Lâm Vũ vẫn chưa rời khỏi Huyền Thanh Cung, chàng quyết định đi đến quảng trường đợi Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y hai người. Tại trung tâm quảng trường, bức tượng bạch ngọc của Hoàng chân nhân vẫn kiêu hãnh đứng trước gió, dáng bộ tiên phong đạo cốt, mang khí phách của vị tổ sư sáng lập một phái.
“Lâm thiếu hiệp, không biết còn nhớ tại hạ không?” Người đi đến hỏi chuyện là một thanh y thiếu niên, mi vũ lộ xuất thần thái chứng tỏ tu vi bất phàm. Lâm Vũ vừa nhìn đã nhận ra người này, chính là người lúc trước đã đưa ba người Lâm Vũ rời khỏi Ngọc Giám động phủ, La Thế Hoành, môn hạ đệ tử của Giang Hàn trong Thủy Động viện của Huyền Thanh cung.
Lâm Vũ cười đáp: “A, nguyên lai là La thiếu hiệp, tại hạ Lâm Vũ, bái kiến La sư huynh”
La Thế Hoành vội đáp: “Xin đừng khách khí, nhìn Lâm thiếu hiệp nhàn hạ như vậy xem ra đệ tam khảo nghiệm hôm nay đã dễ dàng quá quan”
Lâm Vũ liền bộc bạch: “Không giấu gì sư huynh, khảo nghiệm hôm nay quả thật cổ quái, ta chỉ nhớ rõ vừa rồi lúc tiến vào trong huyễn điện, chợt thấy trước mắt tối sầm, não trí tự nhiên trống rỗng, vừa hốt hoảng đã thấy ánh sáng xuất hiện trở lại, sự tình dường như chỉ trong một khoảnh khắc, vậy mà lúc rời khỏi huyễn điện trở ra thì nén hương bên ngoài không ngờ đã cháy hơn phân nửa. Không biết La sư huynh có nắm được nguyên cớ của việc này không?”
La Thế Hoành cười nói: “Lâm thiếu hiệp, ngươi còn chưa gia nhập môn phái ta, đương nhiên là chưa biết được điểm ảo diệu của Trần Duyên huyễn điện này rồi. Nguyên là bên trong huyễn điện có chứa một bộ trận pháp thần kỳ, do Tiêu Chánh chưởng môn đương nhiệm của bổn phái kiến lập. Ngay khi tiến nhập nội điện, tâm thức lập tức phát sinh huyễn tượng, lúc này tâm cảnh sẽ tái hiện lại những chuyện trọng biến mình đã trãi qua, nếu người tâm chí không đủ kiên định, một khi phát sinh huyễn tượng, bản thân sẽ bị hãm sâu trong ấy, không còn nhận biết thời gian trôi qua, rất khó tự thoát ra được. Vả lại một khi ra khỏi trận này, những chuyện phát sinh trong trận sẽ lập tức quên hết”
Lâm Vũ nghe vậy cả kinh, khó trách vừa rồi lúc ở trong huyễn điện, phảng phất thời gian chỉ là một sát na, vậy mà lúc xuất điện, cây nhang đã cháy mất một nữa, trận pháp này quả nhiên huyền diệu. Chỉ tiếc một điều, ra khỏi trận thì không còn nhớ được những sự tình mình mới trãi qua, bằng không, có lẽ ít nhiều gì cũng biết được một ít manh mối liên quan đến thân thế của chính mình.
Bây giờ, Lâm Vũ lại cảm thấy ngầm lo cho Vương gia huynh muội bọn họ, hai người đã phải trãi qua những biến cố quá bi thống, nếu tâm chí không đủ kiên định, thật là khó để thông qua huyễn điện này. Đặc biệt là Chỉ Y, tiểu nữ này vốn đã đa sầu đa cảm, khảo nghiệm hôm nay đối với nàng quả thật bất lợi, không biết sẽ thế nào đây.
