Giữa tháng 8 năm 1994 , Bắc Kinh, Thập Sát Hải.
Thập Sát Hải là một trong các thắng cảnh của vùng Yên kinh, là khu vực bảo tồn tốt nhất diện mạo cổ kính của Bắc Kinh, sau khi Tân Trung Quốc thành lập, rất nhiều người có công khai quốc kể cả ba vị Nguyên soái đều từng cư trú ở đây, nhà cũ của Tống Khánh Linh, Quách Mạt Nhược đều đã ở nơi này.
Một chiếc xe treo cờ hồng trang nghiêm, dọc theo hàng liễu rủ dọc bờ hồ Tiền Hải, chạy nhanh đi vào phố Liễu Ấm còn được gọi là phố Nguyên soái, rồi dừng ở trước cửa một tòa đại viện. Ngoài đại viện có hơn hai mươi chiếc xe Audi đang đỗ, ngoại trừ một chiếc xe treo cờ hồng , các xe Audi đều mang biển số quân chính (quân đội chính phủ). Lái xe và cảnh vệ đứng chờ ở ngoài sân vừa thấy xe cờ hồng dừng lại, không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội đứng thẳng người, nghiêm mặt chào. Cảnh vệ đi lên phía trước mở cửa xe, một lão ông được hộ sĩ dìu xuống xe, lông mày lão ông bạc trắng, trên mặt có không ít vết đốm đậm màu, nhìn qua chừng tám chin mươi tuổi, trong lòng ông ta tựa hồ đối với việc đi vào tòa nhà lớn này còn có do dự, trước tiên ở ngoại cửa sân dừng lại một lát, rồi mới bảo hộ sĩ dìu mình đi vào.
Trong nội viện trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, hòn non bộ và rừng cây xanh mướt, trước tòa nhà hai tầng trồng hai cây hòe cao lớn, là đình viện kiểu Trung Quốc phi thường truyền thống. Dưới bóng cây hòe đang đứng hơn ba mươi người, có già có trẻ, thấy ông lão tóc trắng đi vào sân, đều lộ ra thần sắc giật mình tới tiếp đón, một lão giả tuổi đã qua lục tuần nói: "Cha, ngài sao lại tới đây?" Những người khác có hô "Cha", có hô "Nghiêm lão", còn có hô" ông nội" Thậm chí có cả "ông cố", khiến cho cái sân vốn u tĩnh thoáng chốc đã náo nhiệt hẳn lên.
Trên khuôn mặt già nua của ông lão tóc trắng cố nặn ra nụ cười, nói: "Nghiêm Yên sắp đến Vương gia làm vợ, các ngươi làm cha mẹ thúc bá có thể tới, làm gia gia ta sao không thể quan tâm chứ?" Nhìn cửa sổ lầu chính đóng chặt, cau mày nói: "Sao? Ông bạn già đó cho các ngươi ăn bế môn canh à?"
Một lão nhân mặc quân phục thượng tướng bước lên phía trước đáp: "Nghiêm lão, cha ta ông....ông ấy đang nghỉ trưa....."
Ông lão tóc trắng lắc đầu, khẽ cười nói: "Đừng gạt ta, ta còn chưa già đến hồ đồ đâu, phụ thân ngươi làm gì có thói quen ngủ trưa. Nghiêm Yên, Chấn Quốc?" Một đôi nam nữ thanh niên nghe tiếng gọi lâp tức đi đến trước mặt lão nhân, hai người thoạt nhìn đều đã hơn ba mươi tuổi, trong đó vị nữ tử mặt mày thanh tú đáp: "Gia gia, chúng con ở đây." Ông lão tóc trắng mỉm cười, nói ra: "Hai con là người trong cuộc, dìu ta qua, gia gia làm chủ cho các con."
Đôi thanh niên nam nữ dìu Nghiêm lão đi đến phía trước, những người khác theo sát phía sau bọn họ, cùng đi đến trước lầu. Ông lão tóc trắng vội ho một tiếng, đề cao giọng hướng về căn nhà hô: "Vương Viễn Sơn, ta là Nghiêm Hải Xuyên, hôm nay tới đây vì thương lượng chuyện hôn sự của Nghiêm Yên và Vương Chấn Quốc, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, thì cũng phải đi ra tỏ rõ thái độ........ Đóng cửa không tiếp ai thì coi là gì chứ?" Lão dù sao cũng lớn tuổi rồi, thân thể vô cùng suy yếu, lớn tiếng hô vài câu thì sắc mặt đã đỏ hồng, mọi người vội tìm ghế để lão ngồi xuống nói chuyện.
