Hai ngày sau, Thập Tam gia và Thập Tứ gia không biết như thế
nào, trèo nên cánh buồm, muốn cùng với Tần Cách "luạn bàn".Tần
Cách tổng hợp lại thực lực cũng chỉ là Kiếm Hoàng bạc một, hai lão
già giảo hoạt này phi thường không biết xấu hổ, luôn miệng nói hai
người là song sinh huynh đệ đồng khí tương liên, cùng tiến cùng lùi,
không thể phân chia.
Thế thì hai đành một.
Mỗi ngày trên thuyền, đều có thể thưởng thức trận đấu giữa Kiếm
Hoàng cao thủ đánh nhau sống chết, mỗi ngày Tần Cách đều bị đánh
thành đầu heo.
Hai lão già này như là tìm được món đồ chơi vô cùng tốt, cho nên
đã sinh ra nghiện.
Thân thể Tần Cách có tố chất cực kỳ đặc thù, năng lực khôi phục
rất mạnh, Thập Tam gia và Thập Tứ gia cũng không thật sự ra đòn
nặng tay, cho nên, ba người này không ngờ đánh nhau thành nghiện,
mỗi ngày đều đánh nhau đến vài canh giờ.
Ngày đầu tiên, Tần Cách đánh nhau, trong vòng mười chiêu, bị hai
huynh đệ liên thủ đánh thành đầu heo.
Ngày hôm sau, Tần Cách cũng vẫn như trước bị đánh thành đầu
heo, nhưng thình lình cũng đánh cho Thập Tam gia ăn một chút đau
khổ nho nhỏ. Hơn nữa, hắn kiên trì được mười ba chiêu
Ngày thứ ba, Tần Cách vẫn bị đánh thành đầu heo, cũng không có
thể đánh cho Thập Tam gia và Thập Tứ gia đòn nào. Nhưng Thập
Tam gia và Thập Tư gia lại giận không thể kiềm chế được. Bởi vì
không ngờ Tần Cách lại có thể chống lại được hai huynh đệ họ liên
thủ tấn công qua được bốn mươi chiêu.
Sự việc này, quả thực chính là một loại sỉ nhuc, cho nên hai huynh
đệ họ quyết định ngày thứ tư nhất định phải giáo huấn tốt Tần Cách.
Ngày thư tư, thuyền lớn cập bờ, rốt cục về tới thành Penzias.Trên
thực tế, Lăng Tiêu cũng không có rời khỏi thành bao lâu, hơn nữa,
Tiểu Sửu vẫn đều ở trên trời giám thị, qua lại đi tới Hải vực Tống gia
và hầu tước phủ, cũng không có gì bất ngờ phát Sinh, nếu không Tiểu
Sửu đã Sớm bay tới gặp Lăng Tiêu. Tiểu Sửu cũng dần trưởng thành,
cũng độc lập hơn so với lúc trước. Hiện tại, trừ Lăng Tiêu và những
người lúc đầu nó quen biết, còn những người khác, Tiểu Sửu căn bản
là không để ý tới.
Tính tình nó càng ngày càng cao ngạo. Isa hiểu biết rất sâu về ma
thú cũng nói qua, đây là biểu hiện bình thường của Tuyết Sơn Thiểm
Điện Ưng, chúng nó thiên tính vô cùng cao ngao, bởi vì ma thú phi
hành đều thuộc loại bá chủ trên bầu trời.
Mà Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng lai là bá chủ của bá chủ.
về phần Tiểu Sửu, Lăng Tiêu cảm giác được, hiện tại thực lực của
nó đã đạt được ma thú bậc năm
Tin tưởng theo thời gian trôi qua, Sớm muộn gì có môt ngày, Tiểu
Sửu cũng có thể trở thành một ma thú có thực lực hùng mạnh nhất
trên đời.
Thời điểm trước, có môt Kiếm Hoàng, hai Kiếm Tông hùng mạnh
bị đánh chết tại phủ đệ Lăng Tiêu. Tin tức này được thủ hạ của
Lăng Tiêu cố ý lộ ra ngoài, trong lúc nhất thời, mọi người đều biết
Lăng Tiêu có thế lực lớn đứng đằng sau chống lưng. Tin tức này rất
nhanh lan xa tới đế đô, Quốc vương bệ ha khi nghe thấy tin này thì
cả kinh, đang ngồi trên ghế té xuống.
