Nhưng lai lịch của cái đỉnh này rất không vẻ vang gì, một khi giải thích ra hơn phân nửa có thể liên quan đến Giải Ly Tiên quyết, điều này khiến cho Kỷ Nhược Trần luôn mãi do dự, cuối cùng không dám thò lộ bí mật này cho Vân Phong biết.
Kỷ Nhược Trần nhiều lần xem qua cái đỉnh này, càng xem càng cảm thấy hoa văn trên thân đinh như một mớ văn tự, nhìn thì cũng có tám phần tương tự như văn tự cấu thành Giải Ly Tiên quyết. Trên thân đỉnh còn khắc năm chữ hơi lớn hơn một chút, nhìn vị trí có lẽ chính là tên của cái đỉnh này. Chẳng qua là ý văn trong Giải Ly Tiên quyết là tự động hiện lên trong thần thức của gã, còn muốn nhận ra chữ ở trên thân cái đỉnh đồng này thì không được. Kỷ Nhược Trần đột nhiên linh cơ khẽ động, cầm tới giấy bút sau đó sao chép năm chữ kia lên trên, lại tùy ý chọn thêm hơn mười chữ nữa rồi làm xáo trộn thứ tự, chuẩn bị đi hỏi ông Tể Thiên Hạ không gì không biết kia xem, nói không chừng có thể hỏi ra một chút gì đó.
Ngay sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Nhược Trần đã lôi dậy Tể Thiên Hạ từ trong đống chăn, mĩm cười nói muốn gặp hắn thỉnh giáo văn tự. Lúc đầu Tê Thiên Hạ sắc mặt không tốt lắm, đến khi thấy Kỷ Nhược Trần đưa tới một thỏi bạc to nhất thời cười híp mắt, nói là tiểu tử ngươi trẻ nhỏ dễ dạy, cũng không phải cả ngày chi biết mấy thứ như tiên tiên quỷ quỷ đó, quái lực loạn thần, còn biết hướng tới đạo của thánh nhân.
Lập tức Tể Thiên Hạ khoác y phục đi tới thư phòng, Kỷ Nhược Trần đã đặt mấy tấm giấy kia lên bàn từ lâu. Đối mặt với mớ chữ trên tấm giấy lụa, Tể Thiên Hạ không đi phân biệt chữ mà trước hết mất nửa ngày bình thư pháp của Kỷ Nhược Trần cái đã.
Kỷ Nhược Trần dù chưa luyện qua thư pháp, tuy nhiên theo chân nguyên tu vi dần dần lớn lên, chữ dưới ngòi bút cũng từ từ có chút khác biệt. Mấy chữ kia nhìn trong ý sát phạt lộ ra một tia tiên khí, xác thực là có chỗ không giống người thường. Nhưng Tể Thiên Hạ chỉ bình thư pháp cũng không phân biệt chữ, chậm rãi Kỷ Nhược Trần phát giác có điều không đúng.
Tể Thiên Hạ hơi đỏ mặt, biết không cách nào lừa dối thêm được nữa, rốt cuộc cắn răng:
-Những chữ này ta không biết.
Kỷ Nhược Trần cười cười rồi cất đi tờ giấy lụa. Lần này Tể Thiên Hạ không suy nghĩ tiếp vấn đề thư pháp mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai chữ trên giấy, đột nhiên vỗ đùi nói:
-Ta biết rồi! Những chừ này chính là văn tự mà Khương thượng Khương Tử Nha thuộc tiền triều khi triệu hoán tiên binh thiên tướng, bài đó dùng để tế thiên đảo văn! Chỉ tiếc lão quỷ kia tư tâm quá nặng, cũng không chịu đem những vân tự này truyền cho đời sau. Sau hắn khi chết, những thượng cồ văn tự này phần lớn đã bị trôi đi. May là ta đối với lịch sử của tiền triều rõ như lòng bàn tay, khảo chứng tỉ mỉ xác thực, hai chữ này ta có thể nhận ra. Một là văn tự, một chừ khác... một chữ khác có lẽ là sơn tự thôi.
