Minh Vân sư huynh, huynh lần này nhất định phải giúp đệ.
Dưới ánh đèn lưu ly, Minh Vân đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ, tay cầm một dải lựa trắng, hết sức chăm chú lau chùi Thanh Phong trường kiếm.
Đây mặc dù chỉ là một thanh cương kiếm phổ thông, nhưng nhìn thần thái chăm chú của hắn thì giống như đang lau chùi một thanh tiên khí bảo kiếm hiếm có trên đời vậy.
Cho tới khi Thanh Phong trường kiếm hoàn toàn sáng bóng, Minh Vân mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Lại là Kỷ Nhược Trần à?
Minh Tâm phẫn hận không ngớt, nói:
- Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
Minh Vân than nhẹ một tiếng, buông trường kiếm trong tay nhìn Minh Tâm nói:
- Đệ mới từ trong tư quá thất ra ngoài, tại sao lại muốn sinh sự rồi? Ta thấy Kỷ Nhược Trần cũng không phải là hoàng đồ khinh cuồng giống như đệ nói, cần gì phải năm lần bảy lượt gây sự với hắn làm gì? Lần trước hắn đã đem chuyện so kiếm nói cho Tử Thanh chân nhân biết, mặc dù có khoa trương một chút nhưng dù sao cũng là chúng ta cưỡng bức hắn thử kiếm, phạm vào môn quy, trong chuyện đó là hắn chiếm chữ lý. Ta thấy việc này tới đây là kết thúc, như vậy là tốt nhất.
Minh Tâm cả giận nói:
- Sư huynh, Kỷ Nhược Trần kia ngoài miệng thì toàn nói nhân nghĩa đạo đức nhưng trên thực tế thì hắn lại là một tiểu nhân hèn hạ! Huynh đừng bị hắn lừa! Trước kia là chúng ta khi dễ hắn nhưng lần này hắn lại vu oan cho đệ!
- Nói rõ xem nào?
- Vốn đệ ở trong tư quá thất bảy bảy bốn mươi chín ngày là được tha, nào ngờ Kỷ Nhược Trần lại đột nhiên nói với các vị chân nhân là trong phòng của hắn thiếu rất nhiều pháp bảo, rồi lại nói ngày mất của chúng. Trùng hợp là đêm đó đệ cũng tới Thái Thường cung một lần, muốn hỏi tội Kỷ Nhược Trần thất ước nhưng không tìm được người. Các đạo trưởng của Thái Thường cung nói rằng ngày mất đồ chỉ có một mình đệ tới đó, sau đó các đạo trưởng của Tu La điện lại gọi đệ tới hỏi là giấu pháp bảo nơi nào!
Minh Vân nhướng mày hỏi:
- Vậy đệ có cầm của hắn thứ gì không?
Minh Tâm kêu lên:
- Nếu như đệ có cầm thứ gì của hắn thì vạn năm cũng không thể đặt chân vào đại đạo! Sư huynh. Đệ phải đi hỏi lại hắn một lần, xem ngày hắn mất đồ thực ra là ngày nào, thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Huống chi, đệ mà cầm pháp bảo của hắn thì ra khỏi Thái Thường cung thế nào được? Tu vi của đệ còn chưa đủ cảnh giới ngự khí.
Minh Vân cười nói:
- Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng cách cảnh giới này rất xa, đệ cứ đem chuyện này nói với các đạo trưởng của Tu La điện, vậy thì chẳng phải là không có chuyện gì nữa hay sao?
- Không có chuyện gì? Đạo trưởng kia giống như hung thần ác sát, câu đầu tiên là hỏi đệ giấu đồ ở nơi nào, sau đó lại hỏi có phải là đệ đã ném toàn bộ xuống vực sâu vạn trượng của Thái Thường phong hay không? Như vậy thì đệ còn nói gì được nữa! Đạo trưởng đó hỏi tới hỏi lui cũng không được gì rồi bảo đệ ra ngoài. Đệ vốn tưởng là không có chuyện gì, nhưng mới vừa trở về được một lát thì có đạo trưởng tới nói với đệ là sám hối không thành, phải ở trong tư quá thất nửa năm nữa! Đạo trưởng đó còn nói rằng việc này đã được Tử Thanh chân nhân đồng ý.
- Tư quá nửa năm?
Minh Vân lấy làm kinh hãi thốt lên.
Minh Tâm gật đầu, dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa bé, làm sao có thể chịu nổi ủy khuất to lớn như thế này. Hai mắt hắn đỏ lên, nước mắt đã chảy xuống như mưa, nghẹn ngào nói:
- Đến tận lần tuế khảo này thì các đạo trưởng mới cho đệ ra ngoài bảy ngày, sau kỳ tuế khảo lại phải trở vào tư quá thất.
Minh Vân xưa nay vô cùng yêu thích vị sư đệ này, lập tức an ủi hắn một phen, lại hỏi:
- Việc này đệ có bẩm báo với Cảnh Tiêu sư tổ không?
Minh Tâm gật đầu, khóc lại càng thêm lợi hại:
- Cảnh Tiêu sư tổ mắng đệ một trận, sau đó mới nói là nếu như năm nay đại thắng trong kỳ tuế khảo của Thái Thanh Linh Thánh Cảnh thì mới giảm cho ba tháng tư quá. Cảnh Tiêu sư tổ chẳng giúp đệ tử của mình chút nào, đệ thật sự không còn cách nào khác nên mới lén chạy tới đây tìm sư huynh hỗ trợ.
Minh Vân lại an ủi Minh Tâm vài câu, nói là hắn trời sinh hiếu động, tư quá thất này rất có lợi trong việc tăng tiến tu vi của hắn, bảo hắn không cần lưu ý tới những chuyện này...sau đó trầm ngâm nói:
- Thái Thanh Linh Thánh Quyết của đệ đã tu tới mức đại viên mãn, muốn thắng trong kỳ tuế khảo lần này cũng không quá khó khăn, như vậy đi, chỗ này của ta có một chút Huyền Hoàng Sa, ba tờ Phong Sa Phù, đảm bảo đệ thắng được ba trận.
Lúc này đến phiên Minh Tâm thất kinh, nói:
- Huyền Hoàng Sa? Sư huynh, cái này không thể được!
Huyền Hoàng Sa là linh vật vô cùng khó kiếm, chỉ sinh trưởng ở Nam man, nếu như có nó hỗ trợ tu luyện Thái Tuyền Phong Đại Ngũ Hành Kiếm quyết thì có công hiệu to lớn.
Mà muốn thi triển được Phong Sa Phù thì ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Thái Thanh Chân Thánh cảnh, với tu vi của Minh Tâm hiện nay, phải đem Huyền Hoàng Sa hòa vào trong nước mới có thể thi triển được Phong Sa Phù.
Tuế khảo so đấu qua các năm, chẳng qua chỉ là hư danh chứ không có thực lực gì mấy, các đệ tử trẻ tuổi mới nhập môn nên đạo hạnh tương đối thấp, phân thắng bại thường quyết định vào pháp bảo, phù chú.
Nhưng mà các phù chú này phải do đệ tử tự chế, bởi vậy thi đấu của các đệ tử cấp thấp biến thành so đấu xem mình có bao nhiêu tiền vốn, kết quả phụ thuộc vào chính tiền vốn đó.
Mới chỉ nhập môn ở cấp thứ hai Thái Thanh Linh Thánh Cảnh mà trong lúc tỷ thí đã dùng tới Huyền Hoàng Sa, cho dù tính thế nào đi nữa cũng vẫn là thua thiệt.
Thế nhưng Minh Vân chỉ mỉm cười nói:
- Linh tài tiên vật, cho dù có trân quý hơn nữa cũng chỉ là vật ngoài thân, không thể coi nó như tu vi của bản thân. Cơ Băng Tiên hôm qua đã bước chân vào Thái Thanh Huyền Thánh cảnh, chúng ta cùng nhau nhập môn vậy mà hắn lại vượt trên ta một giai, đúng là ta không thể so sánh được. Có Huyền Hoàng Sa, ta cũng chỉ có khả năng thắng được Lý Huyền Chân và Thượng Thu Thủy, nhưng không có Huyền Hoàng Sa thì cũng chưa chắc là ta sẽ thất bại. Ta đã quyết định trong kỳ tuế khảo năm nay sẽ không dùng bất cứ pháp bảo nào, chỉ dựa vào ba thước Thanh Phong kiếm đấu với đồng môn các mạch, cho nên Huyền Hoàng Sa đệ cứ việc dùng.
Minh Tâm vành mắt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Tạ ơn Minh Vân sư huynh!
