Ngô An Nhiên thở dài, nhắm mắt lại rồi nói:
- Tranh Nhi, ngươi sau này không cần phải gọi ta là sư phụ nữa.
Sở Tranh cả kinh nói:
- Sư phụ, người vì sao không muốn đồ đệ nữa, hay là vì đồ đệ làm gì đó đắc tội…
Nói đến đây, hắn chợt nghĩ mình nói vậy không ổn, vì thực ra mình cũng đã đắc tội với sư phụ không phải là ít, nên vội vả sửa lại lời nói:
- Đồ đệ trước đây đúng là từng có nhiều lần bất kính với sư phụ, nhưng thỉnh sư phụ đại nhân không so đo với kẻ tiểu nhân, tha thứ cho đồ đệ được không?
Ngô An Nhiên vẻ mặt có chút bi ai, lắc đầu nói:
- Không phải, là sư phụ xin lỗi ngươi.
Sơ Tranh lúc này như lọt vào trong sương mù:
- Sư phụ, người xin lỗi ta ư?
Ngô An Nhiên nói:
- Đúng vậy, vi sư không chỉ xin lỗi ngươi, mà còn phải xin lỗi Sở gia nữa. Tranh Nhi, ngươi nên biết, môn võ công “Long tượng phục ma công” mà ngươi đang luyện chính là trấn giáo thần công của Phật giáo Tây Vực, võ công này mặc dù tiến cảnh thong thả, nhưng nếu cần cù tu luyện thì rất có lợi sau này, càng qua được tầng nào thì uy lực càng cường đại tầng ấy, nhưng võ công này lại có một nhược điểm.
Sở Tranh có chút hồi hộp, vội hỏi:
- Là cái gì?
- Đối với đệ tử của Phật môn mà nói, điều này cũng chẳng là nhược điểm gì, nhưng đối với ngươi và Sở gia các ngươi thì… Aiz, ngươi phải luyện công tới đại thành, phải bảo trì một thân đồng tử, biết kiềm chế mình, cố thủ tinh quan, nếu bị phá thân (hư thân/phá trinh/phá tân) trước lúc đó thì nội lực sẽ tận phế, võ công sẽ hoàn toàn biến mất. Khi xưa ta đem công phu này truyền cho ngươi thật sự là có chút thiếu cân nhắc a.
- Sư phụ, như vậy chẳng phải nếu cả đời không đạt đại thành thì…
Ngô An Nhiên suy nghĩ một chút, mình không thể khoa trương quá mức, bằng không sẽ lộ tẩy mất, vì vậy liền nói:
- Cũng không nhất thiết, nhưng ngươi phải luyện tới tấng thứ bẩy, đến lúc đó tinh quan đã bền chắc thì không xảy ra cái gì nguy hại, nhưng cũng không được quá miệt mài sắc dục nhiều.
- Tầng thứ bẩy ư?
Sở Tranh nhất thời trở nên ngây dại. Hắn tuy đã luyện tới tầng thứ tư của Long tượng phục ma công, nhưng để đạt tới tầng thứ năm, theo tục truyền đến nay, một vị đại đức cao tăng nếu không khổ luyện hơn hai mươi năm trời thì cũng khó mà luyện thành, mà ngay cả người trời sinh Nhâm Đốc nhị mạch tương thông, nếu muốn luyện tới tầng thứ bẩy cũng phải mất ít nhất ba mươi năm.
- Sư phụ, người sẽ không gạt ta chứ?
- Ngươi nói cái gì đó, sư phụ vì sao lại muốn gạt ngươi chứ? Nếu ngươi không tin thì nói phụ thân ngươi cử người qua Tây Vực mà hỏi.
Nhà ngươi bướng bỉnh, không nghe lời ta, hừ, ta sẽ để cho ngươi bằng tuổi ta mà vẫn chưa thành thân cho ngươi biết tay.