Vài tấm giấy lụa kế tiếp được lật qua, Tể Thiên Hạ nhận ra được sáu chữ hà, vương, nhật. nguyệt, huyền, thanh, còn mười một chữ thì không biẻt. Hắn nhìn chằm chằm một chữ cuối cùng, đến mức khuôn mặt đỏ bừng, mới cắn răng nói:
-Đây là... đây là nồi... không đúng, là đỉnh.. . sai! Là bồn!
Trong thư phòng đột nhiên không biết từ nơi nào vang lên một tiếng vang của kim loại như có như không, Tể Thiên Hạ nhất thời chảy xuống hai hàng máu mùi, làm bẩn tấm giấy lụa kia.
Kỷ Nhược Trần kinh hãi một bên đỡ Tể Thiên Hạ ngồi xuống nghỉ ngơi, một bên ở trong lòng tự sắp xếp lại trình tự các chữ, thầm nghĩ:
"Văn Vương Sơn Hà đỉnh? Cũng là một cái tên rất hay."
Tể Thiên Hạ có thể nhận được từng này chữ cũng là một chuyện đáng mừng ngoài ý muốn rồi Kỷ Nhược Trần cố ý đem những văn tự được khắc trên thân đỉnh lần lượt hỏi hết cho dù trong mười chi biết ba, bốn cũng là thu hoạch không nhỏ. Chỉ là hôm nay xem ra Tể Thiên Hạ đã quá sức mệt mỏi nên không tiện hỏi thêm. Dù sao thì thời gian còn dài, ngày sau sẽ chậm rãi hỏi tiếp vậy.
Mới trở ra nơi ở của Tể Thiên Hạ. đột nhiên thấy Vân Phong đang vội vã đi đến, vừa thấy Kỷ Nhược Trần nói ngay:
-Nhược Trần, các chân nhân có phân phó.
Nguyên lai Vân Phong vừa nhận được tin tức, Tử Dương chân nhân lệnh hắn cùng với Kỷ Nhược Trần tức khắc khởi hành đến Trường An du thuyết với Cao Lực Sĩ, để tiện bề cùng Chân Vũ quán tại trước điện Minh Hoàng quyết một trận thư hùng.
Trong tiếng leng keng, một mảnh vụn bị đánh trở thành một chiếc vòng màu bạc treo lơ lửng trên chiếc ống đồng nhỏ dài ba thước. Trên ống đồng khắc đầy chú văn, phần lớn là các chú văn để tăng cường ngự hỏa, tính bền. Ngay sau đó hai ngón tay thon thon nhẹ nhàng sờ lên, chiếc vòng bạc liền hõm vào giữa ống đồng.
-Bà nương này làm cái gì đấy! Dương Hòa Ngự Quỷ Địch (1) của ta mà bị ngươi làm hỏng như thế sao!
Bên cạnh truyền đến giọng nói tiếc rẻ.
(1)Địch: cái ống dài giống sáo.
Vân Vũ Hoa không chút nào thèm để ý tới tiếng gào khóc thảm thiết của hán tử kia, lòng bàn tay phải hiện ra một đóa chân hỏa màu xanh nhạt, trong hỏa còn có một khối đồng đỏ đã bị nóng chảy hoàn toàn thành dung dịch bồng bềnh ở giữa chân hỏa. Nàng hơi nghiêng tay phải, dung dịch đồng liền nhỏ vào trong cái ống Dương Hỏa Ngự QUỷ Địch dài ba thước, chốc lát cái ống đã bị phủ kia.
Tại một thân cây đại thụ bên cạnh nàng đang trói một người da mặt trắng nõn, dáng dấp thư sin, mặt hắn có màu xanh, thân có quỷ khí, hiển nhiên là người tu đạo quanh năm giao tiếp cùng thi thể của đạo quỉ - súc vật. Hắn hiển nhiên cực kỳ đau lòng đối với cây Ngự Quỷ địch này, khóc thét không ngớt.
Người này vốn là môn nhân của Vạn QUỷ Tông ở phía tây Hồ Nam, chính là cao thủ ngự quỷ hoán thi, chỉ là ngày hôm nay không gặp may, mới vừa dùng Dương Hỏa Ngự Quỷ Địch triệu ra một vài phù quỷ hành thi nhưng không biết vì sao lại chọc tới Vân Vũ Hoa từ bên cạnh đi ngang qua, bị nàng đột nhiên làm khó dễ, một kích đã đoạt đi Dương Hỏa Ngự QUỷ Địch.