Minh Vân cười cười, nói:
- Ta và đệ vốn là đồng môn, cần gì phải nói tới hai chữ tạ ơn? Được rồi, ta nghe nói Ân Ân sư muội mấy hôm trước có được một thanh Thiên niên thiết mộc kiếm, đệ đi mượn nàng dùng đi, dù sao nàng cũng chẳng thắng được mấy trận, dùng tới linh kiếm bậc này cũng chỉ vô dụng. Hơn nữa, nếu như Cảnh Tiêu sư tổ cũng biết việc này thì có mượn nó dùng cũng không sao.
Nhưng Minh Tâm lại nói:
- Sư huynh! Đệ đã tới tìm Ân Ân sư tỷ mượn kiếm, nhưng mà khi tỷ ấy nghe nói tới mấy chữ Thiên niên thiết mộc kiếm thì nổi giận đùng đùng, trực tiếp đánh đệ bay ra ngoài.
Minh Vân lấy làm kinh hãi nói:
- Lại có chuyện này? Quên đi, đệ đừng nóng vội, ngày mai ta sẽ mượn muội ấy cho, ta cũng muốn biết xem là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Minh Tâm rời đi, Minh Vân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, dặn dò:
- Sư đệ, ta nghe nói Kỷ Nhược Trần đã tiến vào Thái Thanh Linh Thánh Cảnh. Trong tuế khảo, nếu đệ có tỷ đấu với hắn thì đừng có vọng động sử dụng Đại Ngũ Hành Kiếm quyết, đệ vẫn chưa khống chế được Ngũ Hành kiếm khí đâu!
Minh Tâm vâng dạ rời đi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Lúc này, Trương Ân Ân đang nổi giận ở trong thư phòng, trải qua một lần đập phá vừa rồi, những người xung quanh sợ hãi không dám bước ra khỏi phòng, sợ tới mức run rẩy cả người.
Sau khi Trương Ân Ân hung hăng phát tiết sự tức giận, nàng giơ tay lên chỉ vào mấy nha hoàn, quát lớn:
- Các ngươi nghe cho rõ, sau này bất kể là ai mà ở chỗ ta dám nhắc tới mấy chữ Thiên niên thiết mộc kiếm đều sẽ bị ta dùng loạn côn đánh! Bây giờ các ngươi đi ra ngoài, nếu không có sự cho phép của ta thì không ai được phép vào hậu viện!
Dứt lời, Trương Ân Ân vung tay áo, đá văng cửa thư phòng rồi đi về phía phòng ngủ ở hậu viện.
Cho tới khi nàng vào phòng thì sự tức giận vẫn chưa giảm xuống, nàng đi tới trước bàn trang điểm rồi nặng nề ngồi xuống.
Nhưng mà cái mông của nàng vừa chạm vào ghế cẩm thì đã thốt lên một tiếng “A” đau đớn.
Lần này nàng cẩn thận nhiều hơn, tay trái vịn ghế ngồi xuống, dung nhan như hoa như ngọc hiện lên ở trong gương đang nghiến răng nghiến lợi, trông có phần hung dữ.
Thế nhưng Trương Ân Ân bất chấp đau đớn, nàng hung hăn chỉ vào gương, cắn răng nói:
- Đại thì sau này sẽ được trả gấp bội, Kỷ Nhược Trần, ngươi chờ đó cho ta!
Lúc này thời tiết đã sang đông, giá rét vô cùng, Thái Thượng Đạo Đức Cung luôn bao phủ một tầng mây khói nhàn nhạt nhưng đám mây này chính là do trận pháp ngưng tụ mà thành, có thể hút linh khí, đuổi hàn ý, chúng không phải là mây khói trần tục.
Màn đêm mới buông xuống, tiên vân sương mù ở Thái Thượng Đạo Đức Cung bỗng nhiên di chuyển, từ trong đó có một nữ tử như khói nước bay ra.
Nàng đi dọc theo con đường ở Ngọc Thanh, sau đó lại rẽ trái, chuyển hướng đi lên đường nhỏ của Đan Nguyên Cung.
Đột nhiên mây ở phía trước cũng tán đi, dần dần hiện ra thân ảnh của một đạo sĩ còn trẻ, chặn đường đi của nàng.
Đạo sĩ kia cao lớn tuấn lãng, trông chưa tới hai mươi tuổi, đứng chắp tay, uy áp tự nhiên sinh ra.
Sắc mặt hắn như ngọc, da thịt hiện lên quang mang, hiển nhiên là tu vi không thấp.
Người tu đạo có tu vi tới mức này, hầu như đã có thể trú nhan, nhìn bề ngoài thì không cách nào phân biệt được tuổi tác.
Cước bộ của nữ tử lập tức dừng lại, im lặng nhìn đạo sĩ kia không nói một lời, chờ hắn nhường đường.
Thanh niên đạo sĩ kia đứng đối diện với Hàm Yên một lúc lâu, cười khổ một tiếng rồi mở miệng nói:
- Hàm Yên, gần đây có tin đồn muội cùng với một đệ tử của Thái Thường Cung tên là Kỷ Nhược Trần rất thân cận, chuyện này có thật hay không?
Hàm Yên nhàn nhạt nói:
- Nói thế nào thì biết thế vậy, không tin cũng được.
Thanh niên đạo sĩ kia sắc mặt vốn hòa nhã liền lập tức cau mày nói:
- Thế nhưng Ngọc Huyền chân nhân đã mấy lần ở Thái Thượng Đạo Đức Cung giảng bài cho cả muội và hắn, tu vi của muội và Kỷ Nhược Trần cách xa nhau, cần học cái gì mà cùng nhau tu luyện? Ta thấy Ngọc Huyền chân nhân làm vậy là có dụng ý khác, chân nhân có nói gì với muội không?
Hàm Yên nói:
- Sư mệnh tuy rằng khó cãi thế nhưng Hàm Yên tự có chủ trương. Về phần Ngọc Huyền sư tổ giao phó cái gì, thứ cho không thể phụng cáo.
Thanh niên đạo sĩ biến sắc, hiển nhiên là rất tức giận nhưng vẫn ôn hòa nói:
- Hàm Yên, gần đây muội có chút thay đổi, trong khoảng thời gian này ta đã nhiều lần tìm muội nhưng muội không chịu gặp, lần này ta phải chờ muội trên đường về cung nửa ngày mới gặp được muội. Có chuyện gì vậy? Là vì Ngọc Huyền chân nhân phân phó, hay là vì Kỷ Nhược Trần?
Những câu về sau, tâm tình của hắn có chút kích động, hắn bước tới chỗ của Hàm Yên. Hàm Yên vung bàn tay nhỏ nhắn lên, trong hư không xuất hiện ba mũi thủy tiễn bắn tới trước mặt hắn. Thanh niên đạo sĩ kia nhất thời dừng bước, ngạc nhiên nhìn Hàm Yên.
Cả người Hàm Yên được bao phủ trong màn hơi nước nhàn nhạt, sắc mặt của nàng đạm mạc, trong người ẩn chứa hàn ý.
Nàng chậm rãi thu hồi bàn tay, nói:
- Không có gì ngoài đại đạo, trong lòng ta cũng chẳng có gì khác, xin chớ quấy nhiễu ta.
Thanh niên đạo sĩ kia nhìn chằm chằm vào Hàm Yên, nói từng câu từng chữ:
- Hàm Yên, muội tuyệt tình như thế sao?
Thanh âm của Hàm Yên vẫn phiêu đãng như cũ, nói:
- Đại đạo vốn vô tình, tại sao lại nói tới tuyệt tình? Tiền đồ của sư thúc rất tốt, sao có thể mắc sai lầm trong chữ tình mà hủy đi tiền đồ của mình? Thời gian đã không còn sớm, Ngọc Huyền sư tổ có chuyện tìm ta, Hàm Yên phải quay về Đan Nguyên Cung. Sư thúc xin hãy quay về núi nghỉ ngơi, thứ cho Hàm Yên không tiễn.
Nghe tới hai chữ sư thúc, sắc mặt của thanh niên kia đại biến, hai tay run run chỉ vào Hàm Yên nhưng không nói được gì, lắp bắp:
- Tốt...tốt!
Hắn bỗng nhiên bay lên, xoay người đi về hướng Mạc Kiền Phong, chìm trong mây khói.
Hàm Yên từ từ cất bước, mang theo mây khói nhàn nhạt đi về hướng Tác Kiều của Đan Nguyên Cung. Sắc mặt nàng vẫn bình thản như nước, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Ngọc Huyền chân nhân không ở Đan Nguyên Cung mà đang ở Hi Di điện của Thái Thượng Đạo Đức Cung cùng chân nhân các mạch đàm luận.
Không khí trong Hi Di điện rất thoáng mát, mây khói mơ hồ, không biết có phải do các vị chân nhân tụ lại không. Lúc này Tử Vân chân nhân vuốt râu nói:
- Thương thế của Nhược Trần không đáng ngại, chỉ cần nghỉ nơi một thời gian là xong, nhưng mà ta có một việc đã nghiên cứu mãi mà không ra.
