Tống Minh Nguyệt còn chưa dứt lời, tay Lăng Tiêu đã chạm vào
cái đỉnh. Môt cảm giác lạnh như băng thấu tận Xương tủy từ ngón tay
truyền tời, gần như muốn đóng băng máu toàn thân Lăng Tiêu. Lăng
Tiêu vừa đụng tay vào liền văng ra, lúc này giọng nói của Tống Minh
Nguyệt mới vang lên
Tống Minh Nguyệt khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt áy náy nói:
- Lăng huynh, huynh không sao chứ? Rất xin lỗi, ta đã quên nói
cho huynh, thứ này thập phần cổ quái, không được chạm vào!
Lăng Tiếu rút tay lại, nhìn đầu ngón tay hơi dính một chút bụi
nhưng thật ra lại không có biến hóa gì, tuy nhiên cảm giác lạnh như
băng đó lại như thể trực tiếp làm đông cứng trái tim người ta, khiến
người ta có cảm giác nếu trực tiếp nắm lấy nó sẽ bị đông cứng thành
băng!
Tống Minh Nguyệt vẫn còn sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, nói:
- May mắn huynh phản ứng đúng lúc, nếu là chậm một chút,hậu
quả thiết tưởng không thể chịu nổi. Cũng tại ta không nhắc nhở
huynh trước, đồ vật này rất cổ quái, không thể trực tiếp lấy tay đụng
vào, nếu không sẽ bi tổn thương do băng lạnh. Tổ tông của gia tộc ta
đã có người bị thương vì thứ này rồi. Ông nội của ta nói, thứ này rất
giống giống với hàn thiết ờ nơi cực hàn, cũng không biết người nào
có bản lĩnh tới mức không ngờ có thể luyện chế được loại hàn thiết
này. Tuy nhiên thứ này cụ thể là dùng làm cái gì, cho tới nay vẫn là
một câu hỏi. Nó được đặt ở đây đã lâu mà chẳng ai ngó tới, hơn nữa,
mỗi một đệ tử của gia tộc đi vào kho báu này đều được cảnh báo,
không được chạm đến nó.
Tống Minh Nguyệt nói xong, không kìm nổi tự giễu cười, nói:
- Trước kia ta cũng rất bướng bỉnh, không nghe lời người lớn, nghĩ
rằng có quái gì mà không thể đụng vào. Kết quà là cũng giống như
huynh, đầu ngón tay vừa chạm vào một chút đã bị tổn thương vì
lạnh, người nhà phải nỗ lực rất lớn mới chữa khỏi.
Lăng Tiêu nghe vây cười khổ. Chính mình cũng chưa từng kiến
thức loại đô vật thần kỳ đó, tuy nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện một
danh từ: luyện khí!
Đúng vậy, đây là một cái bảo đỉnh dùng để luyện khí!
Ông nội Tống Minh Nguyệt nói đúng nhưng không hoàn toàn.Bảo
đỉnh này quả thật là đến từ nơi cực hàn, nhưng chính là từ hàn thiết
tinh túy luyện chế thành!
Loại hàn thiết tinh túy này là một loại nguyên liệu cực phẩm trong
số những thiên tai địa bảo, tính cực hàn, người không có thực lực
mạnh mẽ thì không thể đụng vào, nếu không chắc chắn sẽ bị tổn
thương tới tận linh hồn!
Đó là một trong những chất liệu tốt nhất để cho người tu chân chế
tác lò luyện "luyện khí, luyện đan "
Loai bảo đỉnh do hàn thiết tinh túy này chế thành phải dùng chân
hỏa mới có thể luyện chế. Mà chân hoả thì Kim Đan kỳ chỉ có thể
miễn cưỡng dùng, Nguyên Anh kỳ mới có thể chân chính thuần thục.
Trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một nghi vấn: hay là
thế giới này... có người tu chân sao? Hay là những đại ma pháp Sư
thời kỳ thượng cổ đã hùng mạnh tới mức có thể luyện chế hàn thiết
tinh tủy? Như vậy có thể thấy, những người được xưng là đại ma
pháp Sư cũng tuyệt đối là những cao thủ siêu cấp!