La Thế Hoành thủ lễ: “Lâm thiếu hiệp, tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, không tiện ở lâu, ta chúc thiếu hiệp ngày mai khảo nghiệm cuối thuận lợi thông qua, trở thành môn hạ đệ tử của Huyền Thanh cung, khi đó nhất định chúng ta sẽ đàm đạo lâu”
Lâm Vũ hồi đáp: “Đa tạ La sư huynh, chúng ta sau này sẽ nói chuyện”
La Thế Hoành rời đi, ra khỏi sơn môn rồi trong lòng vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, Lâm Vũ này vẫn chưa là môn hạ đệ tử của Huyền Thanh cung, sao trên người lại tán phát khí tức hình thái thế nào lại rất giống với Huyền Thanh cung tâm pháp của bản phái, hắn một mạch vượt qua ba cửa khảo nghiệm, đến tu vi của sư phụ và các vị sư bá, như thế nào không biết, sao vẫn không phát hiện được ẩn tình. Sự việc này thật có chút kỳ quặc.
Đợi chừng thời gian khoảng ba nén hương, cuối cùng Lâm Vũ cũng thấy thân ảnh của Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y hiện ra trước mắt, Lâm Vũ vội chạy nhanh tới cấp vấn: “ Vương huynh, Chỉ Y muội muội, qua hết rồi chứ?”
Nào ngờ, Vương Dật Phàm buột miệng cười khổ, cuối đầu thở dài không nói, Vương Chỉ Y thì cau mày, trông thần tình càng ảm đạm hơn.
Lâm Vu hốt hoảng vội la lớn: “ Không lẽ hai người đã…”
Lòng hắn lúc này tự nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng, nhớ lại những sự việc mình cùng hai người bọn họ trãi qua từ lúc quen biết nhau tại tửu lâu đến nay, dưới Cực Thiên nhai ba người đồng tâm, Ngọc Giám động phủ cùng nhau tương trợ, dạ chiến tam ma nhân Phệ Huyết đường, có thể nói đã là đồng sinh cộng tử, hoạn nạn có nhau, cùng một mục đích, không gì xoay chuyển, vậy mà bây giờ nếu chỉ mình mình bái sư thành công làm sao không cảm thấy hụt hẫng được.
“Hi…Hi…! Ca ca, người xem bộ dạng thiểu não của Lâm đại ca kìa, quả là thú vị!”
Vương Chỉ Y rốt cuộc cũng không nhịn nỗi, cười lớn thành tiếng.
“Muội muội đáng trách, đều muội bày ra cả, bảo là muốn trêu Lâm Vũ một phen, hại ta hùa với muội làm chuyện xấu” Vương Dật Phàm vừa nói vừa ra vẻ nghiêm trang, làm Vương Chỉ Y cười vang kiều mị.
“A! Không ngờ là hai người các người cố tình chọc ta!”
Lúc này, Lâm Vũ tuy bị hai người hí sái, vậy mà chẳng những không bực mình mà ngược lại, trong lòng cảm thấy hoan hỷ không thôi, cảm giác nhẹ nhõm vì bỏ được tấm đá lớn đè nặng trong lòng nãy giờ. Nếu Vương gia huynh muội không qua được khảo nghiệm, tất sẽ không có nhã hứng để trêu chọc hắn, khẳng định là hai người bọn họ đã thuận lợi quá quan, lập tức vui vẻ nói: “Thật tốt quá, ta biết tu vi hai người đều cao hơn ta, ta tệ như vậy còn có thể quá quan, lý nào các người thất bại được?”
Vương Dật Phàm thấy Lâm Vũ khiêm nhượng như vậy liền nói: “Lâm huynh không cần quá khiêm nhường, huynh tuy vẻ ngoài đôn hậu, nhưng ta biết huynh tâm cảnh vô cùng cẩn trọng, gọi huynh là người khôn giả dại thật chẳng sai” Dừng một lúc, Vương Dật Phàm lại nói: “Đêm qua, bị ba ma nhân kia lén vây kích, huynh tuy sớm biết được, nhưng lại quyết định một mình chạy trốn, rõ ràng là sợ tu vi của ma nhân quá cao, sẽ liên lụy đến huynh muội bọn ta. Hơn nữa, thời gian tu hành của huynh rất ngắn, nhưng lại tiến bộ thần tốc, đêm qua nếu không phải huynh bất ngờ thi triển tuyệt học làm trọng thương tên phó đường chủ của Phệ Huyết đường, e là cả ta và muội muội đều không có cơ hội còn được đứng đây hôm nay.”