Việc này không phài là giả, là sự thật.
Sau khi nhận được mật báo, quốc vương liên tiếp ba ngày không có
vào triều, tự nhốt bản thân mình bên trong tẩm cung. Mọi người,ai
cũng thấy, quốc vương đang Sợ.
Lăng Thiên Khiếu, chưởng quản Tây bộ biên thuỳ đế quôc,tay
nắm quân quyền, là quan to một phương. Hơn nữa, trong những năm
gần đây, ở Tây bộ ông ta cùng với bình dân bá tánh có quan hệ vô
cùng tốt, có uy vọng cực cao.
Vùng đất phong của Lăng gia ở Tây Bắc cũng phát triển với khí thế
hừng hực, con cả của Lăng Thiên Khiếu là Lăng Chí cũng là một
nhân tài. Đất phong Lăng gia ở trong tay hắn, chỉ ngắn ngùn có vài
năm, đã bắt đầu hình thành một gia tộc Phương Bắc quyền thế,cùng
với gia tộc Tử Kinh Hoa là hai đại gia tộc có thực lực lớn nhất ở
vùng này.
Đúng là lúc trước quốc vương bệ hạ có kỳ vọng nhìn đến, nhưng
hiện tại hắn không hy vọng nhìn thấy cảnh tượng này, mà ngược lại
hắn cảm thấy sợ hãi.
Lúc trước quả thật hắn mới cấp cho Lăng gia thăng quan tiến tước,
ân Sủng như thế nhất thời vô hại. Nhưng hắn nhận thấy Lăng gia lúc
này là một sự uy hiếp lớn. Quốc vương bệ ha cảm thấy vô cùng lo
lắng bất an, ăn không ngon ngủ không yên. Nắm bắt được tình hình,
đại thần Ô Lan Hùng âm thầm tời gặp quốc vương, dâng lên kế sách:
-Thưa bệ hạ, nghe nói tam thiếu gia Lăng gia cùng với Nhị điện hạ
không hợp nhau, hơn nữa cái chết của mấy cường giả kia tại Hầu
tước phủ, dường như đều có liên quan đến Nhị điện ha. Môt khi đã
như vậy, Bệ hạ sao không nhân cơ hội này mà thu hồi binh quyền
của Nhị điện ha? làm như vậy lai giao hảo tốt với Lăng Tiêu?
- Nam Phương Vương hiện tai đã thành một lão hổ không có răng
nanh, mà bệ ha ngài..., hắc hắc.
Ô Lan Hùng nói đến đây, trên thưc tế hắn hiểu được, lão quốc
vương dù chỉ còn sống một ngày, cũng không muốn nhường ngôi
vương này cho ai, hơn nữa hiện tại hoàng hậu không ngờ lại Sinh ra
Hoàng tử thứ ba.
Quốc vương muốn dùng Hoàng tử thứ ba này ức chế hai hoàng tử
kia, mà ít nhất cũng trên mười năm nữa Hoàng tử thứ ba mới trưởng
thành.
Trong lòng Quốc vương bệ ha rất rõ ràng, Ô Lan Hùng cùng Thái
tử quan hệ rất sâu, muốn chèn ép Nhị điện ha, khi có cơ hội, khẳng
định là sẽ không bỏ qua. Quốc vương cũng biết gia tôc Ô Lan cùng
Lăng gia cũng không chỉ là đối phó, thậm chí có thể nói là thù hận rất
sâu. Ngay cả con dâu của Ô Lan Hùng, hiện tại ở thành Penzias
không chịu trở về.
Chuyện này đã trở thành trò cười trong giới quý tộc tại đế đô. Nếu
nói trong lòng Ô Lan Hùng không có tâm tư hãm hại Lăng gia, lão
quốc vương mới không tin. Tuy nhiên, Quốc vương cảm thấy trước
mặt dường như mình và Ô Lan Hùng ở trên cùng môt trận tuyến... Ô
Lan Hùng thấy Quốc vương chần chừ, liền lên tiếng khuyên nhủ:
- Hơn nữa, thần thấy Thiên Kỳ công chúa dường như quan tâm đặc
biệt đối với Lăng Tiêu.