Ngô An Nhiên cười thầm trong lòng, thế lực của Phật môn Tây Vực còn chưa hoàn toàn thâm nhập vào Triệu quốc, huống hồ võ công của họ có chút thần bí, cho dù là vị Cao lão tổng quản trong phủ kia cũng chưa chắc đã biết nhiều ít về họ, hơn nữa người này rất là cổ quái, rõ ràng hắn đã nhìn ra được lai lịch của mình nhưng lại làm ra vẻ không thấy, cũng không đàm luận võ công với Sở Tranh lấy một lần, quả thực khiến Ngô An Nhiên nghĩ mãi không thông.
Về việc phái người đi chứng thực, Ngô An Nhiên lại càng không sợ, có ai dám hỏi đám đại hòa thượng này rằng khi luyện Long tượng phục ma công có thể giao hoan cùng nữ nhân hay không, hắc hắc, không bị bọn họ đánh cho vỡ đầu mới là lạ.
Sở Tranh ra khỏi gian nhà của Ngô An nhiên, tinh thần có chú hoảng hốt, bằng trực giác của mình, hắn cảm nhận được Ngô An Nhiên có thể đang nói dối, nhưng hắn lại không dám thử với nữ nhân một chút, vạn nhất là thật thì thật hết đường về.
Sở Tranh nhìn bàn tay mình một cái, ngầm vận công lực, một cỗ nội kình hùng hậu liền tụ tập tại lòng bàn tay. Hắn cảm khái lắc đầu, hắn cũng không muốn đem võ công mình khổ cực tập luyện thoáng cái phế bỏ toàn bộ, việc luyện võ chính là chuyện duy nhất mà Sở Tranh sau khi tới thế giới này cảm thấy hứng thú, khiến hắn có cảm giác giấc mộng thành cao thủ võ lâm đang nằm trong lòng bàn tay vậy.
Sở Tranh càng nghĩ càng thấy rối loạn trong đầu, bực bội đánh ra một chưởng, phá một gốc cây nhỏ gần đó thành hai nửa.
- Tranh Nhi, con đang làm cái gì vậy?
Vừa nghe thanh âm ôn nhu này vang lên, Sở Tranh giật mình, vội vàng quay người lại thi lễ nói:
- Hài nhi bái kiến mẫu thân.
Người vừa đi tới chính là Sở phu nhân, mẫu thân của Sở Tranh.
Sở phu nhân có thể nói là cố kỵ duy nhất của Sở Tranh ở trong Thái thú phủ này, hắn rất e sợ vị mẫu thân này. Bình thường Sở phu nhân luôn luôn che chở cho hắn, hắn nghịch ngợm gây sự trong phủ, trêu đùa sư phụ, nhiều lúc khiến Sở Danh Đường cũng không nhịn được muốn phát tác, nhưng Sở phu nhân ra tay thì việc lớn lại hóa nhỏ, việc nhỏ hóa vô hình. Nếu Sở phu nhân muốn hắn đọc sách viết văn mà Sở Tranh hắn lười biếng không chịu thì cho dù hắn có trăm ngàn kế, Sở phu nhân luôn có biện pháp bắt hắn cuối cùng phải ngồi vào bàn học. Sau một thời gian ở trong phủ, Sở Tranh dần phát hiện ra, vị mẫu thân bề ngoài thoạt nhìn có vẻ ôn nhu uyển chuyển này thực ra lại đầy tâm cơ thủ đoạn, đám gia nhân hoặc thê thiếp của Sở Danh Đường thấy bà ta như chuột thấy mèo, thở cũng không dám thở. Sở Tranh thầm hỏi, đám thê thiếp này của phụ thân vì sao chẳng bao giờ sinh nổi một đứa con trai con gái nào, trong khi Sở phu nhân thì cứ tằng tằng 4, 5 đứa, hẳn là có khúc mắc sâu xa nằm trong chuyện này.
Sở Tranh lắc lắc đầu, hắn thực không muốn suy đoán tiếp nữa.
Sở phu nhân tuy không có kinh ngạc gì mấy với việc Sở Tranh đột nhiên luyện võ xuất chưởng, bà ta xuất thân từ Tĩnh Bắc Hầu phủ, từ nhỏ đã gặp qua không ít cao thủ, chỉ vì lúc này vô tình đi qua, thấy sắc mặt của Sở Tranh có cái gì đó không đúng lắm cho nên lo lắng mà đi tới hỏi.