Tử Vân chân nhân dồn toàn bộ tinh lực cho đan đỉnh, y lý dược học đối với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ mà thôi. Điều có thể làm cho Tử Vân chân nhân nghiên cứu không ra thì thực sự là hiếm có..
Tử Vân chân nhân trước tiên liếc mắt nhìn Cảnh Tiêu chân nhân, chậm rãi nói:
- Ngực phải của Nhược Trần bị trúng một kiếm của Thiên niên thiết mộc kiếm, nhưng chẳng qua chỉ là bị tổn thương da thịt, không đáng lo ngại. Căn cứ theo sự hồi báo của Nhược Trần và những điều mà các vị chân nhân tự điều tra ở trên Chú Kiếm Thai thì người hạ thủ dường như đã dùng Thái Cực Thiên Cương Tiễn Quyết của Trọng Lâu Phái. Nhưng căn cứ vào việc kinh mạch của Nhược Trần bị thương thì chân nguyên của người đó phải vô cùng mạnh, đó cũng là điều mà ta nghĩ mãi không ra. Thái Cực Bắc Đẩu Tiễn Quyết tuy rằng hung lệ bá đạo nhưng bản thân của nó thô ráp, không thể tổn thương tới kinh mạch của người khác được.
Mấy vị chân nhân nhìn nhau, Tử Vân chân nhân còn không biết kinh mạch của Nhược Trần bị tổn thương thế nào thì đối với những người ít nghiên cứu về đan đỉnh như bọn họ tự nhiên là nghĩ không ra.
Tử Dương chân nhân ho khan một tiếng, vuốt râu nói:
- Thái Cực Thiên Cương Tiễn Quyết chẳng qua chỉ là tâm quyết sử dụng chân nguyên, dùng Tam Thanh Chân Kinh của chúng ta sử dụng tiễn quyết này cũng không khó. Chúng ta điều tra không ra kết quả thì đương nhiên người này sẽ là gian tế trong Đạo Đức tông. Mấy năm gần đây chúng ta thu đồ đệ tương đối nhiều, thường chỉ hỏi thiên tư chứ không căn vặn lai lịch nhân phẩm, đây đún là một chuyện lớn.
Các vị chân nhân liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều không nói gì. Ngụ ý của Tử Dương chân nhân vô cùng rõ ràng, thu đồ đệ nhiều mà không xét, đương nhiên là tốt xấu lẫn lộn, cài mấy người gian tế vào đương nhiên là dễ dàng.
Thế nhưng căn nguyên của chuyện thu đồ đệ mà không tra xét là bắt nguồn từ việc tranh chấp giữa các mạch, ai nấy chẳng muốn có được đệ tử trẻ tuổi, thiên tư tốt!
Lúc này Bắc Cực cung Thái Ẩn chân nhân bỗng nhiên hừ một tiếng, nói:
- Ngươi tranh ta đoạt, thu đồ đệ có thể xét hay sao? Việc này chẳng cần nói, ai mà không rõ ràng.
Hắn mới nói xong câu này, sắc mặt của mấy vị chân nhân đều có chút xấu hổ, chỉ vì Bắc Cực Cung xưa nay không tham gia vào sự tranh chấp giữa các mạch cho nên lần này Thái Ẩn chân nhân đâm vào chỗ đau của bọn họ thì bọn họ cũng không dám nói gì.
Tử Dương chân nhân gật gật đầu, lại hướng Tử Thanh chân nhân hỏi:
- Chuyện gian tế có tiến triển gì không?
Hóa ra khi Kỷ Nhược Trần trọng thương ngã xuống đã được các đạo trưởng tuần tra phát hiện, lập tức bảo cho chân nhân các mạch. Thần thông của tám vị chân nhân như thế nào?
Chỉ cần dạo một vòng ở Chú Kiếm Thai là lập tức hiểu được đầu đuôi sự việc, sau đó an bài thân tín bí mật điều tra ở trong tông, tới rạng sáng thì phát hiện một nữ đệ tử bị nghi ngờ là biết sử dụng Thái Cực Thiên Cương Tiễn Quyết.
Nàng cực kỳ cảnh giác, vừa phát hiện được tình thế không ổn liền uống thuốc tự sát, chờ tới khi các vị chân nhân chạy tới thì đã hồn tiêu phách tán từ lâu.
Đạo hạnh của nàng không cao, chắc chắn là không thể phát huy hết uy lực của Thái Cực Thiên Cương Tiễn Quyết, gian tế chân chính là người khác.
Cho nên Tử Thanh chân nhân lập tức đem thi thể của nàng về Tu La điện, tự mình lập đàn làm phép, muốn từ Cửu U Thập Địa câu dẫn hồn phách của nàng về chất vấn.
Lúc này Tử Dương chân nhân hỏi, Tử Thanh chân nhân chỉ lắc đầu, hồn phách của nữ đệ tử kia không câu được, cho nên manh mối của chuyện này bị mất hoàn toàn.
Các vị chân nhân đều trầm mặc không nói, mặt lạnh như sương. Đạo Đức tông thế lực hùng mạnh, các vị chân nhân đều là những nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu, nay lại bị chơi một vố cho nên trong lòng tức giận không thôi.
Ngọc Hư chân nhân lãnh đạm nói:
- Nếu như người hạ thủ là người biết Thái Cực Thiên Cương Tiễn Quyết của Trọng Lâu Phái vậy thì hãy để cho Trọng Lâu Phái giao hung thủ ra đây là được. Nếu bọn họ dám không giao người, hừ, tiên khí phi kiếm của tông ta chẳng lẽ lại không biết trảm yêu trừ ma?
Ngọc Hư chân nhân vừa nói ra câu đó, các vị chân nhân lập tức phụ họa.
Tử Dương chân nhân thấy vậy, vuốt râu nói:
- Đạo Đức tông xưa nay lấy đức phục người, nhưng đối với yêu ma cũng biết dùng thủ đoạn sấm sét. Ngọc Hư chân nhân nói cũng đúng, như vậy đi, ngày mai ta sai người thông báo cho Trọng Lâu Phái, hạn bọn họ trong vòng một tháng phải giao người, nếu như không giao thì đợi người của chúng ta quang lâm là được rồi.
Việc đã quyết định xong, các vị chân nhân lập tức rời đi. Thái Cực Thiên Cương Tiễn Quyết nếu có thể dùng Tam Thanh Chân Kinh thi triển thì người đó nhất định phải biết chân nguyên của bản phái.
Nhưng các vị chân nhân cũng không đề cập tới chuyện khúc mắc này nữa.
Trong nháy mắt, thời gian đã tới mồng mười tháng giêng. Lúc này ở trên Tây Huyền Sơn đang có tuyết lớn, nhưng mười hai ngọn núi ở xong quanh Mạc Kiền Phong vẫn xanh mướt, khí khái hiên ngang, phong cảnh giống như đang ở miền Nam.
Sáng sớm hôm đó, trên Thanh Âm các của Thái Thượng Đạo Đức Cung vang lên mười hai tiếng chuông dài, tượng trưng cho thời gian lưu chuyển đã qua được một năm.
Khi trời hừng đông, thần vụ tản đi, trong Thái Thượng Đạo Đức Cung có rất nhiều đội đạo sĩ dưới sự chỉ huy của các đạo trưởng bay tới các nơi thi tài, không khí trang nghiêm tĩnh lặng. Đợi cho tán vị chân nhân lập đàn dâng hương, cầu chúc thiên địa xong thì tuế khảo mỗi năm một lần của Đạo Đức tông chính thức bắt đầu.
Tuế khảo của Đạo Đức tông chỉ áp dụng với đệ tử trẻ tuổi chưa tu luyện xong Thái Thanh Cửu Cảnh.
Nói là đệ tử trẻ tuổi, nhưng do Tam Thanh Chân Kinh thần thông vô cùng, độ khó của mỗi cảnh giới đều vượt xa nhau.
Tuy nói Đạo Đức tông thu nhận đệ tử đều có tư chất tốt, là những người có duyên với tu đạo, khi năm sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, nhưng vẫn còn rất nhiều người đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn phải tham gia tuế khảo.
Căn cứ vào cảnh giới của đệ tử tham gia tuế khảo mà bọn họ sẽ được phân chia thi tài ở những lạc viện khác nhau trong Thái Thượng Đạo Đức Cung, đệ tử các mạch mặc trang phục không giống nhau, yên lặng nghe đạo trưởng đọc tên.
Thái Thanh Chí Thánh tu luyện cực kỳ dễ dàng, đệ tử ngu dốt tới đâu cũng chỉ mất một hai năm là hoàn thành.
Kỷ Nhược Trần thân hình cao lớn, trông như một thiếu niên mười tám tuổi, hắn đứng trong đám tiểu đạo sĩ mới mười hai tuổi, đương nhiên là vô cùng khó coi.
