Bác Cổ và Nhậm Thanh Phong nói về lai lịch của ngọc bội, cuối cùng suy nghĩ một chút, sau đó mới từ từ nói:
- Nếu ân công phó thác cháu cho lão phu, lão phu sẽ không bàng quan. Nếu sau này cháu không có tính toán gì thì cứ ở lại nơi này làm thư đồng cho lão phu là được rồi, hơn nữa, mỗi ba năm sẽ có một cuộc thi, cháu cũng có thể tham gia. Nếu muốn báo thù, lão phu sẽ phái hai hộ viện võ sư dạy cho cháu một ít quyền cước công pháp. Còn về phần cừu nhân của cháu là ai thì ta muốn chính cháu tự đi điều tra lấy. Nếu cháu không muốn ở đây với lão phu thì lão phu cũng không miễn cưỡng, ta có thể cho cháu một ít ngân lượng để mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.
- Đa tạ đại nhân!
Nhậm Thanh Phong trả lời. Hắn cũng không hề dị nghị với quyết định của lão, dù sao, hắn cũng chỉ là một hài tử mười mấy tuổi, nếu cứ lưu lạc bên ngoài thì sợ vĩnh viễn cũng không thể báo thù được.
Bác Cổ nghe xong cũng gật đầu, sau đó sai tên người người hầu đưa Nhậm Thanh Phong đi xuống. Mà đối với Nhậm Thanh Phong thì cuộc sống mới của hắn bắt đầu từ đây. Nói là thư đồng, kỳ thật, bình thường cũng chẳng có chuyện gì, chỉ thường đọc sách, luyện quyền mà thôi. Ngẫu nhiên còn có thể tâm sự với Bác đại học sĩ một chút.
Bác đại học sĩ tuy là một quan văn không nhỏ, nhưng do đương kim hoàng thượng trọng võ khinh văn, cho nên, bình thường thì cũng không có chuyện gì, ngoại trừ hàng ngày lâm triều thì chủ yếu đều ở nhà. Rất ít đi ra ngoài xã giao. Mà bởi vì hắn không cưới vợ, cho nên không có con nối dõi. Do đó, hắn đỗi đãi với một tên hài tử như Nhậm Thanh Phong cũng tương đối tốt.
Cuộc sống yên lặng như vậy, đảo mắt đã qua sáu năm. Nhậm Thanh Phong đã đậu cử nhân ở năm thứ sáu. Mặt khác, hắn cũng thường xuyên luyện quyền với võ sư, tuy không phải là giang hồ hảo thủ, bất quá thân thể lại luyện rất tốt, nhìn kỹ cũng đã là một thanh niên nhanh nhẹn.
Trong sự sinh hoạt bình lặng này, Bác đại học sĩ cũng già đi. Vốn chỉ hơn năm mươi, bởi vì thường xuyên đọc sách, không rèn luyện thể lực khiến thân thể suy nhược, thường xuyên sinh bệnh. Rốt cục, khi Nhậm Thanh Phong đậu cử nhân thì bị Bác đại học sĩ cũng vì bệnh quá nặng mà mất đi.
Tin tức này đối với cuộc sống bình lặng của Nhậm Thanh Phong tựa như một hòn đá tạo nên ba đào hải lãng. Đầu tiên, do Bác Cổ không có hậu nhân, cho nên sau khi chết, phủ đệ bị triều đình thu hồi để sử dụng vào việc khác. Người hầu cũng tự giải tán, ngay cả tư gia vốn ít ỏi cũng bị triều đình thu vào ngân khố. Cho nên, sau này Nhậm Thanh Phong chỉ còn cách tự lực mưu sinh.
Lại nói, sáu năm sống bình lặng cũng khiến tâm linh bị thương sâu sắc của Nhậm Thanh Phong khôi phục không ít. Mà hiện nay, Bác Cổ đã ở cùng mình mấy năm, vừa là thầy vừa là bạn lại qua đời. Tâm linh của Nhậm Thanh Phong cũng chịu đả kích không nhỏ. Bất quá, Nhậm Thanh Phong đã không còn là nam hài nhỏ bé, yếu ớt của năm đó. Loại cuộc sống cô độc, không liên quan, vướng bận này cũng không quá xa lạ.
Tất cả chuyện này, tựa hồ cũng không phải biến hóa lớn nhất. Vốn Nhậm Thanh Phong định làm theo nguyện vọng của Bác Cổ là đến Lại bộ trình diện, sau đó sẽ sống ở khách điếm, chờ nhiệm vụ. Dù sao ở Đại Yến, cử nhân có thể làm tiểu quan, nhưng cũng phải chờ có chỗ trống mới được.