- Tranh Nhi, xảy ra chuyện gì, tại sao sắc mặt của con lại khó coi như thế?
Sở Tranh vốn muốn tìm một lý do qua loa để trả lời, nhưng lời vừa đến mép thì trong lòng chợt này ra một ý, vội giả bộ ngây ngô hỏi:
- Mẹ, cái gì là “bảo trì một thân đồng tử, cố thủ tinh quan” ?
Mặt Sở phu nhân đỏ bừng lên, thầm mắng kẻ nào dám nói những lời này cho Sở Tranh nghe, vội vỗ nhẹ lên đầu Sở Tranh nói:
- Tranh Nhi, con còn nhỏ, không hiểu những chuyện này đâu. Chờ phụ thân con từ Nam tuyến đại doanh trở về, con hãy đi hỏi ông ấy.
Sở Tranh cười thầm: ta còn nhỏ ư, nếu tính cả thời gian của thế giới kia nữa thì ta còn biết sớm hơn người nữa kia. Hắn nghĩ thì nghĩ vậy, bất quá trong miệng lại nói:
- Nhưng câu này là do sư phụ nói đó. Hắn nói ta muốn luyện thành võ công hắn dạy thì phải làm như vậy, hơn nữa…ít nhất…phải bảo trì cái đó vài chục năm.
- Vài chục năm ư?
Sở phu nhân hỏi mà trong lòng không ngừng kinh hãi, Sở Tranh năm nay mới mười ba tuổi, qua vài năm nữa là có thể cưới vợ rồi. Đợi vài chục năm nữa chắc hắn có thể đã xuống mồ rồi không chừng.
- Ngô tiên sinh thực nói như vậy sao?
- Đúng vậy, ông ta còn nói vì việc nay mà ông ta rất áy náy với Sở gia, mẹ, vì sao ông ta lại muốn xin lỗi Sở gia chúng ta chứ?
Xin lỗi, một lời xin lỗi là xong ư?
Sở phu nhân chỉnh lại sắc mặt, hắng giọng:
- Sư phụ con ở đâu?
- Còn đang ở trong phòng với Xuân Doanh, Xuân Doanh đang đấm lưng cho sư phụ đó, trông ông ấy rất thoải mái a.
Trong phòng, Xuân Doanh nhè nhẹ đấm lưng cho Ngô An Nhiên, sắc mặt có chút lo lắng hỏi:
- Ây, lời ngươi nói với thiếu gia vừa rồi là thật hay giả?
Ngô An Nhiên híp mắt lại khoan khoái hưởng thụ, trả lời:
- Đương nhiên là thật. Ta lừa nó làm gì.
Xuân Doanh vốn là người của Sở gia, từ trước đến nay cũng hay mồm mép, việc này không thể để nàng ta biết được, không thì hỏng bét. Nghĩ tới cảnh Sở Tranh vừa rồi mặt đầy vẻ đau khổ đi ra ngoài, trong lòng của Ngô An Nhiên không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng.
Xuân Doanh do dự nói:
- Thế nhưng…
- Ngô tiên sinh có đó không?
Từ ngoài cửa bất chợt truyền đến thanh âm của Sở phu nhân.
Ngô An Nhiên giật mình hoàng sợ, không ngờ Sở phu nhân tự dưng lại tới đây. Ông tay cuống quit đứng dậy bước ra ngoài cửa nghênh đón:
- Ngô An Nhiên cung nghênh phu nhân.
Sở phu nhân mang vẻ mặt lạnh lung đi thẳng vào nhà, ngay cả một câu “miễn lễ” cũng không nói.
Ngô An Nhiên sửng sốt trong chốc lát, vội bước theo sau, cười gượng hỏi:
- Không biết phu nhân tìm Ngô mỗ có chuyện gì quan trọng không?
Sở phu nhân hừ một tiếng:
- Chuyện quan trọng, thật đúng là một chuyện rất quan trọng. Ngô tiên sinh, ta muốn hỏi một câu, ngươi có phải đã nói rằng Tranh Nhi …
Sở phu nhân suy nghĩ một chút, thấy dùng những từ ngữ kia thì không hay ho lắm, vì vậy sửa lời, nói tiếp:
- Tranh Nhi sau này không thích hợp thành thân sớm, có đúng vậy không?