Đợi nửa ngày trời, trong nhà vẫn không có tiếng đáp lại, Nghiêm Hải Xuyên than thở, nói tiếp: "Lão Vương à, ta biết vì chuyện Đồ gia, ngươi đời này cũng khó tha thứ cho ta. Có điều hôm nay ta là dùng thân phận ông nội Nghiêm Yên tới gặp ngươi ông nội Vương Chấn Quốc, ngươi có biết không, hai đứa trẻ này bởi vì ân oán giữa ngươi và ta, giấu người trong nhà lén lút yêu đương mười một năm? Nếu không phải mẫu thân Nghiêm Yên ép nó cưới, thật không biết bọn nó còn giấu diếm người trong nhà bao lâu đây. Dù sao việc này ta đã đáp ứng rồi, ngươi mau đi ra nói rõ, rốt cuộc có muốn cháu dâu hay không? Nếu không muốn..... Ta cũng không cầu ngươi nữa, để Vương Chấn Quốc đến Nghiêm gia làm rễ......"
"Nó dám?"Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một lão nhân thân hình cao lớn hiện ra ở trước mặt mọi người. Mái tóc và mi mày đều trắng như tuyết, chẳng qua giọng nói như chuông đồng, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn so với Nghiêm Hải Xuyên khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Nghiêm Hải Xuyên kỳ quái nói: "Vì sao không dám? Ngươi Vương Viễn Sơn không phải quân nhân cách mạng sao, chẳng lẽ muốn làm phong kiến, muốn ép duyên hả? Nếu ngươi chịu lo liệu hôn nhân của nó, thì ngươi làm gia gia ta cũng không thèm gặp loại người không cho phép cháu nội kết hôn như ngươi........"
Vương Viễn Sơn chẳng thèm nhìn Nghiêm Hải Xuyên, lạnh lùng nói: "Chuyện nhà ta không cần người khác xía vào." Nâng ba ngón tay phải chỉ vào cháu nội Vương Chấn Quốc hỏi: "Mày, muốn kết hôn hử?" Vương Chấn Quốc nơm nớp lo sợ nói:"Ân....." Vương Viễn Sơn quát: "Nói to lên, trong bộ đội huấn luyện mày thế nào?" Vương Chấn Quốc ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Vâng! Con muốn lấy Nghiêm Yên làm vợ, xin ông nội phê chuẩn!" Vương Viễn Sơn nói:"Vậy lấy đi, tao khi nào không cho mày kết hôn?"
Nghiêm Hải Xuyên nhịn không được cười khẽ một tiếng, tức giận nói: "Ai mà chả biết Vương Viễn Sơn ngươi ở nhà từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không mở kim khẩu, thì hắn sao dám kết hôn?"
Vương Viễn Sơn lại không để ý tới Nghiêm Hải Xuyên, nhìn thoáng qua nữ thanh niên đứng ở bên cạnh Vương Chấn Quốc, cảm thấy cô ta thanh tú đoan trang, cách ăn mặc cũng coi như mộc mạc, hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay nói:"Kết đi, kết đi."
Mọi người nghe vậy đều thở phào một hơi, Vương Chấn Quốc cùng Nghiêm Yên càng vui mừng, hưng phấn đến nắm chặt tay nhau.
Vương Viễn Sơn nói xong liền xoay người vào nhà, lão nhân mặc quân phục thượng tương bước nhanh đến cửa, hỏi: "Cha, Chấn Quốc và Tiểu Yên đã không còn nhỏ, vừa vặn hôm nay Nghiêm lão cũng ở đây, Nhị lão hai người có phải nên thừa dịp này chọn ngày lành, nhanh chóng đem hai việc vui này làm xong."
Những người khác lập tức kêu lên phụ họa, thỉnh cầu nhị lão lập tức làm chủ định ngày lành. Hai nhà bọn họ hôm nay cơ hồ xuất động toàn bộ chạy tới Thập Sát Hải, bổn ý vốn hy vọng mượn hôn sự Vương Chấn Quốc cùng Nghiêm Yên hóa giải thù hằn giữa hai vị lão nhân, hiện tại Vương Viễn Sơn đã phê chuẩn hôn sự, Nghiêm vương hai nhà đã thành thân gia, bọn họ tự nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng, để hai vị lão nhân sáng tạo cơ hội khiến quan hệ tiến thêm một bước.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Vương Viễn Sơn bởi vì nhìn thấy Nghiêm Hải Xuyên, gợi lão nhớ lại chuyện đau xót ngày xưa, giờ phút này trong lòng đầy áy náy cùng tự trách, nghe xong lời này đột nhiên nổi giận, trừng mắt với mọi người cả giận nói: " xem bọn mày kìa, một đám giống chó hình người, ngày nào trôi qua không phải là ngày lành? Bọn bây có biết, vì để cho bọn mày vượt qua những ngày lành này đã bao nhiêu người phải hy sinh tính mạng của mình? Bọn họ ngay cả huyết mạch đều không lưu lại, thậm chí ngay cả thi cốt cũng không tìm được....." Nói đến đây trong mắt đã lóe lệ quang, mắt hổ đỏ bừng đột nhiên trừng Nghiêm Hải Xuyên, hỏi: "Nhìn mình con cháu cả sảnh đường, một đám quan to chức lớn, ngươi có phải rất thỏa mãn hay không? Chỉ sợ đã sớm không nhớ nổi trên Phong Thạch Lĩnh hơn một trăm anh linh thay ta và ngươi chết thảm?"
