Trăng khuyết như lưỡi liềm.
Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ vùng lân cận Lạc Dương đang có một luồng sáng rực rỡ đỏ chói bay lượn qua lại tại không trung, linh động biến ảo.
Luồng sáng như có linh tính, sau khi lại xoay quanh thêm ba vòng mới quay trở lại trong tay Kỷ Nhược Trần, hiện ra hình dáng thật sự, nguyên lai chính là Xích Oánh.
-Thế nào hả Vân Phong sư huynh?
Vân Phong tiếp nhận Xích Oánh từ trong tay Kỷ Nhược Trần, lấy ngón tay khẽ vuốt ve lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn, nói:
-Quả nhiên không ngoài sở liệu của các chân nhân, Xích Oánh tuy là do Tử Vi chân nhân tự mình rèn luyện mà thành, có thể so với một thanh bảo kiếm tiên binh, nhưng dù sao không hợp thể tính cùng với chân nguyên của ngươi, phát động lên còn có phần đình trệ. Xem ra có thời gian phải tu luyện lại một pháp khí bản mệnh thôi.
-Pháp khí bản mệnh?
Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, nói:
-Đó không phải là chí ít phải đến cảnh giới Thái Thanh Thượng Thánh mới có thể bắt đầu tu luyện hay sao?
Vân Phong mĩm cười nói:
-Cũng không phải nói như vậy. Pháp khí bản mệnh uy lực thần thông cùng với ba hồn bảy vía của ngươi gắn bó chặt chẽ, lúc tu luyện phí thời gian hao lực không nói, một khi không cẩn thận sẽ làm bị thương cả hồn phách của bản thân mình. Tuy nói là lấy tu vi đạo hạnh khi tới cảnh giới Thái Thanh Thượng Thánh là có thể bắt tay tu luyện pháp khí bản mệnh, nhưng đại đa số đệ tử của bản tông thì đạo hạnh vào Thượng Thanh mới có thể tu luyện khí bản mệnh của bản thân. Nếu đệ chỉ dựa vào từng đó đương nhiên lúc này không làm được, nhưng hiện tại là thời khắc đặc biệt, thiên phú về mặt tu đạo của ngươi lại là trăm năm hiếm thấy, bởi vậy sớm tu thành khí bản mệnh của bản thân mình thì có thể sớm một ít hưởng thụ chỗ tốt của nó, về phần đạo hạnh không đủ thì không cần lo lắng, có ta trợ giúp đệ là được.
Kỷ Nhược Trân nghe vậy đại hỉ, khí bản mệnh không giống với các pháp bảo tiên binh thông thường, không quan tâm đến thần thông lớn hay nhỏ, chỉ là bổn chữ vận chuyển như ý cũng không phải pháp bảo thông thường có thể so sánh được. Lấy người có đủ đạo hạnh tu vi, dù cho được xem là có pháp bảo binh khí hiếm thấy cũng phải nghĩ ra cách mà luyện hóa thêm, cùng nguyên thẩn của bản thể hợp nhất, như vậy mới có thể thi triển hết được uy lực chân chính của pháp bảo. Đương nhiên cũng không phải bảo vật nào cũng có thể bị luyện hóa được. Thần vặt thì không nói đến vì nó được xếp vào bốn kiện thần binh có đẳng cấp hồng hoang nên uy lực vô cùng mạnh mẽ, chẳng bao giờ nghe nói qua có người tu đạo nào có thể luyện hóa thành công. Chỉ là những thần binh này, tỷ như Thanh Y sở dụng Hỗn Độn tiên, cho dù chi phát huy được ba thành uy lực cũng vượt xa các thứ tầm thường gọi là tiên binh bảo vật rồi.
Thế nhưng nếu muốn luyện hóa pháp bảo đã dùng mà người khác đã tạo nên, người luyện hóa cần phải có đạo hạnh so với nguyên chủ thâm hậu hơn nhiều mới được, như vậy mới có thể áp chế hồn phách ấn ký mà nguyên chủ đã thiết lập tại bên trong pháp bảo. Bằng không thì người luyện hóa sẽ tại trong quá trình luyện hóa gặp phải hung hiểm nặng nề, một khi không cẩn thận sẽ bị hồn phách của nguyên chủ trong pháp khí phản phệ, nói không chừng hồn phách của mình sẽ bị hút vào trong phấp khí, thân thể từ đó về sau trở thành hành thi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao không có người nào thử đi luyện hóa bốn kiện hồng hoang thần binh. Người có thể tạo ra bốn kiện thẩn binh này, đạo hạnh hồn phách còn có thể bị người tu đạo tầm thường áp chế sao?