Lâm Vũ mặt ửng đỏ, ngượng nói: “Đêm qua, nếu không có hai người tương trợ, ta khẳng định không phải là đối thủ của bọn ma nhân kia, bất quá, không ngờ Băng Tâm quyết kết cùng lại lợi hại như vậy, cũng là vượt ra cả sự định liệu của ta”
“Băng Tâm quyết! Đạo pháp huynh thi triển đêm qua là Băng Tâm quyết? Nhưng mà độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung này chính là Băng Tâm quyết!” Vương Dật Phàm giật mình kinh hô, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Lâm Vũ cũng ngạc nhiên không kém, nguyên lai Băng Tâm quyết lại là Huyền Thanh cung đích đạo pháp, vội hỏi: “ Vương huynh, người thế nào mà biết được rằng Băng Tâm Quyết này là đạo pháp của Huyền Thanh cung?”
Vương Dật Phàm mới giải thích: “ Băng Tâm quyết vốn là độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung, uy lực vô cùng, tại tu chân giới cơ hồ không ai không biết. Nghe nói rằng, Pháp Quyết này là do Hoàng chân nhân, tổ sư lập phái của Huyền Thanh cung sáng tạo ra, cho đến tận bây giờ, chỉ có các nhân vật trưởng lão, viện trưởng của Huyền Thanh cung mời có thể tu luyện, các môn hạ đệ tử bình thường nếu không có thiên tư cực cao sẽ không có cơ may học được”.
Lâm Vũ trong lòng thầm nghĩ: Những ngày tháng này, mình nỗ lực tu hành, vượt qua từng khảo nghiệm, cũng là không ngoài mong muốn gia nhập Huyền Thanh cung, trở thành môn hạ đệ tử, không ngờ, mình hữu duyên lại được truyền thụ chính là độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung. Lâm Vũ lúc này rất muốn gặp lại Trương Tam Đạo, lão đạo này nhìn mình lớn lên, còn truyền thụ tu chân tâm pháp cùng Băng Tâm quyết, xem như đã là sư phụ của mình. Nếu Trương Tam Đạo là người của Huyền Thanh cung, vậy xem ra mình sớm đã là đệ tử của họ rồi? Tuy nhiên, Trương Tam Đạo thân phận thần bí, đến không thấy hình, đi không để bóng (Lai vô ảnh, khứ vô tung), hiện tại còn không biết người còn đang ngao du nơi nào.
Lâm Vũ liền mang chuyện làm sao mình có được Băng Tâm quyết ra kể cho hai người. Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y trong thâm tâm đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ, những trãi nghiệm của anh chàng Lâm Vũ này quả là có chút kỳ dị.
Ba người vừa đi cừa chuyện trò, thoáng chốc đã đến dưới chân núi Huyền Thanh cung, Lâm Vũ chợt nhớ ra, vẫn còn một chuyện chưa rõ, liền truy hỏi: “Àh, Vương huynh, Chỉ Y muội muội, vừa rồi không biết hai người làm thế nào thông qua được Trần Duyên huyễn điện vậy?”
Vương Chỉ Y nghe vậy mau mảy cướp lời: “Chuyện này thật không đơn giản, là nhờ thổi sáo!”
“Thổi sáo?” Lâm Vũ gãi đầu, sự tình thật khó hiểu.
“ A a, ca ca ta không được như nhà ngươi! Vốn gọi là huyễn điện, đã nghĩ đến khả năng có thể liên quan một chút đến huyễn cảnh, thêm nữa, trông thấy vẻ mặt đờ đẫn của ngươi sau khi quá quan, thần thái như muốn nói gì đó lại thôi, lúc này đã đoán được bảy tám phần điểm huyền diệu của đại điện, Cây Tiên Âm địch của ca ca ta vốn chẳng những có thể khiến tu chân giả nhanh chóng khôi phục linh khí mà còn có công hiệu ổn định tâm thần. Do đó, ca ca ta trước khi bứơc vào huyễn điện, liền lấy Tiên Âm địch thổi lên, nên sao bị huyễn tượng quấy nhiễu được? Sau khi ca ca ta quá quan, liền đưa Tiên Âm địch giao lại cho ta, đơn giản chỉ là như vậy”
Lâm Vũ không khỏi cười khổ, huynh muội nhà này hai người đều quả thông tuệ, nếu mang mình ra so sánh với họ, thật chẳng khác gì là một gã đầu gỗ. Chỉ là lúc này trong lòng hắn vẫn còn mang một nghi vấn, hai người bọn họ nhờ có cây sáo của Dật Phàm mà dễ dàng quá quan, còn mình, rốt cuộc thế nào lại quá quan được đây?
Hết chương 22.