Nghiêm Hải Xuyên nghe vậy tức giận đến toàn thân run rẩy, dựng người lên chỉ vào Vương Viễn Sơn nói:"Ngươi.... Ngươi hận ta đều như thế nào cũng không sao, nhưng không cho phép ngươi nói những lời này. Lúc ấy nếu không phải có nhiệm vụ quan trọng, mà ngươi lại bị thương nặng hôn mê cần cấp cứu, ta cũng không lựa chọn chia nhau phá vòng vây, đừng quên là ta cõng ngươi xuống núi....." Vương Viễn Sơn trách mắng: "Phi! Ta hận nhất chính là ngươi cõng ta xuống núi, ta tình nguyện ở lại trên mặt trận chết thay cho người Đồ gia! Chúng ta là bộ đội chính quy, ngươi lại không biết xấu hổ để một đám dân chúng đi hấp dẫn chủ lực địch nhân, còn bản thân thì chạy trối chết." Nghiêm Hải Xuyên cũng cả giận nói: "Ta là chạy trối chết sao? Lúc ấy thân mang nhiệm vụ quan trọng, tự ngươi tính xem, sau khi đánh tới Thiểm Tây trong đội còn thừa lại mấy người, có ai là sợ chết bỏ trốn?"
Đám con cháu thấy Nhị lão trợn mắt phùng mang, vội đi lên khuyên bảo, nhưng đều bị Nhị lão lạnh lùng quát lui.
Nghiêm Hải Xuyên lúc này cũng nước mắt chảy xuôi, nói tiếp: "Ta lúc ấy cho rằng người Đồ gia tập võ, lại quen thuộc địa hình, phá vòng vây không vấn đề gì, hơn nữa ta nhìn bọn họ rút lui khỏi trận địa rồi mới mệnh lệnh bộ đội phá vòng vây, ta cũng không nghĩ đến....... Không nghĩ tới Đồ lão đại chẳng những không phá vòng vây, còn chủ động đem địch nhân dẫn tới Phong Thạch Lĩnh. Sáu mươi năm qua, áy náy trong lòng ta tuyệt sẽ không ít hơn Vương Viễn Sơn ngươi, nếu có thể lựa chọn, ta nguyện ý lấy mạng mình trao đổi, coi như là dùng trên dưới hơn hai mươi người Nghiêm gia đổi về một mạng Đồ gia, chỉ cần có thể vì Đồ gia lưu lại một tia huyết mạch, ta tuyệt đối sẽ không chút nhíu mày!"
Vương Viễn Sơn quát: "Còn Đồ Lão Lục thì sao? Ngươi biết rõ hắn sốt ruột báo thù, vì sao không coi kỹ, để hắn chạy về cùng địch nhân đồng quy vu tận?"
Nghe được ba chữ" Đồ Lão Lục", Nghiêm Hải Xuyên lập tức tim như bị đao cắt, gương mặt thiếu niên kiệt ngạo bất tuân lần nữa hiện lên trước mắt, trong lúc nhất thời chẳng thể mở miệng. Vương Viễn Sơn tựa hồ không muốn nói cự tuyệt. gì với hắn nữa, cũng chẳng để ý những người khác, đẩy cửa đi vào phòng. Một lát sau, Nghiêm Hải Xuyên rốt cục phục hồi tinh thần, thở dài một tiếng, ý bảo hộ sĩ dìu hắn đi ra ngoài. Con cháu Nghiêm gia lo lắng, muốn đưa hắn trở về, đều bị Nghiêm Hải Xuyên khoát tay cự tuyệt.
Nhìn xe cờ hồng chậm rãi rời đi, các phụ bối nhất thời im lặng hai mặt nhìn nhau, bọn tiểu bối lại càng câm như hến, đều hết sức tò mò "Đồ gia" trong miệng hai vị lão gia tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám hỏi han, cái sân to như vậy đã lâm vào một phiến tĩnh mịch.