân nhân, trong khi muội muốn quay về Thái Thượng Đạo Đức cung cho nên Ngọc Huyền chân nhân bảo muội tới hộ tống huynh qua Tác Kiều.
Hai lần ngồi nghe giảng trước đây cùng với Hàm Yên, tâm tình của Kỷ Nhược Trần đều kích động vô cùng, Hàm Yên suốt ngày ẩn mình trong làn khói sóng nhàn nhạt cho nên hắn không biết được dung mạo thực sự của nàng.
Kỷ Nhược Trần chỉ nhớ rõ mỗi động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều như sóng nước lao tới đập vào mặt, bao phủ hoàn toàn lấy tâm tình của hắn.
Lúc này sắc trời mới hừng đông, từng tia nắng sớm chiếu lên người Hàm Yên làm cho những làn nước bên người nàng tan đi không ít. Chỉ trong nháy mắt này. Kỷ Nhược Trần mới có thể nhận rõ dung mạo của nàng.
Nàng giống như một làn nước xuân, khói sóng qua sông. Lúc này nàng cười nhạt một tiếng, cũng đúng là lúc làn khói sóng kia bị ánh mặt trời đánh tan.
Kỷ Nhược Trần lập tức đứng ngây ra như phỗng, hắn nhìn chằm chằm vào Hàm Yên mà không nói nên lời.
- Nhược Trần sư huynh, Nhược Trần sư huynh!
Hàm Yên gọi liên tiếp mấy tiếng mới làm cho Kỷ Nhược Trần định thần lại được.
Kỷ Nhược Trần biết mình thất thố, cười gượng hai tiếng, không dám tiếp tục...nhìn Hàm Yên nữa, hắn xoay người đi về hướng Tác Kiều, trông thần sắc bối rối của hắn thì giống như ở phía sau không phải là một mỹ nhân như nước mà là một chủ nợ lâu ngày mới gặp lại.
Nhìn dây cầu lúc lắc, bóng hình chật vật đang bước đi kia, trong mắt Hàm Yên vẫn đang đứng đó hiện lên một sự cô đơn.
Mấy năm nay, đệ tử trẻ tuổi trong Đạo Đức tông gặp nàng bị thất hồn lạc phách không hiếm, thất thố cũng có nhiều cho nên phản ứng của Kỷ Nhược Trần cũng không tính là gì cả.
Chỉ là...
Nàng chợt nhớ tới lời dặn trịnh trọng của Ngọc Huyền chân nhân, tay trái yên lặng nắm lại thành quyền, bất tri bất giác một móng tay đã đâm xuyên vào trong thịt, một dòng máu tươi nóng từ trong tay chảy ra, rơi tí tách trên mặt đất.
Nhưng mà nàng lại không hề hay biết chuyện này.
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần đã đi trên Tác Kiều được chừng mười trượng thì Hàm Yên mới động thân đi tới. Bởi vì Kỷ Nhược Trần lúc này cũng đi được tương đối xa, nếu như trượt chân thì sẽ không kịp viện thủ.
Vốn lấy một chút chân nguyên của Kỷ Nhược Trần thì đi trên cái Tác Kiều này không ngã tới trăm thì cũng phải chừng bảy tám chục lần.
Hôm nay không biết tại sao mà đi trên cái đoạn đường lúc lắc này, tay chân thì khua loạn giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu không thấy đáy, ngay cả Hàm Yên nhìn cũng phải kinh tâm nhưng mà hắn lại sắp đi tới nơi, không trượt chân lần nào.
Không biết Kỷ Nhược Trần đại trí giả ngu hay là vận khí của hắn tốt nữa.
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần đã gần đi tới đầu cầu bên kia, Hàm Yên không nhịn được nữa, nàng khẽ cắn môi, mũi chân hơi điểm vào Tác Kiều một chút, một làn sóng tinh tế chạy thẳng theo xích sắt, trong nháy mắt đã đuổi theo kịp Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần thét lên một tiếng kinh hãi, cuối cùng...cũng rơi xuống vực sâu vạn trượng!
Hàm Yên phi thân đuổi theo, giống như yến lượn trên mặt nước, bay xéo xuống phía dưới.
Mũi chân nàng quặp lấy sợi xích, bàn tay vươn ra tóm ngay được Kỷ Nhược Trần, mang hắn bay lên trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống đầu cầu bên kia.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy lòng bàn tay trái như đóng băng lại, cái cảm giác này không cách nào hình dung được, hắn giống như đang cầm một tảng băng tuyết.
Cho tới khi hai người tới đầu cầu bên kia thì hắn mới thu hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại vừa lúc đó nhận ánh mắt như sóng xuân của Hàm Yên đưa tới.
Trong khoảnh khắc thời gian ngắn, hắn lại ngẩn ngơ tại chỗ, yên lặng nhìn Hàm Yên.
Hàm Yên thấy hai người đã đáp trên mặt đất cho nên nhẹ nhàng kéo bàn tay nhưng thấy Kỷ Nhược Trần nắm hơi chặt, không thể nào rút ra được.
Nàng dùng lực lớn hơn, kéo bàn tay một cái nhưng mà không ngờ Kỷ Nhược Trần vẫn nắm chặt, không cho nàng rút tay về.
Nàng thấy vậy thì hơi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Nhược Trần như vậy thì hai hàng mi nhíu lại, gọi một tiếng:
- Nhược Trần sư huynh..
Mặc dù có Ngọc Huyền chân nhân nghiêm huấn nhưng trong giọng nói của Hàm Yên vẫn mang theo một luồng hàn khí như sấm động.
Kỷ Nhược Trần vẫn ngây ngô nhìn nàng, lòng bàn tay vẫn không mở.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhạt:
- Lúc này trời đã không còn sớm, sao vẫn cứ ở đây muội muội huynh huynh, không sợ các đạo trưởng đi qua nhìn thấy rồi nghị luận hay sao?
Thanh âm thong thả giòn giã, giống như chuông khánh làm cho Kỷ Nhược Trần tỉnh lại. Lúc này hắn mới nhận ra mình đang cầm tay của Hàm Yên cho nên mới cuống quít buông ra, lui lại hai bước rồi chuyển ánh mắt tới chỗ thanh âm vang lên.