Nhưng mà loại chuyện này đã thành thói quen của hắn, khi còn làm tiểu nhị ở Long Môn khách ****, có loại ủy khuất nào mà hắn chưa từng trải qua? Chưởng quỹ đã từng nói: “Đại trượng phu co được giãn được, chúng ta tuy rằng không phải đại trượng phu nhưng vẫn co giãn được như bọn họ.”
Dưới vô số ánh mắt soi mói, Kỷ Nhược Trần vẫn bình thản ung dung kiểm tra mộc kiếm phù chú mang theo, giống như bên cạnh không có ai cả.
Lúc này Vân Phong đạo trưởng từ ngoài cửa viện đi vào, trực tiếp đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, cười hỏi:
- Nhược Trần, ngươi mới bước vào Thái Thanh Linh Thánh cảnh, đạo hạnh của các đối thủ đều cao hơn ngươi, có cảm giác khẩn trương gì hay không?
Kỷ Nhược Trần lắc đầu nói:
- Không có, tu luyện là do mình, người bên ngoài tu luyện nhanh hay chậm có quan hệ gì với đệ cơ chứ?
Vân Phong đạo trưởng gật đầu tán dương:
- Khó mà có người không coi trọng thắng bại như ngươi, thật đúng là hợp với việc tu đạo.
Nói xong, hắn lại nhìn xung quanh, trong sân toàn là những hài tử vì vậy hắn hạ thấp thanh âm của mình một chút, vỗ vỗ Kỷ Nhược Trần nói:
- Ngươi chuyên tâm thi thố, đừng lo lắng nhiều. Có một số sư huynh thiên tư đần độn, sáu tuổi cầu đạo mà bốn mươi chín tuổi mới vượt qua tuế khảo, ngươi tuy rằng nhập đạo chậm, nhưng tiến cảnh lại nhanh hơn các đệ tử khác nhiều lắm, chỉ cần chuyên cần tu luyện, thành tựu sau này sẽ không thể đoán trước được.
Kỷ Nhược Trần gật đầu, Vân Phong đạo trưởng thấy thời gian đã tới liền dặn dò hắn một hai câu rồi xoay người rời đi.
Tòa lạc viện này có tên là Triều Âm Uyển, xây dựng theo lối tam tiến tam xuất, lầu chính bốn tầng, nằm trong góc của Thái Thượng Đạo Đức Cung, rộng rãi mà hẻo lánh, rất thích hợp làm nơi thi thố của đệ tử trẻ tuổi.
Những đệ tử có cảnh giới cao hơn đều có thể tự thân chế phù chú có uy lực không nhỏ, nơi tuế khảo của bọn họ phải thiết lập trận pháp cấm chế, hoặc là dời đến hậu sơn.
Lúc này ba vị đạo trưởng chủ khảo đang ngồi trên lầu hai, bắt tay kiểm tra danh sách đệ tử lần cuối, xem nhân số có phù hợp hay không.
Đạo trưởng chủ khảo vốn định hô là tuế khảo bắt đầu, thì cửa hậu điện đột nhiên mở ra, Tử Dương chân nhân chậm rãi đi đến.
Hắn cuống quít buông bút xuống, đi tới phía trước hành đại lễ với Tử Dương chân nhân:
- Đệ tử không biết Tử Dương chân nhân đến, không thể nghênh tiếp, xin chân nhân giáng tội.
Tử Dương chân nhân vung tay lên, mỉm cười nói:
- Không sao, ngươi đi chủ trì tuế khảo đi, ta tự mình lên lầu quan sát là được rồi.
Đạo trưởng chủ khảo thất kinh, tuế khảo chính là nơi các vị chân nhân khảo sát đệ tử trẻ tuổi.
Đệ tử của Đạo Đức tông mặc dù đông nhưng thường thì mười bốn mười lăm năm mới có chân nhân tới xem một lần.
Những nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Cơ Băng Tiên, Lý Huyền Chân, Thượng Thu Thủy và Minh Vân gia nhập Đạo Đức tông từ chín năm về trước, chỉ trong vòng một năm thì bốn người bọn họ đã có thành tựu, thanh thế như vậy đã từ lâu không thấy rồi, năm đó các cị chân nhân đều ở đây xem bốn người tiến hành tuế khảo.
Đối với những đệ tử đạo hạnh dưới Trúc Cơ tam cảnh của Thái Thanh Quyết có xem cũng chẳng nhận ra điều gì.
Mà hôm nay Tử Dương chân nhân là tôn sư của môn phái lại đột nhiên tới xem đệ tử Linh Thánh Cảnh tuế khảo, chủ khảo đạo trưởng mặc dù đã sống tới năm mươi lăm tuổi nhưng chưa từng gặp bao giờ.
Khi sự ngạc nhiên trên mặt của hắn còn chưa hết thì ngoài cửa lại có một người đi vào. Chủ khảo đạo trưởng vừa mới bò dậy lại “Bịch” một tiếng hành đại lễ, nói:
- Không biết Thái Vi tổ sư giá lâm, đệ tử Chân Quan không nghênh đón từ xa, mong sư tổ giáng tội!
Hóa ra người bước vào chính là Thái Vi chân nhân, chủ khảo đạo trưởng Chân Quan chính la đệ tử của Thái Vi nhất mạch, đồng thời cũng là đệ tử chân truyền.
Thái Vi chân nhân vung tay lên, chỉ nói “Đứng lên đi!” rồi bắt chuyện với Tử Dương chân nhân, hai người sóng vai đi lên lầu.
Cho tới kho bóng hai người biến mất ở cuối thang lầu, Chân Quan mới đứng dậy, trong lòng kinh nghi bất định.
Hắn còn đang suy nghĩ xem tại sao chỉ là tuế khảo của đệ tử mới nhập môn lại có hai vị chân nhân tới xem thì ngoài cửa lại có một tiếng vang nhỏ.
Chân Quan cả kinh, xoay người như gió, nhưng vừa nhìn thấy người tới lại lập tức quỳ rạp xuống đất, kêu lên:
- Không thể nghênh đón Cảnh Tiêu chân nhân từ xa, mong chân nhân giáng tội! (Tác giả chơi ác quá, đến thì đến một lần đi, còn cố mà hành hạ người ta nữa :D)
- Không sao!
Trương Cảnh Tiêu vung tay lên, tự mình đi lên lầu, Chân Quan kinh hồn táng đởm, thầm nghĩ:
- Hôm nay Minh Vân và Trương Ân Ân cũng tham gia tuế khảo, nhưng Cảnh Tiêu chân nhân không đi trợ trận cho ái nữ và cao đồ mà chạy tới đây làm gì?
Tâm trạng của Chân Quan càng lúc càng mất bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy nhìn thang lầu mà ngẩn người.
Lúc này cửa điện lại có một tiếng vang nhỏ.
Chân Quan cả người run lên, không kịp ngẩng đầu, cả người lập tức quỳ xuống, miệng nói:
- Cung nghênh chân nhân!
Người tới lúc này là Cố Thủ chân nhân! Sau một lúc ngạc nhiên, hắn mới nhìn Tử Vân chân nhân nói:
- Tử Vân đạo huynh, đạo cơ của ta có gì không ổn hay sao?
Tử Vân vuốt râu nói:
- Cố Thủ chân nhân cả người trầm ổn, bảo quang không hiện, tiên khí nội liễm không phát, đạo cơ đâu chỉ có vững chắc mà là đã có tiến cảnh.
Lúc này trong hai vị chân nhân phía sau lại có một người nói:
- Chân Quan này đạo hạnh không sâu, sao lại nhạy cảm như vậy được, có thể nhận biết được khí tức của Cố Thủ chân nhân, a, xem ra túc duyên, tuệ căn của hắn mới hiển, sẽ trở thành người mang tài lớn! (Chân Quan này liều ăn nhiều thua nhiều đấy!)
Chân Quan quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, nghe thấy câu nói khích lệ như vậy, trong lòng vui mừng vô cùng, nói nhanh như máy:
- Đa tạ Ngọc Huyền chân nhân khích lệ!
Ở trước mặt ba vị chân nhân, Chân Quan không dám ngẩng đầu, bỗng nhiên nghe một người nói:
- Hiếm khi ba vị chân nhân lại tới chỗ này, chúng ta cùng nhau lên lầu đi!
Nghe thanh âm này thì đúng là của Ngọc Hư chân nhân.
Khi có tiếng chuông từ xa truyền tới, Chân Quan mới bị kinh động, hắn biết tuế khảo đã bắt đầu.
Hắn đứng dậy, đầu óc cảm thấy mơ mơ màng màng, vẫn còn chưa hiểu được có chuyện gì xảy ra.
