Nghe Trương Đức Biểu nói vậy, Trần Đấu ngẩn người ra nghĩ thầm: “Mình với nàng có thù giết cha, đương nhiên không thể bình thường như các nữ nhân khác, hôm nay trông thấy cừu nhân, nàng trợn mắt trợn mũi nhìn mình như vậy, âu cũng là lẽ thường”
Nhưng điều thật sự khiến hắn thấy kinh ngạc là cái tên Ngao Bái kia vừa già vừa xấu, sao tự nhiên lại có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy? Chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, má phấn phớt hồng như hoa đào, làn môi mong manh khiến người khác chỉ muốn vuốt ve… Lại thêm một đôi mắt đẹp đang trừng trừng nhìn hắn, như muốn tóe lửa, cả người đứng thẳng, hai tay chống vào eo, đúng là bộ dáng của một tiểu nha đầu không sợ đất không sợ trời, nhìn thật là động lòng người.
Nữ tử kiều diễm như vậy, nếu không phải là con gái Ngao Bái, nhất định phải bế nàng vào trong phòng… Hắn lại nghĩ mình là Vi Tiểu Bảo anh tuấn tiêu sái, lại còn trẻ nữa, điều quan trọng nhất chính là boss trùm trong truyện… cho dù nàng là loại nữ nhân nào thì cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của ta. Tiếc rằng nàng với ta có thù không đợi trời chung. Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà, nhân duyên tốt như vậy mà không thể có được, trong lòng hắn thầm cảm thấy đáng tiếc vạn phần.
Nghĩ đến đây, hắn thầm thở dài: "Thì ra cô nương là con gái của Ngao Bái?" Nữ tử kia nghe vậy liền hét lên: "Phải thì làm sao?." Ngữ khí cực kỳ cường ngạnh, Trương Đức Biểu đứng ở một bên không nhìn được, quát: "Giỏi cho con tiểu nha đầu nhà ngươi, cha ngươi đã chết rồi, mà ngươi còn dám ở đây mà ngông nghênh, ngày ấy giết cha ngươi lão tử đây cũng có phần, Lão Tử cho tới bây giờ chưa từng biết sợ chuyện gì, hôm nay ngươi dám tới đây, còn làm ra vẻ bộ dáng tiểu thư uy phong, để xem ta vả nát cái miệng của ngươi ra."
Na San Hào (biên: Tên gì nghe tây quá) không chút úy kỵ, hừ lạnh: "Gia phụ đã bị các ngươi hãm hại, ta chỉ là một nữ tử còn có cái gì mà uy phong? Nhưng nhà ta đã từng theo Thái tổ, Thái Tông, Thế tổ chinh chiến gần trăm năm, há có thể là hạng tham sống sợ chết? Ta chỉ là một tiểu nha đầu bất tài, nhưng đừng nghĩ có thể tùy ý khi dễ ta. Các người không cần phải đe dọa, thích chém thích giết thì cứ việc."
Trương Đức Biểu nhất thời giận tím mặt, bước nhanh tới phía trước, giơ cánh tay lên định vả vào cái miệng xinh xắn kia mấy phát… Trần Đấu vội vàng bảo hắn dừng lại, thở dài một tiếng, nói: "Ta hại chết phụ thân nàng… Nàng hận ta trách ta, cũng đúng” Đoạn quay sang nói: “Trương ca, chớ làm khó nàng."
Rồi hắn Xoay người lại nói với Lý Áp Bằng: "Lý chưởng quỹ, hãy chiếu cố tới nàng, tìm cho nàng một nơi thoải mái… Hãy chăm sóc nàng cẩn thận, đừng để nàng bị ủy khuất." Na San nghe vậy cũng chẳng thèm cảm kích chút nào, hừ lạnh: "Ai cần ngươi phải chiếu cố, bản cô nương đến đây, cũng không còn là tiểu thư gì cả , cũng như các tỷ muội khác đều là hạ nhân… Cho dù ngươi có đối xử với ta như thế nào, cũng vô ích thôi, đừng nghĩ là ta sẽ cảm kích ngươi." Hắn thấy vậy lắc lắc đầu, thở dài xoay người rồi đi ra ngoài.
Rời khỏi tửu lâu, tâm tình có chút buồn bực, cũng không muốn về nhà, liền lững thững đi dạo trong kinh thành, trong lòng nặng trĩu tâm tư… Cũng không biết đã đi được bao lâu, đến lúc ngẩng đầu lên, phát hiện ra mình đã đi tới hoàng cung từ lúc nào. Thấy sắc trời không còn sớm, hắn lắc đầu cười khổ một tiếng xoay người đi về bên phải, chợt nghe thấy phía sau có người kêu lên: "Quế lão đệ, chờ chút đã…"
Trần Đấu giật mình quay đầu lại nhìn , thấy một cỗ kiệu tám người khiêng đang ở phía sau lưng mình. Khi rèm kiệu được vén lên, Khang thân vương Kiệt Thư thò đầu ra cười tủm tỉm nhìn hắn ngoắc ngoắc tay.. Hắn liền bước tới ôm quyền chào: "Tiểu nhân bái kiến Khang thân vương."