Trong làn mây nhàn nhạt có một thiếu nữ cao gầy đi ra, chính là Trương Ân Ân.
Vẻ mặt nàng như sương lạnh, khóe miệng hơi cười nhàn nhạt, tay trái nắm chặt mộc kiếm bên hông, ngón tay nhỏ và dài tái nhợt, dường như muốn đem mộc kiếm bẻ gãy.
Hôm nay nàng cầm một cây mộc kiếm phi phàm hơn hôm trước gấp bội, do Thiết mộc ở phía Tây Vân Vụ sơn chế thành, chuôi kiếm được làm từ tinh cương.
Đừng nói Trương Ân Ân chỉ là một tiểu cô nương mới bước chân vào đạo đồ, cho dù người tu đạo vài chục năm cũng chưa chắc có thể khống chế nổi nó.
Hàm Yên nhìn thấy Trương Ân Ân thì hơi kinh ngạc hỏi:
- Ân Ân sư muội sao sớm như vậy đã ở chỗ này, có chuyện gì không?
Trương Ân Ân cười lạnh nói:
- Đương nhiên có chuyện! Bất quá ta không tìm ngươi...
Nói xong, nàng chỉ vào Kỷ Nhược Trần rồi nói:
- Ta muốn tìm tên sắc quỷ không có can đảm kia!
Hàm Yên ảm đạm cười nhạt, nói:
- Hóa ra là như vậy, ta đưa Nhược Trần sư huynh qua Tác Kiều, lúc này cáo từ!
Cũng không đợi Kỷ Nhược Trần trả lời thì nàng đã như một làn khói sóng bay đi xa.
Hàm Yên vung hai tay áo, không nhanh không chậm bay đi, nàng dùng một mảnh lụa trắng ngọc lau bàn tay phải, trong lòng thầm nghĩ:
- Hóa ra nam tử trong thiên hạ đều giống như nhau! Sư phụ nói Kỷ Nhược Trần chính là Trích Tiên, kiếp này có hi vọng phi thăng...nhưng mà bây giờ xem ra, hắn...đâu có gì khác với những tên háo sắc khác?
Cho tới khi Hàm Yên đi xa thì Kỷ Nhược Trần mới cau mày, hắn vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.
Trương Ân Ân đợi nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa mà ở một bên cười lạnh nói:
- Kỷ Nhược Trần, thật sự không nhận ra bản lĩnh của ngừi lại lớn như vậy, vào Thái Thượng Đạo Đức cung mới nửa năm thời gian mà đã có thể câu được người nổi danh nhất Đan Nguyên tông là Hàm Yên vào tay. Xem ra nàng ta cũng không cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như mọi người thường đồn đại (ý nói lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với người khác dù cách rất xa!!!)! Nàng ta bây giờ đã đi mất rồi, ngươi còn nhìn cái gì? Muốn nhìn nhau thì hãy tới một chỗ nào đó không có ai mà nhìn...(máu Hoạn Thư nổi lên rồi...)
Nói đến đây, sự tức giận của Trương Ân Ân bốc lên mãnh liệt, không thể nói nốt câu cuối, đành phải dừng lại giữa chừng.
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, dường như lúc này hắn mới nhận ra Trương Ân Ân ở đây, nói:
- Ân Ân tiểu thư, ta và Hàm Yên không giống như ngươi nói, nàng...haiz!
Trương Ân Ân lạnh nhạt nói:
- Nàng thế nào? Tại sao không nói hết? Thấy sự che chở của ngươi cho nàng thì ta cũng biết rồi.
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, nói:
- Không nên nói lung tung! Ta cần có người giúp đỡ mới qua được Tác Kiều, sáng nay Vân Phong đạo trưởng có việc cho nên Ngọc Huyền chân nhân mới sau Hàm Yên tới đưa ta qua cầu.
Trương Ân Ân hừ một tiếng, mỉm cười nói:
- Thái Thường cung có ba trăm đệ tử, người có thể đưa ngươi qua cầu không có hai trăm thì cũng trên một trăm. Vân Phong đạo trưởng có việc, lẽ nào những người khác chết sạch rồi ư, tại sao lại nhờ tận để tử Đan Nguyên cung tới giúp? Huống chi giúp qua cầu thì giúp, tại sao qua được cầu rồi còn đứng ở nơi này nắm tay nắm chân? Rõ ràng là nói dối, còn muốn giấu diếm ta hay sao?
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Đúng, đúng! Trương đại tiểu thư phán đoán sáng suốt, liệu sự như thần nhưng mà không biết Trương đại tiểu thư tìm ta có chuyện gì?
Trương Ân Ân mặt như sương lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- So kiếm!
Kỷ Nhược Trần lại càng hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng thay Trương Ân Ân nhận bảy ngày thanh tu thì nàng sẽ cảm động và nhớ tới chút giao tình ấy nhưng không ngờ tới nàng ta lại tìm mình gây phiền toái, còn đòi so kiếm nữa chứ!
Trương Ân Ân vỗ mộc kiếm ở thắt lưng, quát lớn:
- Lần trước kiếm chất của mộc kiếm không tốt nên mới để cho ngươi đánh lén đắc thủ! Lúc này phụ thân cho ta một thanh Thiên niên thiết mộc kiếm mới, chúng ta một lần nữa so tài. Đêm nay ta ở hậu sơn trên Chú Kiếm Thai chờ ngươi, nói cho ngươi biết, dù muốn hay không thì ngươi cũng phải tới.
Kỷ Nhược Trần lắc đầu nói:
- Không đi, ngươi lại muốn lấy nhiều thủ thắng!
Trương Ân Ân lúc này không hiểu tại sao lại không phát tác sự nóng giận của mình mà chỉ nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ có một mình ta!
- Vậy cũng không đi!
Trương Ân Ân bỗng nhiên không giận bật cười, mộc kiếm ngâm khẽ đã bay ra khỏi vỏ nằm trong tay nàng, mỉm cười nói:
- Chúng ta ở đây so kiếm với nhau là được rồi.
Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, vội vàng kêu lên:
- Đệ tử tư đấu, nếu để cho các đạo trưởng biết được sẽ phạt vào trong tư quá thất bốn mươi chín ngày!