Tên tuổi của Vân Vũ Hoa không nhỏ nên người này chắc cũng nhận ra. Chỉ là hắn đã tự hỏi bản thản mấy lần đã đắc tội với Vân Vũ Hoa lúc nào, nàng vẫn không để ý tới, chỉ bắt đầu động thủ cải tạo lại ống đồng này, người kia yêu thích cái ống như mạng, một thân đạo pháp có hơn phân nửa cần dựa vào cái ống này để thi triển, vừa thấy quả thực đau lòng gần như muốn ngất xỉu. Hắn vốn không phải là người lương thiện gì, dưới cấp hỏa công tâm cũng nói không buồn lựa lời, mắng:
-Ngươi đồ tiện nhân ngàn người XXX, dựa vào cái gì mà ngang ngược phách lối...
Hắn chưa mắng xong, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh! Vân Vũ Hoa đã quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra sát khí đến ớn lạnh, hầu như có thể đông cứng cả hồn phách của hắn.
Lúc này hắn mới tỉnh lại từ trong lửa giận, vừa định cẩu xin tha thứ thì Vân Vũ Hoa đã vung lên tay phải, một mớ dung dịch đồng còn thừa đã tuột tay bay ra hất hết lên háng của người nọ. Hắn ngay cả kêu cũng kêu không được, chi hít một hơi rồi bị ngất xỉu đi.
Vân Vũ Hoa không hề để ý tới sự chết sống của người nọ, nàng chỉ ngưng thần chế ra một mũi tên bằng đồng nhỏ dài hai xích. Có điều tại trên thân mũi tên khắc hoa văn hình xoắn ốc hay là đường thẳng, nàng rốt cuộc hơi do dự.
Nàng thuở nhỏ tính tình cương liệt, thường thích mười bước giết một người, nổi tiếng là người sát phạt quả đoán cả nghìn dặm. Bởi vậy lúc học nghệ liền chọn Minh Hà kiếm lục ở trong Vô Cấu sơn trang thứ mà chưa bao giờ có nữ tử luyện qua. Nàng mặc dù cũng tập qua đạo ám sát tiềm hành nhưng lúc đó chỉ là vội vã lướt qua vài lần mà thôi. Vân Vũ Hoa ngại nhưng thủ đoạn động thủ lén lút sau lưng này không quang minh, cho dù lấy chân nguyên kiếm khí, kiếm thuật, đạo pháp đều là đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử của Vô cấu sơn trang, riêng chỉ ám sát là nằm vào hạng kém.
Thế nhưng hiện tại tính ra đã không còn bao nhiêu thời gian, bản thân Kỷ Nhược Trần cũng là người hoạt bất lưu thủ(2), Vân Phong càng khó đối phó hơn. Ngày đó ở ngoài thành Lạc Dương, Vân Vũ Hoa một trận dốc toàn lực điên cuồng tấn công nhưng không phá được sự phòng thủ, chỉ vận khởi bảy tám phẩn mười chân nguyên của Vân Phong, hiện giờ họ đã có phòng bị, nếu nhờ vào chính diện đột kích đường đường chính chính đánh chết Kỷ Nhược Trần hầu như là điều không có khả năng, hết cách nên Vân Vũ Hoa chi lựa chọn ám sát. Vô Cấu sơn trang thiên về đạo ám sát, Vân Vũ Hoa tuy chỉ biết một biết hai sơ sơ, nhưng khi nghiền ngẫm lại thì cũng vượt xa cả hai người Vân Phong, Kỷ Nhược Trần rồi.
(2): không dễ bắt được.
Nàng nỗ lực tìm tòi trong ký ức, trên mũi tên đồng khắc thành hoa văn hình xoắn ốc hay là hoa vãn đường thẳng thì có gì khác nhau, cuối cùng nàng chọn hoa văn hình xoắn ốc. Trong ký ức khắc pháp phi tiền bực này thế đi vừa nhanh vừa ổn, chỉ là hình như nàng còn quên điều gì.
Sáng sớm.