Ngô An Nhiên cả kinh, tiểu tử thối kia mồm miệng thế nào lại nhanh như vậy, vừa thấy hắn đi ra khỏi cửa, một chốc lát sau Sở phu nhân đã đến vấn tội mình.
- Cái này…
Ngô An Nhiên rất bối rối trong lòng, ông ta biết nữ nhân trước mặt này không phải dễ chọc, nhưng cứ thế mà buông tha cho Sở Tranh thì ông ta cũng không cam lòng, huống hồ vừa mới nói một lời mà bây giờ lại sửa lại thì cũng không ổn lắm.
- Xác thực là có việc này.
Ngô An Nhiên chỉ đành đâm lao theo lao, mạnh miệng nói:
- Lúc trước do vội vã cứu tính mạng của tiểu thiếu gia, Ngô mỗ vô ý, không nhớ tới điểm này. Nhiều năm qua Ngô mỗ vẫn hổ thẹn với lương tâm, nay tiểu thiếu gia cũng đã lớn tuổi một chút, cũng đã hiểu một ít chuyện đời nên Ngô mỗ quyết định nói cho hắn biết.
Tâm tình của Sở phu nhân có chút hoảng loạn, miệng lầm bầm:
- Nên làm thế nào cho phải, nên làm thế nào cho phải đây.
Bà ta đột nhiên nói:
- Vậy không cần luyện công phu này nữa, chắc cũng chẳng có gì đáng ngại.
Ngô An Nhiên nghiêm mặt nói:
- Không thể được, nếu không tiếp tục luyện công phu này, Ngô mỗ tuyệt không dám đảm bảo bệnh tình của tiểu thiếu gia liệu có tái phát lại như cũ hay không.
Tâm tư của Sở phu nhân lúc này loạn cả lên, hai mắt ướt đẫm lệ.
Ngô An Nhiên có chút không đành lòng, vội nói:
- Phu nhân không cần lo lắng quá, Ngô mỗ nguyện đem hết toàn lực tìm đường hóa giải cho tiểu thiếu gia.
Sở phu nhân gắng gượng cười nói:
- Vậy ta xin nhờ toàn bộ vào Ngô tiên sinh, nếu cần người hoặc dược liệu trân quý gì thì cứ mở miệng, nếu làm được Sở phủ nhất định sẽ thành toàn cho ngài.
Ngô An Nhiên khom người cảm tạ, lòng thầm nghĩ, thằng nhãi con, lúc nào sư phụ nhìn ngươi thấy thuận mắt thì đó là lúc ta để cho ngươi cưới vợ.
***
Sở Tranh mang đầy tâm sự ở trong lòng, hắn đi dạo lòng vòng trong vườn, vừa đi vừa đá những hòn sỏi trên đường.
Những năm gần đây hắn đã cố quên việc của kiếp trước để sống một quãng đời vô tư lự, nào ngờ Ngô An Nhiên hôm nay lại quẳng một câu trời đánh, thật khiến hắn lại lo lắng.
Sở Tranh đi tới bên cạnh một cái ao, thở dài một cái rồi ngồi xuống, nhìn đám cá đang bơi trong nước, miệng thì thào tự nói một mình, mùa xuân đã tới, các ngươi cũng đã đến mùa giao phối rồi đó.
Sở Tranh từ ban đầu đến giờ toàn ở chung nhà với Sở phu nhân, chỉ có hai năm gần đây hắn ương nghạnh yêu cầu, muốn đơn độc ngủ riêng một phòng. Sở phu nhân lúc trước luôn coi hắn là một tiểu hài tử, nhưng thấy hài tử cũng đã lớn rồi, cũng cần có khoảng trời riêng tư của mình, liền cấp cho hắn một biệt viện nhỏ trong phủ, lại ngầm chuẩn bị mấy nha hoàn tới hầu hạ hắn.