Khi hắn quay đầu lại thì thấy hai vị sư đệ của mình vẫn quỳ dưới đất, không dám đứng dậy.
Chân Quan cảm thấy chân nguyên trong người cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, lúc cao lúc thấp, tim của hắn đập thình thịch, suy nghĩ thì mông lung, tinh thần thì chấn động.
Phải biết rằng môn hộ của Đạo Đức tông cực kỳ khổng lồ, quy củ sâm nghiêm, hắn nhập tông đã gần được năm mươi năm rồi mà vẫn chưa được đối mặt với bảy vị chân nhân bao giờ.
Các vị chân nhân ai nấy đều có khả năng khoáng thế, lúc này tập trung đầy đủ trên lầu, có thể ở gần các vị chân nhân mấy canh giờ, có khi mình lại nhiễm linh khí, tu vi cỏ khả năng thẳng tiến.
Hắn suy nghĩ mông lung một phen, bẻ đầu ngón tay nửa ngày mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm:
- Bát mạch chân nhân lại tới bảy vị, rất may, rất may là Thái Ẩn chân nhân không tới...
Chân Quan còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên vang lên thanh âm từ phía sau:
- Ta không thể tới sao?
Chân Quan bịch một tiếng, lại quỳ rạp xuống đất, liên thanh nói:
- Đệ tử không có ý này! Mong Thái Ẩn chân nhân thứ tội! Thứ tội!
Trong lúc vội vã, tâm trạng lại bị kinh hãi, phương hướng quỳ của Chân Quan cũng bị sai, cái mông lại chổng vào Thái Ẩn chân nhân. Thái Ẩn chân nhân lặng lẽ hừ một tiếng, phất ống tay áo một cái rồi tự mình đi lên lầu.
Trên lầu bốn, bảy vị chân nhân đã an tọa từ lâu, lúc này thấy Thái Ẩn chân nhân cũng tới, Tử Dương chân nhân cười nói:
- Ta đã nói Thái Ẩn chân nhân cũng tới, Cố Thủ chân nhân, lần này ngươi thua rồi.
Thái Ẩn chân nhân hừ một tiếng, nói:
- Thất vị chân nhân đều đã đến, ta sao có thể không đến? Nếu như không đến thì sao biết ở đây có gì...cổ quái hay không?
Chư vị chân nhân đều biết Thái Ẩn chân nhân tính tình cổ quái, lập tức mỉm cười. Thái Ẩn chân nhân cũng không nói nhiều, tự mình tìm một chỗ ngồi, ngưng thần tĩnh khí chờ tuế khảo bắt đầu.
Lúc này ở tầng hai, Chân Quan đã kêu hai vị sư đệ của mình lên, ba người ngồi ở trước đài, Chân Quan chỉ tay lên lầu, cố gắng nói thật nhỏ:
- Hai vị sư đệ, tám vị chân nhân đều ở trên lầu, các đệ xem, thanh thế lớn như thế này, là tại sao vậy?
Hai vị đạo trưởng ở bên trái, bên phải đều đổ mồ hôi lạnh, lúc này chợt nghĩ ra một chuyện, đưa tay chỉ xuống dưới sân. Chân Quan nhìn theo ngón tay của hắn thì thấy Kỷ Nhược Trần đang đứng giữa đám hài tử ở dưới hành lang, trông như hạc giữa bầy gà.
- Người này...tên là Kỷ Nhược Trần phải không?
Chân Quan nhìn danh sách trong tay, thấp giọng hỏi:
- Nghe nói thiên tư của hắn rất tốt, mới bốn tháng đã tu luyện thành công Thái Thanh Chí Thánh cảnh, nhưng mà hắn vẫn còn kém xa so với mấy người Lý Huyền Chân, lại càng không thể sánh với Cơ Băng Tiên và Bá Dương sư điệt năm đó. Vậy thì hắn có cái gì có thể khiến các vị chân nhân coi trọng như vậy?
Một sư đệ cười lạnh, nói:
- Chân Quan sư huynh thật là hồ đồ, các vị chân nhân thần thông quảng đại, tâm tư của các vị thì chúng ta làm sao có thể đoán ra? Hơn nữa đệ thấy chúng ta đạo hạnh quá thấp kém, tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể biết được Kỷ Nhược Trần thiên tư thế nào? Đệ nghe nói Kỷ Nhược Trần thu nghiệp của cả tám vị chân nhân, vinh quang bậc này, trong đám đệ tử có ai từng có hay chưa? Hiện giờ Cơ Băng Tiên cũng đang tuế khảo, nhưng tám vị chân nhân có ai đi xem đâu, các vị chân nhân đột nhiên tập trung ở chỗ này, ngoại trừ vì Kỷ Nhược Trần ra thì còn có thể vì ai khác nữa cơ chứ?
Chân Quan bỗng nhiên tỉnh ngộ, xấu hổ nói:
- Vẫn là sư đệ nhìn xa, haiz, hiện tại tám vị chân nhân đều ở trên lầu xem, ta cũng sợ nhận nhầm người thì sẽ có hậu quả không tốt. Nếu như vậy thì ta cũng không cần tính toán làm gì nữa, Kỷ Nhược Trần mới vừa bước chân vào Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, có đạo hạnh kém nhất trong số các đệ tử. Kết quả tỉ võ lại thể hiện trước mặt bao nhiêu người, chúng ta cũng chỉ đành bất lực. Nhưng bốn thứ tạp thuật như giảng kinh, đồ phù, giảng đạo, tạp thuật thì cho dù hắn không làm đúng nhưng cũng cho hắn xếp thứ nhất của Thái Thanh Linh Thánh Cảnh.
Thấy hai vị sư đệ gật đầu, Chân Quan lại dặn dò chuyện này là chuyện quan trọng, sau này tuyệt đối không thể tiết lộ phong phanh ra ngoài...
Sau đó Chân Quan gọi một đạo nhân mập mạp, phân phó một câu, đạo nhân kia lập tức đi ra trước sân của tầng hai, vận chuyển chân nguyên rồi cao giọng nói:
- Tuế khảo...bắt đầu!
Tiếng của đạo sĩ mập mạp như chuông khánh, âm thanh quanh quẩn trong viện không tản đi, giống như nước thủy triều dâng lên hạ xuống bất định.
Trên lầu bốn, Thái Ẩn chân nhân bỗng nhiên mở mắt, cười lạnh một tiếng nói:
- Cái tên Chân Quan quả nhiên có trí thông minh, pháp nhãn của Ngọc Huyền chân nhân cũng không kém, công phu nhìn người đúng là đứng đầu Đạo Đức tông.
May là Ngọc Huyền chân nhân đạo hạnh cao thâm, vừa nghe xong câu nói của Thái Ẩn chân nhân thì trên ngọc diện đã có chút hồng, đạo bào không gió tự phất phơ.
Nàng ngồi như đóng đinh trên ghế, không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn bầu trời, giống như bỗng nhiên biến thành một pho tượng điêu khắc.
Sau một lúc lâu, Ngọc Huyền chân nhân mới từ từ nói:
- Thái Ẩn chân nhân nói thế không đúng, Chân Quan chính là đệ tử của Thái Vi chân nhân, cho nên nói người mắt sáng như đuốc thì phải nói tới Thái Vi chân nhân mới đúng.
Thái Vi chân nhân ngồi ngay ngắn bất động, qua hồi lâu mới chậm rãi hừ một tiếng, thanh âm cũng không phải là lớn nhưng ẩn chứa sấm sét.
- - - - - - - - - - - - - -
Kỷ Nhược Trần đợi chưa được bao lâu thì đã thấy đạo trưởng gọi tới tên mình, hắn cùng hơn mười hài tử khác đi vào trong sương phòng.
Tuế khảo của Đạo Đức tông phân thành thi văn và thi võ, văn thì giải kinh, đồ phù, giảng đạo, tạp thuật bốn hạng, thi võ thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp tỉ thí trong sân là được.
Giải kinh là việc đạo trưởng chỉ định một đoạn kinh văn, bảo các đệ tử giải thích ý nghĩa của nó. Đồ phù là dùng linh đồ bảo lục vẽ phù, giảng đạo là đạo trưởng chủ khảo ra một đề, sau đó cho các đệ tử phát biểu kiến giải của mình. Tạp thuật thì rất rộng, đan đỉnh, quái tượng, phong thủy đều có.
Lúc này Chân Quan tự mình đi đến chấm thi của Kỷ Nhược Trần, hắn nghĩ Kỷ Nhược Trần xuất thân là Thái Thường cung nhất mạch của Tử Dương chân nhân, cho nên đề mục đều có chút liên quan tới Thái Thường cung.
Kỷ Nhược Trần được đủ bát mạch chân nhân chỉ điểm, trên đường cầu đạo tuy rằng ít hơn so với các đệ tử khác một năm nhưng trả lời có quy củ, dù chưa thể làm cho Chân Quan đạo trưởng có cảm giác kinh hãi nhưng cũng uyên bác hơn xa các đệ tử khác.