Khi thấy một đầu của ngọn núi bên kia hiện lên thân ảnh của hai người, đã chờ ở trên đỉnh núi mấy canh giờ nên trong hai con ngươi của Vân Vũ Hoa cuối cùng thoáng hiện một tia tức giận. Nàng yên lặng vận tâm quyết của Vô cấu sơn trang dè dặt thu hồi khí tức quanh người vào trong cơ thể để không khác gì những tảng đá ờ xung quanh. Nhưng mà trong khí hải của nàng mọc lên một đạo long quyển màu đen, khiến cho chân nguyên quanh người từ từ kéo lên, tiếp đó lại hấp thụ những chân nguyên này vào xung quanh long quyển, không để một tia tiết ra ngoài.
Hai người đang chằm chằm đi tới chính là Kỷ Nhược Trần và Vân Phong. Họ cũng không nóng lòng đi nhanh, không có ngự khí phi hành, chi là mũi chân không ngừng điểm lên ngọn cây, tảng đá, mỗi một lần hạ xuống liền bay lên không, khi đi được hơn mười trượng sau đó mới chậm rãi hạ xuống. Tốc độ hành phép bực này kỳ thực cũng không chậm, lại có thể kéo dài, chính là sự lụa chọn hàng đầu khi đi đường dài của người có tu vi đạo hạnh không thể đạt đến cảnh giới cùng thiên địa một khối.
Vân Vũ Hoa đã hoàn toàn ngừng hô hấp, chỉ có một đôi con ngươi lấp lánh cùng ống đồng đã được cải tạo qua chậm rãi di động theo thân ảnh của Kỷ Nhược Trần.
Cự ly ba trăm trượng, chính là cự ly thuận lợi nhất dành cho một cây Tịch ẩn tiễn đó của nàng. Nàng đã thu liễm khí tức toàn thân, tại trên cự ly này, trừ phi là người có đạo hạnh như Vong Trần tiên sinh, bằng không bất kể như thế nào cũng khó phát hiện ra hành tung của nàng.
Trong nháy mắt Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong đã băng qua sơn cốc từ trước mặt nàng. Vân Vũ Hoa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kỷ Nhược Trần, từ từ đem chân nguyên đang dâng trào cuồn cuộn trong cơ thể truyền qua đôi môi rồi trút vào trong cái ống đồng đã được cải tạo qua, ống đồng đột nhiên khẽ rung lên, mũi tên giữa ống đồng bắn ra với tốc độ như điện, tại không trung chuyển hướng quay đầu xuống phía dưới, đầu nhọn hầu như là dán vào giữa lưng hậu tâm rồi đâm vào.
Khi mũi tên này bay hoàn toàn không phát ra một tiếng động, vả lại sau khi rời khỏi ống càng bay càng nhanh, mắt thường đã không thể nhìn ra, dường như là một đường màu xám nhạt trên không trung, trong sát na bay qua ba trăm trượng, đã đến phía sau Kỷ Nhược Trần!
Vân Vũ Hoa đột nhiên thầm kêu một tiếng không xong!
Thì ra mũi tên kia vẫn đang bay với tới độ cực nhanh, càng bay càng nhanh, nhưng khi bay đến đoạn đường còn lại thì trên thân mũi tên đột ngột phát ra tiếng rít hầu như nhận không ra.
Nếu là người có linh giác hơi kém thì đối với tiếng rít phát ra từ Tịch ẩn tiễn chắc chắn sẽ nhận không ra. Cho dù nghe được tiếng rít, cũng có lẽ không kịp để làm ra phản ứng trước mũi Tịch ẩn tiễn nhanh như điện này. Chỉ là Vân Vũ Hoa đã thấy Kỷ Nhược Trần và Vân Phong đều xoay người lại, khuôn mặt kinh ngạc nhìn vào mũi tên đang tập kích tới.
Vậy bọn họ có thể phản ứng kịp hay không?
Sau khi cùng Vân Phong đánh một trận, Vân Vũ Hoa đã không hề đối với lần này có bất cứ hy vọng xa vời gì. Tựa hồ là vi nghiệm chứng cho ý nghĩ này của nàng, Vân Phong trở tay rút kiếm chém ra, dừng kiếm, thu kiếm, vào vỏ, một mạch như mây bay nước chảy, thoải mái tự nhiên nói không nên lời, khi y thu trường kiếm về, Tịch ẩn tiễn đã bị chém đôi ở giữa rồi tách ra, rơi xuống mặt đất.