Sự uy hiếp này với Trương Ân Ân hoàn toàn không có tác dụng, nàng mỉm cười, mộc kiếm đã như thiểm điện lao tới yết hầu của Kỷ Nhược Trần!
- Cho dù có phải tư quá một năm ta cũng chấp nhận!
Kỷ Nhược Trần thất kinh, ngàn vạn lần không ngờ nàng lại liều lĩnh như vậy, nói động thủ là động thủ, cũng may là Cảnh Tiêu chân nhân đã truyền thụ cho hắn Đại Ngũ Hành Kiếm quyết, hai chân lập tức trượt về sau, khó khăn lắm mới tránh được một thế kiếm như vạn quân của Trương Ân Ân, vội vàng kêu lên:
- Ngừng tay, ngừng tay!
Trương Ân Ân quả nhiên thu kiếm, không tiếp tục tấn công nữa. Nàng yểu điệu đứng tại chỗ hỏi:
- Bây giờ thì ngươi nguyện ý so kiếm rồi phải không?
Kỷ Nhược Trần đối với Trương đại tiểu thư bướng bỉnh này còn nói được cái gì nữa chứ? Chỉ còn cách cười khổ nói:
- So kiếm thì so, đêm nay ta nhất định sẽ đến Chú Kiếm Thai. Nhưng mà nếu như ta thua rồi thì Trương đại tiểu thư có buông tha cho ta không?
- Cứ so kiếm rồi hãy nói.
Trương Ân Ân lạnh lùng ném ra một câu rồi xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong thần vụ nhàn nhạt.
Kỷ Nhược Trần khẽ lắc đầu nhìn nàng rời đi, sau đó lại thở dài một tiếng, thật sự không biết làm sao thoát khỏi cái đại phiền toái này đây, những ngày thanh tĩnh của hắn chắc chắn là ít đi rồi. (Typer: ta thấy so kiếm càng nhiều càng tốt chứ sao, chỉ học lý thuyết mà không có thực hành, y chang như sinh viên VN :D)
Tính toán thời gian, không bao lâu nữa Minh Tâm tiểu đạo sĩ cũng được thả ra, tới lúc đó chắc là sẽ có nhiều người dây dưa với mình.
Kỷ Nhược Trần vừa suy nghĩ, nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà nhìn theo phương hướng Hàm Yên đã rời đi.
Vừa rồi chẳng biết tại sao, khi hắn vẫn còn nhìn theo phương hướng mà Hàm Yên rời đi thì đột nhiên cảm giác được trong mắt của nàng có một làn hơi nước vô tận, trong khoảnh khắc như lan tỏa khắp thiên địa.
Trong một khắc đó, hắn hoàn toàn không nhận đâu là Hàm Yên, đâu là sóng nước nữa, thần thức của hắn giống như bị hút vào trong hai mắt của nàng vậy.
Khi đã lọt vào khói sóng mênh mông, hắn thấy được mây khói đang che giấu vạn cơn sóng đang trào dâng. Sóng nước vô vàn đột nhiên mở rộng ra hai bên, để lộ ra một tảng đá ngầm thật lớn.
Tảng đá ngầm này không biết bị mạch nước bào mòn bao nhiêu lâu rồi nhưng mà vẫn thô ráp như cũ, trong sóng nước có nhiều con cá lớn nhỏ bị cuốn theo, đập lên khối đá làm cho chúng bong vài cái vảy rồi lại tiếp tục bị đợt sóng tiếp theo cuốn vào trong làn nước.
Kỷ Nhược Trần ngây ngô nhìn khối đá ngầm lãnh khốc, trong lòng hắn đột nhiên lạnh lẽo, cả kinh tới ngây người.
Hắn chợt phát hiện khối đá ngầm càng lúc càng lớn, thần thức của hắn như đang bị một con sóng lớn cuốn lấy, lao nhanh về hướng của khối đá ngầm.
Kỷ Nhược Trần muốn gọi nhưng hoàn toàn không phát ra thanh âm nào. Hắn muốn chạy nhưng thế của sóng nước lớn vô cùng, hắn chạy được sao?
Cho tới khi thanh âm trong trẻo của Trương Ân Ân vang lên, đập vào tai của hắn thì mới phá vỡ được sự im lặng đáng sợ này. Trong lúc nhất thời sóng nước mênh mông, đá ngầm băng lãnh, hàng vạn con cá chết và chưa chết đều biến mất sạch sẽ.
Kỷ Nhược Trần vui mừng phát hiện ra thân hình mình có khả năng cử động, hắn lập tức lui về phía sau hai bước, muốn cách xa Hàm Yên ra một chút.
Bây giờ hắn vẫn đang nhìn đám thần vụ vẫn chưa tiêu tan, sự kinh hoàng trong lòng vẫn chưa tan đi, cảnh tượng rét lạnh lòng người như vậy sao lại có quan hệ với Hàm Yên được chứ?
Chẳng lẽ, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nữ hài tử suốt ngày ở trong sóng nước này chẳng phải là có một băng tâm cứng rắn hay sao?
Bất kể như thế nào thì vào giờ khắc này, Kỷ Nhược Trần đối với nữ tử thạch tâm này có sự áy náy và sợ hãi vô cùng. Từ khi Kỷ Nhược Trần gia nhập Đạo Đức tông tới nay thì đây là người đầu tiên khiến hắn kinh sợ.
Chỉ một lúc sua, thần vụ bao phủ Tây Huyền Sơn cũng bị mặt trời xua tan.
Trên Thái Thường phong, Tử Dương chân nhân cùng Ngọc Huyền chân nhân vừa nói vừa cười, hai vị chân nhân suốt đêm ngồi luận đạo, hiển nhiên có rất nhiều thu hoạch.
Khác với chân nhân của các mạch khác, Tử Dương chân nhân không mảy may có một chút kiêu ngạo, hắn tự mình đưa tiễn Ngọc Huyền chân nhân.
Hai vị chân nhân đứng ở bên Tác Kiều nói chuyện một lúc nữa thì Ngọc Huyền chân nhân mới hành lễ cáo từ, thân hình từ từ bay lên, hướng Đan Nguyên cung bay đi.