Trong nháy mắt bốn hạng mục đều đã thi xong, bây giờ tới phần tỷ thí.
Lôi đài được lập trong đình viện, một cái đình viện lớn được lụa vàng và cờ nhỏ chia thành mười hai cái lôi đài.
Đối thủ của Kỷ Nhược Trần lúc này là một tiểu hài tử chừng tám chín tuổi. Đệ tử của Đạo Đức tông tu luyện tới cảnh giới Linh Thánh Cảnh thì đã có thể chuyển hóa chân nguyên thành ngoại lực, những hài tử này trông thì nhỏ bé yếu ớt nhưng khi vận khởi chân nguyên thì lực đạo cũng không nhỏ. Nếu như tu luyện tới đại viên mãn thì lực lượng thậm chí có thể so sánh với một tráng hán.
Hài tử này đạo hạnh không cao hơn Kỷ Nhược Trần bao nhiêu, với lại Kỷ Nhược Trần có kinh nghiệm thực chiến, vì vậy chỉ sau hai chiêu ba thức đã bị Kỷ Nhược Trần lừa một cái rồi đẩy bay ra khỏi lôi đài.
Đối thủ kế tiếp của hắn là một nữ đệ tử của Đan Nguyên cung chừng mười hai, mười ba tuổi.
Đạo hạnh của nàng cũng cao hơn hắn nhiều, thân ảnh như tiên, chân đạp sóng mà đi, mộc kiếm trong tay rung lên không ngớt, khi vung lên thì biến thành những kiếm ảnh, trông rất đẹp mắt.
Tỷ thí với nàng, cho dù là đạo hạnh hay thân pháp của Kỷ Nhược Trần đều kém hơn rất nhiều, bị nàng quay cho vài vòng, chân tay luống cuống không biết nên ứng phó với kiếm ảnh đầy trời như thế nào.
Tám vị chân nhân đều giương đôi mắt, nhìn chăm chú vào trường tỷ thí trong sân. Các đệ tử trẻ tuổi trong sân cũng đang kịch đấu, trong hay ngoài trận đều mang tâm lý khẩn trương nên không ai biết tám vị chân nhân đều ở trên lầu.
Kỷ Nhược Trần đang tỷ thí nhưng hai chân đột nhiên dừng lại, tay thì bấm thần chú, miệng thì tụng chú ý. Nữ hài tử kia sao có thể để cho hắn có cơ hội cơ chứ?
Nàng nhanh như chớp vòng qua phía sau của Kỷ Nhược Trần, mộc kiếm như thiểm điện đâm vào lưng của hắn.
Chỉ là nơi mũi kiếm đâm vào lại vang lên một tiếng bục bục, hoàn toàn không giống với thanh âm khi kiếm đâm vào một tầng máu thịt mà giống như đâm lên một gốc cây bị mục rữa!
Kỷ Nhược Trần không né tránh, thân hình xoay ngược lại chém thẳng lên mộc kiếm.
Mộc kiếm không thể nào chịu được đạo lực lớn như vậy nên “Cách” một tiếng bị chém thành hai đoạn.
Thiếu nữ kia “A” một tiếng kinh hãi, ngàn vạn lần không nghĩ tới kết quả lại là như vậy.
Trong khi nàng đang luống cuống thì Kỷ Nhược Trần đã xông lên, giơ một ngón tay chỉ vào nàng, một đợt gió mạnh thổi ập tới trước mặt nàng, trong gió có mang theo vô số tế sa vô hình cực nóng!
Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, bị vô số Đan Sa đánh trúng, phải lùi lại mấy bước rồi ngã ngồi trên lôi đài, hiển nhiên trận này đã thua.
Trên lầu, sắc mặt của Ngọc Huyền chân nhân trở nên rất khó coi, quay đầu hướng Tử Vân chân nhân chúc nói:
- Chúc mừng chân nhân lại sáng tạo ra một tân quyết! Chỉ không biết pháp quyết này tên là gì?
Tử Vân chân nhân vuốt râu dài, cười nói:
- Đây chỉ là pháp quyết ta ngẫu nhiên ngộ được từ Thượng Hoàng Kim Lục, đặt tên là Đan Sa Quyết, chỉ là thứ để chơi, không đáng để Ngọc Huyền chân nhân coi trọng!
Ngọc Huyền chân nhân hừ một tiếng, nói:
- Ta thấy Đan Sa Quyết này vận lực bị đứt quãng chứ không liền mạch, công dụng chỉ có ở một phía chứ không toàn diện, chỉ sợ là pháp quyết dùng để khắc chế đạo pháp của mạch khác thì đúng hơn!
Tử Vân chân nhân cười ha hả mà không trả lời khiến cho Ngọc Huyền chân nhân cũng phải cam chịu. Ngọc Huyền chân nhân mặt lạnh như sương, trong khi không biết nói gì thì trong điện bỗng nhiên lôi quang lóe lên, kèm theo vô số tiếng kinh hô của các hài tử, một đạo lôi điện đã xuất hiện.
- Nhất Khí Kinh Lôi Phù? Làm sao nó có thể chế ra được Thiên Tâm Chính Phù?
Trên mặt Tử Vân chân nhân lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, quay đầu hướng Thái Vi chân nhân căm tức liếc mắt, nói:
- Ngươi quả nhiên là có thể dứt lòng được!
Lúc này trước mặt Kỷ Nhược Trần có một đệ tử trẻ tuổi đang nằm, mặt mũi cháy đen, chính là đệ tử thuộc Thiên Quan cung của Tử Vân chân nhân.
Đệ tử này đạo hạnh thâm hậu, tu luyện đã gần tới Linh Thánh cảnh đại viên mãn nhưng lại ngàn vạn lần không ngờ tới Kỷ Nhược Trần phất tay một cái là có thể xuất ra Nhất Khí Kinh Lôi Phù.
Hắn làm sao có thể đương đầu nổi với oai lực sấm sét của Thiên Tâm Chính Phù? Dính một kích lập tức ngã lăn ra.
Khi nhìn thấy Kỷ Nhược Trần dùng thủ đoạn của mình thắng được đệ tử thuộc Thiên Quan cung của Ngọc Huyền chân nhân, Thái Vi chân nhân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, làm như không nghe thấy Tử Vân chân nhân nói cái gì.
Trong tim của hắn lúc này đang có sự lo lắng, Kỷ Nhược Trần được người khác dạy cho không ít thủ đoạn, nếu như đệ tử thuộc Tư Không cung của mình thua trong tay Kỷ Nhược Trần thì làm sao bây giờ?
Lúc này, trong đình viện đột nhiên bốc lên một đoàn hắc vụ, chỉ một lúc sau lại có một ánh lửa hiện lên, hóa ra Kỷ Nhược Trần lấy hai tờ Huyền Đô Tỏa Hồn Phủ và Dương Viêm Phù liên tiếp chiến thắng hai vị đệ tử của Thái Cực cung và Dương Minh cung.
Cho đến lúc này thì Thái Vi chân nhân mới vuốt râu mỉm cười, sắc mặt hơi ung dung đắc ý.
Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần mặc dù thấp nhất nhưng pháp khí phù chú thực sự lợi hại, lại có thủ đoạn khắc chế đạo pháp các mạch, trong khoảnh khắc hắn đã thắng vô số trận, thế như chẻ tre. Mới chỉ hơi nghỉ ngơi một chút thì đã phải lên đài đấu tiếp, đối thủ của hắn lần này là một vị đệ tử của Bắc Cực cung.
Bắc Cực cung của Thái Ẩn chân nhân tinh nghiên đạo tạng, một lòng dốc sức vào căn bản của đại đạo, đệ tử trong cung của hắn tinh thông đủ các loại học vấn, không giống như các cung khác chỉ có một sở trường riêng.
Lúc này, Kỷ Nhược Trần không biết làm thế nào để khắc chế đệ tử Bắc Cực cung, mắt thấy hài tử này khí độ trầm ổn, đạo hạnh hơi sâu, hiển nhiên là khó đối phó.
Kỷ Nhược Trần hơi hơi trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán, hắn nhìn sắc trời rồi bấm tay niệm thần chú, lại tính toán phương vị một chút, đảm bảo sau khi thi lễ với đệ tử kia là có thể bắt đầu tỷ thí luôn.
Sau khi đạo trưởng chủ trì ra lệnh một tiếng, Kỷ Nhược Trần đem mộc kiếm thu lại trên lưng, lấy ra một cái Bát Quái Bàn màu đen, chân đạp quẻ vị, chạy vòng quanh đệ tử kia.