Tam ca Sở Nguyên của hắn đã sớm âm thầm miêu tả cho hắn rằng trong đám nha hoàn kia, ai đẹp nhất, có bộ dạng động lòng người như thế nào, có…Nói đến đây thì Sở Nguyên lại không nói tiếp nữa, nhưng nhìn vẻ mặt dâm đãng của hắn, Sở Tranh liền hiểu được ý tứ của hắn. Đại ca Sở Hiên lúc nào cũng ra vẻ chính khí quân tử, nên không bao giờ nói những việc này với Sở Tranh, nhưng Sở Tranh thì luôn cho rằng người này khéo ngụy trang, thực không tin hắn ở cùng đám nha hoàn mà lòng không nghĩ loạn bậy.
Sở Tranh vốn lúc đầu có chút hứng thú với việc ở riêng, làm chủ một cõi, có nha hoàn hầu hạ. Nhưng hiện tại coi như biến mất hết, sau này lớn lên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tư vị này thực còn khổ hơn chịu cực hình từ Đại sưu hồn thủ.
Sở Tranh tiện tay ném một cục đá xuống hồ khiến đám cá bị dọa hoảng sợ bơi tản hết ra.
Sở Tranh lười biếng ưỡn lưng một cái, ở đây thật buồn chán, không bằng đi ra ngoài dạo chơi một chút.
Hắn lười đi về phía cửa chính của Sở phủ nên trực tiếp chạy đến bên cạnh bức tường vây xung quanh phủ, đầu ngón chân nhún một cái, vận lực bắn vụt lên, khi tới ngang phía trên tường thì vỗ một cái lên đó, mượn lực tung người bay qua phía bên kia.
Sở Tranh ở giữa không trung thầm nghĩ, “có võ công cũng thật tốt a.”
Nhưng ngày hôm nay đúng là ngày lão thiên định trước những rắc rối cho hắn, Sở Tranh vừa rơi xuống đất liền đụng ngay một người đang gánh quanh gánh, bị Sở Tranh đụng tới, nước ở đâu bắn lên tung tóe, khiến hắn phải bật người nhảy về phía sau.
Người mang quang gánh kia cũng chật vật mãi mới đứng vững được, người bị nước bắn ra làm cho ướt sũng, nổi giận mắng:
- Tiểu tử khốn kiếp không có mắt nào…
Sở Tranh vừa nghe thanh âm này liền cảm thấy quen tai, khi nhìn lại thì bật thốt:
- Trương Đắc Lợi.
Trương Đắc Lợi hoảng sợ khôn cùng:
- Tiểu thiếu gia.
Nói xong hắn vội bước lên phía trước dùng áo lau lau trên người Sở Tranh:
- Tiểu thiếu gia của ta, ngươi như thế nào lại bất thình lình từ trên tường cao nhảy xuống thế?
Sở Tranh không để ý tới câu hỏi của hắn, nhấc vạt áo lên vẩy vẩy:
- Ngươi gánh cái gì vậy? Thiếu chút nữa làm bỏng chết ta.
Bỗng nhiên hắn ngửi được một mùi vị quen thuộc:
- A, là đậu hoa của gia đình ngươi.
Trương Đắc Lợi có chút xấu hổ đáp:
- Đúng vậy.
Sau khi Trương Đắc Lợi lên làm quản sự của Sở phủ liền phụ trách vấn đề áo cơm của cả phủ. Chẳng bao lâu sau, Trương Đắc Lợi lấy việc công làm việc tư, đem đậu hoa thê tử Tiểu Hồng bán ở bên ngoài đem vào trong phủ để mọi người nếm thử. Không ngờ Sở lão phu nhân và Sở phu nhân ăn xong đều kêu lên tán thưởng, vì vậy mà “Hồi vị đậu hoa” của Tiểu Hồng đã trở thành thực vật không thể thiếu được. Sở Tranh nhân lúc cao hứng lại viết lên những gánh đậu hoa đem vào trong phủ dòng chữ “Chuyên cung cấp cho Sở phủ”. Thế là, chẳng mấy ngày sau, hầu như cả Bình Nguyên thành đều biết đến “Hồi vị đậu hoa điếm”, khiến sinh ý của quán trở nên cực kỳ tốt. Trương Đắc Lợi thấy vậy vội vàng gọi mấy người anh em bà con từ huyện Thanh Bình vào thành Bình Nguyên hỗ trợ, mở mấy chi nhánh bán đậu hoa trong thành. Hiện nay Trương Đắc Lợi hắn vừa là Trương quản sự trong phủ của Sở gia, vừa là Trương lão bản của Bình Nguyên thành, nhưng thỉnh thoảng vẫn đích thân gánh đậu hoa ra vào trong phủ.