Cho tới khi Ngọc Huyền chân nhân hoàn toàn biến mất ở trong thần vụ xa xa, Tử Dương chân nhân mới xoay người lại hướng Thái Thường cung bước đi.
Đi được hai bước, hắn bỗng nhiên dừng chân cúi người nhặt một viên đá trên mặt đất, cẩn thận ngắm nhìn.
Trên hòn đá có một giọt huyết hoa, máu theo những đường vân của hòn đá khuếch tán, trông giống như một đám mây tía đang bùng cháy.
Tử Dương chân nhân ngưng mắt nhìn giọt máu trên hòn đá, các ngón tay trên bàn tay trái âm thầm tính toán, sau đó lại nhìn về hướng Đan Nguyên phong.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, cong ngón tay lại rồi bắn ra, viên đá lao vút đi, rơi xuống vực sâu không đáy ngoài Thái Thường phong.
Trong nháy mắt trăng sáng đã mọc lên, Kỷ Nhược Trần lặng lẽ rời khỏi Thái Thượng Đạo Đức cung, đi về hướng Chú Kiếm Thai ở hậu sơn.
Sau lưng của hắn đeo một thanh mộc kiếm màu xanh, do Hắc tê mộc dưới đáy Tích Vũ đàm chế thành, so sánh với mộc kiếm của Trương Ân Ân cũng không kém là bao nhiêu.
Ngoài ra trong đạo bào của hắn còn căng phồng, bên trong không biết là nhét bao nhiêu thứ.
Lần so kiếm này, Kỷ Nhược Trần quyết ý muốn thua, hơn nữa phải thua cho thật, miễn cho Trương đại tiểu thư tiếp tục dây dưa, kiếm cớ sinh sự.
Nhưng mà hắn lại nhớ tới chuyện Trương Ân Ân không khống chế được Ất Mộc Kiếm Quyết mà rùng mình.
Vị tiểu thư này tuổi không lớn lắm, nhưng mà tính tình lại kiêu ngạo vô cùng, đã hạ thủ là không biết nặng nhẹ, lần đi phó ước này, Kỷ Nhược Trần đem theo tất cả những gì có khả năng hộ thân mà các vị chân nhân ban tặng như: Hộ Pháp Phù, Bất Diệt Chú, Minh Vương Bài...toàn bộ đeo trên người, thậm chí ngay cả một khối Vạn Yêu Thạch có công dụng làm cho tinh thần tỉnh táo cũng đeo trên cổ.
Kỷ Nhược Trần khó nhọc đi tới hậu sơn, những thanh âm đinh đinh đương đương phát ra đã làm kinh động tới đạo trưởng tuần tra.
Nhưng mà những đạo trưởng này đều biết Kỷ Nhược Trần có thể một mình tùy ý hành tẩu ở Thái Thượng Đạo Đức cung cho nên cũng không muốn quản hắn làm gì.
Đi dọc theo sơn đạo, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được gió đêm phây phẩy nhưng lại mang theo hàn ý, hắn rùng mình một cái, cước bộ dần dần chậm lại.
Hắn có cảm giác quen thuộc với những hơi lạnh trong gió đêm, đây chính là cảm giác đã được khắc sâu trong tâm khảm từ nhỏ. Không phải da thịt của Kỷ Nhược Trần cảm thấy lạnh mà cái lạnh đó là do đáy lòng hắn cảm giác được.
Khi còn nhỏ, Kỷ Nhược Trần đã từng lưu lạc ở những nơi hoang dã trong miền tái ngoại, mỗi khi có hàn ý từ trong đáy lòng nổi lên là hắn biết trong bão cát mênh mông đang có...dã lang hoặc linh cẩu theo dõi mình.
Hắn cũng không biết đây là bản năng từ khi hắn sinh ra đã có, hay là năng lực có được từ cuộc sống gian khổ tạo thành.
Trên Mạc Kiền Phong, Đạo Đức tông thì đương nhiên là không có dã lang lui tới, vậy thì người ta ẩn nấp không biết có dụng ý gì?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên ngừng cước bộ.
Hàn ý từ trong đáy lòng hắn bốc lên càng lúc càng mãnh liệt, dường như có thể đông cứng được lục phủ ngũ tạng của hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên có một ý nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, hắn thình lình phát hiện ra vầng trăng sáng trên không trung không biết từ khi nào đã biến thành một màu đỏ sậm di chuyển, giống như là một biển máu vậy.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, cố sức mở hai mắt nhìn lại một lần nữa thì thấy trăng sáng vẫn treo ở trên cao.
Trong lòng hắn dần bình tĩnh lại, ngoảnh nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đột nhiên lại có một ý nghĩ nào đó nảy sinh! Kỷ Nhược Trần ngẩng đầu đã thấy giữa bầu trời đêm là một vầng Huyết Nguyệt.
Kỷ Nhược Trần lúc này mới phát hiện ra, thứ động đậy trong thần thức của mình chính là Giải Ly Quyết. Nếu như nó bình tĩnh lại thì tất cả sẽ khôi phục bình thường, nhưng nếu như nó đột nhiên hoạt động thì vầng trăng trong bầu trời đêm sẽ biến thành một vầng Huyết Nguyệt.
Kỷ Nhược Trần bất động thanh sắc, lặng lẽ bóp một khối ngọc phù trong ống tay áo, trong nháy mắt có một cái vòng linh lực tràn ngập khí tức đạo gia bao phủ lên thân hình hắn.
Đồng thời với lúc khối ngọc phù bị nghiền nát, bên tai Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên một tiếng “ông”, giống như tiếng dây cung vừa bật, Kỷ Nhược Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Chú Kiếm Thai.
Cách chừng ba trăm trượng ở trên Chú Kiếm Thai có một bóng đen đang bay tới chỗ hắn!
Một mũi tên màu vàng nhạt, có hai linh khí màu trắng và đen quấn quanh, vô thanh vô tức bay về phía Kỷ Nhược Trần.