Ô Lan Hùng còn chưa nói xong, lão quốc vương vẻ mặt lập tức liền
trầm xuống, cả giận nói:
- Ô Lan Hùng, ngươi thật là láo xược, hôn sự hoàng gia,ngươi
cũng muốn tham gia à? Cút đi ra ngoài cho ta.
Ô Lan Hùng cúi đầu, vẻ mặt cười gian lui ra ngoài. Hắn đã có tin
tình báo, mười phần chuẩn xàc, thông tin này lấy từ nội gián cài vào
bên người Nam Phương Vương Lý Võ Thông. Nhưng năm gần đây,
Thái tử và Nhị điện ha luôn ở thế đối lập, sắp xếp điệp viên bên
người đối phương cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Tuy nhiên, lần này tin tức tình báo báo về làm cho Thái tử tâm tình
rất tốt, chính là một Kiếm Tông ẩn tàng bên cạnh Nhị đệ nhiều năm
rồi, không ngờ bị đánh chết ờ Hầu tước phủ của Lăng Tiêu.
Đây quả thực là một thông tin tốt, thật tốt quá, không có cái gì tốt
hơn.
Lúc trước, thông qua thống lĩnh kỵ Sĩ đoàn, Lăng Tiêu có nói với
Thái tử là bên cạnh Nhị vương gia có một cao thủ Kiếm Tông? Hắn
lúc đầu không tin, sau quay về nhớ lại lần đó trên phố, có một cao
thủ Kiếm Tông đã rất chuẩn xàc vạch ra thân phận của hắn, hắn lại
liên tưởng đến lời nói của Lăng Tiêu, quả thật là chính xác.
Tuy rằng Thái tử không rõ ràng lắm vì sao Lăng Tiêu lại biết được
sự kiện kia, nhưng hắn không thể phủ nhận được, bên canh Nam
Phương Vượng quả thật có một cao thủ.
Điểm này Thái tử đã Sớm biết, nhưng hắn lại không biết được cao
thủ kia có thực lực Kiếm Tông.
Toàn bộ Đế quốc Lam Nguyệt, và bên canh quốc vương cũng chỉ
có hai cao thủ Kiếm Tông, Nam Phương Vương có uy đức gì mà có
được một cao thủ Kiếm Tông? Bên người hắn có cao thủ Kiêm Tông
như vậy? Nếu hắn phái Kiếm Tông kia tới giết ta thì sao?
Thái tử Suy nghĩ như vậy, cảm giác toàn thân lạnh toát. Cũng may,
hiện tại tên Kiêm Tông kia đã chết.
Có thể nói, lúc này Thái tử điện ha cảm giác như là thoát được một
tảng lớn rời ra khỏi lồng ngực.
Sau khi thấy Ô Lan Hùng đi ra ngoài, Quốc vường tức giận xé tan
tập tài liệu trên bàn, phẫn nộ chửi ầm lên:
-Môt đám khốn khiếp, không ngờ chúng nó trắng trợn lộ rõ chủ ý.
Hừ, trừ phi ta chết, nếu không..., đừng có ai đừng nghĩ...
Ô Lan Hùng có dụng tâm hiểm ác, vào yết kiến bệ hạ, đầu tiên là
chèn ép Nam Phương Vương, nếu thu binh quyền của Nam Phương
Vương, sẽ tạo thành hai hậu quả:
-Một là Lý Võ Thông từ nay về sau không gượng dậy nổi,trở
thành môt thân vương không có tư cách tranh ngôi.
-Hai là, Lý Võ Thông sẽ tạo phản, tự xưng vương.
Mặc kệ hậu quả như thế nào, lão quốc vương đều không nguyện ý
thấy, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể hữu hảo với LăngTiêu,
nhưng cái giá phải trả...thật là quá lớn.