Sở Tranh nói với Trương Đắc Lợi:
- Thật không ngờ lại làm đổ đậu hoa của nhà ngươi, để ta đền hết cho.
Trương Đắc Lợi nghe xong, sợ quá vội nói:
- Tiểu thiếu gia, không cần đâu, không cần đâu, ta thế nào lại đòi tiền của ngươi chứ.
Sở Tranh tìm kiếm toàn thân cũng không thấy một đồng tiền nào, chắc lúc nãy mình vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài chơi nên quên không mang theo tiền. Hắn nghĩ một lúc rồi nói:
- Cũng được, đậu hoa của nhà ngươi đã đưa đến Sở phủ được bốn năm năm rồi, cũng rất ngon, lần này coi như ta đã ăn hết chỗ đậu hoa này là được, cứ tính toán vào sổ sách trong phủ cho ta.
Hắn không đợi Trương Đắc Lợi trả lời, liền nói:
- Được rồi, nhớ kỹ, sau khi về phủ không được nói đã thấy ta ở bên ngoài, bằng không ta sẻ xử lý ngươi.
Trương Đắc Lợi cả kinh, vội vã lên tiếng đáp ứng. Vị tiểu thiếu gia này là tiểu ma tinh trong phủ, nếu hạ nhân mà tốt thì hắn cũng không làm gì quá đáng, nhưng nếu hắn nhìn không vừa mắt ai đó thì số phận người đó sẽ thê thảm a.
Sở Tranh phất tay một cái rồi nói:
- Được rồi, không cùng ngươi nói nữa, ta đi đây.
Sở Tranh tìm đến một nhánh sông sạch, đem những vết bẩn trên người rửa sạch rồi vận nội công, đưa tay vuốt qua vuốt lại quần áo từ trên xuống dưới mấy lần, toàn thân chẳng mấy chốc khô ráo như mới là.
Sở Tranh nhìn ngắm lại mình một chút, cảm thấy hài lòng than một câu, “biết võ công cũng hay a”, nói xong liền chạy về phía Sướng Xuân viên.
Trong khu vườn của Sướng Xuân viên đã có mười mấy đứa trẻ tốp năm tốp ba vui đùa với nhau, vừa thấy Sở Tranh đến, tất cả đều tụ lại một chỗ.
Hai người ca ca Sở Hiên và Sở Nguyên của Sở Tranh đã thành niên, Sở Danh Đường gia giáo rất nghiêm, không để hai người họ ở trong Bình Nguyên thành chơi bời lêu lổng mà đem hai người họ đến Nam tuyến đại doanh tham gia quân đội để rèn luyện. Hai người này cũng không chịu thua kém ai, dù sao bọn họ cũng là công tử của thống lĩnh, ba phần công lao báo thập phần, hiện nay hai người họ đã đều là Kiêu kỵ quân giáo úy thống lĩnh ngàn người rồi.
Sở Hiên và Sở Nguyên đi rồi, Sở Tranh tự nhiên thành hài tử vương trong đám trẻ con của Bình Nguyên thành. Đã thế, Sở Tranh hắn còn bạo gan hơn hai ca ca của hắn, thường dẫn đám con nít dạo chơi trên đường lớn của Bình Nguyên thành, không ít lần gây hấn với đám du côn lưu manh trong thành, nhưng đám du côn này cũng biết cái nhóm tiểu tổ tông này tuyệt không thể đụng vào được. Chẳng cần đến Thái thú đại nhân, chỉ cần thành thủ đại nhân giận dữ, đem bốn cửa thành đóng lại rồi phái quân lung bắt thì có bay cũng khó thoát, cũng do đó mà nhiều lần Sở Tranh đều một mình đánh lưu manh, khiến uy vọng của hắn giữa đám con nít cực kỳ cao.