Kỷ Nhược Trằn biết nếu có thể luyện thành một khí bản mệnh (Đả tự - không biết dịch giả đánh thiếu hay sao mà “pháp khí” thành “khí” nữa, để nguyên gốc vậy) thuộc về bản thân mình, dù cho có thô sơ đơn giản cũng mạnh hơn nhiều so với Xích Oánh. Xích Oanh tuy là tiên kiếm nhưng lại luyện hóa không được. Nguyên nhân nói đến đơn giản, Kỷ Nhược Trần cho dù có cuồng vọng tự đại cũng tuyệt đối không dám đi luyện hóa vật do tự tay Tử Vi chân nhân chế tạo.
Bên này gã đang miên man suy nghĩ, bên kia Vân Phong đã đặt ở bốn phương mỗi bên mỗi pháp trận, mỗi trận cắm tám tấm Hoàng Long kỳ để trấn phương vị tứ phương bát quái, để ngừa có người hoặc sơn tiêu quỷ vực lén qua đây quấy rối. Sau khi tất cả bố trí hoàn tất, Vân Phong tại trên hương án trong trận bày vài vật, hướng Kỷ Nhược Trần vẫy tay nói:
- Nhược Trần, tới đây, tạm thời để cho ta thử xem ngũ hành của đệ thuộc về loại nào trước đã, để mà xác định dùng tài liệu gì để chế ra khí bản mệnh ban đầu cho đệ.
Kỷ Nhược Trần ngưng thần nhìn kỹ, thấy trên hương án bày một viên Hòa tinh (hỏa), một đoạn Thanh mộc(mộc), một chén huyền thủy(thủy), một viên Xích tinh kim(kim) cùng với một nắm Khôn sa(thổ).
Kỷ Nhược Trần lập tức y theo Vân Phong khẩu quyết mà Vân Phong dạy thầm vận chân nguyên, nhìn kỹ bên trong cơ thể thấy một luồng kim quang đang tù từ di động thẳng lên từ khí hải, hai mắt mang theo lửa, lật bàn tay chụp lấy viên hỏa tinh, viên hỏa tinh được chân nguyên của Kỷ Nhược Trần dẫn dắt từ từ hiện lên, càng lúc càng sáng, cả vật thể bắt đầu phun ra ngọn lửa nhàn nhạt.
Vân Phong ngưng thẩn quan sát biến hóa của hỏa tinh, giữa lúc này hỏa tinh dưới lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần đột nhiên bùng nổ thành một đoàn liệt diễm rồi chớp mắt lại tắt! Lúc này dưới bàn tay Kỷ Nhược Trần hàn phong lẫm lẫm, nghiễm nhiên như một thế giới băng sương nhỏ nhưng cụ thể, đâu có một chút hơi nóng nào?
Vân Phong cũng không chán nản, nói rằng hỏa tính dữ dằn, dễ công mà khó ngự, không dùng được phép khí hỏa tính cũng không có gì đáng tiếc. Chỉ là tuy hắn nói như thế nhung tâm tư thực sự có chút kinh ngạc. Trước kia đệ tử bản tông khi kiểm tra ngũ hành, thuộc tính không hợp cũng không phải là tình hình như bực này. Tỷ như cùng là thử thuộc tính hỏa, cho dù là tại dưới bàn tay của đệ tử thuần thủy tính nhất hỏa diễm cũng sẽ chỉ nên ám đạm không sáng chứ nào có trực tiếp giống như Kỷ Nhược Trần hóa ra hàn khí mà dập tắt? Như vậy xem ra. Kỷ Nhược Trần không chỉ không hợp thuộc tính hỏa mà còn là tương khắc nhau nữa. Không, tương khắc cũng không có khắc phép như vậy, điều duy nhất có thể giải thích chính là đẳng cấp của hỏa tinh cho Kỷ Nhược Trần dùng để kiểm tra thực sự rất cao, hỏa tính quá thuần khiết nên đã dẫn động chân nguyên trong cơ thể Kỷ Nhược Trần phản kích lại.
