Tà n kịch trên đỉnh núi
Äêm khuya, mặt bể lóng lánh những ánh phản chiếu cá»§a các vì sao trên ná»n trá»i trông đẹp vô cùng.
Lúc ấy trên đỉnh núi cạnh bỠbể, bỗng có hai tiếng than thở vang lên. Sau tiếng thở than đó lại có tiếng rên rỉ.
Ai lại than thở và rên rỉ giữa sưá»n núi chÆ¡ vÆ¡ nà y?
Äó là má»™t ngưá»i mặt gầy gò, râu cằm đã hoa râm, dÃnh đầy máu. Nữa ngưá»i ngâm dưới nước, ná»a ngưá»i nằm tá»±a trên má»™t hòn đá. Vẻ mặt Ä‘au khổ và mệt má»i Ä‘ang há hốc để nuốt lấy không khÃ. Hình như y vừa lặn dưới nước lên thì phải. Nghỉ ngÆ¡i giây lát y lại tuá»™t xuống nước và bÆ¡i tá»›i má»™t bãi cát ở phÃa xa khÆ¡i. Nhưng bãi cát xa quá, phải tốn công hÆ¡n hai tiếng đồng hồ má»›i bÆ¡i đến bãi gần sưá»n núi cao chót vót.
Y cố gắng lắm má»›i bò lên được trên bãi. Quá mệt má»i y nằm má»p xuống bãi cát thở hổn hển, sau mấy phút y gượng dáºy ngồi xếp bằng tròn để Ä‘iá»u hÆ¡i váºn sức. Có lẽ vì bị thương quá nặng, ná»™i tặng đã bị chấn động, nên vừa váºn khà y đã há»™c ra ngay mấy bụm máu tươi.
Y lẩm bẩm nói mấy lá»i rồi thở dà i, gương mặt y vẫn lạnh lùng.
Nhưng chỉ thoáng cái, hai mắt của y tia ra hia luồng sáng phẫn nộ.
Y đứng lên, ngưá»i lảo đảo, thất thểu leo lên sưá»n núi ở trước mặt.
Sưá»n núi dốc và rất trÆ¡n, y leo mãi má»›i lên được. Hai bên mép lại rỉ ra khá nhiá»u máu tươi, nhưng y vẫn không chịu ngừng cứ tiếp tục cố leo lên được trên đỉnh núi má»›i thôi.
Không ngá» trên đỉnh núi lại có má»™t bãi đất bằng rá»™ng mấy chục trượng, má»™t mặt hướng ra biển, má»™t mặt tá»±a và o sưá»n núi ở phÃa sau, trên mặt bãi đất lại có mấy hà ng cây thông cổ thụ cao chá»c trá»i, trông như má»™t tấm bình phong.
Ngưá»i đó lên tá»›i bãi đất bằng và bò tá»›i gốc cây thông ngồi nghỉ ngÆ¡i chốc lát. Äoạn y lảo đảo Ä‘i sau và o vùng cây um tùm.
Bây giá» là mùa hè. Trên bãi đất trống, ở giữa rừng có nhiá»u kỳ hoa dị thảo. Nhưng lạ thay, giữa không khà trong là nh và tươi mát ấy, giữa muôn hao Ä‘ua nở mà ngưá»i ná» không ngá»i thấy má»™t tà hoa thÆ¡m nà o cả, trái lại chỉ ngá»i thấy mùi máu tanh xông lên.
Trên ná»n trá»i, đám mây Ä‘en vừa bay qua, mặt trăng lưỡi liá»m chiếu xuống bãi đất ánh sáng le lói khiến ngưá»i ná» trông thấy rõ hết cả cảnh váºt quanh mình. Không biết ai lại tà n nhẫn chà đạp nát những luống hoa xinh đẹp như thế và lại có ngưá»i nằm phục trên hoa như ngá»§ say. Y lẩm bẩm:
-Ủa? Không phải ngá»§, hình như ngưá»i nà y đã chết, ý có nhiá»u...
Y thấy ngưá»i chết nhiá»u như váºy, mà không kinh hoảng chút nà o trái lại còn đến gần đếm:
-Một, hai, ba... bốn, năm, sáu, bảy!
Tất cả mưá»i cái xác nằm trên những luống hoa.
Dưới ánh sáng trăng trông mặt ngưá»i đó cà ng nhợt nhạt và thảm không thêm, y loạng choạng bước qua những cái xác đó, Ä‘i thẳng vá» phÃa sưá»n núi, vừa Ä‘i vừa cưá»i ha hả như Ä‘iên loạn.
Tiếng cưá»i cá»§a y kiến ai nghe cÅ©ng phải rùng mình kinh hoảng. Tiếng cưá»i cá»§a y mưá»ng tượng như tiếng ma kêu quá»· khóc.
Y cưá»i được má»™t hồi thì thổ ra má»™t đống máu tươi. Nhưng có lẽ y không coi sá»± sống chết ra gì thì phải, và đang lẩm bẩm hình như muốn thổ lá»™ tâm sá»± cá»§a mình cho những ngưá»i chết nghe:
-Hừ, các ngưá»i là quân khốn khiếp. Các ngưá»i dám đến Quan Nháºt Nhai (sưá»n núi xem mặt trá»i má»c) nầy quấy nhiá»…u, các ngươi không biết tá»± lượng, má»›i bá» xác như vầy. Bây giá» các ngươi đã chết rồi, các ngươi đã biết ta. Cô Äá»™c Khách không phải nhân váºt dá»… bắt nạt chứ?