- Lăng huynh....Lăng huynh?
Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh còn tường răng Lăng Tiêu bị
thương, vẻ mặt hơi hốt hoảng hỏi
- A, ta không sao, ta không sao.
Lăng Tiêu phục hồi tinh thần, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt.
Trong lòng hắn biết thư này là quý báu, cho dù là người của Tống gia
không biết tác dụng của bảo đỉnh này nhưng cũng biết nó là quý báu.
Tuy rằng Lăng Tiêu biết nếu mình mở miệng ra xin, tám, chín phần
mười là Tống Minh Nguyệt sẽ thoải mái đưa cho mình. Nhưng món
đồ này quá trân quý, Lăng Tiêu cảm thấy hơi áy náy. Dù sao tới tận
bây giờ, hắn vẫn không thể xàc đinh được, liệu có thể tìm được đủ
những dược liệu để luyện chế Tiểu Hoàn Đan cho phụ thân Tống
Minh Nguyệt hay không.
- Lăng huynh coi trọng vật này sao?
Trong mắt Tống Minh Nguyệt có chút nghi hoặc, thầm nhủ: Lăng
Tiêu quả nhiên kỳ quái, không ngờ có thể thích loại đồ vật đáng sợ
thế này. Chiếc đỉnh này gần như đã thành một khối tâm bệnh trong
Tống gia. Nhìn nó không lớn nhưng thực tế nặng tới hơn ngàn cân.
Ném đi thì tiếc, ai cũng biết nó là do hàn thiết luyện chế thành, hơn
nữa cho dù là hàn thiết cũng không đến mực lanh như băng thế này.
Nhưng nếu không ném đi mà cứ để ở đây, lại sợ làm người của gia
tộc bị thương. Tất cả các đệ tử lớn nhỏ bao thế hệ đều đã được cảnh
cáo là không được chạm vào nó. Những đứa trẻ tò mò như Tống
Minh Nguyệt hồi bé chắc hẳn không ít, cũng may là có tấm gương
còn mới của Tống Minh Nguyệt nên mười mấy năm qua, không có ai
bi tổn thường vì nó.
- Nếu Lăng huynh thích thì cứ lấy. Tuy nhiên... ta có thể tò mò hỏi
một chút được không? Chẳng lẽ Lăng huynh biết tác dụng của vật
này?
Tống Minh Nguyệt cười khẽ hỏi:
- Minh Nguyệt tuyệt không có chủ ý. Kể cả có biết tác dụng của
nó, Tống gia cũng sẽ không dùng đến.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ cảm thấy nó có chút thú vị nên định mang về sư môn cho bọn
họ nghiên cứu.
Nu cười trên mặt Tống Minh Nguyệt chợt cứng đờ, đây là lần đầu
tiên Lăng Tiêu đề cập tới sư môn của hắn. Không ngờ bọn họ có thực
lực để nghiên cứu thứ này. Tống Minh Nguyệt rất hoài nghi, Sư môn
sau lưng Lăng Tiêu rất có thể... chính là một... Siêu cấp môn phái
lưu truyền từ thời thượng cồ tới nay!
- À, ra vậy. Lăng huynh thích thì cứ lấy đi!
Tống Minh Nguyệt chẳng hề có vẻ gì là đau lòng, ngược lai còn có
cảm giác giải thoát, rốt cuộc cũng vứt được của nợ này.
Trái tim Lăng Tiêu khẽ run lên. Hắn vung tay, ngay cả những
mang nhện và bui bặm trên đỉnh cũng bị Lăng Tiêu thu vào trong
nhẫn. Lúc này hắn mới thở phào một hơi. Hắn vốn không định nói
dối, chỉ có điều rất khó để có thể giải thích tác dụng của loại đồ vật
này. Chẳng lẽ chính mình phải nói với Tống Minh Nguyệt: “Đây là
một bảo đỉnh Siêu cấp, chuyên môn luyện chế những pháp báo có uy
lực hùng mạnh...những pháp bảo đó có thể thể san phẳng một ngọn
núi trong nháy mắt!” ?