Trong mắt của Kỷ Nhược Trần thì mũi tên này vô cùng chậm rãi, thậm chí còn không ổn định, chất liệu của mộc tiễn này chẳng có chút gì đặc thù, càng tới gần thì trên mũi tên lại càng có nhiều vết rạn, xem ra chẳng cần đợi tới lúc đâm thủng ngực của Kỷ Nhược Trần thì tự nó đã biến thành tro bụi rồi.
Dường như muốn đỡ mũi tên này thì chỉ cần gạt một cái là được, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại biết sự thật không phải là như vậy.
Hắn muốn giơ tay lên vận dụng Giải Ly Quyết hóa giải mũi tên trong không trung nhưng mà cho dù hắn có cố gắng như thế nào thì tay hắn cũng không nâng lên trước ngực được.
Trên thực tế thì cánh tay của Kỷ Nhược Trần đúng là có giơ lên nhưng mà động tác của hắn thì chậm tới mức không cảm nhận được mà thôi.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mộc tiễn bay đến trước ngực mình, trong chớp mắt nó đã cách ngực hắn chỉ còn một tấc.
Trong tai của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên vô số tiếng kêu rống, sau đó là vô số yêu ma hung lệ như một cơn thủy triều lao ra từ trước ngực hắn, càng lúc càng nhiều, giống như là có hàng ngàn hàng vạn con!
Những con yêu vật này gào thét, liều mạng lao tới chỗ mũi tên nhưng mà đều bị hai dòng linh khí hắc bạch trên mũi tên làm cho nổ tung, biến thành một làn khói đen rồi tiêu tán trong không trung.
Nhưng những con yêu vật ở phía sau lại chẳng biết sợ là gì, vẫn cứ ùn ùn kéo tới đánh vào mũi tên!
Hàng ngàn, hàng vạn con yêu vật cứ thế lao tới, đảo mắt là biến mất, trong lúc sinh tử tồn vong đã hóa thành một làn khói xanh.
Vạn Yêu Thạch ở trước ngực Kỷ Nhược Trần đã không còn sáng bóng như trước mà đã có hơn mười vết nứt, chậm rãi rơi xuống. Xem ra Vạn Yêu Thạch này tên cũng như thực tế, bên trong nó ẩn chưa không biết bao nhiêu yêu vật.
Nhưng cũng trong một khắc đó, số yêu vật trước mắt của Kỷ Nhược Trần lại càng cuộn trào tuôn ra mãnh liệt hơn, giống như tiếng sấm bên tai, bỗng nhiên hắn cảm nhận được tiếng kêu gào của những con yêu vật này ẩn chứa điều gì.
Đó là oán!
Suy nghĩ trong lòng của Kỷ Nhược Trần đột nhiên phân loạn, giống như đã nhiễm một chút oán khí hung lệ của đám yêu vật này.
Mộc tiễn vốn là phàm vật nhưng lại có tiên quyết thần diệu thôi động nên mới có uy lực như thế, lúc này đã bị hàng ngàn hàng vạn con yêu vật không sợ chết trùng kích, biến thành một mũi tên bao trùm bạch sắc hỏa diễm.
Uy lực của Thái Cực diễm không phải là chuyện đùa, hơn mười pháp bảo hộ thân của Kỷ Nhược Trần đồng loạt sáng bóng lên, phóng ra đủ loại quang hoa đầy màu sắc, chiếu lên Thái Cực diễm.
Trong nháy mắt các loại pháp bảo hộ thân này cũng mất hết linh lực, toàn bộ nổ tan tành, để lại trên thân Kỷ Nhược Trần hơn mười vết thương lớn nhỏ.
Thái Cực diễm cuối cùng cũng bị cản lại, nhưng khi đuôi ngọn lửa bay tới ngực của Kỷ Nhược Trần cũng để lại một vết thương lớn.
Người bắn tên rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mũi tên này uy lực tuyệt luân, nếu như không phải là Kỷ Nhược Trần có nhiều pháp bảo thì lấy chút đạo hạnh của hắn cho dù có cộng thêm mười người nữa cũng bị nó bắn chết.
Kỷ Nhược Trần ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, sau đó cắn răng một cái lại nhảy dựng lên.
Động tác này ảnh hưởng tới vết thương trên thân hình hắn, làm cho hắn đau tới mức gần như hôn mê bất tỉnh.
Giờ khắc này, Kỷ Nhược Trần dường như nhớ tới con độc lang hồi còn nhỏ, hắn biết lúc này tuyệt không có thể ngất đi, người hạ độc thủ một kích không thành công nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Kỷ Nhược Trần cắn chặt răng, ôm lấy vết thương trên vai phải, cảm giác đau đớn làm cho hắn tỉnh táo lại. Hắn lập tức quay đầu, nhanh chóng bỏ chạy về hướng Thái Thượng Đạo Đức cung.
Quả nhiên, hắn vừa mới chuyển thân chạy trối chết thì trên Chú Kiếm Thai vang lên một tiếng quát thanh thúy:
- Kỷ Nhược Trần! ngươi lại muốn chạy ư?
Tiếng quát chưa dứt, một thân hình yểu điệu từ trên Chú Kiếm Thai bay xuống, quanh thân nàng tỏa ra quang hoa xanh đậm, giống như cầu vồng chắn ngang trời, nhanh như tia chớp bay tới chỗ Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần quay đầu nhìn lại thì biết mình không thể tránh thoát khỏi một kiếm ngày, người đột kích nhân kiếm hợp nhất, khí thế tận trời nhưng thanh sắc quang mang trên người phiêu phù bất định, hiển hiên là đạo hạnh không cao.
Kỷ Nhược Trần nhìn rõ tình hình nhất thời vừa giận vừa sợ. Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới người từ trên Chú Kiếm Thai ba xuống lại là Trương Ân Ân! Hơn nữa nàng đằng đằng sát khí, sử dụng Quỳ Thủy Kiếm Quyết!
Đại Ngũ Hành Kiếm tương sinh tương khắc, trong chí cương lại có chí nhu, biến ảo bất định, có thể hủy diệt vạn vật nhưng cũng có thể sinh vạn vật, nó không tinh diệu như Ất Mộc Kiếm Quyết nhưng uy lực lại còn lớn hơn.