-Nếu không có cái tiếng kêu chết tiệt kia...
Vân Vũ Hoa cắn răng, căm tức. Nhưng nàng chợt thấy trong tay Kỷ Nhược Trần từ lâu đã có thêm một thanh đoản kiếm màu đỏ tươi, giơ ngang kiếm trước ngực và đã làm tốt chuẩn bị chu đáo, cho dù không có Vân Phong, một tiễn này cũng lấy hắn không được tính mệnh của gã.
Sắc mặt Vân Vũ Hoa tái nhợt, lặng yên lui ra phía sau đỉnh núi, nhanh chóng đi xa.
Nàng không có ngờ tới linh giác của Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong lại mạnh đến thế, càng không có nghĩ đến phản ứng của hai người đều là nhanh như vậy, đó rõ ràng là phản ứng sau khi đã trái qua sinh tử luân hồi mới có thể có. Nhưng nàng càng ảo não hơn đó là trước đây vì không tu tập đạo ám sát, nếu như kèm theo chân nguyên vô cùng cường đại, hoa văn hình xoắn ốc sẽ sản sinh ra tiếng rít cục kỳ chói tai, đây là điều lúc trước Vong Trần tiên sinh đã nhiều lần căn dặn qua. Hiện tại nàng mới nghĩ tới, thế nhưng còn có tác dụng gì?
Một lần Tịch ẩn tiễn là đủ, nếu đối phương có đề phòng, vậy nàng nhất định phải nghĩ biện pháp khác. Vừa nghĩ đến lại phải nỗ lực nhớ lại mà nghiên cứu luyện tập đạo ám sát, Vân Vũ Hoa lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Vân Phong cùng Kỷ Nhược Trần vẫn chưa đuổi theo Vân Vũ Hoa, thân pháp độn thuật của Vô Cấu Sơn trang nổi tiếng khắp thiên hạ, nếu đuổi thì hơn phân nửa sẽ đuổi không kịp. Vân Phong nhặt lên cây Tịch ẩn tiễn đã bị chém đôi xem chốc lát, hai hàng lông mày chậm rãi giãn ra, cười nói:
-Vô Cấu sơn trang tinh về đạo ám sát nên ta vốn đang rất lo lắng, thế nhưng nhìn từ cây tiễn này, đạo hạnh của Vân Vũ Hoa mặc dù sâu cũng không biết nhiều về tập kích ám sát. Cô ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta chỉ cần dọc đường để ý thì có thể bình yên đến được Trường An.
Dứt lời, hai người lại khởi hành đi về hướng tây.
Hôm đó dựa theo chỉ thị của các chân nhân, Kỷ Nhược Trần đem chúng đệ tử của Đạo Đức tỏng đều lưu lại Lạc Dương, tiếp tục học tập binh đạo, còn mình thì đi cùng Vân Phong đến Trường An. Đạo Đức tông đã phái ra các đệ tử khác xuống núi để hội họp cùng với Kỷ Nhược Trần ở ngoài thành Trường An, sau đó cùng nhau vào Trường An, ở trước điện cùng Chân Vũ quán phân cao thấp.
Lúc chạng vạng, hai người đã ra khỏi quần sơn, chuyển lên quan đạo. Xa xa nhìn lại, có thể thấy được cách đó không xa có một quán trà nho nhỏ. Vân Phong rất có hứng thú đối với những chỗ nghỉ chân uống trà thế này, nên lập tức bảo Kỷ Nhược Trần đi về hướng quán trà kia.
Trong quán trà chỉ có một lão đầu đang bắt chuyện với khách nhân, lão nhìn qua cũng đã hơn năm mươi tuổi, bước chân có vẻ rất vững vàng. Vân Phong tùy ý chọn một bình trà và bốn đĩa thức ăn, Kỷ Nhược Trần nâng chung trà lên, mới vừa đưa môi muốn uống thì đột nhiên dừng tay lại, nhíu mày nhìn nước trà, lại cẩn thận ngửi ngửi.
Vàn Phong cũng không có động ly, chi giơ đũa liên tục lật qua lật lại bốn đĩa thức ăn, một hồi đầu đũa đã đen thui. Vân Phong nhìn Kỷ Nhược Trần, thấy gã còn đang ngửi kia ly trà, vì vậy mĩm cười hỏi:
-Thế nào?