Đừng nói Tống Minh Nguyệt có tin hay không, môt khi truyền ra
ngoài, chắc chắn sẽ có người tin. Phiền toái của mình đã quá nhiều,
Lăng Tiêu thực sự không muốn tự gây thêm chuyện nữa.
Lăng Tiêu đi đi lại lại quanh giá gỗ đầy tro bụi này, tìm tòi một hồi
nhưng chẳng tìm được gì khiến hắn vừa lòng nữa. Đại bộ phận đều là
những dụng cụ mà thoạt nhìn đã thấy là di tích từ thượng cổ, hắn là
đều thuộc sở hữu của một luyện khí đại Sư. Tuyệt đại đa số những đồ
xếp trên cái giá này đều có liên quan tới luyện khí gì đó.
Lăng Tiêu có thể khẳng định, cho dù đối phương không phải người
tu chân, cũng là một ma pháp Sư thực lưc hùng manh, bởi vì lửa trên
thế gian này căn bản là không thể đạt tới nhiệt độ để luyện được bảo
đỉnh hàn thiết tinh túy này, càng không phải nói tới việc luyện chế́
các đồ vật khác.
Lăng Tiêu đi đến cuối, trong lòng hơi hơi có chút thất vọng,tuy
nhiên lập tức âm thầm tự trách lòng tham của mình, phải biế́t rằng,
chính mình hôm nay thu được bảo đỉnh này, nếu ra hiện tại Tu Chân
Giới, như vậy tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu để mọi người điên
cuồng tranh đoạt!
Bởi vì bản thân bảo đỉnh này kỳ thật cũng có thể luyện chế́ thành
pháp bảo! Đến lúc đó muốn biến thành lớn hay nhỏ đều được,thậm
chí có thể biển thành nhỏ như hạt gạo nhưng lại có thể chứa nổi mấy
ngọn núi lớn.
Lúc cần thiết có thể xuất nó ra, tới trên đầu địch nhân thì biến nó
phóng đại lên. Đến lúc đó, đừng nói là một người, cho dù là một
ngọn núi cũng có thể bi nó san bằng!
Khi gặp nguy hiểm lớn, chính mình cũng có thể nhảy vào trong
bảo đỉnh để trốn. Đừng nói là Kiếm Hoàng, cho dù là Kiếm Tôn toàn
lực một kích...cũng không thể làm thương tổn mảy may tới bảo đỉnh
được luyện chế từ hàn thiết tinh túy này!
Tống Minh Nguyệt Xem thường bảo đỉnh này là bởi vì nàng căn
bản không hiểu cơ quan của nó.
Chỉ có điều hiện tại Lăng Tiêu cũng không có thực lưc luyện khí, ít
nhất phải đạt tới Kim Đan trung kỳ, luyện chế lại bảo đỉnh môt lần,
đưa ấn ký của mình vào, đến lúc đó bảo đỉnh này mới có thể trở
thành pháp báo để Sử dụng!
Mặc kệ nói như thế nào, không thể dùng từ thu hoạch phong phú
để hình dung Lăng Tiêu lúc này được, cho nên Lăng Tiêu cũng cảm
thấy hơi hổ thẹn vì lòng tham của bản thân. Vừa quay người,chợt
Lăng Tiêu sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên môt vật phẩm rộng chừng
ba ngón tay, to chừng một bàn tay.
Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu dừng lại, ánh mắt cũng đổi theo
hướng ánh mắt Lăng Tiêu, thấy hắn nhìn chằm chằm vào vật phẩm
đó, liền lơ đễnh nói:
- Lăng huynh nhìn vật vô dụng kia à? Vật này ném ở đây sợ rằng
đã hơn một ngàn năm mà không ai động tới, chỉ là một khối tinh
hạch ma thú bình thường, thậm chí chẳng có một cấp bậc nào cả!