Trương Ân Ân nếu như sử dụng Quỳ Thủy Kiếm Quyết thì rõ ràng là muốn lấy mạng của Kỷ Nhược Trần, với uy lực của một kiếm này thì đừng nói tới chuyện Kỷ Nhược Trần đang trọng thương, cho dù là lúc đang bình thường cũng không thể ngăn cản được.
Kỷ Nhược Trần kinh sợ nhưng cũng không biết tại sao mình đã nhiều lần thoái nhượng nhưng nàng lại làm như không thể giết mình không thôi.
Trong lúc sinh tử tồn vong này, Kỷ Nhược Trần không thể ngăn cản, tránh cũng không thể tránh nhưng lại hoàn toàn tỉnh táo như lúc bị độc lang nhìn chằm chằm.
Hắn giơ tay rút mộc kiếm trên lưng, hai mắt nhắm lại đợi cho thế kiếm của Trương Ân Ân tới.
Đến khi nàng vọt tới trước người thì hắn mới sử dụng Liệt Khuyết Kiếm mà Ngọc Hư chân nhân mới truyền thụ, mộc kiếm mạnh mẽ như rồng, đi sau mà tới trước, đập ngay lên thân kiếm của Trương Ân Ân.
Chỉ là đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần kém Trương Ân Ân tới tận hai tầng, nàng lại toàn lực sử dụng Quỳ Thủy Kiếm Quyết nên mộc kiếm của đôi bên vừa chạm nhau thì mộc kiếm của Kỷ Nhược Trần đã tuột tay bay ra!
Kỷ Nhược Trần huýt dài một tiếng, đón lấy kiếm phong của Trương Ân Ân, hắn không lùi mà tiến tới, thanh thiên niên thiết mộc kiếm lập tức đâm ngực phải của hắn, nút tới tận chuôi kiếm.
Kỷ Nhược Trần tay trái nắm cổ tay của Trương Ân Ân, tay phải vỗ vào mộc kiếm, Giải Ly Quyết lập tức phát động, trong nháy mắt đã hóa giải toàn bộ mộc kiếm.
Chỉ là mộc khí trên mộc kiếm tuôn ra rất mãnh liệt, không chỉ làm vết thương trên ngực của hắn nổ tung mà mộc khí tiến vào cơ thể hoàn toàn áp đảo chân nguyên của hắn, trong sát na, kinh mạch của hắn đã bị thương nặng.
Kỷ Nhược Trần há miệng, máu tươi như suối phun ra, văng lên cả mặt của Trương Ân Ân.
Nàng không nghĩ tới kết quả như thế này, thét lên một tiếng chói tai, Kỷ Nhược Trần lại nhào lên người của nàng, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một sợi dây nhỏ màu đen, trong chớp mắt quấn lấy gáy của nàng!
Trương Ân Ân chân nguyên tuy mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ hài, tuổi còn quá nhỏ nên khi vật lộn kiểu này thì nàng làm sao có thể là đối thủ của Kỷ Nhược Trần!
Nàng bị Kỷ Nhược Trần đè trên mặt đất không thể động đậy, sợi dây nhỏ lại càng thiết chặt vài cổ, nàng cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, rốt cuộc quay đầu đi, hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Nhược Trần thấy nàng ngất đi nhưng vẫn tăng thêm lực lượng, lúc này ở trong mắt của hắn thì Trương Ân Ân không khác gì con ác lang hồi nhỏ.
Nhưng thấy sắc mặt của Trương Ân Ân chuyển sang xanh lè, Kỷ Nhược Trần sợ hãi cả kinh, lúc này mới nhớ ra nàng là nữ nhi của Cảnh Tiêu chân nhân, chẳng lẽ mình thật sự muốn giết nàng hay sao?
Nhớ tới điểm này, hai tay Kỷ Nhược Trần lập tức buông lỏng nhưng vẫn giữ lấy đầu dây, tâm thần không dám coi nhẹ chút nào. Sau một lúc lâu, Trương Ân Ân nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, đã bắt đầu hô hấp nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Kỷ Nhược Trần tâm tư kín đáo, hắn vốn tưởng rằng Trương Ân Ân lần này là muốn giết hắn, lần đầu bắn cung không giết được mình nên mới phi thân ngự kiếm đột kích, dùng thủ đoạn bất ngờ đánh lén.
Nhưng lúc này nghĩ lại, Kỷ Nhược Trần đã phát giác ra trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng.
Người bắn tên chân nguyên hùng hậu, sử dụng tiễn quyết cao thâm, khống chế mộc tiễn phổ thông, tu vi cao hơn Trương Ân Ân không biết bao nhiêu lần, hắn chỉ cần bắn thêm một mũi tên nữa là có thể lấy mạng của mình, đâu cần phải cho Trương Ân Ân này ra hạ sát thủ?
Thế nhưng nếu nói như hai người này không có liên quan thì tại sao Trương Ân Ân lại có sát khí tận trời như vậy, đâu có giống như lúc trước? Từ lúc nào hắn với Trương Ân Ân đã có thù không đội trời chung?
Trong lòng Kỷ Nhược Trần biết thân phận của xz không phải là bình thường, hơn nữa hắn cũng biết người bắn tên không có động tĩnh gì thì rất có khả năng là vẫn trốn ở một bên. Hắn đánh thì không được, chạy thì không thoát, chỉ có một thủ đoạn duy nhất là bắt Trương Ân Ân làm con tin.
Lúc này Trương Ân Ân lại rên rỉ một tiếng, chắc là sắp tỉnh lại.
Kỷ Nhược Trần cố nén đau nhức trên người, dùng sợi dây trói chặt hai tay Trương Ân Ân lại, đồng thời cởi đai lưng xuống, tìm một gốc cây treo nàng lên đó.
Khi làm xong điều này, Kỷ Nhược Trần cảm thấy gió núi thổi qua làm hắn rùng mình một cái, trước mặt đột nhiên tối sầm lại rồi ngã xuống.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi ngồi dậy lục tìm lấy ra một viên đan dược màu đỏ, bóp nát sáp phong bên ngoài rồi nuốt vào.
Hắn cũng không kinh hoảng bởi vì từ những chuyện trải qua hồi bé thì hắn biết đây chỉ là triệu chứng do việc mất máu quá nhiều mà thôi.