Bọn con nít vui đùa ầm ĩ một hồi, một đứa chợt nói:
- Các ngươi có nghe người ta nói rằng giữa chúng ta và Nam Tề sẽ xảy ra chiến tranh đó.
Một đứa bé khác lên tiếng:
- Nói bậy, chỉ bằng Nam Tề mà cũng dám đánh Đại Triệu chúng ta ư?
- Ta thì nghe nói, hình như Tây Tần đang chuẩn bị tấn công chúng ta.
- Vậy Đại Triệu của chúng ta chẳng phải đang ở thế quá nguy hiểm hay sao?
Một đứa đột nhiên hỏi Sở Tranh:
- Ngũ công tử, ngươi có nghe được cái gì mới từ chỗ Thái Thú đại nhân không?
Sở Tranh bất ngờ bị hỏi, ngay người trong chốc lát, hắn từ trước hầu như đều ở trong phủ luyện công hoặc đi chơi đùa cùng đám trẻ này, quả thực không biết nhiều lắm về chiến sự, đành hàm hồ trả lời:
- Ta chỉ biết là phụ thân đại nhân đã tới Nam tuyến đại doanh gần bờ sông đã một tháng rồi mà chưa từng trở về.
Bọn con nít mồm miệng như chợ vỡ bàn tán với nhau:
- Sở đại nhân mà đi lâu như vậy thì xem ra sắp có chiến tranh a.
Trong lòng Sở Tranh chợt nháy động, loại chiến tranh quy mô lớn bằng vũ khí lạnh này hắn chưa từng được nhìn qua. Mặc dù ở kiếp trước có xem một số phim truyền hình cổ trang về lịch sử hoặc kiếm hiệp, dạng như “Tam Quốc diễn nghĩa” với Quan Vũ, Trương Phi gì gì đó, đánh trận mà chỉ mang theo có hơn mười người, nếu mà còn sống thì chắc mấy vị đó đã tức giận chém chết mấy tên làm phim vẽ hươu vẽ vượn kia rồi. Trở về với thực tại, hơn mười vạn đại quân tung hoành ngang dọc tại Bình Nguyên quận, thực là một quang cảnh hùng tráng a.
Hắc hắc, mình nhất định phải ngó qua một lần mới thỏa. Dù sao thì lão ba cũng là vị quan to nhất tại tiền tuyến, nếu mình thông minh tháo vát một chút chắc cũng không có gì nguy hiểm, hơn nữa lại có một ít võ công phòng thân. Mình chỉ cần tới đó thì sẽ có biện pháp lưu lại, phụ thân mặt lạnh nhưng tâm lại hiền từ, ngươi như thế rất dễ bị đánh lừa, so với mẫu thân còn dễ hơn nhiều.
Nhưng cái khó nhất vẫn là làm thế nào tới được đó, mình lại không biết đường, mà đường đến đó cũng không phải là thành trấn người đông như châu chấu, không biết thì đi tới hỏi, phía ngoài Bình Nguyên thành chính là mấy trăm dặm đường hoang tàn vắng vẻ, nếu lạc đường thì khá phiền phức a.
Sở Tran hướng bọn con nít hỏi:
- Các ngươi có biết Nam tuyến đại doanh tại bờ sông đường biên cách chúng ta bao xa không?
Một đứa liền đáp:
- Nghe cha ta nói, đại khái là khoảng ba trăm dặm gì đó.
Sở Tranh có chút yên tâm, ba trăm dặm cũng không phải là xa lắm, cũng chỉ vào khoảng 100 km là cùng, nếu mình mà lái xe ô tô chắc chưa đến một tiếng đã tới nơi. Nhưng nếu đi xe ngựa, Sở Tranh lẩm nhẩm trong bụng, ít nhất cũng hai ngày.
- Có ai biết đường đến đó không?
Bọn con nít ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đại đa số bọn chúng hầu như còn chưa ra khỏi Bình Nguyên thành bao giờ, làm sao mà biết đường đến đại doanh được chứ?
Một đứa lại hỏi:
- Ngũ công tử, phải chăng ngươi muốn lén đi đến đó?