Lăng Tiêu đi tới, cầm vật đó lên. Nó rất nhẹ, dường như không hề
có chút trong lượng nào cả, bề mặt cũng không hề có chút linh lực
dao động nào, thoạt nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng khi Lăng Tiêu vừa quay người lúc trước, rõ ràng cảm nhận
được môt luồng yêu khí hùng mạnh trên thân nó!
Tuy răng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng Lăng Tiêu có thể xác
định, đó không phải là áo giác, bởi vì trong nháy mắt đó, Yêu Huyết
Hồng Liên kiếm đang nằm trong nhẫn của mình cũng phát ra rung
động rất nhỏ, dường như muốn thoát ra khỏi nhẫn vậy.
- Ta thấy nó khá vui mắt, nếu nó vô dụng đối với các người, vậy thì
cho ta nhé.
Lăng Tiêu hơi ngượng ngùng nói:
- Lăng Tiêu không duyên cớ được ích lợi, cũng không biế́t làm gì
để bày tỏ, về sau Lăng Tiêu xin cung cấp Dưỡng Nhan Đan miễn phí
cho Tống gia!
- A, thật Sự?
Giọng Tống Minh Nguyệt toát lên vẻ ngac nhiên vui mừng, Sauđó
cảm giác mình phản ứng hơi kích động quá mức, hắn hơi ngượng
ngùng nói:
- Gia mẫu chính là dùng Dưỡng Nhan Đan, lập tức trẻ lại 20 tuổi!
Hiện tại, tất cả các nữ nhân trong gia tộc, ngay cả bà nội, bà ngoại ta
đều muốn có nó!
Lăng Tiêu trên mặt cười nhưng trong lòng thầm nhủ: có được hai
thứ này, đừng nói trường kỳ cung ứng Dưỡng Nhan Đan cho Tống
gia của ngưỡi, cho dù cấp cho mỗi nữ nhân trong gia tôc ngươi một
viên Dưỡng Nhan Đan cũng đáng. Huống chi, hành động này của
mình cũng sẽ chiếm được quan hệ thân tình với Tống gia.
Tuy răng cho tới nay Tống gia đều không tranh đoạt với thế nhân,
nhưng thực lực vẫn rất lớn. Sư môn giả vờ sau lưng mình không biết
có thể lừa gạt thế nhân được bao lâu. Nếu có thêm một minh hữu
hùng mạnh, sẽ rất có ích khi cần thiết!
Trong một góc khác của kho báu có đủ loại điển tịch, Lăng Tiêu
thấy không ít Thiên cấp và Địa cấp kiếm kỹ, trong lòng không kìm
nổi cảm thán: những loai kiếm kỹ này đều là những thư mà người
bình thường suốt đời cũng khó theo đuổi, vậy mà trong mắt những
thế gia ẩn thế lại chẳng tính là gì.
Đi tiếp chính là các loai dược liệu, có rất nhiều loại thực sự không
tồi, tuy rằng không tính là thiên tài địa bảo nhưng phẩm chất cũng
đều cực cao. Đối với những loại dược liệu này, Lăng Tiêu không hề
khách sáo, chọn không ít thu vào trong nhẫn. Hắn chuẩn bị luyện chế́
trước một ít đan dược để phụ thân Tống Nghi của Tống Minh Nguyệt
có thể tạm thời khôi phục thần trí rồi tính sau.
Hiện tại Tống Nghi thần trí không rõ, trường kỳ hôn mệ, chính là
bởi vì đan điền vặn vẹo, tạo thành thương tổn đối với ý thức hải chứa
đựng tinh thần lực. Cho nên nếu trước hết có thể luyện chế ra đan
dược chữa trị tinh thần thức hải, để cho ông tỉnh táo lại, như vậy
cũng càng có sức thuyết phục
Cho dù tương lai không thể hoàn toàn có dù những thiên tài địa bảo
cần thiết để luyện chế Tiểu Hoàn Đan, mình cũng có thể cam đoan
Tống Nghi trở lai làm một người bình thường, sống thêm vài chục
năm.
Lăng Tiêu hoàn toàn tin tưởng vào điều này.