Sau khi hắn ăn xong viên đan dược rồi mới cúi đầu nhìn xuống, trường bào đã bị máu làm ướt sũng, hắn nhìn thấy mà giật mình.
Kỷ Nhược Trần lúc này đạo hạnh còn thấp, chút thương thế này đối với người tu đạo thành công thì chỉ là bị thương da thịt nhưng mà với hắn lại là thương thế trí mạng.
Cũng may là lần này hắn chuẩn bị chu đáo, ngoại trừ nhiều hộ thân pháp bảo còn mang theo nhiều linh đan bảo mệnh.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cởi trường bảo trên người, chỉ động tác đơn giản này thôi cũng làm cho hắn đau tới mức muốn ngất đi.
Kỷ Nhược Trần lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, lấy ra một ít dược cao rồi bôi lên vết thương.
Dược cao này như có linh tính, lập tức vọt vào trong miệng vết thương lớn ở ngực, vô số bọt sùi ra, trong khoảnh khắc miệng vết thương đã được lấp kín.
Kỷ Nhược Trần tinh thần rung lên, trong lòng thầm kêu may mắn. Với một người đạo hạnh thấp như hắn, không có hộ thể pháp khí và bảo mệnh linh đan đầy thân thì sợ rằng đã chết từ lâu rồi.
Lúc này Trương Ân Ân bị gió lạnh thổi tới làm tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy một nam tử cởi trần đang bôi vết thương, dưới ánh trăng mông lung, nửa người trên của hắn huyết nhục đã trở nên mơ hồ, đáng sợ tới mức không nói lên lời.
Trương Ân Ân lập tức thét lên một tiếng chói tai, vang vọng khắp đêm khuya thanh vắng!
Kỷ Nhược Trần không cần nghĩ ngợi, nhảy dựng lên lấy một tay chẹn ngang yết hầu của nàng, làm cho tiếng kêu của nàng vụt tắt.
Mắt thấy ánh mắt của Trương Ân Ân mờ đi, dường như lại sắp ngất thì hắn mới lỏng tay, lạnh nhạt nói:
- Ngươi còn kêu thì ta sẽ giết ngươi!
Nghe thấy thanh âm băng lãnh của Kỷ Nhược Trần, người không sợ trời không sợ đất như Trương Ân Ân cũng phải rùng mình.
Nàng vừa sợ hãi, nhưng lập tức cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần quát lớn:
- Ngươi dám!
Nàng vừa hét lên một tiếng nhung lại thấy do động tác nhảy lên của Trương Ân Ân lúc nãy làm cho hơn mười vết thương trên người hắn lại vỡ ra, máu chảy giàn dụa.
Nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức đưa mắt sang một bên, không dám nhìn Kỷ Nhược Trần nữa.
Kỷ Nhược Trần dường như không coi việc đó ra gì, một bên bôi thuốc, một bên làm như thờ ơ hỏi:
- Trương đại tiểu thư, mũi tên đó của cô bắn rất được đó!
- Cái gì? Ta đã bắn ngươi bao giờ?
Trương Ân Ân ngỡ ngàng hỏi.
- A, có thật không?
Kỷ Nhược Trần vẫn không ngẩng đầu lên, nói tiếp:
- Nếu ngươi đã rơi vào trong tay của ta, tại sao người bắn tên không xuống cứu ngươi?
- Ngươi đang nói cái gì? Ai là người bắn tên? A!!
Cho đến lúc này Trương Ân Ân mới cảm giác được thân hình mình có gì đó không đúng, nàng thử cử động nhưng cổ tay lập tức truyền tới sự đau nhức.
Hóa ra nàng đã bị Kỷ Nhược Trần treo ngược lên cây, nàng giận tím mặt, quát lớn:
- Kỷ Nhược Trần! Lá gan của ngươi thật lớn, lại dám treo ngược ta lên cây?
Kỷ Nhược Trần lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trương Ân Ân, nhàn nhạt nói:
- Việc này có là gì? Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhi của Cảnh Tiêu chân nhân thì sẽ không có ai quản chuyện của ngươi. Lần này ngươi muốn giết ta thì ta cũng có thủ đoạn khắc chế ngươi, có khi đem ngươi làm thịt cũng không chừng. Chỉ là ta vô cùng không rõ, theo lý thuyết thì ta chưa từng đắc tội với ngươi, thậm chí còn giúp ngươi nhưng vì sao ngươi vẫn năm lần bảy lượt gây phiền phức cho ta, thậm chí còn muốn đưa ta vào chỗ chết?
Trương Ân Ân ngẩn ngơ, một lát sau nàng mới cắn răng kêu lên:
- Ngươi là tên sắc quỷ không có sắc đảm, ai mà chẳng muốn giết ngươi! Ngươi...ngươi còn không mau thả ta xuống?
- Ta là sắc quỷ không có sắc đảm?
Kỷ Nhược Trần nghe xong, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Hắn đương nhiên không thể nói cho Trương Ân Ân hiểu, lúc trước mình cầm tay Hàm Yên, lại nhìn nàng chằm chằm là vì bị sóng nước băng lãnh trong ánh mắt của nàng dọa sợ, không thể cử động được.
Nhưng mà lúc này hắn cũng hiểu rõ là Trương Ân Ân không có quan hệ gì với người bắn tên, nàng hoàn toàn không có tâm cơ nên không thể nói dối được.
Còn về phần hành động của nàng, có lẽ là do không thể khống chế nổi Quỳ Thủy Kiếm Quyết.
Nhưng mà đêm nay hắn thiếu chút nữa chết trong tay nàng, chuyện này cũng do nàng hành sự lỗ mãng, sự vô tri có thể là lý do được không?
Kỷ Nhược Trần cố nén giận, nhặt áo bào đầy máu lên, chậm rãi mặc vào, nói:
- Trương đại tiểu thư, chuyện so kiếm của chúng ta coi như xong, từ nay về sau nếu như ngươi còn dây dưa với ta thì đừng trách ta không khách khí!