Nếu Kỷ Nhược Trần khắc hỏa như vậy, kế tiếp Vân Phong tự nhiên sẽ chọn cho Kỷ Nhược Trần bát huyền thủy.
Kỷ Nhược Trần lấy bàn tay che cái bát rồi thầm vận tâm quyết. Luồng chân nguyên của gã mới động, cái bát đột nhiên chấn động, huyền thủy trong bát chớp mắt sôi lên sùng sục hóa thành hơi, sau cùng tan biến không còn tung tích.
Vân Phong nhìn chằm chằm vào thế giới nóng hừng hực tràn ngập gió phía dưới bàn tay Kỷ Nhược Trần, nhất thời nói không ra lời.
Bản thân Kỷ Nhược Trằn cũng vạn lần không ngờ tới sẽ là kết quả như vậy, ngơ ngác đứng giữa trời, mãi đến khi Vân Phong nhặt lấy đoạn Thanh mộc thì mới định thẩn lại, y vận quyết.
Thanh mộc từng tấc từng tấc bị vỡ vụn.
Vân Phong lại đem Xích tinh kim cùng Khôn sa từng cái đưa cho Kỷ Nhược Trần. Thần sắc của Kỷ Nhược Trần đờ đẫn, xem ra bất luận hiện ra kết quả gì nữa cũng không cảm giác được kinh ngạc.
Quả nhiên kim tan thổ tiêu.
Đến lúc này thì đã rõ ràng, thể chất thuộc tính của bản thân Kỷ Nhược Trần toàn bộ tương xung với ngũ hành, cũng như không thể dùng được pháp khi bản mệnh.
Sao lại chỉ có tương xung? Vân Phong thầm nghĩ. Nhìn thế giới biến ảo bất định dưới bàn tay của Kỷ Nhược Trần, lại bá đạo không gì sánh được, giống như lấy thế nước lũ phá đập làm biến mất các vật hỏa tinh thanh mộc, mảy may không để cho lối thoát.
Nhưng mà trên mặt Vân Phong không chỉ không hiện ra vẻ thất vọng, trái lại hiện ra sự kinh hỉ, hướng Kỷ Nhược Trằn chắp tay cười nói:
- Chúc mừng sư đệ! Xem ra khi bản mệnh của đệ chính là tính Hỗn độn, đây chính là tuyệt vạn trung vô nhất a! Chỉ cần tu thành một kiện khí hỗn độn này, sẽ không uổng công chư chân nhân cùng chi bảo đệ năm năm nay! May mà ta sớm có chuẩn bị rồi.
Kỷ Nhược Trần hoàn toàn ngu ngơ, gã cùng từng xem qua điển tịch luyện khí nhưng chua bao giờ thấy bên trong nhắc qua cái gì là khí Hỗn độn.
Vân Phong từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ nhỏ hình vuông, trên hộp dán chi chít là chú vãn, dễ nhận thấy vật chứa trong đó rất quan trọng.
Lần này Vân Phong thần sắc ngưng trọng, trước tiên bảo Kỷ Nhược Trần vận sẵn tâm quyết chờ đợi, sau đó mới mỡ ra cái hộp dưới lòng bàn tay Kỷ Nhược Trần. Trong hộp đặt một miệng đệm gắm, mặt trên đặt một vật giống như hòn đá đen thùi lùi. Viên đá này nhìn qua thì không đáng để mắt tới, nhưng nếu như ngưng thần nhìn kỹ sẽ phát hiện viên đá màu đen này kì thực là trong suốt, ánh mực đen bên trong đang chạm rãi chạy bất định, như một con hắc long nhỏ hình hài cụ thể.
Nắp hộp vừa mỡ ra, viên đá như băng gặp được ánh mặt trời chói chang chậm rãi tan chảy, màu mực bên trong từng chút từng chút phóng ra ngoài, ở giữa không trung ngưng tụ thành một đám mày đen nhỏ, đám mây lại lần thứ hai hội tụ và hóa thành một con hắc long, con hắc long này mặc dù dài chi khoảng bốn tấc nhưng đầu đuôi bốn móng vuốt đủ cả, dưới móng sinh ra từng đám mây đen, thường thường còn có thể thấy điện quang như tơ hiện ra.