Trận tỷ thí này vô cùng dài, Kỷ Nhược Trần chỉ thủ chứ không công, trên Bát Quái Bàn hỏa quang lưu động, chân hắn đặt tới quẻ nào thì chỗ đó sẽ sáng lên.
Đệ tử Bắc Cực cung cảm thấy xung quanh Kỷ Nhược Trần ba thước là một thế giới riêng, tất cả đã thay đổi, đột nhiên nổi gió, bỗng nhiên ngưng trệ rồi lại có sóng cuộn trào mãnh liệt, khi thì thấy nước ngầm vô số, có thể nói là biến ảo bất định.
Mộc kiếm của hắn chỉ đâm cách Kỷ Nhược Trần ba thước đã cảm thấy áp lực tăng lên, phải vận thêm lực lượng mới có thể bảo trì thế kiếm không thay đổi.
Kể từ đó, mỗi thế kiếm của hắn đâm ra phải hao tổn chân nguyên gấp ba lần.
Mà Kỷ Nhược Trần lại có Huyền Thiết Bát Quái Bàn mượn thiên địa linh khí cho nên mất rất ít công sức.
Kỷ Nhược Trần chỉ thủ không công, cho dù đệ tử Bắc Cực cung có dụ dỗ thế nào thì hắn vẫn nấp sau Bát Quái Bàn không chịu xuất hiện, đương nhiên là định nhìn đối thủ hao tổn sức lực.
Trong nháy mắt, thời gian đã qua nửa khắc, trên mình hai người ai nấy đều mồ hôi đầm đìa nhưng thế cục vẫn chưa phân thắng bại.
Đệ tử Bắc Cực cung kia xuất kiếm càng lúc càng cảm thấy vô lực, trong lòng thầm mắng Kỷ Nhược Trần đê tiện vô sỉ vô số lần, lại dám sử dụng cả loại chiêu này.
Thái Ẩn chân nhân sắc mặt có chút khó coi, không nhịn được nói:
- Hóa ra Tiên Thiên Quái Tượng của Thủ Chân chân nhân là dùng như thế này!
Cố Thủ Chân là người hiền hòa, không muốn phô trương như các vị chân nhân khác, hắn cười nói:
- Nhược Trần có thể bố trí, đem Tiên Thiên Quái Tượng vận dụng như vậy thì ngay cả ta cũng không nghĩ đến, tài trí này không nhiều lắm đâu! Lại nói tiếp Huyền Thiết Bát Quái Bàn này nước lửa không sợ, lại kín đáo, cầm làm thuẫn bài cũng không tồi.
Lúc này trong đình viện, đệ tử Bắc Cực cung đang nỗ lực đâm ra một kiếm nhưng lại trúng vào khoảng không, cuối cùng hắn không trụ được nữa, chống mộc kiếm mới có thể đứng vững không ngã xuống.
Đạo bào của hắn toàn là mồ hôi, giống như cá bị vứt lên bờ đang đứng thở dốc, ngay cả cầu xin thua cũng không nói được lên lời.
Trái lại, Kỷ Nhược Trần tuy rằng cũng mệt mỏi vô cùng nhưng mà hắn vẫn còn đang đứng thẳng được, trông thì vẫn có thể đánh một trận nữa.
Dù sao Kỷ Nhược Trần cũng lớn tuổi, phương diện thể lực chiếm tiện nghi hơn rất nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi chừng một khắc, Chân Quan lại thét một tiếng ra lệnh, hơn mười đệ tử đem lụa và cờ nhỏ buông xuống. Kỷ Nhược Trần chậm rãi đi vào trong sân, người đứng đối diện với hắn hóa ra lại là Minh Tâm.
Trận này đã là trận chung kết, trong hai người chỉ có một người thắng, người thắng chính là người vô địch tỷ võ Linh Thánh Cảnh.
Tuy rằng nghỉ ngơi đã được một khắc, lại ăn đan dược bổ sung khí lực nhưng sắc mặt của Kỷ Nhược Trần vẫn tái nhợt. Minh Tâm đứng đối diện với hắn cũng không khá hơn chút nào.
Hai người thi lễ xong thì bỗng nhiên Minh Tâm cắn răng thấp giọng nói:
- Kỷ Nhược Trần, ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ, lại có thể vu hãm ta trộm đồ của ngươi! Ngươi hại ta thật thảm! Ngươi chờ đó, chờ ta đánh thắng ngươi, ba tháng sau ta sẽ tìm ngươi tính sổ một thể!
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, thấp giọng nói:
- Ta mất đồ không giả (vật thể không biến mất mà chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác mà thôi!!!), nhưng không nói là do ngươi lấy, tại sao lại nói là ta vu hãm ngươi? Ngươi phạm vào môn quy, bị phạt cũng là chuyện thường tình, sao lại không phục cơ chứ? Dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên bị ngươi tới gây phiền phức, muốn tới thì cứ tới, đừng có đứng đây ra vẻ đạo mạo. Lần tiếp theo tới gây sự với ta, thì không chỉ đơn giản là mấy tháng như thế này thôi đâu.
Minh Tâm tính tình trẻ con, lại bị ủy khuất, lúc này bị Kỷ Nhược Trần nói như vậy, tức giận lập tức dâng lên, xuất kiếm đâm luôn.
Một kiếm này xuất bất kỳ ý, lại thêm phần tức giận nên xuất ra rất nhanh.
Trong lúc Kỷ Nhược Trần cả kinh thì mũi kiếm đã điểm tới trước mắt!
Hắn nghiêng người lộn một cái, khó khăn lắm mới tránh khỏi một kiếm này.
Chân Quan vội vàng hô ngừng tỷ thí, khiển trách Minh Tâm vài câu rồi mới để cho hai bên tiếp tục.
Lúc này mắt thấy môn hạ của mình hành động không ổn, sắc mặt Cảnh Tiêu chân nhân đã có phần âm trầm.
Minh Tâm vận kiếm như gió, trong khi đâm có mang theo tiếng sấm, Ngũ Hành Kiếm quyết vận chuyển thuần thục, biến ảo bất định. Hắn một lòng muốn thắng trong trận so kiếm này, đoạt được vị trí thứ nhất trong tuế khảo, có thể đổi chuyện diện bích nửa năm thành ba tháng, cho nên vừa ra tay đã xuất toàn lực.
Lúc này trên lầu hai, sư đệ của qq thấy bốn bề vắng lặng bèn mở một quyển sách nhìn một chút, sau đó lặng lẽ đưa cho qq.
Qq tiếp nhận nhìn xuống, hóa ra đây là quyển thi của Minh Tâm.
Khi hắn mở quyển thi của Kỷ Nhược Trần, so sánh một chút rồi đưa ngòi bút sửa lại mấy chữ. Cho dù Kỷ Nhược Trần có thua trong trận tỷ võ thì vẫn đoạt được vị trí thứ nhất trong kỳ tuế khảo này. (sao mấy giám khảo không làm như vậy để ta đạt được danh hiệu thủ khoa nhỉ :D)
Kỷ Nhược Trần và Minh Tâm chuyên tâm thi đấu, đương nhiên không biết trong chuyện này lại có huyền cơ như vậy.
Minh Tâm càng nhất tâm cầu thắng, trên mộc kiếm đã bắt đầu ẩn hiện quang mang, những tiếng sấm dần dần vang lên ngày càng nhiều.
Kỷ Nhược Trần trong lòng rùng mình, hắn biết Minh Tâm đã dùng tới Đại Ngũ Hành Kiếm quyết.
Đại Ngũ Hành Kiếm quyết uy lực cường đại, học được nhưng khó dùng, chuyện mất đi khống chế là do chân nguyên không đủ đã vội vã sử dụng.
Kỷ Nhược Trần đã ăn mấy lần đau khổ vì kiếm quyết này, nếu như không phải trong người có Giải Ly tiên quyết thì đã sớm trọng thương dưới tay Trương Ân Ân.
Nhưng mà lúc này đang tỷ võ, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người thì sao hắn dám sử dụng Giải Ly quyết cơ chứ?
Kỷ Nhược Trần ngưng thần ứng chiến, mộc kiếm trong tay chuyển, đông đâm một cái, tây đỡ một cái, nhưng mà mang theo oai lực của thiên địa, lấp lánh ánh vàng, hóa ra đây chính là Liệt Khuyết Kiếm do Ngọc Hư chân nhân truyền thụ.
Cho dù đã sử dụng Liệt Khuyết Kiếm nhưng mà Kỷ Nhược Trần vẫn lâm vào thế bất lợi.
Sắc mặt Cảnh Tiêu chân nhân càng thêm khó coi. Minh Tâm hành động không ổn, thiếu lễ nghi thì chẳng phải nói là hắn dạy dỗ không tốt đệ tử của Thái Tuyền phong hay sao?