Nhưng mà chuyện tình không tưởng được lại xảy ra đúng lúc này. Chính chuyện này đã cải biến vận mệnh của Nhậm Thanh Phong sau này. Khi hắn đang sửa sang lại di vật của Bác Cổ trong thư phòng. Trong một hộp sách bị khóa lại, hắn phát hiện một phong thư. Mà phong thư này lại muốn gửi cho hắn, nhưng không biết tại sao, Bác Cổ lại thu lại. Cho dù trước khi chết cũng không nói với hắn một câu.
Càng khiến Nhậm Thanh Phong khiếp sợ, căm giận là nội dung của bức thư này, đó chính là chân tướng của vụ huyết án nơi thôn nhỏ. Khi Nhậm Thanh Phong đọc bức thư này thì nội tâm của hắn ầm ầm nổi sóng. Những cách nhìn trước kia đều bị thay đổi hơn phân nửa, đồng thời, hắn cũng biết chân tướng của sự tình năm đó.
Triều đình dẹp loạn dân Tây Chu, nhưng lại thi hành ở cả những thôn xóm xung quanh. Mà thôn nhỏ của Nhậm Thanh Phong lại nằm trong phạm vi đó. Mà đầu sỏ của chuyện này chính là đương kim Hoàng Thượng, cùng với tướng quân Thiết Như Sơn thống lĩnh mười vạn kỵ binh. Đương nhiên có thể nói là cả vương triều Đại Yến.
Kỳ thật, năm đó khi Bác Cổ nghe Nhậm Thanh Phong kể lại thì hơi suy đoán một chút là biết được sự thật. Ngày Thiết Như Sơn nhận chỉ, lại căn cứ vào ngày xuất binh, cùng với tình huống của thôn nhỏ thì dễ dàng đoán ra được.
Huyết cừu này, đừng nói là Nhậm Thanh Phong, cho dù là Bác Cổ cũng không thể làm gì được. Cho nên Bác Cổ mới để Nhậm Thanh Phong tự mình điều tra. Mặt khác, vì phòng ngừa Nhậm Thanh Phong bị triều đình truy đuổi, vừa giấu giếm chân tướng, vừa cho phép Nhậm Thanh Phong học một chút công phu để bảo vệ mình.
Sáu năm trước, phong thư này đã sớm viết xong, trải qua bao đắn đo do dự, cuối cùng, Bác Cổ cũng không đưa nó cho Nhậm Thanh Phong. Bây giờ chết vì bệnh, Bác Cổ coi như triệt để buông một kiện tâm sự. Nhưng thiên ý vô thường, cuối cùng, phong thư này cũng bị Nhậm Thanh Phong phát hiện.
- Ha ha, sao lại là sơn tặc! Tại sao lại có thể là sơn tặc đây? Sơn tặc sẽ giết người mà không cướp đồ sao? Sơn tặc sau khi giết người lại hủy thi diệt tích sao? Ta thật là ngu ngốc! Lại từng muốn khảo thủ công danh, báo đáp triều đình! Còn si tâm vọng tưởng cha mẹ còn chưa có chết! Nếu không có trận mưa kia, chỉ sợ ngay cả một nửa thân thể của ta cũng không còn. Vì lão tiên sinh luôn yêu thương ta nên mới xuất thủ cứu giúp, nếu không có lão tiên sinh chỉ sợ bây giờ ta chỉ là một khối thi thể a. Khang Đế, Thiết Như Sơn! Ta và các ngươi không chết không thôi! Ha ha…
Nhậm Thanh Phong xem hết bức thư, cuối cùng tỉnh lại trong bi phẫn, cả người run rẩy, cực giận mà cười, ngửa đầu tự nói. Mà càng nói, cảm xúc càng thêm kích động, cuối cùng, ngay cả tròng mắt cũng chảy ra máu tươi, thanh âm càng ngày càng lớn.
Giờ khắc này, nhiệt huyết trong cơ thể mười sáu tuổi của Nhậm Thanh Phong lại sôi trào, thiêu đốt. Mà khi Nhậm Thanh Phong lớn tiếng nói mấy câu đó thì.
- Rầm!
Có âm thanh từ ngoài cửa truyền lại, sau đó một chuỗi bước chân dần dần rời đi. Nhậm Thanh Phong trong thư phòng lúc này mới phát hiện do mình quá kích động, không thể khống chế cảm xúc, vừa rồi những tiếng thét đó đã bị người khác nghe được.
Người vừa rời đi là vì nghe được ngôn ngữ phản loạn của Nhậm Thanh Phong, cho nên bị kinh sợ. Trong khi vội vàng rời đi lại vô tình đụng phải bình hoa đặt ở cửa thư phòng, bởi vậy mới phát ra âm thanh kinh động đến Nhậm Thanh Phong.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vì thế, không để ý trên người đột nhiên toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Nhanh chóng thu lại bức thư, chạy nhanh ra thư phòng, đuổi theo người vừa ly khai. Lúc này, mười năm khổ luyện của Nhậm Thanh Phong cũng có tác dụng, chỉ vài bước liền đuôi theo người hầu đang chạy trốn ở hành lang phía trước.