Trương Ân Ân thấy áo bào của hắn toàn máu thì kinh sợ kêu lên một tiếng, không dám nhìn nữa, quay mặt sang một bên nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, nói:
- Sắc quỷ không có sắc đảmd! Ngươi đối đãi với ta như thế này, muốn ta buông tha ngươi hả, mơ đi cưng! (chém phát, nguyên văn: đó là mơ tưởng)
Kỷ Nhược Trần lông mi dựng lên, nói:
- Thật không? Ngươi nói lại một lần nữa thử xem?
Trương Ân Ân không dám nhìn hắn nhưng vẫn kêu lên:
- Nói một vạn lần cũng không sợ! Muốn ta buông tha cho tên sắc quỷ không có sắc đảm ngươi thì đó là mơ tưởng!
Bốp!
Trương Ân Ân đau đớn kêu lên, không dám tin tưởng xoay đầu lại thì thấy Kỷ Nhược Trần đang cầm mộc kiếm, lạnh lùng nhìn mình. Nàng thấy Kỷ Nhược Trần cầm kiếm làm roi, vụt một cái vào mông mình!
Ánh mắt của nàng lập tức đỏ lên, những giọt nước mắt thánh thót rơi xuống, ấp úng nói:
- Ngươi...ngươi lại dám đánh ta...đánh ta...(đánh vào mông ta...)
Kỷ Nhược Trần lại giơ mộc kiếm lên, nói:
- Nói! Sau này ngươi còn dám dây dưa với ta nữa hay không?
Trương Ân Ân cắn răng nói:
- Tên sắc quỷ không có sắc đảm...
Sau đó, nàng lại thét lên một tiếng chói tai, hóa ra bắp đùi lại ăn một cái mộc kiếm!
Trong tiếng kêu đau đớn của Trương Ân Ân, Kỷ Nhược Trần tay cầm mộc kiếm, vụt vào lưng, mông, đùi nàng hơn mười cái rồi mới ngừng tay.
Trương Ân Ân lúc này vừa thẹn vừa sợ, ngây người ra, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, sau đó cắn môi, không chịu khóc thành tiếng. Kỷ Nhược Trần lại hỏi nàng một câu, nàng không trả lời mà chỉ lắc đầu.
Năm đó khi Long Môn khách sạn còn chưa trở thành hắc ****, công việc làm ăn tốt nên không thiếu những gã ăn trực, chưởng quỹ có một tuyệt chiêu, đó là nam thì lột y phục đuổi ra ngoài, nữ thì treo lên cây đánh cho một trận, phương pháp này đương nhiên là có hiệu quả, sau này ít ngươi ăn trực hẳn đi.
Lúc đó Kỷ Nhược Trần có hỏi, tại sao nam không treo đánh còn nữ thì lột quần áo đuổi ra ngoài, làm như vậy thì lại càng thêm uy phong hơn cơ mà?
Chưởng quỹ chỉ cười nói, làm như vậy sẽ dẫn tới tai nạn chết người, chúng ta mở tiệm làm ăn, chỉ vì tài chứ không giết người.
Nhưng Kỷ Nhược Trần lập tức nhớ tới những con dê béo, cho nên không cho lời nói này là đúng.
Đa số thủ đoạn của Kỷ Nhược Trần đều học được từ trên người của chưởng quỹ, lúc này thấy Trương Ân Ân không chịu khuất phục nên cười hắc hắc một tiếng, lại giơ mộc kiếm, Trương Ân Ân lập tức sợ đến co rụt người lại.
Nhưng lần này mộc kiếm không đánh vào người nàng mà treo ở bên hông của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần cười lạnh nói:
- Cũng do ngươi dây dưa không ngớt, lại rơi vào trong tay ta, giáo huấn lần này còn là nhẹ đó!
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên há miệng, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu. Khoảng cách giữa hai người quá gần, máu tươi lập tức phun lên người Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân muốn tránh cũng không được, trong giây lát nghĩ tới vết thương lớn trên ngực phải của Kỷ Nhược Trần hình như là do một kiếm của nàng gây ra cho nên trong lòng nàng run sợ, tức giận không cánh mà bay.
Kỷ Nhược Trần biết dược hiệu của linh đan cũng sắp hết, không nói thêm câu nào nữa mà xoay người chạy tới Thái Thượng Đạo Đức cung.
Khó khắn lắm hắn mới đi tới được cửa hông của Thái Thượng Đạo Đức cung rồi không chịu đựng được nữa, ngã lăn ra đất. Trong lúc sắp hôn mê, hắn vẫn còn nghĩ:
- Đến tột cùng là ai ở trong tông...muốn giết ta?
Lúc này ở Chú Kiếm Thai chỉ còn lại một mình Trương Ân Ân, nàng tu đạo từ nhỏ nên chỉ cần có chút thời gian thì sợi dây đương nhiên không làm khó được nàng.
Nàng lập tức nhắm mắt tụng quyết, sau đó quát một tiếng, sợi dây lập tức đứt ra từng đoạn.
Trương Ân Ân nhìn xung quanh, ngoại trừ trăng lạnh núi cô đơn thì không còn một bóng người. Nàng ngây ngô trong chốc lát, sau đó ngửa mặt lên trời khóc lớn, khóc được mấy tiếng lại lấy tay lau nước mắt, hét lớn:
- Kỷ Nhược Trần! Thù này không báo, Trương Ân Ân ta thề không làm người.
Nàng liên tiếp thề mấy câu thật độc ác, đột nhiên cảm thấy trên tay có gì đó khác thường, giơ tay lên mới phát hiện ống tay mình toàn máu là máu! Tim của nàng lập tức đập loạn, nàng đưa tay sờ lên mặt, sau đó mượn ánh trăng nhìn lại thấy quả nhiên trong lòng bàn tay đầy vết máu loang lổ!
Trương Ân Ân lập tức luống cuống, chạy vội xuống núi, nàng muốn tìm một dòng suối để rửa mặt, xem trên mặt có vết thương nào không.
Trong lòng nàng càng thêm kinh hoàng, âm thầm hét lớn:
- Kỷ Nhược Trần! Nếu như ngươi dám đả thương khuôn mặt của ta, bản tiểu thư cả đời này sẽ không để yên cho ngươi! Không đúng, sai rồi, chuyện nhục nhã như thế này thì cả đời, không, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không để yên cho ngươi...