Sau đó phải gả Lý Thiên Kỳ cho Lăng Tiêu. Vấn đề này, mới là
chuyện tình mà lão quốc vương không thể dễ dàng tha thứ. Lý Thiên
Kỳ có thể hay không gả cho Lăng Tiêu? Đương nhiên là có thể!
Nếu nàng không phải con gái của Thái tử, quốc vương đã sớm gả
cho Lăng Tiêu. Chỉ là một công chúa mà thôi, công chúa nào mà Sớm
muộn gì không có lập gia đình? Nêu dùng công chúa có thể chiếm
được tình cảm của Lăng Tiêu, như vậy đừng nói là gả một công chúa,
mà nhiều hơn nữa, lão quốc vương cũng sẽ không có để ý. Mấu chốt
vấn đề là, khi gả Lý Thiên Kỳ cho Lăng Tiêu, như vậy Thái tử chính
là nhạc phụ của Lăng Tiêu. Cho dù trước đây Lăng gia và Thái tử có
cái gì không hợp, cũng không thể có chuyện con rể đi đối phó với
cha vợ.
Quốc vương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, làm cho cung nữ
và thị vệ ở bên ngoài sợ tới mức đầu óc căng thẳng, không ai dám ra,
sợ quốc vương bệ ha đổ nộ hỏa lên đầu mình. Lúc này, Nam Cung
lão bỗng nhiên xuất hiện trước mắt quốc vương bệ hạ. Ở trong hoàng
cung này, cũng chỉ có lão và Vinh lão mới có tư cách như vậy tùy ý
xuất nhập vào phòng của quốc vương.
-Bệ ha, vì sao mà ngài giận dữ như vậy? Lăng gia được ngài ân
Sủng như vậy, không có cảm tạ hoàng ân, chẳng lẽ hắn có thể làm
phản sao?
Lão quốc vượng nói
-Ta không sợ bon ho làm phản?
Nam Cung lão nói tiêp:
-Chuyện này quả thật cũng làm cho chúng ta lo lắng, không ngờ
bên cạnh Lăng Tiêu lại có lực lượng hùng mạnh như vậy. Bệ hạ sao
không xin gia tộc giúp đỡ? Nghe nói trước kia, người của gia tộc bệ
hạ đã gặp mặt cùng Lăng Tiêu, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tin
tưởng rằng, nêu gia tộc bệ hạ ra mặt, Lăng Tiêu cũng phải cấp cho ba
phần mặt mũi. Hơn nữa, chuyện bí phương thượng cổ đan dược kia,
về sau sẽ không đề cập tới nữa
Lão quốc vương lập tức ngã ngồi xuống ghế, trong nháy mắt như
già nua thêm vài tuổi, lắc đầu cười khổ nói:
-Không thể tưởng tượng được, ta là người đứng đầu Lam Nguyệt,
không ngờ lại xảy ra nông nỗi này. Nam Cung lão, ngài nói thực lưc
của Lăng Tiêu chẳng lẽ hùng mạnh như vậy?
Nam Cung lão biết rõ tính nết của lão quốc vương, vội khuyên:
-Bệ hạ, ta đã theo ngài bao lâu nay, nếu ngài vẫn khư khư cố chấp
chủ ý muốn đánh hắn, ta cùng với Vinh lão... Cũng chỉ có thể rời
khỏi hoàng cung, bởi vì ngài khư khư cố chấp thì hậu quà là...Giang
sơn này cũng khó giữ được.
Lão quốc vương hai mắt dường như bốc hỏa, lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào Nam Cung lão, lành lạnh nói:
-Nam Cung lão, có phải ngươi cho là, sau lưng ta không có một
chút lực lượng nào hay không?
Nam Cung lão có chút thất vọng nhìn thoáng qua quốc vương,nhę
nhàng khom người về phía hắn:
-Bệ hạ nhiều năm đãi ngộ, Nam Cung xin cảm ơn. Hôm nay rời đi,
Nam Cung phải về núi, dốc lòng tu luyên. Với bệ hạ... duyên cũng đã
hết, xin bệ hạ bảo trọng.
Nói xong, Nam Cung lão phiêu diêu bay đi, phía sau chỉ còn tiếng
giật mình chấn động.