Y dẵm lên bụng má»™t hòa thượng to béo và háºm há»±c đá cái xác đó má»™t cái. Xác ấy không nhúc nhÃch chút nà o vẫn nằm yên, trái lại suýt tà nữa thì y đã trượt chân té ngã, tiếp theo đó y lẩm bẩm mắng chá»i.
-Hòa thượng chó chết nà y, ngươi chả là giám viện cá»§a Thiếu Lâm là gì? Tại sao ngươi tầm thưá»ng đến thế, sư huynh mi là chưởng môn cá»§a phái Thiếu Lâm, y tá»± biết địch không nổi má»™t chưởng cá»§a Cô Äá»™c Khách, nên y chỉ đứng đằng xa hò reo trợ oai thôi, còn để cho các ngươi, lÅ© chó chết các ngươi đến đây nạp mạng. Các ngươi tá»± vấn thân, chứ không còn vu cho ai được nữa, bầy giá» các ngươi yên tâm rồi chứ?... ta đã yên tâm... chưa??
Y tá»± há»i lại như váºy, rồi lẩm bẩm:
-Không, lòng ta không bao giá» yên hết. Ta phải giết sạch những kẻ đã âm mưu đến đây sát hại ta. NÆ¡i đây chà có mưá»i bảy ngưá»i, nhưng không có ai là chá»§ mưu cả. Hừ sẽ có má»™t ngà y, ta bước chân tá»›i cá»a nhà những tên chá»§ mưu rồi ta sẽ đánh chết chúng cho mà xem ta còn muốn... đồ đệ ngoan ngoãn cá»§a ta trả thù cho ta...
Vừa nói vừa loạng choạng Ä‘i đến gần vách núi, dưới vách ấy trước kia có má»™t căn nhà lá nho nhá». Bây giỠđã cháy rụi rồi và chỉ còn là đống tro tà n thôi. Y Ä‘i vòng qua đống tro tà n đó, tá»›i vách núi thò tay và o má»™t cái lá»— tháºt nhá», bên ngoà i ngụy trang kéo léo không ai có thể thấy được? Y lấy ra má»™t cái há»™p sắc hình đà i cặp dưới nách, rồi lại loạng choạng quay ngưá»i Ä‘i luôn.
Trăng ở trên ná»n trá»i đã lặn xuống: Trên đỉnh núi đột nhiên trá»i tối âm u. Góc trá»i bên phÃa đông sáng dần. Mặt trá»i dần dần nhô lên. Lúc bấy giá», trên mặt biển cạnh sưá»n núi xuất hiện má»™t chiếc thuyá»n buồm nho nhá» Ä‘ang lướt sóng tiến thẳng ra khÆ¡i. Chiếc thuyá»n ấy cà ng Ä‘i cà ng xa, sau cùng chỉ còn là má»™t cái chấm Ä‘en nhá».
Ngưá»i ta không còn trông thấy ông già bị thương nặng xuất hiện trên đỉnh núi ná» nữa. Nhưng khi mặt trá»i đã má»c lên cao, trên đỉnh núi ấy lại xuất hiện má»™t bá»n ngưá»i khác. Bá»n ngưá»i nà y Ä‘a số là thanh niên tuổi ngoà i hai mươi. Trong số các thanh niên đó, đạo sÄ© có, hòa thượng có, ngưá»i thưá»ng cÅ©ng có. Ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u võ trang, lưng Ä‘eo kiếm.
Há» leo lên trên đỉnh núi vá»›i vẻ thản nhiên riêng chỉ có và i ngưá»i ứa nước mắt thôi. Há» lẳng lặng Ä‘i tá»›i các luống hoa nháºn xác chết. Má»™t số nhìn xuống sưá»n núi, ngó xuống phÃa vá»±c sâu rồi má»›i quay lại dùng chiếu gói những xác chết lại vác lên vai rồi lẳng lặng Ä‘i xuống núi.
Má»™t đêm kỳ lạ và kinh khá»§ng đó đã qua rồi. Nhưng sá»± tÃch cá»§a đêm ấy đã được bá»ng thanh niên đến nhặt xác truyá»n bá Ä‘i khắp nÆ¡i.
Thế là trên giang hồ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u hay tin: “Sát tinh Äá»™c Cô Khách, ngưá»i mà các tay cao thá»§ võ lâm Ä‘á»u sợ hãi đã bị bảy đại chưởng môn liên hiệp, tổ chức má»™t đại quân chÃnh nghÄ©a diệt trừ.â€
Nhưng sá»± tháºt. Cô Äá»™c Khách đã hùng cứ võ lâm ngót hai mươi năm có tháºt bị bá»n ngưá»i cá»§a bẩy đại môn phái giết chết không? Sát tinh Cô Äá»™c Khách có tháºt là kẻ tà n sát vô nhân đạo đáng để cho “đội quân chÃnh nghÄ©a†cá»§a bẩy đại môn phái liên hiệp diệt trừ không?
Những câu há»i đó quả tháºt khó trả lá»i cho đúng vì trong võ lâm rất Ãt ngưá»i biết rõ chuyện.
Nhưng rồi tất cả những bà máºt ấy dần dần được tiết lá»™ dưới ánh mặt trá»i.