Trong khi đó Kỷ Nhược Trần lại dùng Liệt Khuyết Kiếm phá Đại Ngũ Hành Kiếm quyết của hắn, cho dù kết quả của cuộc tỷ thí này có như thế nào chăng nữa thì mặt mũi của hắn cũng mất hết.
Cảnh Tiêu chân nhân công lực thâm hậu, chỉ mới nhìn thoáng qua tình hình trong sân đã nói ngay:
- Nhược Trần sử dụng mấy thức Liệt Khuyết Kiếm này rất chuẩn, thoáng hiện kiếm ý, chắc đây là mấy thức mà Ngọc Hư chân nhân mới sáng chế ra?
Ngọc Hư chân nhân mỉm cười nói:
- Cảnh Tiêu chân nhân nói rất đúng, Đại Ngũ Hành Kiếm quyết của Thái Tuyền phong bác đại tinh thâm, thiên hạ hiếm có, chẳng phải là Nhược Trần cũng mấy lần bị trọng thương dưới Đại Ngũ Hành Kiếm quyết hay sao? Ta chỉ dạy hắn mấy chiêu này để hắn tự bảo vệ mình mà thôi.
Cảnh Tiêu chân nhân hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Hắn sao lại không biết không đủ chân nguyên thì không thể dùng Đại Ngũ Hành Kiếm quyết, trong lúc bình thường hắn đã căn dặn đệ tử rất nhiều lần.
Nhưng mà ngay cả Trương Ân Ân cũng không thể khống chế được Đại Ngũ Hành Kiếm quyết, đạo hạnh của Minh Tâm lại thấp hơn một tầng thì sao có thể sử dụng Đại Ngũ Hành Kiếm quyết được.
Lúc này Minh Tâm đã sử dụng Ất Mộc Kiếm Khí thì dù thế nào đi nữa thì Cảnh Tiêu chân nhân cũng không thể trốn thoát khỏi cái tội danh quản giáo đệ tử không nghiêm.
Trong sân, kiếm khí của Minh Tâm càng thịnh thì sắc mặt của Cảnh Tiêu chân nhân lại càng khó coi.
Minh Tâm nghiến răng nghiến lợi, kiếm ra như gió, trên thân mộc kiếm đã hiện thanh quang nhàn nhạt. Kỷ Nhược Trần hết sức chăm chú ứng chiến, không dám có nửa phần sơ sẩy.
Hắn đã lĩnh giáo qua Đại Ngũ Hành Kiếm quyết, biết Minh Tâm đã dùng cực hạn của mình sử dụng Đại Ngũ Hành Kiếm quyết này, nếu như vận dụng kiếm khí thì sẽ mất đi khống chế.
Kỷ Nhược Trần mặc dù dùng Liệt Khuyết Kiếm để khắc chế Đại Ngũ Hành Kiếm quyết nhưng đạo hạnh của đôi bên cách nhau quá xa, mỗi khi mộc kiếm va chạm đều làm cho toàn thân hắn chấn động, lảo đảo lui về phía sau.
Chiến ý của Minh Tâm bị kích khởi, hai mắt đỏ ngầu, quát to một tiếng, không ngừng truy sát, hoàn toàn quên mất khống chế Đại Ngũ Hành Kiếm quyết.
Trong nháy mắt, trên người Kỷ Nhược Trần đã trúng mấy kiếm, tuy rằng có đỡ được một chút nhưng cũng làm cho hắn đau đớn vô cùng.
Lúc này Ngọc Hư chân nhân nhàn nhạt nói:
- Môn hạ đệ tử của Cảnh Tiêu chân nhân sát khí thật nhiều.
Cảnh Tiêu chân nhân chỉ hừ một tiếng.
Trận chiến trong sân đang diễn ra, Minh Tâm bỗng nhiên chuyển kiếm sang tay trái, tay phải bấm pháp quyết, hai đầu ngón tay đột nhiên rách ra, máu tươi trào ra.
Hắn lấy hai tấm bùa màu vàng, lấy đầu ngón tay đâm thủng lá bùa, sau đó hét lớn một tiếng:
- Hãy xem thần thông của ta đây!
Một ngọn lửa màu trắng thiêu rụi lá bùa, một tiếng nổ lớn ở trong sân vang lên, chỉ thấy trong sân đột nhiên xuất hiện một cơn gió lớn, phả vào mặt như dao cắt làm cho cát bay đá chạy, uy thế tuyệt luân.
Người bên ngoài không cẩn thận bị đá bắn trúng, nhẹ thì trầy da tróc vẫy, nặng thì xương đoạn gân đứt. Đây không phải là Phong Sa Phù mà uy lực của nó giống như Cuồng Sa Phù!
Minh Tâm đã dùng hết Huyền Hoàng Sa mới chế ra được một tấm Cuồng Sa Phù, là muốn dùng trong thời khắc này.
Hắn muốn dùng mộc kiếm hoàn toàn đánh bại Kỷ Nhược Trần.
Nhưng mà không biết tại sao, mộc kiếm trong tay Minh Tâm ông lên một tiếng, thanh quang đại thịnh, trong khoảnh khắc hút hết chân nguyên của Minh Tâm, thoát khỏi lòng bàn tay hắn rồi như một con du long lao thẳng tới chỗ Kỷ Nhược Trần.
Hắn đã không khống chế được Đại Ngũ Hành Kiếm quyết!
Minh Tâm hoảng sợ gần chết, trong lòng hắn biết mình đã mắc phải đại họa, trong lúc nhất thời hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải!
Nhưng khi hắn giương mắt lên thì đã phát hiện chẳng có cái mộc kiếm nào cả, bão cát trên bầu trời cũng không còn, mà cũng chẳng nhìn thấy thân ảnh của Kỷ Nhược Trần.
Lúc đó, khi bão cát xuất hiện, trong lòng Kỷ Nhược Trần thầm kêu hỏng bét, mộc kiếm trong tay Minh Tâm quang mang đại thịnh, nhanh như tia chớp đâm tới chỗ hắn!
Lúc này cương phong như đao, cát đá như mưa, trước mặt lại có mộc kiếm lao tới như sấm, trong lúc nhất thời, Kỷ Nhược Trần né không được mà tránh cũng không xong!
Mắt thấy mình sắp trọng thương trong tay của Minh Tâm thì trên đầu của Kỷ Nhược Trần nổ ầm một tiếng, phảng phất như nhớ lại trong bão cát mù mịt của sa mạc, mà Minh Tâm lại giống như...con dê béo kia.
Kỷ Nhược Trần ngẫm nghĩ, kiễng mũi chân, cúi đầu xuống để cho mộc kiếm lướt qua đầu, thân hình như một làn khói nhẹ, vọt tới phía sau của Minh Tâm, hắn di chuyển vô thanh vô tức, thân hình như quỷ mị, trên thân thể không còn một chút khí tức nào của sự sống!
Hắn nhấc chân, nhẹ nhàng rơi xuống sau người Minh Tâm. Khi đó bầu trời vẫn toàn là cát đá, đúng là không thể nào tìm được tung tích của hắn.
Kỷ Nhược Trần hai tay cầm ngang mộc kiếm, lấy kiếm làm côn, vô thanh vô tức đập vào cái ót của Minh Tâm. Minh Tâm đau đớn kêu lên một tiếng, hai mắt tối sầm ngã luôn xuống đất.
Động tác này Kỷ Nhược Trần đã làm không biết bao nhiêu lần, từ khi coi Minh Tâm trở thành một con dê béo, đập ngã hắn thì chỉ một ngón tay, quát lớn:
- Ngươi là một...
Cũng may là Kỷ Nhược Trần nhanh trí, vừa thốt lên đã biết mình sai, lập tức nuốt ba chữ “con dê béo” kia vào trong bụng.
Trên lầu bốn lúc này tĩnh mịch, giống như không có một ai cả.
Sau một hồi im lặng, Cảnh Tiêu chân nhân mới nói:
- Các vị chân nhân, mọi người có từng thấy qua pháp quyết mà Nhược Trần sử dụng hay không?
Cảnh Tiêu chân nhân nhìn vào từng vị chân nhân, sắc mặt các vị chân nhân đều ngưng trọng, nhíu mày khổ tư nhưng không ai có đáp án.
Một kích kia của Kỷ Nhược Trần biến ảo tự nhiên, vô tung vô tích, cho dù các vị chân nhân kiến thức uyên bác, nhưng không một ai biết Kỷ Nhược Trần sử dụng pháp quyết gì cả.
Tử Dương chân nhân cùng Kỷ Nhược Trần ở chung lâu nhất, vuốt râu trầm ngâm nói:
- Theo ta thấy, một kích kia của hắn chỉ sử dụng có mỗi sức lực, không sử dụng chân nguyên, có chút giống như đánh ngất từ phía sau.
Mới nói tới chỗ này, Tử Dương chân nhân lập tức ngậm miệng lại, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không hiểu được, vì vậy lắc đầu.