Khang thân vương đi xuống kiệu, nắm lấy tay hắn, cười nói: "Huynh đệ ta còn khách khí cái gì, gì mà tiểu nhân với vương gia chứ? Cứ gọi là một tiếng ca ca là được rồi. Mà lão đệ đang định đi đâu vậy?" Trong lòng hắn thoáng run lên… Nói thật, lúc này hắn quả thật chẳng biết muốn đi đâu, trong lòng do dự không biết nên nói thế nào, vừa mở miệng: "À…à, đệ muốn đi..." Khang thân vương đã chặn ngay lại: "Lão ca ta mời đệ mấy lần, lần nào đệ cũng thoái thác kêu có việc… Đã vậy ta đành phải dùng vũ lực, hôm nay không quản lão đệ có chuyện đại sự gì cũng phải bỏ hết, đi, đến phủ lão ca uống rượu đi." Nói xong không quản hắn có nguyện ý hay không, lôi tuột luôn lên kiệu, đoạn ra lệnh cho một tên người hầu: "Ngươi mau đi nhanh về phủ, chuẩn bị rượu và gánh hát cho ta." Người nọ “dạ” một tiếng rồi chạy như bay về phủ .
Khang thân vương gõ gõ vào kiệu, bên ngoài hô vang " Khởi kiệu …" cái kiệu nhỏ hơi lay động một chút, rồi được nâng lên, cảm giác như được bay lên vậy. Trần Đấu từ nhỏ tới lớn chưa hề được ngồi kiệu, cũng coi như đây là lần đầu, cảm giác thật là mới mẻ. Tuy hắn là thái giám được Hoàng thượng yêu thích, nhưng không phải là quan viên gì cả, nào có được ngồi kiệu bao giờ? Hôm nay đúng là hưởng phúc của Vương gia, hắn mới có điều kiện hưởng thụ.
Từ lúc Khang thân vương ban thưởng cho Trương Đức Biểu và đám võ sĩ, hắn cảm thấy tên thân vương này mưu tính sâu xa âm hiểm vô cùng, không có chút ấn tượng tốt nào. Bởi vậy mà tuy được mời vài lần nhưng hắn đều tìm cớ thoái thác
Hôm nay Trần Đấu bị lôi lên kiệu, ngược lại có chút vui sướng… Nhưng người ta là Vương Gia, nếu lấy chức quan mà so thì hắn quả thực còn cách xa mười vạn tám ngìn dặm. Trong lòng biết rõ Khang thân vương thân thiết với mình như vậy là còn có mục đích khác, nhưng đúng là cảm giác hư vinh cũng thật là khó thoát a.
Chẳng bao lâu đã tới Vương phủ, Khang thân vương lệnh cho đám người hầu chuẩn bị, lại sai người tới thỉnh an hắn, xem ra cung cách tiếp đãi cũng rất là trọng vọng, trong lòng hắn cũng ngầm cảm thấy đắc ý đôi chút.
Khang thân vương kéo hắn vào trong phòng khách, đoạn cùng nhau ngồi nói chuyện… Được một lúc Khang thân vương đột nhiên hỏi: "Nghe nói lão đệ sắp sửa khai trương một tửu lâu ở kinh thành, chỉ là không biết lúc nào thì khai trương?"
Trần Đấu nghe hắn nói vậy không khỏi ngẩn cả người ra, không ngờ đến chuyện này mà Khang thân vương cũng biết , xem ra ở trong kinh thành đúng là long đàm hổ huyệt, mọi chuyện không thể nào dấu diếm được… Trong lòng nghĩ vậy liền cẩn thận đáp: " Bẩm Vương gia, mọi chuyện đã được chuẩn bị từ nhiều ngày nay… Về cơ bản cũng đã xong chỉ có ngày khai chương thì chưa định."
Khang thân vương cười nói: "Ta có nói gì đâu, nếu ngươi đã định ngày rồi , dù thế nào cũng nên đưa cho ta tấm thiệp mời, để lão ca ta đến uống mấy chén chúc mừng ngươi." Trong lòng hắn quả thực vốn không muốn mời Khang Thân Vương…Hắn chỉ muốn là người điều khiển phía sau của tửu lâu chứ không muốn ra mặt, sao có thể đánh trống khua chiêng đến mời từng người một được? Nếu để Trương Đức Biểu đi mời, tiểu tử này lại chưa có đủ tư cách, giỏi lắm thì chỉ mời được một số kẻ rỗi hơi trong Bát kỳ, chiêu đãi một bữa ngự thiện, rồi sang chơi bên sòng bài mà thôi .
Chẳng qua một khi Khang thân vương đã biết rõ việc này, không thể không nể mặt lão được, vì thế đành nói: "Người khác tiểu đệ có thể không mời, nhưng Vương gia ngài nhất định phải mời… Tiểu đệ chỉ là một thái giám nhỏ trong cung, muốn thăng quan phát tài nhất định phải nhờ Vương gia tài bồi."
Khang thân vương nghe vậy lấy làm rất vui, liền hỏi lại: "Ngươi còn định mời ai khác nữa không?" Bất đắc dĩ, Trần Đấu chỉ đành nói thật: "Thực không dám đấu diếm Vương Gia, tiểu mở tửu lâu này vốn không định lộ ra, sợ mang tiếng là nhũng nhiễu dân chúng, Hoàng thượng cũng không thể che chở được…. Thứ hai, tiểu đệ ở kinh thành cũng không có nhiều quan hệ, sợ không mời được ai đến, nếu làm ầm ĩ thì sẽ rất khó coi."
-- Thứ 7, Cn nên rảnh xíu, chiều lại post cho các đạo hữu --