Mắt thấy con hắc long này muốn vung trảo phát uy, lại phát ra một tiếng long ngâm làm chấn động khắp nơi. Vân Phong không khỏi thẩn sắc càng thêm ngưng trọng, giữa hai lòng bàn tay ẩn hiện hoa văn màu xanh nhạt, hiển nhiên đang toàn lực duy trì Tứ phương tiện pháp.
Hắc long lượn quanh mấy vòng rồi giống như đã tìm được mục tiêu, cuối cùng bay về hướng lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần.
Vân Phong vui mừng quá đỗi, hướng Kỷ Nhược Trần cười nói:
-Nhược Trần, tuổi của đệ còn trẻ như vậy, nếu có thể thu phục được hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long thì khi đó sẽ luyện được khí bản mệnh, tương lai nói không chừng có thể liệt danh hồng hoang.
Cũng khó trách hắn mừng rỡ như vậy, hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long này vốn là dùng để kiểm tra phẩm loại của hỗn độn, một khi xác định lập tức sẽ được phong ấn lại. Đạo Đức tông mấy nghìn năm người tu thành khí hỗn độn có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, có thể thu được hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long thì cũng chỉ có ba ngươi. Đạo Đức tông tổng cộng tích trữ bảy hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long đến nay chỉ còn có bốn. Lúc này thấy Hỗn Độn Lôi Long không ngờ như nhận chủ bay qua rồi biến mất trong cơ thể Kỷ Nhược Trần, làm sao mà không khiến Vân Phong mừng rỡ như điên được?
Sau khi Pháp khí bản mệnh này luyện thành, đợi tương lai Kỷ Nhược Trần phi thăng hay là luân hồi lập tức sẽ được lưu truyền tiếp, ơn trạch hậu nhân. Mặc dù hơn phân nửa nó sẽ không cách nào bị các đệ tử khác luyện hóa, nhưng chi cần phát huy được một nửa uy lực cũng không phải chuyện đùa rồi. Như vậy trong số bảo vật trấn sơn của Đạo Đức tông lại sẽ có thêm một vật.
Con Hỗn Độn Lôi Long kia vừa phi thăng lên trời liền chui thẳng vào trong lòng bàn tay Kỷ Nhược Trần, chỉ là sau khi long thân đi vào một phần ba đột nhiên không thể tiến thêm được nữa, chi thấy một khúc đuôi rồng còn đang thừa ở ngoài điên cuồng đong đưa, hai cái móng còn ở bên ngoài thì đạp loạn ở trên không.
Giằng co như thế trong chốc lát, Hỗn Độn Lôi Long đột nhiên bị một luồng kình đạo vô hình đẩy ra ngoài! Nó trực tiếp rơi thẳng xuống, ngay khi sắp ngã vào trong cái hộp gấm thì mới ổn định được thân hình, mặc dù lúc này chỉ đang ở hình thái hồn phách hư vô mờ ảo nhưng Hỗn Độn Lôi Long vẫn bảo lưu lại rất nhiều thần thức. Nó giận tím mặt, rít gào một tiếng rồi lấy tốc độ như điện lao thẳng lên, muốn chui vào lại lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần!
Lần này lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần đột nhiên nổi lên một tầng xanh đậm nhàn nhạt, cứng như sắt đá! Cái đầu của Hỗn Độn Lôi Long đâm vào trên mặt không ngờ phát ra một tiếng như kim thạch va vào nhau, lăn lộn bị bắn trở lại. Lần này nó hiển nhiên va vào không nhẹ, ba cái sừng hùng vĩ của nó cũng bị hóa trở về mây đen. Nó trực tiếp ngã vào trên cái đệm gắm trong hộp gỗ, nửa ngày mới giãy dựa đứng lên được.
Hỗn Độn Lôi Long phẫn nộ điên cuồng lại tiếp tục lao lên, miệng rồng mỡ rộng đến cực điểm, một tiếng hí nhỏ vang lên một đạo lôi quang màu xanh thẳm như thủy triều ập về phía lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần! Mặc dù chỉ là thân thể hồn phách nhưng khi lôi quang vào lòng bàn tay, toàn thân Kỷ Nhược Trần vẫn bị run lên, sắc mặt trong sát na trở nên trắng bệch, từ mũi chảy ra hai dòng máu nhỏ.