- Cứu mạng a! Có phản…
Người hầu không biết võ công, thấy Nhậm Thanh Phong đuổi theo thì hoảng sợ hét lớn. Mà lúc đó, hắn lại mất đi cơ hội sinh tồn.
- Hừ, đừng bảo ta độc ác, nếu để ngươi đi, chỉ sợ ta sẽ phải chết ngay lập tức!
Trong đầu Nhậm Thanh Phong hiện lên ý niệm như thế, sau đó đâm một đao từ sau lưng người hầu, xuyên thẳng qua trái tim. Khi tên hầu chưa kịp nói hết thì đã bị một đao kết liễu.
Lần đầu tiên giết người, hơn nữa là một hạ nhân mà mình đã thấy vài lần. Nhậm Thanh Phong nhìn máu tươi đang phun tung tóe, trong ngực khí huyết sôi trào, dạ dày co rút, phun ra hết tất cả những gì có trong dạ dày. Đồng thời, trong lòng hắn càng thêm khủng hoảng. Bất quá, hắn cũng đã gặp chuyện thảm liệt hơn nhiều cho nên rất nhanh đã trấn định lại.
- Phong thiếu gia, có chuyện gì vậy, sao nghe như có người đang hét ở đây?
Từ bên kia tường viện truyền đến âm thanh của một tên hạ nhân. Tuy trước kia Nhậm Thanh Phong là thư đồng, nhưng Bác đại nhân lại đối xử với hắn rất tốt, sau này hắn lại là người có công danh trong người, cho nên hạ nhân trong phủ cứ xưng hô hắn như vậy.
- Làm gì có ai, chắc là ngươi nghe nhầm, ta có chút sách phải đọc, không có chuyện gì trọng yếu thì đừng quấy rầy ta.
Nhậm Thanh Phong nhanh chóng trả lời, tuy phủ đệ mấy ngày nữa sẽ bị thu hồi, nhưng hạ nhân này vẫn theo thói quen mà ly khai, không hề truy vấn.
Nghe tiếng bước chân ở bên kia tường viện từ từ đi xa, tinh thần khẩn trương của Nhậm Thanh Phong cũng được thả lỏng. Hơn nữa, qua biến cố này, tinh thần của hắn cực kỳ mỏi mệt, bất quá, hắn biết bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, thu hồi đoản đao. Kéo tên hạ nhân đã chết này vào một góc nào đó. Sau đó cởi áo khoác dính đầy máu tươi, lau đi vết máu trên đất. Cuối cùng lại ném quần áo đi, làm hết tất cả hắn mới trở về gian phòng của mình.
Thở phào một cái, Nhậm Thanh Phong nhanh chóng thay đồ, đốt đi bức thư, sau đó lại mang theo ngân phiếu mà hắn đã tích cóp trong mấy năm nay. Sau đó ra khỏi phòng với thần sắc bình thường, bước ra khỏi phủ. Mà hạ nhân trên đường thấy Nhậm Thanh Phong đi ra ngoài mà không có gì trên tay thì cũng không nghi ngờ, vẫn đang chuẩn bị cho cuộc sống mới.
Cưỡi trên con ngựa mới mua được, quay đầu lại nhìn thành trì cổ lão, thủ vệ sâm nghiêm. Nhậm Thanh Phong thở dài một tiếng, sau đó vung roi quất ngựa, chạy như như bay trên đường. Vẫn như khi hắn một mình vào đây, một mình ly khai địa phương mà hắn đã sống sáu năm trời.
Tiền đồ ra sao, hắn không biết, nhưng chỗ này hắn không nán lại được. Bởi vì, những người đó sớm muộn gì cũng phát hiện cỗ thi thể kia, sau đó sẽ hoài nghi mình, lúc đó sẽ không khó khăn để điều tra ra thân phận của mình. Ở đó, chờ đón mình chỉ có quan phủ và đại lượng bộ khoái.
Về phần nhiều người thì nhiều ánh mắt, những người có học trong phủ sắp bị triều đình thu lại, muốn hủy thi diệt tích sạch sẽ thì mình không làm được, phiêu lưu cũng quá lớn, tuy đã thu thập qua loa, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian. Mặc dù hiện tại Đại Yến khắp nơi nổi lên họa loạn, không hề an bình, nhưng triều đình lại cực kỳ nghiêm khắc khi điều tra những vụ án giết người. Nói lại, nếu cứ ở đại đô thì chuyện báo thù cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.
Đối mặt với cừu nhân có thế lực khổng lồ như Khang Đế, muốn báo được huyết cừu thì chỉ có cách đề cao võ công của mình trở thành cao thủ nhất lưu trong giang hồ, mà hôn nay, ngoài thanh đoản đao bên mình, cũng nói lên rằng, nếu mình không có chút công phu, chỉ sợ hiện tại đã bị quan phủ bắt được. Đến lúc đó người chết là mình chứ không phải là tên hầu kia.