Sở Tranh nói:
- Ai nói, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi.
Hắn đột nhiên trừng mắt:
- Ngươi có biết đường không, nếu không biết thì khôn hồn ngồi xuống.
- Ngũ công tử, ngươi đi hỏi các đội xe ra vào trong thành xem sao? Khẳng định trong đám xa phu cũng có kẻ biết đường.
Sở Tranh ngẫm lại thấy đúng, liền đứng lên nói:
- Được rồi, cac ngươi cứ vui chơi tiếp đi nha. Ta có việc một chút.
Sở Tranh tới nơi tập kết của các đội xe ngựa, muốn thuê một chiếc xe. Đáng tiếc hắn bình thường hay xuất đầu lộ diện ở khắp Bình Nguyên thành, Sở Tranh thì không biết một người nào ở đây nhưng bọn họ lại biết hắn, tiểu thiếu gia của Thái Thú phủ. Cho nên, vừa nghe Sở Tranh nói muốn thuê xe đi ra khỏi thành thì kẻ nào kẻ nấy mặt mũi trắng bệch, đầu lắc như con quay, hối hối hả hả từ chối rồi đưa Sở Tranh ra ngoài cửa, tuyên bố hôm nay nghỉ việc không làm ăn gì nữa.
Sở Tranh ủ rũ đi trên đường, xem ra tuổi quá nhỏ cũng là một chuyện phiền toái a.
Vận mệnh xui xẻo của hôm nay tựa hồ còn chưa muốn tha cho hắn, bất chợt từ phía sau vang lên một trận vó ngựa. Sở Tranh giật mình, vội tránh sang một bên, nào ngờ chiêc xe ngựa kia phóng nhanh quá, chạy sát sạt bên người hắn, “xoạt” một tiếng, áo của hắn mắc phải cái gì đó bị kéo rách toang ra.
Chiếc xe ngựa dừng lại, một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi đầu đầy mồ hôi chạy tới, lắp bắp nói:
- Vị thiếu gia này, thật xin lỗi, con ngựa khốn kiếp của tiểu nhân hôm nay bỗng nhiên dở chứng.
Sở Tranh lại không có chút tức giận nào, nhìn vào vẻ mặt kinh hoảng của thiếu niên kia, cười cười nói:
- Không có gì cả, là ta đi đường không cẩn thận thôi.
Hắn vừa nói vừa quan sát chiếc xe ngựa một chút, thấy trên xe chất đầy củi lửa, con ngựa kéo xe thì gầy còm, da bọc xương.
Sở Tranh hỏi:
- Ngươi từ đâu tới?
Thiếu niên kia sửng sốt trong chốc lát rồi trả lời:
- Tiểu nhân là thôn dân ở dưới Tiểu Thanh Sơn ngoài thành, vào trong thành bán củi kiếm sống.
- Tiểu Thanh Sơn có xa nơi đây không?
- Cũng xa ạ, đại khái một trăm dặm gì đó.
Sở Tranh liền hỏi tiếp:
- Ngươi có biết đường đến Nam tuyến đại doanh ở phía bờ sông không?
Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi đáp lời:
- Tiểu nhân đã từng hai lần đi qua nơi đó rồi.
Sở Tranh gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Xe củi này nếu bán hết thì ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?
- Đại khái được mười đồng tiền.
- Được rồi, ngươi ngày mai chờ ta ở đầu phố phía trước, chở ta đi tới đại doanh phía bờ sông, ta cho ngươi hai xâu tiền.
Thiếu niên kia cả kinh, hai xâu tiền có thể khiến gia đình hắn có cái ăn trong một năm, vội nói:
- Thiếu gia à, ngươi nói thật ư?
Sở Tranh cười nói:
- Đương nhiên là thật rồi, ra khỏi thành liền cho ngươi một xâu tiền, sau khi tới đại doanh liền giao cho ngươi xâu thứ hai.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói:
- Được rồi, đống củi này ngươi không được bán đi nữa, ngày mai dẫn ta ra khỏi thành.
- Thiếu gia, vì sao lại vậy?
Mặt Sở Tranh trầm xuống:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần nghe lời thiếu gia ta là được rồi.