Song trên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Nhược Trần đột nhiên bị phủ đầy khí xanh, nơi bàn tay lại có thêm một đạo thanh quang, vững vàng phủ lấy Hỗn Độn Lôi Long.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Vân Phong, Hỗn Độn Lôi Long rên rĩ một tiếng, hóa thành một đoàn hắc khí bay đi theo gió.
Hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long cuối cùng bị thanh quang tiêu hủy!
Lúc này quanh người Kỷ Nhược Trần quần áo đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, gã có vẻ mệt mỏi rã rời, nhìn hộp gỗ trống không, thật là không biết đã từng xảy ra chuyện gì, liền hỏi:
-Vân Phong sư huynh, ta có thể tu luyện khí hỗn độn được chưa?
Vân Phong quả thực không biết nên thu dọn cục diện trước mắt như thế nào. Hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long vô cùng trân quý, lúc này lại bị hủy đi một con, nhưng thứ gì cũng chưa có luyện ra, ngày sau làm sao giao phó với các chân nhân bên trong tông đày? Hắn sững sờ đứng nửa ngày, mới lắc đầu, than thở:
-Xem ra không được.. .
Kỷ Nhược Trần gật đầu, nét mặt thất vọng chợt lóe lên rồi biến mất. Tiên khí pháp bảo với hắn mà nói vốn chỉ là một vật không đáng để ý đến, có hay không có gã cũng sẽ không để trong lòng.
Vân Phong suy ngẫm một lúc lâu, mới nói:
-Việc này vô cùng cổ quái, chờ ta sau khi trở về núi sẽ cùng chư vị chân nhân tỉ mỉ nghiên cứu kỹ một chút. Đệ cũng không cần nản lòng, pháp khí bản mệnh mặc dù không thể luyện lại nhưng luyện từ trung gian cũng được. Tới đây, chúng ta thử lại xem có thể luyện hóa pháp khí đà thành hình được không.
Vân Phong lấy ra hơn mười pháp khí đủ màu các dạng đặt lên hương án. Uy lực của những pháp khí này tuy yếu kém, tối đa cũng chỉ được liệt vào trung phẩm trong các phàm vật, cũng không phải là vật xuất chúng, chỉ là cầm đến để cho Kỷ Nhược Trần thử xem có luyện hóa và có thể dùng được không thôi. Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trằn quá thấp, nếu như muốn luyện hóa pháp khí thượng phẩm mà chỉ có mình Vân Phong tương trợ thì không đủ. Phải đợi ngày sau trở về núi, có thêm các vị chân nhân cùng chung chủ trì đại cục thì mới có thể giúp gã luyện hóa ra pháp khí cường lực hơn.
Mặc dù Vân Phong đã chuẩn bị đến tình trạng xấu nhắt, nhưng thấy từng kiện, từng kiện pháp khí liên tiếp nhảy ra từ trong cơ thể Kỷ Nhược Trần, vẫn khó nén nổi vẻ kinh ngạc. Theo lý cho dù không có Vân Phong tương trợ, Kỷ Nhược Trần luyện hóa hai kiện pháp khí yếu nhất trong đó cũng không hoàn toàn không thể. Nhưng mà những pháp khí này vừa vào thân thể Kỷ Nhược Trần lập tức tự động nhảy ra, đều rơi xuống mặt đất, giống như một người qua đường xông bậy vào một nhà giàu có và kết quả bị mưa côn túi bụi ném ra ngoài vậy.
Vân Phong thấy chân nguyên của Kỷ Nhược Trần đã bị tiêu hao hết, linh lực chân nguyên của bản thân mình cũng bị tiêu hao quá nhiều, đã không thể thử lại, đành phải than thở:
-Quá cổ quái! Nhược Trần, đệ giống như là hoàn toàn không thể tu luyện cùng luyện hóa khí bản mệnh, nhưng không biết là nguyên nhân gì...
Hắn lời còn chưa dứt, Kỷ Nhược Trần đột nhiên kêu lên:
-Sư huynh cẩn thận!
Kỳ thực lời của Kỷ Nhược Trần còn chưa ra khỏi miệng thì Vân Phong đã nghiêm mặt. Cheng một tiếng rút ra trường kiếm, cầm chắc trường kiếm, kịch liệt đề thăng chân nguyên.