-Thuốc mê rất lợi hại, chỉ là mùi thuốc thực sự rất nồng, ngoài một thước là có thể ngửi được sự bất thường rồi, ừm thật sự là kém quá xa.
Vân Phong nói:
-À? Thuốc mê trong trà xem ra là Túy Tiên tán của Vô Cấu sơn trang bí chế, trong thức ăn là Lưu Tô - một loại độc kỳ môn, đều là những thứ đặc biệt chế nhằm vào người tu đạo. Có lẽ cô ta sốt ruột trả thù nên đã hạ dược lượng nhiều hơn gấp ba mà thôi. Thế nào hả Nhược Trần, thuốc mê ngươi gặp qua so với thứ này có tốt hơn không?
Kỷ Nhược Trần lắc đầu, nói:
-A, không có gì.
Trước đây tại khách sạn Long Môn, hắn chưa cảm giác được loại Mông Hãn dược mà tên chưởng quĩ dùng có chỗ đặc dị gi. Lúc này khi so sánh với thuốc mê của Vô cấu sơn trang thì đã có thể thấy được sự khác biệt. Mông Hãn dược của khách sạn Long Môn hoàn toàn vô sắc vô vị, phải đưa vào miệng thì phải nhận ra được mùi khác thường, vả lại dược tính của Mông Hãn dược vô cùng cổ quái, cho dù ngươi là phàm phu tục tử hay là đạo hạnh cao thâm đều không thoát khỏi, hơn nữa người đạo hạnh càng cao thì dược tính phát tác lại càng mau. Loại mê dược bực này thực là có nguyên lý cơ bản của Đan Đỉnh chi đạo mà Kỷ Nhược Trần đã học, cũng không biết vợ chồng chưởng quỹ luyện ra nó như thế nào.
Tuy nhiên khi so sánh cả hai thì cái gọi là bí dược Túy Tiên tán của Vô cấu sơn trang nghe tiếng thiên hạ hình như vẫn là kém hơn một chút so với Mông Hãn dược vô danh của khách sạn Long Môn.
Kỷ Nhược Trần buông xuống chén trà, nhìn thoáng qua lão đầu đang khom lưng tưới nước cách đó không xa:
-Xem ra ông ta cũng không hiểu rõ tình hình.
Vân Phong gật đầu, đặt lên mặt bàn vài đồng tiền, phất áo bào một cái cuốn lên cả ấm trà và thức ăn, sau đó nhấc tay chỉ một cái, một đạo chân hỏa thiêu nó cháy sạch sẽ. Y lại đi một vòng quanh trong ngoài quán trả rồi dùng chân hỏa thiêu hủy hết toàn bộ dụng cụ lây dính Túy Tiên tán cùng Lưu Tô để tuyệt hậu hoạn, sau đó mới cùng Kỷ Nhược Trần đi khỏi đó. Lão đầu kia được đủ số tiền gấp vài lấn quán trà đương nhiên cười vui vẻ không có dị nghị gì.
Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong dọc theo quan đạo đi được một lúc rồi lại rời khỏi quan đạo đi ngược lại theo hướng bắc. Bọn họ không muốn kinh thế hãi tục, muốn rời khỏi quan đạo mới dễ bề tăng tốc ngự khí để đi.
Hai người dừng lại nghỉ chốc lát, Kỷ Nhược Trần rốt cuộc hỏi:
-Vân Phong sư huynh, huynh vừa rồi dùng cái gì tiêu hao rất nhiều khí lực để thanh lý tàn độc? Ta thấy trong cơ thể lão nhân kia hư nhược, chẳng qua cũng chỉ là hai năm thọ mệnh mà thôi, huống chi Vân Vũ Hoa đã hạ độc trong đồ ăn nước trà, khó bảo toàn cô ta sẽ không mai phục thêm một vài cạm bẫy nữa chúng ta khó mà phát giác, nếu huynh nhầm lẫn một cái thì làm sao? Mặc dù đạo ám sát hạ độc của cô ta không tinh, nhưng trước khi chúng ta hành sự dù sao không thể giả định mọi chuyện của cô ta không thành được?