Trong trời đêm phía sau Vân Phong đột nhiên có thêm một điểm đen còn đen hơn so với cả màn đêm. Điểm đen này điên cuồng mở rộng, hùng dũng kéo tới, mỗi khi gần thêm một phần thì khí thế lại càng tăng cường một phần. Đến khi cách xa mười trượng điểm đen bắt đầu như hạt đậu đã hóa thành con sóng ập tới đầu Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong!
Dưới áp bách của con sóng với sức mạnh hầu như là vô địch, ba mươi hai tấm Hoàng Long kỳ trong trận pháp ở đỉnh núi từng cái bay lên khỏi mặt đất, tại không trung bốc cháy thành một quả cầu lửa.
Xuyên thấu qua cơn sóng dữ trùng trùng, Kỷ Nhược Trần mơ hồ có thể thấy thần sắc cương liệt của Vân Vũ Hoa đang ngự kiếm mà đến!
Vân Phong quát to một tiếng cũng không xoay người lại, trường kiếm trong tay từ dưới lên trên trở tay chém tới Vân Vũ Hoa đang từ xa đến. Một kiếm vừa xuất, đỉnh núi tức thì hiện ra một đạo hoàng khí mênh mông lượn vòng hiện lên, nghênh đón lấy con sóng đen ngòm như đến từ u Minh địa ngục!
Hai kiếm dù chưa giao kích, không trung đã vang lên một âm thanh sắt thép giao kích thật lâu không tiêu tan. Dư âm chưa hết, Vân Phong đã xoay người lại, ngửa thân trên ra sau, hầu như đã dán tới mặt đất, trường kiếm trong tay cũng cong thành một hình cung cực đại, mũi kiếm rung động vang lên tiếng kêu không ngừng như cũng không tiếp nhận nổi áp lực cực lớn. Một kiếm mang theo hoàng khí của Vân Phong trong nháy mắt bị con sóng bao phủ, nhưng Vân Vũ Hoa cũng mang theo con sóng mà xẹt qua đỉnh đầu hai người. Một kiếm uy thế vô cùng này vẫn bị Vân Phong hóa giải.
Một kiếm này của Vân Vũ Hoa xuất phát từ ngoài trăm trượng. Nàng đến với tốc độ như điện, khi còn cách mười trượng uy lực trên thân kiếm đã leo tới đỉnh điểm, vả lại nàng hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân, kiếm thế một đi không trở lại, thế muốn một kiếm giết chết Kỷ Nhược Trần! Mà Vân Phong đột nhiên bị tập kích, tuy có thời gian chuẩn bị nhưng chân nguyên nhiều lắm cũng chỉ có để tới bảy thành, chỉ có thể vội vàng mà nghênh đón một kích tuyệt sát này của nàng. Kiếm này của Vân Phong dĩ nhu chế cương, mặc dù hầu như bị Vân Vũ Hoa một kiếm đánh bại, nhưng cuối cùng vẫn dẫn uy lực trên thân kiếm của nàng đi qua một bên, thực sự là một việc hết sức tinh diệu.
Vân Vũ Hoa hiển nhiên chưa từng ngờ tới bản thân sẽ một kiếm vô công, nhưng tuyệt không đồng ý bỏ qua ngay. Lúc này Kỷ Nhược Trần đã bị hao tổn hết chân nguyên, Vân Phong lại không xuất được toàn lực, thời cơ tốt như thế này về sau đâu dễ tìm được? Chỉ xem một kiếm vừa rồi của Vân Phong, nếu như khiến hắn toàn lực xuất kích, bản thân mình mặc dù ỷ vào có Thiên Quyền, cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể thắng được hắn.
Cổ kiếm Thiên Quyền trong tay Vân Vũ Hoa vang lên một tiếng ong, xoay lại thế kiếm, lại mang theo uy thế vạn quân chém về phía Kỷ Nhược Trần! Nàng là một nữ tử cực kỳ thông minh, một kiếm bị Vân Phong cố sống cố chết ngăn cản, đã biết hắn nhất định phải che chở cho Kỷ Nhược Trần chu toàn, vì vậy nàng cũng không công kích Vân Phong, cũng không tự bảo vệ bản thân, chỉ một kiếm tiếp một kiếm chém tới Kỷ Nhược Trần.